“Dọn cơm chiều đi.” Mộ Dung Thư đối với với Thu Cúc phân phó nói.
Thu Cúc gật đầu trả lời, “Vương phi chờ một lát, nô tì đến phòng bếp nhỏ chuẩn bị ngay.”
“Ân, đi đi.”
“Vương phi, ngày hồi phủ Tướng quân, người muốn mặc y phục thế nào? Hai ngày
này nô tì và Hồng Lăng tỷ đã chọn được vài bộ y phục và đồ trang sức,
liền chờ Vương phi chọn lựa ạ.” Vân Mai cười hỏi.
Ở chung với
Vương phi nhiều ngày mặc dù thời gian không lâu, nhưng dần dần phát hiện Vương phi tính tình rất tốt và dễ chịu. Không hề giống như trước khiến
người ta sợ hãi.
Mộ Dung Thư nhíu mày, lúc này mới nhớ tới ngày
kia là phải trở về phủ Tướng quân, dựa vào ký ức trong đầu, Mộ Dung Thư
đối với phủ Tướng quân là không có ấn tượng gì tốt, cũng như không muốn
trở về, nhưng không muốn trở về thì cũng phải trở về, nàng không có lựa
chọn khác. Giọng nhàn nhạt trả lời: “Gì cũng được, đừng quá rực rỡ, cũng đừng bình thường quá, như ta thường mặc là được.”
“Vương gia
cùng Vương phi trở về phủ Tướng quân phải ở lại khoảng năm ngày. Nô tì
sẽ chuẩn bị thêm y phục và trang sức cho Vương phi.” Vân Mai nói.
Mộ Dung Thư gật đầu, “Ân, đi làm đi.” Vừa nghĩ đến phải ở phủ Tướng quân năm ngày, trong lòng nàng liền cảm thấy khó chịu.
Chẳng bao lâu, mấy bà tử của phòng bếp nhỏ đã đem cơm chiều đến.
Mộ Dung Thư nhìn vài món ăn trên bàn, ngửi được hương thơm, nhưng không có cảm thấy thèm ăn. Chiếc đũa vừa mới cầm trên tay liền bỏ xuống.
Hồng Lăng hầu hạ ở bên cạnh thấy thế, vội hỏi: “Vương phi, làm sao vậy?
Những thức ăn này không hợp khẩu vị sao? Nếu không thì để cho phòng bếp
nhỏ một lần nữa làm thêm vài món khác? Vương phi muốn ăn cái gì, nô tỳ
liền đi phân phó cho bọn họ.”
“Không cần. Ngươi và Thanh Bình
cùng bản Vương phi đến phòng bếp nhỏ, bản Vương phi muốn tự mình nấu vài món.” Mộ Dung Thư phân phó nói. Tâm huyết dâng trào, nghĩ đến kiếp
trước nàng vì muốn nấu ăn ngon cũng đã theo học vài lớp, nấu ra món nào, liền được anh trai khen không ngớt, vài ngày trước là do mới xuyên qua
nên phải làm quen với hoàn cảnh, cũng chưa kịp nếm thử thức ăn ngon,
phòng bếp nhỏ lại không phải là phòng bếp chính, mấy bà tử cũng chỉ biết làm vài món đơn giản, ăn cũng không có ngon gì mấy.
Lúc anh
trai nếm đồ ăn, còn nói nàng có thiên phú! Nghĩ đến anh trai, ánh mắt
của nàng tối sầm lại, sợ rằng cũng không thể trở về được nữa, một mình
anh ấy có thể đối mặt với đám người luôn rình rập trong tập đoàn không.
Sau khi Hồng Lăng và Thanh Bình nghe Mộ Dung Thư phân phó, đều sửng sốt một chút, Vương phi từ khi nào thì biết nấu ăn? Chẳng lẽ là nổi lên hứng
thú, muốn xuống bếp nấu thử? Hai người nhìn nhau, ở trong lòng đều nghĩ
thầm: lát nữa đến phòng bếp, chỉ cần không xảy ra náo loạn là tốt rồi.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Thư tới phòng bếp nhỏ, tuy rằng gọi là phòng
bếp nhỏ, nhưng phòng bếp rất lớn, mấy bà tử còn đang bận rộn trước bếp,
sau khi nhìn thấy Mộ Dung Thư, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền phản
ứng lại vội vàng tiến lên hành lễ, Mộ Dung Thư cười phân phó các bà tiếp tục làm việc, đừng để ý đến nàng.
Mộ Dung Thư đi đến trước cái giá bày các loại nguyên liệu nấu ăn, nghĩ xem một lát nữa thì nên làm món gì.
Sau khi quan sát tất cả các loại nguyên liệu nấu ăn một phen, lại quay đầu
nhìn về phía những dụng cụ nấu ăn cổ đại vô cùng xa lạ.
Nồi làm
bằng sắt, rất tròn, rất to. Bếp lò cũng không phải hiện đại mà dùng khí
tự nhiên, khí than hay bếp điện mà là dùng củi để lấy lửa, dùng cái này
cần có kĩ năng, nàng không làm được. Nghiêng đầu nhìn về phía Thu Cúc và Hồng Lăng, hỏi: “Các ngươi ai biết nhóm lửa?”
Hai người đều gật
đầu, Mộ Dung Thư khẽ mỉm cười nói: “Thu Cúc lát nữa ngươi phụ trách nhóm lửa, nghe theo lời bản Vương phi mà điều chỉnh sức lửa, Hồng Lăng,
ngươi giúp bản Vương phi đi.”
“Vâng ạ.”
Tiếp đó, Mộ Dung
Thư liền lấy từ trên giá lấy xuống một con gà và con vịt đã được làm
sạch, đông trùng hạ thảo, táo đỏ, sườn heo, gạo, cẩu kỷ tử*, trứng gà,
thịt bò, giò heo để nấu ăn.
