Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 1 - Chương 128



Thế nhưng, Tạ Nguyên cũng chỉ hiểu sơ, lại rất ít giao tiếp cùng người khác, vì vậy nói tiếng Tây Vực không được lưu loát lắm.

Mà ngôn ngữ Tây Vực cũng chính là tiếng Anh, đối Mộ Dung Thư mà nói giống như ngôn ngữ thứ hai, nữ tử này khi nói còn mang theo chút ít giọng địa phương như gã sứ thần Nam Cương kia, thật ra cũng chưa phải là chính tông.

Nữ tử bước về phía bọn họ, sau khi đến gần, mới thấy rõ nàng ta phục sức theo kiểu người Nam Cương, hai hàng lông mày cong cong, cái mũi nho nhỏ hơi nhếch lên, sắc mặt như bạch ngọc, nhan sắc như hoa nở rộ. Không ngờ Nam Cương cũng có nữ tử xinh đẹp như thế! Mộ Dung Thư giương nhẹ mi, nếu nàng đoán không sai, nữ tử này chính là công chúa Nam Cương! Có chút ngoài ý muốn, trách không được Nam Cương quốc lại yêu thích nàng công chúa này như thế.

– Tham kiến Hoàng Thượng, bản cung chính là Hàm Hương, công chúa Nam Cương.

Hàm Hương tư thái ngàn vạn đứng thẳng trước mặt hoàng đế, yêu kiều hành lễ. Lần này mở miệng là Hán ngữ lưu loát. Đôi mắt sáng của nàng như có như không nhìn lướt qua Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư.

Khi Hoàng Thượng nhìn thấy dung mạo nàng ta cũng thoáng kinh ngạc, trước nay đều cho rằng Nam Cương không có mỹ nữ, nhưng công chúa Hàm Hương này đứng trước mặt Mộ Dung Thư cũng không hề thua kém.

– Thì ra là công chúa Hàm Hương, không cần đa lễ, đứng dậy đi.

Công chúa Hàm Hương lễ giáo chu đáo, thái độ khiêm tốn, không phô trương như mấy câu nói dùng tiếng Tây Vực vừa rồi. Hoàng Thượng không hiểu ngôn ngữ Tây Vực, vì vậy cho rằng công chúa Hàm Hương trước mắt là người biết được cấp bậc lễ nghĩa.

Nhưng Mộ Dung Thư và Tạ Nguyên là người hiểu tiếng Tây Vực, lập tức lại cảm thấy nàng ta thay đổi còn nhanh hơn lật sách, như người hai mặt. Tạ Nguyên nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, e rằng công chúa Nam Cương này tuyệt đối không phải kẻ dễ đối phó.

Lúc này công chúa Nam Cương xoay người lại trực tiếp đi về phía Vũ Văn Mặc, nữ tử Nam Cương phần lớn không hay e lệ xấu hổ, thích thẳng thắn, cho dù có giáp mặt cũng thế. Nàng vừa xuất hiện đã nhìn thấy Vũ Văn Mặc, tuy rằng Vũ Văn Mặc không có khuôn mặt tuấn tú như Tạ Nguyên, nhưng một thân tràn ngập hơi thở lạnh lẽo như hàn băng vạn năm vẫn hấp dẫn ánh mắt nàng. Xem ra thị nữ của nàng quả nhiên nói không sai, Nam Dương Vương đúng là người đáng giá phó thác chung thân. Lại nhìn nữ tử bên cạnh hắn, dạng vẻ xuất chúng, khuynh quốc khuynh thành, nhìn qua cũng cực kì mảnh mai, nhất định công phu trên lưng ngựa không so được với nàng.

Lúc này Mộ Dung Thư đang khẽ cúi đầu, nhưng khoé mắt vẫn có thể nhận ra công chúa Hàm Hương đang quan sát mình. Trong mắt kia có băng sương hận ý. Nàng khẽ nhíu mày, vẫn chưa lên tiếng.

