Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 1 - Chương 112



Mộ Dung Thư hờ hững liếc qua Hạ Hoa, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói rét lạnh:

– Nàng ta là người Triệu phủ, vậy Ngũ thiếu gia cứ xử lí đi. Có điều, sau này đừng để ta gặp lại nàng.

Mộ Dung Thư vừa nói xong, Hạ Hoa ngây ra như phỗng. Sao Ngũ thiếu gia có thể hỏi Dung nhi như vậy? Mà Dung nhi trả lời phảng phất như đang ra lệnh! Dung nhi, nàng ta chỉ là một hạ nhân mà thôi! Hạ Hoa nghĩ nát óc vẫn không tài nào hiểu được, trực giác cảm thấy tối hôm nay quá mức khác thường, hai nha hoàn quỳ bên người nàng cũng sớm đã sợ đến mồ hôi lạnh đầm đìa, cả người run run.

– Ngũ thiếu gia, tiện tì nàythật to gan, dám ra lệnh cho Ngũ thiếu gia! Nàng cũng không nhìn một chút mình là ai. Đối với di nương như ta nàng có thể không để trongmắt, nhưng với Ngũ thiếu gia, nàng dựa vào cái gì? Nàng đây là muốn chết, đối với loại tiện tỳ không biết trời cao đất rộng này thì nên bán cho môi giới bánngười, đưa vào kỹ viện, tin rằng không mấy ngày là sẽ bị nam nhân dạy dỗ cho biết thân phậnmình!

Hạ Hoa vốn ghen tị dung mạo Mộ Dung Thư, hiện thời rất nhiều chuyện đều không kịp suy nghĩ cẩn thận, trong mắt nàng luôn cho rằng Mộ Dung Thư chính là tiện tì, vì vậy lời nói là xuất phát từý nghĩ chân thật của nàng.

Ánh mắt Triệu Sơ càng thêm lạnh lẽo. Cho tới nay,trong mắt người Triệu phủ, hắn luôn tao nhã, hiếm khi nhìn thấy hắn có vẻ tức giận, vì vậy Hạ Hoa đang cúi đầu không phát hiện sự khác thường của hắn. Hắn thấp giọng hỏi:

– Vậy Hạ di nương muốn làm thế nào?

– Cứ dựa theo lời ta vừa nói, bán nàng cho môi giới bán người. Tiện tỳ này có vài phần xinh đẹp, rất nhiều thanh lâu kỹ viện muốn tranh đoạt, còn có thể bán giá tốt đó.

Hạ Hoa nói xong bèn đứng dậy. Trong lòng âm thầm đắc ý, nàng đã nói rồi mà, Dung nhi cùng lắm là một tiện tì, sao Ngũ thiếu gia có thể nghe lời nàng ta chứ. Dung nhi này đúng là cho chút thể diện đã vội lên mặt, không nghe lời nàng. Mai này lưu lạc làm kỹ nữ xem có hối hận không!

Hạ Hoa đang đắc ý nghĩ, vẻ tươi cười vui sướng khi người gặp họa rơi vào tầm mắt Triệu Sơ.

Mộ Dung Thư cau mày. Trước kia cho rằng Hạ Hoa tính tình chanh chua cũng không mấy ảnh hưởng, nhưng hiện tại xem ra, cũng là trí mạng! Hạ Hoa vốn xuất thân hạ nhân, kết quả ỷ vào bây giờ là di nương liền muốn làm gì thì làm, tâm tư ngoan độc, nhưng lại chưa đủtâm cơ. Trong loại tình huống này nàng ta còn không nhận ra được cái gì, thật sự là vô cùng ngu xuẩn!

– Bán cho môi giới bán người?

Triệu Sơ lại hỏi ngược một câu.

Nghe vậy, Hạ Hoa liên tục gật đầu, đầu tiên là đắc ý ngoan độc nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, sau đó vừa nhìn Triệu Sơvừa nói:

– Nếu Ngũ thiếu gia không muốn làm mấy chuyện phiền toái này, ta có thể làm thay.

