Mộ Dung Thư mơ màng mở mắt ra nhìn lại, là bóng dáng quen thuộc ấy. Trên thân hắn hơi có mùi rượu, nhưng ánh mắt rất tỉnh táo. Không biết do uống rượu hay do tình dục, nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể hắn xuyên thấu qua quần áo truyền đến.
Sau khi ăn cơm tối xong, ba người bọn họ lại đến thư phòng nghị sự. Thấy tình hình này, trong lòng Mộ Dung Thư có hơi nghi hoặc, trời còn sáng đã nghị sự hơn một canh giờ, lúc này buổi tối vẫn còn nghị sự, là chuyện gì lại làm cho ba người bọn họ phải hao tâm tổn sức như thế?
Nàng nhấp vài ngụm trà, định đọc sách một lát. Lúc này Mộ Dung Thư lại quên mất chuyện người nhà Thanh Bình náo loạn ngoài cửa Vương phủ. Mãi cho đến khi một nha đầu tiến đến, nàng mới nhớ tới chuyện này.
– Lúc này bên ngoài cửa phủ vẫn đang ầm ĩ, Hồng Lăng cho phụ thân Thanh Bình mười lượng bạc. Nhưng phụ thân Thanh Bình chê ít, ở bên ngoài than trời khóc đất, may mắn lúc này người vây xem không nhiều lắm, nhưng mà sự việc ngày càng ầm ĩ. Hồng Lăng tỷ bảo nô tì tới hỏi vương phi phải làm sao đây?
Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhăn mày lại. Thanh Bình đáng yêu đơn thuần biết bao, nhưng người nhà lại tham lam như thế! Trước đó có nghe nói phụ thân Thanh Bình luôn luôn ham bài bạc, mỗi tháng đều dùng gần hết tiền tháng của Thanh Bình. Hiện thời trong một đêm lại cúng sạch một trăm lượng vào sòng bạc! Cũng không lí nào tiếp tục cho bạc, bằng không ông ta tuyệt đối sẽ không có điểm dừng, ngày ngày đến đòi một trăm lượng bạc mà không chịu làm việc đàng hoàng!
– Đi, đi xem.
Mộ Dung Thư trầm mặc một lát rồi nói.
Còn chưa tới cửa phủ đã nghe thấy tiếng đàn ông khóc rống.
– Con của ta, ngươi chết thật thảm! Xin Vương phi nể mặt con ta mà thương xót một nhà già trẻ chúng ta! Vương phi ngài cũng không thể thấy chết không cứu! Con của ta là vì ngài mà chết!
– Ông đừng nói càn! Thanh Bình đã ký văn tự bán đứt cho Vương phủ, chính là người Vương phủ. Hoả hoạn là chuyện ngoài ý muốn, cái chết của Thanh Bình là chuyện không ai mong muốn. Vương phủ vốn không cần phải bận tâm, nhưng vương phi lại thương cho nhà ông, đã cho một trăm lượng, ông lại quá không biết xấu hổ, quăng hết vào sòng bạc, còn da mặt dày đến quấy rầy vương phi! Vương phi thấy chết không cứu khi nào? Là các ngươi khinh người quá đáng!
Sắc mặt Hồng Lăng xanh mét, cả giận nói. Nàng chưa từng gặp qua kẻ mặt dày như vậy! Một trăm lượng bạc đủ cho một gia đình bình thường dùng mười mấy năm, nếu sử dụng thích đáng làm buôn bán nhỏ, cả đời không cần lo cơm áo!
Phụ thân Thanh Bình vốn chính là tính toán đến đây vòi tiền, tất nhiên nghe không vô lời Hồng Lăng, ông ta xoa xoa trên nước mắt trên khuôn mặt bẩn thỉu, cũng có vài phần giận dữ nói:
– Cùng lắm ngươi chỉ là nha đầu chết tiệt, còn không có tư cách khoa tay múa chân với lão tử! Con lão tử vất vả hầu hạ vương phi, một trăm lượng bạc tính cái gì?
Nghe vậy, Hồng Lăng càng thêm tức muốn chết. Nàng chưa từng gặp qua người nào da mặt dày, đổi trắng thay đen như thế!
– Nếu bổn vương phi nhớ không lầm, khi Thanh Bình bán cho Vương phủ là mười lượng bạc, hơn nữa còn ký văn tự bán đứt, là người của Vương phủ. Nói như thế, Thanh Bình cùng ngươi không có bất kỳ quan hệ gì. Như vậy, hôm nay ngươi có tư cách gì đến tìm bổn vương phi? Huống chi, bổn vương phi thương hại một nhà các ngươi, niệm tình Thanh Bình hầu hạ bổn vương phi tận tâm, đã đưa một trăm lượng bạc, đủ cho một nhà các ngươi dùng mười mấy năm!