Công chúa Hàm Hương thấy nàng không phản ứng chút nào, chỉ ủ rũ cúi đầu, mới vừa rồi còn tưởng rằng cách chế phục chiến mã là nàng ta nghĩ ra, xem ra là không phải. Lập tức, nàng càng thêm yêu thích Vũ Văn Mặc, thế gian chỉ có nam tử như thế mới xứng với nàng! Công chúa Hàm Hương lập tức dùng tiếng Tây Vực nói:

– Ta thích nam nhân này, ta nhất định gả làm vợ ngươi.

Lời này vừa nói ra, đuôi lông mày Mộ Dung Thư khẽ nhúc nhích, còn Tạ Nguyên lại cau chặt mày. Riêng Vũ Văn Mặc vì không hiểu, lại nhìn thái độ kia của công chúa Hàm Hương khiến hắn vô cùng chán ghét.

Về phần hoàng đế và Vũ Văn Hạo, vì nghe không hiểu nên không biết công chúa Hàm Hương đang nói gì, vẻ mặt cũng không có gì biến hóa. Thế nhưng, những người ở đây đều có vài phần khôn khéo, tất nhiên nhìn ra được ý tứ của công chúa Hàm Hương dựa trên sắc mặt nàng.

Công chúa Hàm Hương thấy những người này đều không phản ứng gì bèn cho rằng bọn họ không biết ngôn ngữ Tây Vực, tiếp đó nhìn về phía Mộ Dung Thư nói:

– Ngươi không xứng với Nam Dương Vương, nếu không muốn bị người đời cười nhạo thì nên tự xin hạ đường đi. (bị hưu í)

Nghe vậy, trong mắt Mộ Dung Thư lóe lên một tia sáng lạnh. Nàng ngẩng đầu, nở nụ cười cực kì xán lạn nhìn về phía công chúa Hàm Hương, dùng một loại phát âm tiêu chuẩn tiếng Tây Vực lưu loát trả lời:

– Công chúa Hàm Hương biết ếch ngồi đáy giếng là gì không? Con ếch kia ngồi đáy giếng giống như công chúa Hàm Hương, chỉ ở trong một cái miệng giếng tròn tròn nho nhỏ, tự cho rằng mình có bản lĩnh siêu quần, cao ngạo biểu diễn trước mặt một đám thiên nga. Nhưng ếch ngồi đáy giếng dù sao cũng là ếch ngồi đáy giếng, cho dù có học sự cao ngạo của thiên nga, ngôn ngữ của thiên nga, cũng chỉ là tự rước lấy nhục! Những lời nói bằng tiếng Tây Vực công chúa Hàm Hương vừa thốt ra thật khiến bổn vương phi thấy mất mặt.

Một tràng tiếng Tây Vực không khác gì dân bản xứ lưu loát từ Mộ Dung Thư thoát ra, không chỉ khiến Tạ Nguyên kinh ngạc, càng làm cho công chúa Hàm Hương hoảng sợ!

Tạ Nguyên bất ngờ nhìn về phía Mộ Dung Thư, nàng lại nói được tiếng Tây Vực, hơn nữa nói chuẩn như vậy, công chúa Hàm Hương kia nói tiếng Tây Vực mang theo vài phần khẩu âm địa phương lại dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt Mộ Dung Thư, hệt như diễn trò, tự tát vào mặt mình!

Công chúa Hàm Hương lảo đảo lui liền hai bước, là nàng xem thường nữ nhân này! Nàng ta không chỉ nghe hiểu ngôn ngữ Tây Vực mà phát âm còn lưu loát hơn mình! Đuôi mắt bắt gặp dáng vẻ khinh thường của Tạ Nguyên khi nhìn nàng, nhất thời sắc mặt càng trắng bệch. Huống chi, lời nói Mộ Dung Thư thật quá châm chọc!

Vũ Văn Mặc, Vũ Văn Hạo, Hoàng Thượng cũng dùng vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Mộ Dung Thư, không ngờ nàng lại nói được tiếng Tây Vực, nhìn nhìn dáng vẻ chấn kinh của công chúa Hàm Hương thì biết ngay trình độ nàng còn cao hơn công chúa Hàm Hương!

Thế nhưng, vị công chúa Hàm Hương này cũng quá mức kiêu căng, chỉ biết mấy phần ngôn ngữ Tây Vực mà cũng dám khoe khoang trước mặt người khác, hiện thời quả nhiên là bị người ta khéo léo đánh trả!