Có lẽ còn có thể nhân cơ hội để Tam thiếu gia chiếm đoạt Dung nhi một đêm, cứ như vậy, nàng sẽ đượcTam thiếu gia sủng ái lần nữa.

– Nếu đã như vậy, ta đây thành toàn ngươi! Người đâu, nhốt Hạ di nương vào sài phòng, ngày mai gọi môi giới bán người đến, bán nàng ta vào thanh lâu.

Triệu Sơ xoay người không nhìn tới sắc mặt bỗng nhiên thay đổi củaHạ di nương, lời nói sắc bén, lạnh lùng tàn nhẫn.

Sắc mặt Mộ Dung Thưnhư thường. Lời nói vừa rồi kia của Hạ Hoa hoàn toàn thể hiện suy nghĩ ác độc của nàng ta. Lúc nghĩ cách hại người khác, e là không thể ngờ cuối cùng bản thân mình sẽ rơi vào kết cụcgì, tất cả những điều này đều do nàng ta gieo gió gặt bão!

– Cái gì? Sao lại như thế? Ngũ thiếu gia, có phải ngài không hiểu lời ta nói? Ngài không phải hỏi ta xử trí Dung nhi thế nào ư? Sao hiện tại không xử trí nàng, ngược lại xử trí ta?

Khuôn mặt vừa mới đắc ý hả hê của Hạ Hoa nhất thời xụ xuống. Đây là điều nàng hoàn toàn không dự đoán được, làm sao có thể xảy ra chuyện này? Đến tột cùng là nàng phản ứng chậm, ngây dại, hay là Ngũ thiếu gia bị Dung nhi mê hoặc mà làm ra loại quyết địnhnày?

Hai nha hoàn nghe Triệu Sơ nói xong, thân thể lập tức xụi lơ trên mặt đất, kinh hãi không thôi.

Đối mặt với chất vấn của Hạ Hoa, Triệu Sơ chỉ lạnh lùng nói:

– Cùng lắm ngươi chỉ là một di nương lại dám cả gan làm loạn. Trong tầm mắt ta muốn vận dụng hình phạt riêng với Dung nhi, còn ở trước mặt ta đổi trắng thay đen. Hạ di nương, ngươi xem Triệu gia ta là chỗ nào? Khi nào thì Triệu gia đến phiên ngươi làm chủ? Hôm nay, ngươi rơi vào kết cục này, hết thảy cũng tại ngươi gieo gió gặt bão!

– Ngũ thiếu gia! Sao ngài có thể! Ngươi lại tin tưởng ả tiện tì này mà không tin ta. Nói gì đi nữa ta cũng coi như là chị dâu của ngươi, cho dù ngươi là con trai trưởngcủa lão gia, ngươi cũng không thể xử trí ta. Ta tự thấy ta cũng không làm gì sai!

Hạ Hoa nghe vậy thìphản báctheo bản năng. Thời gian nàng ở Triệu phủ không ngắn, đương nhiên biết lời nói của Triệu Sơ có trọng lượngthế nào. Hiện tại nàng mơ hồ hiểu được, hành động lần này của mình cũng chỉ thừa hơi phí sức! Nhưng nàng không tin, ở Triệu gia,một ả tiện tì có thể còn có giá hơn so với thân phận di nương này của nàng.

Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày. Thời gian Hạ Hoa làm việc ở Triệu phủ cũng không ngắn, sao còn ngu xuẩn như thế? Sao nàng ta lại cho rằng, ở Triệu gia, hoặc là trong bất kỳ một gia tộcnào, một người có thân phận di nương lại bị mất đứa nhỏ còn có thể lên tiếng?

Triệu Sơ không đếm xỉa gì đến lời lẽ của Hạ Hoa, trực tiếp ra lệnh cho hai gã hộ vệ bên cạnh hắn:

– Đưa đi.

Hai gã hộ vệ bắt lấy Hạ Hoa, lúc này nàng ta mới cảm thấy sợ hãi, liều mạng giãy giụa:

– Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ các ngươi không biết ta là Hạ di nương? Ta là chủ tử, các ngươi là nô tài, các ngươi dám chạm vào ta chính là muốn chết sao! Có phải các người muốn tìm cái chếthay không? Mau thả ta ra. Bỏ cái tay bẩn thỉu của các ngươi ra!