Mộ Dung Thư từ trong nhà đi ra, nghe được lời ông ta nói, lập tức đanh mặt, lạnh giọng nói.
Một trăm lượng? Người chung quanh đồng loạt hít một hơi khí lạnh. Đây chính là một khoản không nhỏ. Chỉ là một hạ nhân chết ngoài ý muốn, còn ký văn tự bán đứt, nào có chủ tử sẽ cho người nhà của cô ta một trăm lượng bạc? Vương phi thật đúng là thiện lương!
Phụ thân Thanh Bình sắc mặt khẽ biến, cắn răng trả lời:
– Một trăm lượng bạc sao đủ cho người một nhà chúng ta tiêu dùng chứ! Vương phi đừng tuyệt tình như thế! Hiện thời nhà chúng ta không có tiền tháng của Thanh Bình, cuộc sống gặp nhiều khó khăn, vương phi cho một trăm lượng bạc không phải quá ít ư?
Nghe nói, Mộ Dung Thư không khỏi gợi lên khóe môi cười lạnh:
– Ồ? Ngươi cảm thấy một trăm lượng quá ít? Như vậy, ngươi cảm thấy bao nhiêu mới thích hợp?
– Vương phi? Chúng ta đã làm hết sức, sao có thể mặc hắn làm càn?
Hồng Lăng nghe Mộ Dung Thư mở miệng, lập tức lo lắng nói.
Mộ Dung Thư khẽ lắc đầu nhìn Hồng Lăng đang gấp gáp. Nàng cười lạnh chờ xem phụ thân Thanh Bình trả lời như thế nào!
Đợi tính toán xong, phụ thân Thanh Bình ngẩng đầu, công phu sư tử ngoạm nói:
– Năm trăm lượng bạc!
Có năm trăm lượng bạc, đời này hắn đều không cần khổ cực, không chừng còn có thể một bước lên trời ấy chứ.
Một phụ nữ đứng bên cạnh hắn, cùng một đứa bé gầy yếu khoảng mười tuổi đều không ngừng run rẩy, không dám ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư.
Hắn vừa nói xong, người xung quanh nhất thời nổ oanh.
– Đây thật là ỷ vương phi thương hại mà lên mặt sao! Năm trăm lượng? Ông ta còn có mặt mà nói ra!
– Đừng nói là các ngươi không có nghe qua, hôm qua ông ta thua ba trăm lượng ở đổ phường đó!
– Đây là muốn đến lừa gạt vương phi rồi!
Mộ Dung Thư giận quá hóa cười, năm trăm lượng? Nếu sớm biết phụ thân Thanh Bình là người như thế, nàng nên dùng một cách khác đến bồi thường. Có điều, trước mắt, nhìn khuôn mặt đáng đánh đòn này của ông ta, nàng rất có nhẫn nại hỏi:
– Ngươi bán Thanh Bình cho Vương phủ vào năm nào?
Bởi thái độ nàng thân thiện hòa nhã, trên mặt cũng không có chút tức giận khiến phụ thân Thanh Bình buồn bực không thôi, ngay cả một số người vây xem cũng có chút buồn bực, đây là chẳng lẽ vương phi thật sự sẽ đưa tiền cho cái gã không biết xấu hổ kia?
– Năm kia.
Phụ thân Thanh Bình không biết Mộ Dung Thư hỏi chuyện này là ý gì, sững sờ trả lời.
Mộ Dung Thư gật gật đầu, tiếp theo lại hỏi:
– Là bán mười lượng bạc, lại ký văn tự bán đứt phải không?
– Vâng.
Thành thật trả lời như cũ.
– Tốt lắm. Vậy ngươi có biết, một khi ký văn tự bán đứt, Thanh Bình đã không phải là con gái của ngươi không?
Mộ Dung Thư tiếp tục hỏi, thanh âm vẫn thân thiết hòa nhã như cũ.
Phụ thân Thanh Bình không nghĩ nhiều lắm, huống hồ Mộ Dung Thư nói lại là sự thật, tiếp tục đáp:
– Vâng, lời vương phi là sự thật.
– Hôm qua bổn vương phi bảo người tặng một trăm lượng cho các ngươi, phải không?
– Vâng. Là vương phi thiện tâm, nhớ tình cảm chủ tớ của Thanh Bình.
Ông ta tiếp tục trả lời. Dù sao ông ta cũng muốn năm trăm lượng bạc, lúc này nói chuyện vạn lần không thể đắc tội Mộ Dung Thư.