– Chỉ cần Hoàng Thượng đồng ý với bản cung, để Nam Dương Vương hưu nữ nhân này!

Công chúa Hàm Hương thu hồi xấu hổ và giận dữ trong lòng, mới vừa rồi là nàng khinh địch, không ngờ nữ nhân lớn lên trong khuê phòng của Đại Hoa quốc cũng biết mấy thứ này.

Hoàng Thượng nhăn mày lại. Tính tình người Nam Cương đều cuồng vọng như thế, cho dù giờ này khắc này công chúa Hàm Hương cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, nhưng lời nói ra vẫn khiến người khác chán ghét.

Mà gã sứ thần Nam Cương kia đã không dám nói gì, tận mắt nhìn thấy chiến mã của hắn bỗng chốc ngã xuống trước mặt đã khiến hắn có lòng kiêng dè, sợ hãi đối với Đại Hoa quốc.

– Ha ha ha ha! Hay cho một mỹ nhân lại là kẻ không biết hổ thẹn. Công chúa Hàm Hương, ngươi cho rằng mình dựa vào cái gì ra lệnh cho Hoàng Thượng? Chỉ bằng thân phận công chúa Nam Cương còn muốn gả cho Nam Dương Vương làm chánh phi, quả nhiên là nằm mơ!

Tạ Nguyên nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư đang trấn định tự nhiên, trên mặt không một chút tức giận, cười to nói.

Vũ Văn Mặc chán ghét đến cực điểm. Nữ tử này hành vi phóng đãng, tuy rằng vừa rồi nàng ta chưa nói gì, nhưng dáng vẻ khoe khoang kia hệt như một tên hề. Vẫn là Thư nhi của hắn tốt nhất, cũng không khoe khoang, huống chi, ngữ âm Tây Vực của nàng còn tốt như vậy. Hắn nhìn thoáng qua Hoàng Thượng đang trầm mặc, lạnh giọng nói với công chúa Hàm Hương:

– Nữ nhân không biết gì!

Bởi dung mạo xuất chúng, khi còn ở Nam Cương, có không ít nam nhân yêu thích mình nên đương nhiên công chúa Hàm Hương cũng lăn lộn cùng không ít người, mà những người đó luôn tôn trọng nàng, dùng hết biện pháp chỉ muốn nàng vui vẻ, làm gì có ai coi thường nàng như thế? Mà vẻ mặt chán ghét khinh thường của Nam Dương Vương quả nhiên khiến nàng nhất thời không cách nào chịu đựng nổi.

Sắc mặt nàng trắng bệch, liếc qua Mộ Dung Thư đang cười nhạt thong dong, lạnh lùng nói:

– Nam Dương Vương đừng nên chắc chắn như vậy. Nam Dương Vương không cưới bản cung, làm sao biết ngươi sẽ không yêu bản cung?

Hoàng Thượng thấy vì công chúa Hàm Hương xuất hiện, tình huống có chút mất khống chế bèn lên tiếng:

– Nam Dương Vương đã tỏ thái độ sẽ không hòa thân. Nếu công chúa Hàm Hương muốn chừa lại mặt mũi cho Nam Cương thì nên từ bỏ đi.

Mộ Dung Thư cười nhìn tình huống biến hóa, công chúa Hàm Hương là người thông minh, nhưng có thể do lớn lên ở Nam Cương, vì vậy hành vi cử chỉ vẫn không cách nào che giấu cuồng vọng.

– Nếu đã hòa thân, ta nhất định phải hoà thân cùng Nam Dương Vương. Thỉnh Hoàng Thượng không cần quyết định ngay lúc này. Chỉ cần cho bản cung thời gian một tháng, bản cung chắc chắn sẽ khiến Nam Dương Vương chính miệng đồng ý cưới bản cung.

Hàm Hương công chúa tin tưởng tràn đầy nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt. Khẩu khí của công chúa Hàm Hương này cũng thật lớn! Đồng thời còn quá không biết liêm sỉ! Nàng cho rằng đây là Nam Cương?