Nàng khàn giọng cố hết sức kêu lớn, nhưng hai gã hộ vệ trực tiếp nghe lệnh Triệu Sơ, làm gì thèm để ý đến lời nàng ta. Vì vậy chẳng mảy may dừng lại, không chút thương hương tiếc ngọc túm cánh tay Hạ Hoa lôi đi.

Hạ Hoa hoàn toàn sợ, vội tru lênnhư người ta giết heo:

– A! Không cần, các ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta căn bản không làm gì sai!

Nàng quay đầu, độc ác nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, kêu lên:

– Cũng tại ngươi, con hồ ly tinhnày! Ngươi không biết xấu hổ đi quyến rũ Ngũ thiếu gia để đối phó ta. Ngươi không chết tử tế được! Cùng lắm ngươi cũng chỉ là thứ kĩ nữ bị đàn ông đùa bỡn. Ngươi cho là Ngũ thiếu gia thật lòng với ngươi? Ngươi cho rằng thân phận mình là thiên kim tiểu thư cao quý? Ngươi chính là đồ đê tiện bị đàn ông ngủ, không khác gì kĩ nữ! Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị bán đi như thế? Ta đây còn có Tam thiếu gia. Tam thiếu gia nhất định sẽ không cho phép Ngũ thiếu gia xử trí tanhư vậy!

– Các ngươi không nghe thấy sao? Tam thiếu gia sẽ không đồng ý. Ngũ thiếu gia căn bản không có quyền xử trí ta! Mau thả ta ra! A… Mau thả ta ra! Nhanh thả ta ra!

Nàng không ngừng tru lên, mắng Mộ Dung Thư vài câu, nhưng trên mặt Mộ Dung Thư từ đầu tới cuối đều mang theo tươi cười nhàn nhạt, không hề bị lời nói của nàng chọc giận. Hạ Hoa lại cảm thấy không có ý nghĩa, mà hoảng hốt ùn ùn kéo đến, nàng rốt cục sợ hãi, cũng xác thực hiểu được Ngũ thiếu gia thật sự muốn xử trí nàng!

– A…đừng! Ngũ thiếu gia đừng bán ta đi. Ta thật sự biết sai rồi. Ta không nên nhục mạ Dung nhi, cũng không nên có suy nghĩ đáng chết này! Ngũ thiếu gia, từ khi ta vào Triệu phủ vẫn hầu hạ bên cạnh ngài. Lần này ta cũng biết ta sai rồi. Dung nhi, quan hệ chúng ta trước kia cũng như tỷ muội, ta là bị ngu muội mới gây ra chuyện bẩn thỉu này, ngươi đừngtruy cứu tới cùng nữa. Tha ta lần này được không? Ngươi đối xửvới Thu Diệp và Xuân Mai đều rất tốt, vì sao riêng với ta lạitàn nhẫn tuyệt tình như thế? Mấy chỗ thanh lâu kỹ viện kia nào phải nơi dành cho nữ tử chúng ta chứ. Ta không muốn chết, cũng không muốn ai cũng có thể làm chồng. Dung nhi, ta cầu xin ngươi, cứu ta đi! Chỉ cần ngươi cứu ta,dù bảo ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được! Chỉ cần ngươi giúp ta!

Hạ Hoa than trời khóc đất cầu xin tha thứ, Triệu Sơ nhìn về phía Mộ Dung Thư, xem phản ứng của nàng.

Mộ Dung Thư không chút nào dao động, nhìn Hạ Hoabị bắt đi, trong lòng cười lạnh. Kỹ viện không phải nơi dành cho nữ tử, như vậy, chính là dành cho nàng sao? Ác giả ác báo, Hạ Hoa bịtrừng phạt là đúng tội!

Nếu như Vũ Văn Mặc không phái người bảo vệ nàng, mà Triệu Sơ cũng không kịp thời tới đây, Hạ Hoa sẽ thả nàng sao?