* : loài thực vật có quan hệ gần trong họ Cà
Ở bên cạnh mấy bà tử vừa làm việc vừa nghi ngờ, cũng rất tò mò nhìn về
phía của Mộ Dung Thư, Vương phi hôm nay sao lại có hứng thú xuống phòng
bếp thế này? Mới vừa rồi còn tưởng nàng đến gây chuyện, kết quả lại là
muốn xuống bếp nấu ăn! Vương phi này chưa từng động tay làm gì, thật sự
có thể nấu ăn sao? Nghi ngờ của các bà cũng chính là nghi ngờ của Hồng
Lăng và Thanh Bình.
Mộ Dung Thư tuy phân phó Hồng Lăng ở bên cạnh giúp đỡ, mà nàng lại đem vịt và gà trực tiếp chế biến, nàng sử dụng dao một cách thành thục, mấy người bên cạnh nhìn thấy đều nói không ra lời, thì ra Vương phi là giấu đi tài nghệ của mình!
Nhìn chung chưa tới một canh giờ, nàng đã nấu xong bốn món ăn, một món canh.
Bởi vì thời gian gấp gáp, liền làm đại năm món, nếu như thời gian cho phép, Mộ Dung Thư nhất định sẽ làm mười món để ăn cho xem.
Lúc này bên trong phòng tràn ngập hương thơm của thức ăn, Hồng Lăng, Thanh
Bình và mấy người bà tử đều mở to mắt hai mắt, không thể tin, ngửi ngửi
hương thơm, nuốt một ngụm nước bọt, các món này không chỉ thơm, hơn nữa
màu sắc nhìn cũng rất đẹp mắt, nhìn qua cũng khiến người ta cảm thấy
thèm ăn.
Những người này chưa bao giờ thấy ai nấu ăn giỏi còn
khéo léo như vậy, sợ rằng chỉ có Đại đầu bếp của tửu lâu lớn nhất kinh
thành - Hạo Nguyệt mới có thể làm được!
Mộ Dung Thư ngửi hương
thơm của các món ăn thì cảm giác thèm ăn liền trở lại, hôm nay liền ăn
thiệt nhiều để an ủi cho cái dạ dày đã bị ủy khuất của mình.
Đợi
sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, nàng ngẩng đầu liền nhìn thấy mọi
người bên trong phòng bếp đều có vẻ giật mình và nuốt nước miếng, bật
cười, những món này đều là những món ăn bình thường, lúc ở hiện đại nàng cũng thường ăn, cũng không có cảm thấy mới lạ. Nhớ tới đồ ăn của mấy
ngày nay, chỉ có thể nuốt vào cho có, không có cảm giác ngon miệng. Bất
quá đối với bọn họ thì mấy món này đương nhiên là mới lạ.
“Vương
phi, những món ăn này là những món gì? Thơm quá, trước đây nô tì chưa
từng thấy qua.” Hồng Lăng mở to mắt trông chờ, nhìn các món ăn trên bàn
không ngừng tỏa mùi thơm phức, vừa nuốt nước bọt, vừa hỏi.
Thanh
Bình cũng gật đầu hỏi: “Nô tì cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy
qua, vừa đẹp mắt lại còn rất thơm. Nghe nói Đại đầu bếp của tửu lâu Hạo
Nguyệt làm đồ ăn cũng rất thơm, nhưng nô tì nghĩ, hương thơm chắc là
không bằng các món do Vương phi nấu đâu.”
“Ha ha, đều là vài món
ăn bình thường, thích không? Lát nữa về phòng ta chia cho các ngươi nếm
thử. Dù sao một mình bản Vương phi cũng không ăn hết mấy món này.” Mộ
Dung Thư nhìn các nàng liên tục nuốt nước miếng, nén cười nói rằng.
Hồng Lăng và Thanh Bình mắt sáng lên, không ngừng nói lời cảm tạ.
Sau khi Mộ Dung Thư cười cười, liền phân phó vài bà tử, Hồng Lăng, Thanh Bình đem năm món ăn bưng trở về phòng.
Lúc họ bưng thức ăn về phòng, sau khi hồi triều, Vũ Văn Mặc đã dùng cơm
chiều ở Trúc viên nghĩ tới việc hồi phủ Tướng quân, liền phân phó Thẩm
trắc phi giúp hắn chuẩn bị lễ vật tặng cho Tướng quân, còn có vài việc
lặt vặt khác.
Thẩm trắc phi lập tức bắt tay vào chuẩn bị, mà hắn
cũng muốn đi Mai viên, có một số việc phải trực tiếp phân phó cho Mộ
Dung Thư, liền một mình đi đến Mai viên.
Lúc vừa tiến vào phòng,
trong sảnh chỉ có hai nha hoàn, không thấy bóng dáng của Mộ Dung Thư,
trong lòng nghi ngờ, lập tức hỏi: “Vương phi đâu?
Khi Thu Cúc
nhìn thấy Vũ Văn Mặc, sửng sốt nửa khắc, liền cùng Vân Mai lập tức tiến
lên phúc thân thỉnh an: “Nô tì tham kiến Vương gia, Vương gia vạn phúc.”
Vũ Văn Mặc gật đầu, ý bảo hai người đứng dậy.
Thu Cúc cúi đầu cung kính trả lời: “Xin Vương gia chờ một chút, Vương phi
xuống phòng bếp nhỏ làm cơm tối, chắc sắp trở lại rồi.”
“Làm cơm?” Vũ Văn Mặc nhướng mày, giọng nói lạnh như băng hơi đề cao. Mộ Dung Thư biết nấu ăn?