Mộ Dung Thư trầm mặt, cho dù tính tình nàng có tốt đến đâu, lại tin tưởng Vũ Văn Mặc, dáng vẻ quyết chí phải chen chân làm tiểu tam này của công chúa Hàm Hương quả nhiên đã chọc giận nàng! Có điều với loại người này, nàng không thể tự tay giải quyết, chỉ có Vũ Văn Mặc tự mình ra tay, sau này mới có thể khiến những kẻ có cùng tính toán đó chết tâm.

Vũ Văn Mặc có vẻ như nhìn thấu tâm tư Mộ Dung Thư, hắn tiến lên hai bước, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống công chúa Hàm Hương.

– Hành vi của công chúa Hàm Hương thật khiến người khác khinh thường. Một Nam Cương quốc nhỏ bé cũng dám leo lên đầu lên cổ Đại Hoa quốc!

Bỗng nhiên hắn đổi giọng, nhìn về phía Hoàng thượng nói:

– Thần vừa nhìn nàng ta đã thấy ghê tởm buồn nôn. Thỉnh Hoàng Thượng y theo ý của Trấn Nam Hầu ban công chúa Hàm Hương cho Mộ Dung thiếu tướng quân làm thiếp đi.

Công chúa Hàm Hương nghe xong quả thật bị đả kích lớn. Tiếng tăm của nàng lan xa, chưa từng có kẻ nào dám nói nàng như thế! Hơn nữa, rất nhiều người Nam Cương không chú trọng học hành, mà nàng đã thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh, nàng đặc biệt như vậy mà lại khiến hắn khinh thường ghê tởm.

Lúc này, thị vệ cung nhân xung quanh nghe Vũ Văn Mặc nói xong, đồng loạt cúi đầu cố nín cười. Từ trước tới nay Nam Dương Vương cũng không phải người thương hương tiếc ngọc, bằng không phủ Nam Dương Vương sao chỉ có mấy nữ nhân ít ỏi như thế. Công chúa Hàm Hương đây chính là tự bê đá đập chân mình.

– Nam Dương Vương nói rất đúng.

Tạ Nguyên lập tức tiến lên phụ hoạ.

Vũ Văn Hạo thấy Hoàng Thượng khó xử, liền lấy tư thái tao nhã tiến lên nói:

– Phụ hoàng, nhi thần cũng có vài phần hoài nghi ý đồ đến đây của Nam Cương quốc. Chủ động tiến đến nghị hòa, nhưng mọi chuyện cuồng vọng, không tôn trọng quan viên triều đình của ta. Còn nữa, phụ hoàng là hoàng đế Đại Hoa quốc, chúa tể trong thiên hạ, tất nhiên không thể bị Nam Cương quốc ép buộc. Không bằng để công chúa Nam Cương về nước, chờ Nam Cương đưa ra vài phần thành ý, chúng ta lại đón nhận chuyện hòa thân cũng không muộn. Nam nhân tốt của Đại Hoa ta rất nhiều, chọn lựa cẩn thận một vị thần tử Hoàng Thượng tín nhiệm hoà thân cùng công chúa Nam Cương chẳng phải là đẹp cả đôi đường?

Những lời này của Vũ Văn Hạo đã nói trúng nỗi lòng của hoàng thượng, tối hôm nay đã làm quá nhiều. Nếu cứ theo ý của công chúa Nam Cương mà thành toàn cho nàng, như vậy, khó tránh khỏi làm cho quốc quân Nam Cương tưởng rằng Đại Hoa sợ chúng. Huống chi hiện thời, ngay cả chiến mã Nam Cương vẫn lấy làm kiêu ngạo, ở trong mắt bọn họ chỉ như bánh trôi nước tuỳ ý vo tròn vê dẹp. Lập tức hắn liền gật đầu đồng ý:

– Hạo nhi nói rất đúng. Cứ quyết định như vậy đi. Chuyện hòa thân tạm thời hoãn lại bàn sau.

Hai người đối thoại ý ở ngoài lời đó là, công chúa Hàm Hương chớ hy vọng gả cho Vũ Văn Mặc, thân phận của nàng chỉ xứng với thần tử. Có lẽ ngay cả chính thê cũng không được!

Hoàng Thượng quyết định xong liền rời khỏi chuồng ngựa, Vũ Văn Hạo cũng đi theo.

Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn về hướng Vũ Văn Mặc, cười nói:

– Cho dù gia đối với nữ tử khác khinh thường, nhưng cũng nên bận tâm người ta là nữ tử đó.

Biểu hiện hôm nay của hắn khiến nàng rất hài lòng.

Vũ Văn Mặc nhấp môi khẽ cười, nhất thời khuôn mặt băng sương nhu hoà như nước. Hắn cúi đầu nhỏ giọng nói:

– Bổn vương vậy mà không biết nàng hiểu được ngôn ngữ Tây Vực, lát nữa hồi phủ, bổn vương định nhất định không tha cho nàng. Về sau không cho phép gạt bổn vương bất cứ chuyện gì.

Hắn có cảm giác cả người nàng là bí mật, cả những thứ hắn không biết thì nàng đều nắm rất rõ.

– Để ý làm gì chuyện đời trước.

Mộ Dung Thư nhịn không được cười nói. Kiếp trước của nàng vẫn chỉ là kiếp trước, có không muốn buông xuống cũng phải buông. Thế nhưng, cho dù đã xuyên qua thì linh hồn của nàng vẫn là người hiện đại.

Thấy hai người thân thiết như vậy, Hàm Hương công chúa bực mình cô kể, không ngờ kiên trì của nàng ở trong mắt những người này buồn cười như vậy, đồng thời cũng quét sạch mặt mũi của nàng không chừa lại chút gì! Đáng giận! Nàng Hàm Hương công chúa tuyệt đối không phải người dễ dàng nhận thua!

– Ngươi là sợ?

Nàng hai bước lên chắn trước mặt Mộ Dung Thư, thái độ kiêu căng nói, hoàn toàn đã quên mấy câu nói bằng tiếng Tây Vực mang theo âm sắc quê hương vừa rồi kia bị người ta chê cười.

Vũ Văn Mặc thấy thế, đôi mày kiếm sắc bén cao ngạo hiện lên sát khí, đang lúc muốn lên tiếng, chỉ thấy Mộ Dung Thư cười nhạt như gió thoảng, mang cho người khác một loại ảo giác. Nàng cười nhạt đáp lại:

– Công chúa Hàm Hương còn có chuyện gì sao?

– Ta cùng ngươi tỷ thí một phen. Nếu ngươi thắng, ta sẽ hoà thân cùng bất cứ ai do Hoàng Thượng chọn ra, mà Nam Cương quốc cũng tuyệt đối không xuất binh xâm phạm Đại Hoa quốc. Nếu ngươi thua, cứ dựa theo ta lời vừa nói, tự thỉnh hạ đường, bản cung sẽ có biện pháp làm cho Nam Dương Vương chung tình với ta.

Hàm Hương công chúa khẽ nâng cằm, thái độ kiêu căng như trước, nhìn dáng vẻ như đã nắm chắc phần thắng.

Nghe xong lời của nàng, Mộ Dung Thư nhịn không được cười khẽ một tiếng:

– Công chúa Hàm Hương cho rằng bản vương phi muốn tỷ thí cùng ngươi sao? Tình huống Nam Cương quốc lúc này ra sao, cứ nhìn việc Hàm Hương công chúa lặn lội đường xa từ Nam Cương đến kinh thành Đại Hoa, khăng khăng muốn hòa thân là đủ hiểu rõ.

Ý ở ngoài lời là, cuộc tỷ thí này nàng khinh thường, huống chi công chúa Hàm Hương cũng không có tư cách tỷ thí với nàng. Nàng còn chưa đến nỗi nhàm chán, có thời gian chơi đùa cùng nàng ta như vậy.

Vừa rồi nàng còn cho rằng công chúa Hàm Hương là không biết trời cao đất rộng kiểu như ếch ngồi đáy giếng. Lúc này xem ra, dường như là cố ý mà lao vào. Mục đích là khiến cho Vũ Văn Mặc chú ý, càng thêm xác minh một điều, tình hình Nam Cương lúc này cũng không lạc quan, bằng không công chúa Hàm Hương cần gì phải khổ tâm như thế?

Nghe vậy, công chúa Hàm Hương cau chặt đôi mày, không thể tưởng tượng được tâm tư nữ nhân này nhạy cảm như thế, có thể nhìn thấu ý đồ của nàng.