Không chút do dự phúc phúc thân với Triệu Sơ:

– Cảm ơn.

Dứt lời, nàng không để ý tiếng cầu xin tha thứ lồng lộn như giết heo kia của Hạ Hoa, còn có hai nha hoàn vừa dập đầu vừa lớn tiếng van xin mà ung dung rời đi.

Cùng lắm Triệu phủ chỉ là nơi ở tạm thời của nàng, sau này nên đi đâu, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận. Đúng vậy, nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận, kết quả con đường nào với nàng mới là tốt nhất.

Triệu Sơ nặng nề nhìn bóng lưng nàng rời đi, chắphai tay sau lưng, sắc mặt u ám. Vũ Văn Mặc đã tới rồi. Rất nhanh, thân phận của nàng không phải Lưu Dung, mà là Mộ Dung Thư, là vương phi của phủ Nam Dương Vương.

Ngày thứ hai, Hạ Hoa bị Tam thiếu gia tự tay bán đi. Nguyên nhân chính theo lời Triệu Sơ. Sự tình thật vượt ra ngoài dự đoán của Hạ Hoa. Nàng cho rằng Tam thiếu gia sẽ giúp nàng, nhưng hôm nay, trong mắt Tam thiếu gia, cùng lắm nàng chỉ là một nữ nhân có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Mà người trong phủ đều rất đồng tình với Mộ Dung Thư, đồng loạt chỉ trích Hạ Hoa, vừa mới được nâng làm di nương đã kiêu ngạo đến như thế!

Qua khỏi điểm tâm không bao lâu, Xuân Mai làm xong việc trong tay thì hùng hùng hổ hổ lao tới. Vào phòng, nhìn thấy Mộ Dung Thư liền trực tiếp nói:

– Hạ Hoa kia thật to gan! Dám mắng chửi ngươi? Còn muốn bánngươi vào kỹ viện. May mà Ngũ thiếu gia kịp thời xuất hiện, bằng không ta khóc chết mất. Nói thật, ta chưa từng nghĩ tới, Hạ Hoa sẽ tệ hại như thế! Trước kia lúc còn ở Nhã Đức Uyển, tuy rằng lười biếng, ngày thường cũng lén lút dùng thủ đoạn với mấy nha đầu làm việc nặng nhưng hiện giờ vì mình, cái gì nàng ta cũng có thể làm được! Nghe nói từ khi nàng được đưa lên làm di nương, đối bọn nha đầu trong viện đều là đánh chửi. Trong một thời gian ngắn mà trên tay trên người mấy nha đầu toàn là vết thương khiến người khác nhìn mà xót xa. Hiện thời nàng rơi vào kết cục này, vốn khiến người khác đồng tình, nhưng người trong phủ đều âm thầm tán thưởng sau lưng, đủ để nói rõ Hạ Hoa nàng làm việc không chừa nửa đường lui cho mình, vì vậy khi ngã xuống liền trở thành mục tiêu công kích.

Xuân Mai vừa vào phòng đã không ngừng nói với Mộ Dung Thư. Có điều lời nàng nói đúng là rất có lý. Xem ra con người cũng cần phải trưởng thành. Xuân Mai là người có chủ kiến, vì vậy khiThu Diệp và Hạ Hoa lần lượt bị mất phương hướng, bản thân hai người kia cuối cùng nhận lấy trừng phạt, nàng vẫn trước sau như một.

– Ngươi nói đúng, nàng rơi vào kết cục hôm nay là tự tìm. Có điều, vận khí của ta xem như rất tốt phải không? Nếu không phải gặp được Ngũ thiếu gia, thật sự đúng như ngươi nói, sau này ta và ngươi sẽ không còn gặp mặt nhau được nữa.

Mộ Dung Thư không muốntiếp tục nói đến Hạ Hoa nên khéo léo chuyển đề tài.

Xuân Mai hung hăng trừng Mộ Dung Thư mấy cái, hướng mặt đất hứ hai cái:

– Phi phi, mau thu hồi mấy lời vừa rồi đi, đừng có nói bậy. Bây giờ ngươi rất tốt, về sau càng tốt hơn.