– Rất tốt. Xem ra, ngươi cũng không phải không là loại người không hiểu lí lẽ. Cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Thế gian quả là muôn hình vạn trạng, nàng vốn vì Thanh Bình mới có thể đưa tay viện trợ người nhà cô ấy, thật không nghĩ đến họ thấy thế lại cho rằng vị vương phi như nàng dễ lừa gạt. Không cần nghĩ cũng biết, có lần này đây, như vậy, sẽ có lần sau, sau sau nữa! Thế nhưng, cũng có những người thành thật chân chất như gia đình Vân Mai vậy. Rõ ràng nàng không làm được gì nhiều, nhưng bọn họ vẫn rất biết ơn.
– Tiểu nhân mặc dù không có đọc bao nhiêu sách, nhưng vẫn hiểu được một chút đạo lý. Vương phi đối xử rất tốt với gia đình tiểu nhân, tiểu nhân cảm kích ngập lòng. Đặc biệt là Thanh Bình, trước đây khi về nhà, đều nói vương phi có lòng từ bi, đối với các nha hoàn như nàng chưa bao giờ đánh mắng. Hiện thời có mấy chủ tử tốt như vương phi đâu.
– Như vậy, mời ngươi nói cho bổn vương phi, hành động hôm nay của ngươi ý là muốn thế nào? Uy hiếp bổn vương phi? Ngươi thật to gan!
Tươi cười trên khóe miệng Mộ Dung Thư hoàn toàn biến mất, nàng bỗng gầm lên chất vấn, phút chốc làm cho phụ thân Thanh Bình choáng váng, không biết chuyện gì xảy ra.
– Thỉnh vương phi thứ tội! Là một nhà dân phụ cả gan. Dân phụ xin cảm tạ ân đức sâu rộng của vương phi.
Người phụ nữ thân hình gầy yếu bên cạnh phụ thân Thanh Bình bỗng nhiên quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ.
– Ngươi, người đàn bà ngu xuẩn này! Nói vớ nói vẩn cái gì đó! Nếu vương phi không cho chúng ta ngân lượng, chúng ta về sau dựa vào cái gì mà sống?
Phụ thân Thanh Bình hiển nhiên không biết lúc này Mộ Dung Thư đã vô cùng tức giận, ông ta vẫn cho là Mộ Dung Thư dễ khi dễ, không thèm để ý, nghe được lời bà thì giận dữ quát to.
Bé trai gầy yếu bên cạnh bà ngẩng khuôn mặt tái nhợt nhìn ông ta, yếu ớt nói:
– Vốn vương phi đã cho một trăm lượng bạc, là cha đi đổ phường rồi thua toàn bộ trong một đêm, có thể trách ai đây?
– Mày không cần cái mạng chó của mình nữa sao? Câm miệng!
Phụ thân Thanh Bình giận quát một tiếng.
Sự tình phát triển đến tình trạng như bây giờ, hành vi của phụ thân Thanh Bình không khác gì bọn lưu manh, nhiều lời vô ích! Lại nhìn mẹ và em trai Thanh Bình, xem dáng vẻ này thì biết bọn họ đã bị ông ta đánh chửi trong thời gian dài, cho nên mới tạo thành dáng vẻ gầy yếu, sắc mặt trắng bệt như kia.
Ở cổ đại, loại tình huống này thường xuyên diễn ra. Những gì nàng có thể làm vì Thanh Bình đã đủ nhiều. Nếu muốn sau này có cuộc sống tốt, xem ra thân là người đứng đầu một nhà, người đàn ông kia nhất định phải trả giá đắt một chút!
Mộ Dung Thư xoay người ra lệnh cho thủ vệ ở cửa:
– Nếu ông ta tiếp tục gây chuyện trước cửa Vương phủ, cứ trói lại đưa đến quan phủ!
Dứt lời, nàng đi vào trong.
– Vương phi, ngài làm sao có thể máu lạnh vô tình như thế? Thanh Bình đã hầu hạ ngài gần một năm. Cho dù ngài niệm tình cũ của Thanh Bình, cũng không nên đối xử vô tình như thế với chúng ta. Chỉ là mấy trăm lượng bạc mà thôi, ngài làm như vậy, không sợ bị người trong thiên hạ chê cười sao?
Phụ thân Thanh Bình vừa thấy Mộ Dung Thư xoay người rời đi, lập tức thốt lên không kịp nghĩ nhiều.