Vũ Văn Mặc nắm tay Mộ Dung Thư, lướt qua trước mặt Hàm Hương công chúa. Lúc đi ngang qua nàng ta, Vũ Văn Mặc đột nhiên quay đầu, ánh mắt sáng quắc âm lãnh nhìn nàng một cái. Ánh mắt kia lạnh lẽo lăng liệt như muốn lấy mạng nàng, đồng thời cũng là đang cảnh cáo! Đúng, hắn đang cảnh cáo nàng! Nàng nhịn không được thân hình kịch liệt run run, không ngờ chỉ một ánh mắt của nam nhân lại khiến người e ngại như thế.

– Công chúa Hàm Hương không phải xử nữ đúng không? Ở trong mắt người Đại Hoa ta, Hàm Hương công chúa không khác gì kỹ nữ. Thân mình dơ bẩn sao xứng cùng Nam Dương vương phi tỷ thí! Thật sự là quá buồn cười.

Khi đi qua trước mặt công chúa Hàm Hương, Tạ Nguyên hạ giọng, mỗi một tiếng nói ra không khỏi là trào phúng.

Công chúa Hàm Hương cắn chặt răng. Tuy rằng nàng không phải xử nữ, nhưng cũng là thân phận tôn quý. Hôm nay đến đây, thật sự sỉ nhục không thôi!

Mộ Dung Thư đi ở phía trước nghe vậy không khỏi run người. Tạ Nguyên này mở miệng thật độc, có người nói Tạ Nguyên phong lưu là kẻ biết thương hương tiếc ngọc nhất, mà hôm nay lại hoàn toàn khác hẳn. E là hắn đã sớm không vừa mắt người Nam Cương mới có thể phẫn hận đến như thế. Thật ra loại tình cảm căm hận này cũng tựa như người Trung Quốc hận Nhật Bản vậy.

Thế nhưng, ngày hôm nay cũng coi như trở mặt cùng Nam Cương. Kế tiếp phải xem Nam Cương sẽ làm thế nào. Nếu nàng đoán không sai, e là Nam Cương phải nhượng bộ yếu thế một lần, dù sao chuyện đêm nay có thể thông qua vị sứ thần Nam Cương kia mà khiến quốc quân của hắn kinh ngạc, sợ hãi. Thế nhưng, nàng nghĩ, nội bộ Nam Cương quốc tuyệt đối sẽ không gió êm sóng lặng. Nàng lập tức nghiêng đầu thấp giọng nói với Vũ Văn Mặc:

– Ta đoán hiện thời Nam Cương quốc nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không công chúa và sứ thần Nam Cương sẽ không thay phiên nhau dụng kế như thế.

Tất nhiên Vũ Văn Mặc cũng đã phát hiện sự khác thường từ thái độ của công chúa và sứ thần Nam Cương, hắn gật đầu trả lời:

– E là Hoàng Thượng cũng phát hiện không thích hợp cho nên mới thành toàn cho hai chúng ta. Lát nữa ta sẽ báo cáo với Hoàng Thượng.

– Ừ, như thế rất tốt. Hôm nay ta mới phát hiện miệng lưỡi của Tạ Nguyên thật là sắc bén.

Mộ Dung Thư yên lòng bèn chuyển đề tài.

Vũ Văn Mặc cười nói:

– Tiểu tử này chính là như thế. Chỉ có trước mặt nàng, hắn mới bại trận. Đối với người khác, từ trước tới nay hắn sẽ không chừa lại đường lui cho người ta.

– Ha ha, không sai. Thật ra ta rất thích mấy câu nói cạnh khoé kia của hắn.

Mộ Dung Thư dùng khăn che lại khóe môi cười khẽ. Bởi nàng là Nam Dương vương phi, mấy câu nói sảng khoái như thế, tất nhiên nàng không thể, mà từ trước tới nay, trong mắt người khác Tạ Nguyên là kẻ không có quy củ, cho nên mới không hề kiêng dè như thế.

Vũ Văn Mặc nhìn dáng vẻ nhỏ nhen của nàng, cảm thấy vô cùng yêu thích. Hắn thích nhất nàng thẳng thắn thành khẩn.

