“Vương phi tỷ tỷ, chuyện này vốn cũng không phải là lỗi của muội, Vương gia
hôm qua mặc dù ở trong phòng của muội, nhưng dù sao muội cũng là nữ nhân của Vương gia, sao dám tự mình đem Vương gia đánh thức? Nếu Vương gia
trách tội thì làm sao được. Hơn nữa, bây giờ tỷ tỷ không phải cũng không có chuyện gì sao? Chỉ là nhiễm phong hàn, để đại phu xem không được
sao. Cần gì khiến Vương gia buổi tối khuya đi một chuyến đến đây chứ?”
Một nữ tử mặc trang phục sắc vàng nhạt, trên mặt trang điểm tinh xảo, cử chỉ trong lúc đó đều là phong tình. Trong mắt hơi khinh thường nhìn
lướt qua nữ nhân hoa nhan nguyệt mạo* ngồi ở ghế chủ vị,, giọng điệu có
chút bất mãn nói.
Nữ tử được gọi là Vương phi nghe vậy, liền ở
chủ vị không còn cách nào ngồi được, lập tức đứng lên, chỉ ngón tay
trắng nõn vào nữ nhân đang nói: “Tống Tuyết ngươi bất quá cũng chỉ là
một tiểu thiếp thân phận nhỏ bé, lại dám dùng giọng điệu như vậy nói
chuyện với bản Vương phi! Ngươi như vậy là không cần cái mạng rẻ tiền
của ngươi đúng không?!”
“Tỷ tỷ chớ có tức giận, Tuyết muội cũng
là vì Vương gia mà suy nghĩ, hôm qua Vương gia từ trong cung trở về,
liền lập tức nghỉ ngơi. Tối hôm qua bất quá là tỷ tỷ bị nhiễm phong hàn, Tuyết muội chỉ là không muốn Vương gia quá mệt nhọc mà thôi.” Một nữ
nhân khác mặc trang phục màu hồng, kiều diễm động lòng người tiến lên
khuyên nhủ.
Vương phi Mộ Dung Thư lạnh lùng trừng mắt một cái với nữ nhân vừa lên tiếng, thanh âm lạnh hơn vài phần: “Đỗ Khả, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện! Các ngươi đều là hồ ly tinh. Luôn ước
Vương gia hằng đêm đều tới chỗ của các ngươi. Tối hôm qua bản Vương phi
bị nhiễm phong hàn, phái Hồng Lăng mời Vương gia tới đây, Tống Tuyết,
ngươi dám cả gan không thông báo cho Vương gia. Chỉ bằng vào điều này,
ta có thể đem ngươi đuổi ra khỏi phủ!” Từ ngày nàng gả vào vương phủ,
Vương gia hiếm khi tới phòng của nàng, đêm qua nhiễm phong hàn, muốn
nhân cơ hội này khiến Vương gia tới thăm nàng, nhưng tiện nhân này dĩ
nhiên dám ngang ngược ngăn cản, không cho Vương gia biết nàng bị nhiễm
phong hàn!
Đỗ Khả bị chửi là hồ ly tinh nên nụ cười trên mặt cứng đờ, liền cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.
“Vương phi tỷ tỷ cũng không thể như thế nhục mạ muội, muội bình thường phải
chăm sóc Vương gia, cũng rất là cực khổ. Muội đều giải thích rõ tối hôm
qua là chuyện gì xảy ra, nếu Vương phi tỷ tỷ cứ không phân rõ phải trái
muốn đem muội đuổi ra khỏi phủ, muội cũng không có ý kiến gì. Bất quá,
chờ sau khi Vương gia hạ triều về không thấy được muội, đến lúc đó, nếu
trách tội tỷ tỷ, vậy coi như đều không phải là lỗi của muội!” Tống Tuyết một chút suy nghĩ sợ hãi cũng không có, vẫn đối với lời nói của Mộ Dung Thư là không thèm để ý.
Ở trong vương phủ ai chẳng biết, nàng
mặc dù là Vương phi, nhưng trong tay nửa phần quyền thế cũng không có?!
Lại còn không được Vương gia sủng ái! Tự cho là rất thông minh, thực ra
thì ngu xuẩn muốn chết! Quan trọng hơn là, hiện tại mọi người trong
vương phủ đều biết rõ, bây giờ chưởng quản vương phủ là Thẩm Trắc phi.
Mộ Dung Thư bất quá cũng chỉ là Vương phi hữu danh vô thực** mà thôi.
“Ngươi.” Mộ Dung Thư nghẹn lời. Thân hình run rẩy, rõ ràng là tức giận không
nhẹ, đứng ở một bên đại nha hoàn Hồng Lăng lập tức tiến lên đỡ lấy Mộ
Dung Thư.
Mộ Dung Thư đẩy Hồng Lăng ra, ánh mắt hung tợn nhìn
Tống Tuyết: “Ta hiện tại muốn lấy mạng ngươi, ta muốn nhìn xem Vương gia có vì một tiểu thiếp ti tiện mà đến trách cứ bản Vương phi không?!”
Dứt lời, nàng lập tức lao về hướng của Tống Tuyết, khí thế kia quả nhiên là muốn giết Tống Tuyết.
Tống Tuyết ngồi an ổn trên ghế giờ mới phát giác được sợ hãi, tưởng phải ẩn trốn, nhưng đã không còn kịp rồi!
Đỗ Khả ngồi ở một bên, sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư nổi điên, đuôi mày
hơi nhướng lên, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười, thầm nghĩ, việc này ầm ĩ càng lớn càng tốt, đúng lúc Đỗ Khả nhất tiễn song điêu***. Nhàn nhã
ngồi ở một bên, nhìn trò hay diễn ra.
“A!” Một tiếng thét kinh hãi, bể đầu chảy máu!
“Vương phi.”
* : dung mạo như hoa như trăng
** : chỉ có tiếng nhưng trong thực tế là không có gì
*** : ý chỉ dùng một mũi tên bắn chết hai con chim cùng một lúc