Mọi người vây xem đồng loạt khinh thường nhìn về phía ông ta, chuyện xảy ra vừa rồi họ đều thấy rõ. Khi Nam Dương vương phi còn chưa đi ra, họ còn vì ông ta mà cảm thấy lo lắng bất bình thay, nhưng vương phi vừa xuất hiện, từng lời một nói rõ ràng rành mạch mọi chuyện! Hoàn toàn là ông ta muốn uy hiếp vương phi lấy bạc! Hành vi đó thật khiến người khác khinh thường. Dù sao khi Thanh Bình bán vào Vương phủ là mười lượng bạc, mà vương phi nhớ tình cảm chủ tớ, cho gia đình ông ta một trăm lượng bạc, ân tình như thế, họ không cảm ơn thì thôi, còn tới đòi hỏi này nọ! Quả thật là lòng muông dạ thú!
Sở dĩ dân chúng đứng về phía Mộ Dung Thư, kỳ thực còn có một nguyên nhân khác. Đó là mấy ngày trước, Nam Cương công chúa đã náo loạn ở đây, mà cách ứng đối của Nam Dương vương phi đã làm cho những người dân này được giải hận vô cùng thỏa mãn! Cũng xem như một thu hoạch.
Mộ Dung Thư dừng bước, nhưng cũng không quay đầu nhìn phụ thân Thanh Bình, mà là ra lệnh cho hộ vệ:
– Người này bất kính với bản vương phi, đồng thời uy hiếp muốn lừa gạt bổn vương phi. Thật sự khiến người ta không thể nhịn được nữa! Lập tức trói lại giải lên quan phủ! Về phần hai người khác, không cần trách phạt.
– Vâng!
Mấy gã hộ vệ đồng thời đáp.
Phụ thân Thanh Bình sao nghĩ tới sẽ là tình huống như vậy, ông ta vẫn cho là Nam Dương vương phi tính tình hiền hoà, huống hồ còn đối xử với Thanh Bình rất tốt, ông ta sẽ dễ dàng nhân cơ hội đòi ít tiền trả nợ đánh bạc. Nhưng không hề lường được tình huống trước mắt, lập tức sợ tới mức thiếu chút nữa són ra quần.
Ông ta than trời trách đất, gào khóc giãy giụa, chửi này mắng kia, nhưng không ai thèm để ý, ai nấy đều khinh thường chán ghét lạnh lùng nhìn ông ta.
Cửa lớn Vương phủ vừa đóng lại, Hồng Lăng đi phía sau Mộ Dung Thư, vô cùng tức giận nói:
– Vương phi, sao phụ thân Thanh Bình lại là loại người này? Quả nhiên khiến người khác tức giận.
Mộ Dung Thư gặp qua không ít người, có người tốt cũng có kẻ xấu, vì vậy lúc nãy có hơi tức giận, nhưng đảo mắt đã không để trong lòng nữa, tức giận vì loại người này không đáng. Nàng nghiêng đầu nhìn Hồng Lăng cười nói:
– Không cần để trong lòng. Thông qua chuyện này, ông ta ít nhiều sẽ biết sợ.
– Vâng, Vương phi cho hộ vệ đưa ông ta lên quan phủ, là để tránh ông ta bị đổ phường đòi nợ, đồng thời cũng cho ông ta một bài học phải không ạ?
Hồng Lăng tâm tư thông minh, nghĩ lại liền hiểu Mộ Dung Thư vì sao làm như vậy. Thiếu đổ phường hai trăm lượng bạc, đổ phường làm sao có thể buông tha ông ta! Đắc tội vương phi mà không bị chút trừng phạt sao được!
Mộ Dung Thư gật đầu.
– Mẹ và em trai Thanh Bình thật đáng thương, nếu cha cô ấy cả đời như thế, hai người đó sẽ không thể có ngày lành. Thông qua chuyện này, ông ta sẽ thu lại chút ít tính tình. Thế nhưng, ngày lành là mình tự cố gắng mà có. Chỉ hy vọng em trai Thanh Bình không đi theo vết xe đổ đó. Sau này ngươi âm thầm giúp đỡ họ một chút.
Chuyện nàng có thể làm, cũng chỉ có như thế.
Gần như đợi đến khuya, Vũ Văn Mặc mới từ thư phòng trở về. Mộ Dung Thư vì có chuyện trong lòng nên cũng không quá để ý.
– Sao đã trễ thế này còn chưa ngủ?
Vũ Văn Mặc thấy nàng dựa trên giường đọc sách, quan tâm hỏi.
Mộ Dung Thư khép sách lại nhìn về phía hắn, mỉm cười nói:
– Có chuyện trong lòng, không cách nào đi vào giấc ngủ cho nên đành đọc sách cho tới giờ.
Nghe vậy, con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc bỗng trở nên tối sầm, thở dài, từ trước tới nay tâm tư nàng sâu sắc, hẳn là đoán được cái gì. Hắn cũng không có ý định giấu giếm nàng.