– Tính cách này của hắn không ai quản được. Có điều cũng không người nào dám quản, bọn họ đều khẩn cấp nịnh nọt hắn, tất nhiên hắn không để ai vào mắt.



Vì đã quá muộn, Mộ Dung Thư đành ngủ lại trong cung. Sáng sớm Vũ Văn Mặc đã vào triều.

Mộ Dung Thư lạ chỗ, buổi tối không nghỉ ngơi tốt, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi. Đồng thời cũng do Vũ Văn Mặc, tối hôm qua giằng co một phen, nàng mệt đến mức eo mỏi lưng đau chân tê, hắn cũng chỉ ngủ một canh giờ mà vẫn tinh thần tràn trề, hăng hái. Nếu không phải nàng mè nheo, sợ là hắn muốn ép buộc đến hừng đông.

– Lúc này vương phi có thể yên tâm rồi, hôm qua nhìn thấy công chúa Hàm Hương, cái dáng vẻ kia thật là bệ vệ có thể so với hoàng thượng hoàng hậu, thật không để ai trong mắt. Tưởng rằng nói mấy câu tiếng tây Vực đã rất giỏi? Vương phi nói Tây Vực còn tốt hơn nhiều. Chắc vương phi không nhìn thấy, ngài vừa nói miệng, nàng ta đã choáng váng. Chỉ bằng nàng ta cũng dám bảo vương phi hạ đường, giọng điệu thật cũng không nhỏ.

Hồng Lăng một bên chải đầu cho Mộ Dung Thư, một bên mang theo tức giận nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nhạt:

– Chuyện này cho qua đi. Với sự thông minh của công chúa Hàm Hương, tin rằng sẽ không dây dưa nữa.

Tối hôm qua thái độ của Hoàng Thượng, Vũ Văn Mặc mạnh mẽ như vậy, công chúa Hàm Hương hẳn có thể tự mình hiểu lấy, biết con đường này là đường chết.

Thế nhưng, trong lòng nàng luôn luôn còn nghi vấn, kết quả vì sao ngay từ lúc bắt đầu công chúa Hàm Hương đã lựa chọn Vũ Văn Mặc? Trước đó hai người cũng chưa từng gặp qua, mà Vũ Văn Mặc cũng không phải người được trọng vọng nhất bên người hoàng thượng. Nếu muốn tìm núi dựa lớn, hẳn nên hoà thân cùng Tạ Nguyên! Chẳng lẽ, trong đó còn có ẩn tình khác?

Xem ra, việc này còn phải xem lại.

Một lúc lâu sau, Vũ Văn Mặc hạ triều, tới đón nàng cùng đi dùng điểm tâm ở chỗ Hoàng Thượng, sau đó ngồi xe ngựa trở về Vương phủ.

Trên xe Vũ Văn Mặc cũng nói rõ với nàng, chuyện về Nam Cương, đợi sau này có nhiều tin tức hơn Hoàng Thượng sẽ quyết định sau. Nhưng chuyện hòa thân sẽ không liên quan gì đến bọn họ.

Mộ Dung Thư vốn cũng không lo lắng, ngay cả khi vừa nghe được chuyện hòa thân, nàng cũng không quá để ý, suy nghĩ duy nhất là, chỉ cần hắn giữ được lời đã hứa, nàng sẽ cùng tiến cùng lui với hắn.

Vừa về đến Vương phủ đã có người chắn phía trước, là người trong cung.

– Khởi bẩm Nam Dương Vương, hoàng thượng có chuyện quan trọng triệu kiến Nam Dương Vương.

Vừa mới xuất cung đã bị triệu hồi? Mộ Dung Thư nhìn về phía Vũ Văn Mặc, thấy hắn cũng khá kinh ngạc, mới nói:

– Hoàng Thượng muốn gặp chàng gấp như thế, nhất định có chuyện quan trọng.

Hoàng Thượng vừa đăng cơ không lâu, chuyện trong triều rất nhiều, Vũ Văn Mặc được Hoàng Thượng tín nhiệm, nhất định phải giúp đỡ không ít chuyện, e là trên triều có chuyện quan trọng.

Vũ Văn Mặc gật đầu.