– Được rồi, được rồi, tất cả nghe theo ngươi.

Mộ Dung Thư gật đầu, lại cười nói.

– Ừ.

Xuân Mai yên tâm gật đầu, tay chống trên bàn, nghĩ một lát, sau đó trịnh trọng tuyên bố:

– Để bảo đảm sự an toàn của ngươi, về sau ngươi đi đâu đều phải đưa ta theo. Trải qua chuyện này ta rất lo lắng khi để một mình ngươi đi lại.

Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư rất ấm áp, có chút cảm động vì lời nói nhìn như lơ đãng lại lộ ra quan tâm của Xuân Mai, không nhịn được cười một tiếng:

– Còn có ba tháng ngươi đã lập gia đình. Vậy thì sau đó chính ta nên làm cái gì bây giờ?

– Đúng vậy. Ngươi nên làm cái gì bây giờ?

Xuân Mai ủ rũ, thật sự chú ý. Mộ Dung Thư vừa định mở miệng nói chỉ là đùa mà thôi, Xuân Mai liền dùng vẻ mặt nghiêm túc nói:

– Ngươi đừng vội, ta sẽ nghĩ racách tốt nhất.

Dứt lời, nàng cái gì cũng không nói đã lao ra.

Mộ Dung Thư nhướng mày, Xuân Mai này sao lại hấp tấp như thế!

Mà biện pháp Xuân Mai nghĩ ra lại thật ngoàidự đoán của Mộ Dung Thư. Nha đầu kia thế nhưng đi tìm hộ viện, xin hộ viện dạy võ công cho nàng!

Mộ Dung Thư vỗ trán, nha đầu kia thật đúng là lắm mưu ma chước quỷ! Cái cơ thể yếu ớt này hiện tại cũng không còn nhỏ nữa. Cái tuổi này có thể luyện được là Không Thủ Đạo, TaeKwonDo, còn mấy thứ võ công cổ đại nàng làm gì có cửa khiêu chiến?Mộ Dung Thư lập tức ngăn Xuân Mai lại, nói hơn nửa ngày mới thuyết phục được nàng rằng mình thật sự không cần luyện võ.

Thế nhưng nếu có thời gian, nàng vẫn nên luyện một chút Taekwondo đi. Kiếp trước nàng cũng học qua khá nhiều, sau này dùng phòng thân cũng không tệ.

Sau buổi cơm trưa, khi Mộ Dung Thư đang muốn đến thư phòng, bỗng nhiên nghĩ tới ý tưởng hôm qua lúc ở Hạm Đạm viện nhìn thấy Nhị cô nương mà có.

Đây chính là một con đường phát tài! Trong khoảng thời gian này đúng lúc nàng có nghiên cứu về trung y, kết hợp cùng kiến thức làm đẹp của hiện đại chắc chắn có thể đi đầu khai phá thị trường. Kinh doanh mặt hàng dành cho phụ nữ tuyệt đối nắm chắc, dù sao bất kể xưa hay nay, người phụ nữ nào không thích làm đẹp?

Mới vừa vào thư phòng, vốn tưởng rằng Triệu Sơsẽ luyện thư pháp hoặc đọc sách, nào ngờ hôm nay hắn lại gác tay ngồi ngẩn người trước cửa sổ. Bóng dáng này nhìn qua lại có một tia buồn bã,thê lương.

Đã xảy ra chuyện gì?

– Ngũ thiếu gia…

Mộ Dung Thư vừa muốn lên tiếng hỏi thì Triệu Sơ đã xoay người.

Tuy rằng đôi mắt hắn trước sau như một vẫn bình tĩnh, nhưng lại làm người ta cảm giác được hơi thở so với băng giá còn lạnh hơn ba phần.

Mộ Dung Thư bỗng nhiên cảm giác được hô hấp bị nghẹn lại.

Hắn hỏi:

– Ngươi sẽ trở lại kinh thành cùng vương gia ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.