Trong lòng Mộ Dung Thư hơi run lên, ngón tay vươn ra đặt trước mũi Lý thị thăm dò hơi thở của bà, nhưng mới vươn tay ra thì ngón tay lại run rẩy không cách nào kiềm chế được.
"Vương phi…" Hồng Lăng nhẹ giọng kêu.
Hoa đại phu có vẻ như cũng đã nhận ra có điểm không thích hợp. Nhiều năm làm bạn với thảo dược nên khi vừa bước vào phòng ông ta liền phát hiện có mùi lạ, trong phòng không chỉ có có mùi thuốc nồng nặc, mùi nhang, còn có cả mùi máu tươi rất khó nhận thấy! Ông ta vừa định mở miệng thì Lý thị đang nằm trên giường bỗng có động tĩnh.
"Thư nhi!" Lý thị mở hai mắt mờ mịt, đến khi nhìn thấy Mộ Dung Thư, bà lại tươi cười, tiếng cười trầm nhẹ nếu không để ý thì căn bản không thể nghe được. Bất quá, nụ cười này thật sự khác xa so với sắc mặt tái nhợt của bà.
"Mẫu thân, trên người mẫu thân có vết thương không?" Mộ Dung Thư âm trầm hỏi, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lý thị, mâu quang loé lên, mùi máu tươi này quả thật rất lạ.
Lý thị kinh ngạc hỏi: "Vết thương?"
Mộ Dung Thư càng nhíu mày, đôi mắt lạnh lẽo khép hờ. Nàng nhìn phản ứng của Lý thị thì đã biết là trên người bà không có vết thương. Vậy mùi máu tanh này là từ đâu? Vết thương không có… trong lòng của nàng bắt đầu khủng hoảng.
"Hoa đại phu, xin mời ông đến gần để bắt mạch cho mẫu thân." Mộ Dung Thư vội quay đầu, hướng đến Hoa đại phu phân phó.
"Vương phi, thế này…" Hồng Lăng tiến lên hai bước muốn ngăn cản, để nam nhân bước vào phòng của phu nhân đã phạm vào quy củ, còn chưa nói, bây giờ phu nhân y phục chưa chỉnh tề, nằm ở trên giường, nếu bị nhóm nha hoàn bà tử bắt gặp sẽ khiến cho mọi người có việc để nói linh tinh.
Lúc này, Mộ Dung Thư mới nhớ mình đang ở thời cổ đại. Vừa nhìn thấy sắc mặt của Lý thị, Hoa đại phu lập tức biết trên người Lý thị này tuyệt đối không phải nhiễm bệnh đơn giản, không có vết thương, nhưng trong phòng đã có mùi máu tươi, chẳng lẽ là…
Sau khi phán đoán, Hoa đại phu vội vàng lui về sau hai bước, bên trong những gia đình quyền quý như thế này, nhóm chính thất và di nương luôn lén lút giở mọi thủ đoạn để lấy mạng đối phương mà không ai phát hiện. Lý thị này rõ ràng đã là bị bán đứng. Biết thì biết vậy nhưng ông lại không dám đắc tội với bất cứ ai trong số họ này.
"Bệnh của phu nhân đã không có thuốc nào chữa được." Hoa đại phu vừa dứt lời liền xoay người muốn rời đi.
Thấy thế, Mộ Dung Thư càng thêm nghi ngờ, đưa mắt ra hiệu cho Hồng Lăng.
Hồng Lăng lập tức tiến lên chắn trước mặt Hoa đại phu nói. "Xin Hoa đại phu nói rõ ràng. Kết quả là phu nhân nhà ta bị bệnh gì?"
Đừng nói tâm tư Vương phi nhanh nhạy, ngay cả nàng nhìn thấy thái độ bất thường của Hoa đại phu cũng biết việc này không đơn giản.
Lý thị vừa rồi còn chút mê man, nay đã dần dần tỉnh táo nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch như giấy: "Thư nhi, đã xảy ra chuyện gì?"
Mộ Dung Thư dịu dàng cười với Lý thị: "Mẫu thân, người đợi ở đây một lát."