– Nàng vào Vương phủ rồi cũng đừng vội xử lý chuyện trong phủ, cứ nghỉ ngơi trước. Tối qua nàng ngủ không ngon, hôm nay phải ngơi thật tốt.

Nghe vậy, hai gò má Mộ Dung Thư bỗng đỏ bừng. Hắn còn không biết xấu hổ nói nữa!

Vũ Văn Mặc trấn an nàng xong, lập tức xuống xe ngựa, ngồi lên một chiếc xe ngựa khác.

Trở lại Vương phủ, vừa mới qua cổng, một thân hình tròn vo như quả cầu đã lao về phía Mộ Dung Thư.

– Mẫu thân!

Mộ Dung Thư lập tức khom xuống ôm lấy bé.

– Sao Hiên nhi lại ở đây?

– Sáng sớm Hiên nhi tỉnh lại không thấy mẫu thân, rất sợ hãi, tưởng rằng mẫu thân không cần Hiên nhi nữa.

Người trong phủ đều nói mẫu thân tiến cung, hôm nay sẽ trở lại. Hiên nhi không muốn ở trong phòng làm gì cả nên ra đây đợi.

Hiện thời tiểu Hiên nhi đã bốn tuổi, thân mình nặng lên không ít, nhưng tròn vo. Khi ôm bé, Mộ Dung Thư phải cố gắng rất nhiều. Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của bé, Mộ Dung Thư đau lòng một chặp.

– Mẫu thân không bao giờ không cần Hiên nhi. Ăn điểm tâm chưa?

Mộ Dung Thư ôn nhu hỏi. Phát hiện ôm không được, nàng bèn buông Hiên nhi ra, sửa thành nắm bàn tay nhỏ xíu của cu cậu.

– Hiên nhi chờ mẫu thân cùng ăn.

Tiếng tiểu Hiên nhi ngọt ngào như làm nũng.

Tuy rằng Mộ Dung Thư đã ăn trong cung rồi, nhưng có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn chờ đợi của tiểu Hiên nhi thế này, bèn cùng đi ăn điểm tâm một chút. Có điều từ trước tới nay nàng vốn ăn ít, buổi sáng lại đã ăn qua trong cung, trước mắt ăn vài miếng đã ăn không vô nữa. Sau đó nhẫn nại muốn đích thân đút Hiên nhi ăn cơm, kết quả tiểu Hiên lại làm ra vẻ người lớn nói:

– Hiên nhi đã trưởng thành, là nam tử hán, không thể để cho mẫu thân đút ăn cơm. Hiên nhi là nam tử hán, vì vậy phải bảo vệ mẫu thân!

Mộ Dung Thư nghe mà lòng ấm áp, không ngừng gật đầu nói:

– Được rồi, được rồi.

– Tiểu thiếu gia rất hiểu chuyện, nhỏ như vậy đã biết đau lòng vương phi. Về sau nhất định sẽ thật hiếu thuận vương phi.

Hồng Lăng đứng hầu bên cạnh đã tháo mặt nạ xuống, mang khăn che mặt. Nàng nhìn thấy vương phi hiện thời rất hạnh phúc, so với ai khác đều vui vẻ. Mộ Dung Thư từng khuyên, bảo nàng tháo khăn che mặt xuống, kết quả nàng không chịu, nói là sợ người khác nhìn thấy khiến Mộ Dung Thư mất mặt.

Mộ Dung Thư không phải người thích miễn cưỡng người khác, nhưng lúc này nhìn thấy nàng ấy như vậy lại muốn mở miệng khuyên bảo, chợt nghe người bên ngoài kêu:

– Khởi bẩm vương phi, bên ngoài phủ, công chúa Hàm Hương của Nam Cương cầu kiến.

Nghe vậy, tay cầm chiếc đũa của Mộ Dung Thư hơi khựng lại, lúc này sao Hàm Hương công chúa lại tới?

– Vương phi, công chúa Hàm Hương này không đợi trong hành cung mà sáng sớm đã chạy tới Vương phủ làm cái gì?

Hồng Lăng không có ấn tượng tốt đẹp gì với công chúa Hàm Hương kia, lời nói ra cũng không mang theo một tia cảm tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.