Dứt lời, nàng đi về hướng Hoa đại phu. Khi cách Hoa đại phu một vài bước, nàng để ý thấy vẻ mặt hoảng hốt của ông ta, trầm giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe: "Hoa đại phu, ngươi biết gì thì cứ nói thẳng. Bản Vương phi tin tưởng Hoa đại phu sẽ thành thật với ta, trong kinh thành này chắc ngươi cũng biết, chỉ cần ta muốn mạng một người thậm chí của một gia đình đều rất dễ dàng. Thế nhưng, bản Vương phi từ trước tới nay là người thiện tâm, không để người trong nhà chịu nửa điểm thương tổn, nhưng nếu không biết rõ tình hình, như vậy…"
"Vương phi đang uy hiếp lão phu?" Hoa đại phu nhíu mày, tức giận hỏi.
Mộ Dung Thư tươi cười rạng rỡ lắc đầu nói: "Bản Vương phi làm sao có thể uy hiếp Hoa đại phu? Việc này lợi hại như thế nào, hy vọng Hoa đại phu suy nghĩ rõ ràng. Một khi Hoa đại phu cương quyết muốn giấu đi bí mật mà không để ý đến việc này, vậy bản Vương phi cam đoan sau khi rời khỏi phòng này, ngươi sẽ biết thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau không xa." Vừa dứt lời, sắc mặt tươi cười của Mộ Dung Thư đột nhiên biến mất, trong nháy mắt, trong đôi mắt đen lóe lên một tia tàn nhẫn tuyệt tình.
Chạm phải ánh mắt tàn nhẫn đến tận xương này cả người Hoa đại phu đều run rẩy kịch liệt.
Sau khi cười đầy ẩn ý, Mộ Dung Thư xoay người trở về bên Lý thị, trên mặt lại tràn đầy nét tươi cười giống như vẻ tàn nhẫn vừa nãy chưa từng có.
"Mẫu thân, lát nữa nữ nhi tự mình xuống bếp hầm canh gà cho người ăn?"
"Xuống bếp? Từ khi nào thì Thư nhi biết nấu ăn?" Lý thị vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng. Lần này, sau khi Mộ Dung Thư trở về thì đã thay đổi rất nhiều, làm cho người ta kinh ngạc. Trách không được, Nam Dương Vương thay đổi thái độ với nàng, như vậy thì tốt rồi, Thư nhi đã biết tự chăm sóc bản thân.
Ngay lúc Mộ Dung Thư muốn ngồi xuống giường, định vươn tay vén chăn thì Hoa đại phu vốn đang đứng trước cửa, lưỡng lự không biết nên đi hay ở, thấy thế, sắc mặt đại biến kinh hô: "Vương phi không thể chạm vào!"
Mộ Dung Thư vội quay đầu nhìn về phía Hoa đại phu.
Hoa đại phu âm thầm thở dài một hơi, lắc lắc đầu, giận dữ nói: "Trong chăn nhất định có giấu vật hại mạng người. Thân thể phu nhân ngày càng suy yếu cũng do thứ này."
"Cái gì?" Mộ Dung Thư, Hồng Lăng, phu nhân đồng thời kinh hô.
Mộ Dung Thư nheo mắt, trong đầu nảy ra một ý nghĩ, dường như đáp án đã rõ ràng, vội ra lệnh cho Hoa đại phu quay lưng lại, lệnh cho Hồng Lăng kéo bức bình phong chắn trước giường rồi thò tay giật tấm chăn, vứt xuống đất.
"Thư nhi! Làm sao vậy?"
Lý thị kinh hô. Không hiểu vì sao Mộ Dung Thư ném chăn của bà xuống đất. Đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Thư nhìn chằm chằm cái chăn, sau đó cúi người cầm lấy một góc chăn dùng sức giũ thật mạnh.
Nhất thời, mười mấy vật thể màu đen bóng, lúc nhúc rơi xuống! Những thứ này khiến ai nhìn thấy cũng cực kỳ sợ hãi! Cùng lúc đó mùi máu tươi càng nồng hơn!
"Thật sự là đỉa!" Mộ Dung Thư giận dữ quát lên một tiếng.