Nàng đến phòng, vừa
đẩy cửa thì mùi thơm của thức ăn đã tràn vào khoang mũi. Nàng vừa nhìn
thấy Vũ Văn Mặc đã ngồi xuống và chờ nàng.
Mộ Dung Thư tiến đến.
“Thần thiếp gặp qua gia.”
Dứt lời liền ngồi xuống, đối diện Vũ Văn Mặc.
Lúc này, Vũ Văn Mặc mới ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, thấy tinh thần nàng có
hơi suy sụp, liền nhíu mi, trầm giọng nói: “Bản Vương đến làm cho nàng
khó chịu?”
Nghe vậy, Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn hắn, mặt tươi
cười, “Gia đến đây thần thiếp cao hứng còn không kịp, sao lại khó chịu
chứ! Chẳng qua là trong người có hơi mệt mà thôi.”
Vũ Văn Mặc
không nói thêm gì nhưng con ngươi càng thêm lạnh lẽo, hắn phất tay ra
hiệu cho bọn Hồng Lăng chuẩn bị hầu hạ dùng bữa.
Chẳng biết tại
sao, hai người nhìn nhau lại không nói gì, vì vậy không khí càng thêm
thâm trầm, bọn Hồng Lăng đều cẩn thận hầu hạ chỉ sợ sơ ý sẽ gây ra sai
lầm.
Mộ Dung Thư cúi đầu, im lặng ăn, ánh mắt lúc thì trầm tư lúc thì thất thần.
Vũ Văn Mặc thu hết mọi biểu tình của nàng vào mắt, trải qua việc mấy ngày
trước, suy nghĩ của hắn đã thay đổi, các món tối nay rõ ràng là rất đẹp
mắt cũng ngon miệng nhưng vì sao càng ăn lại càng cảm thấy vô vị thậm
chí còn có chút vị chua.
Thúy Hồng hầu hạ bên cạnh thấy Vũ Văn
Mặc không động đũa, vội vàng kinh ngạc hỏi: “Vương gia, thức ăn này
không hợp khẩu vị người?” Nói xong, nàng dùng ánh mắt đầy trách cứ nhìn
Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư vẫn cúi đầu nên không nhìn thấy thái độ
của Thúy Hồng nhưng Hồng Lăng và Thu Cúc lại thấy nên cảm thấy bất mãn,
Vương phi là chủ tử, Thúy Hồng chẳng qua chỉ là một Đai nha hoàn hầu hạ
bên cạnh Vương gia, thân phận như thế nào mà lại dám dùng ánh mắt trách
cứ Vương phi? Dám bất kính với vương phi chứ!
“Vương phi biết
được Vương gia muốn đến dùng bữa tối tại Mai viên, liền phân phó phòng
bếp chuẩn bị những món Vương gia thích ăn.” Hồng Lăng lập tức biện hộ
cho Mộ Dung Thư.
Thu Cúc cũng không ưa Thúy Hồng nên phụ họa
tiếp: “Vương gia cũng chưa nói là món ăn này không hợp khẩu vị, Thúy
Hồng tỷ có phải đã kết luận quá sớm không?”
Thúy Hồng nghẹn lời,
ngày thường ở trong phủ, hạ nhân nào nhìn thấy nàng thì cũng phải cúi
người hành lễ, ngay cả Thầm trắc phi cũng có vài phần tôn trọng nàng,
nguyên nhân là vì nàng đã hầu hạ cho Vương gia hơn mười năm. Không ngờ
hôm nay, tuy hai nha đầu bên cạnh Vương phi này nói lời thật nhưng nó đã làm mất hết thể diện của nàng! Không có quy củ!
“Là lỗi của thần thiếp, không biết được khẩu vị của gia.” Mộ Dung Thư trong lòng đang
buồn bực nên vừa rồi có hơi thất thần nhưng khi nghe được mấy lời của
Hồng Lăng và Thu Cúc, liền ngẩng đầu nhìn lướt qua Thúy Hồng, quan sát
thái độ bực dọc của Thúy Hồng liền nhẹ giọng nói với Vũ Văn Mặc, sau đó
cũng không nhìn đến hắn nữa liền quay sang nói với Thúy Hồng: “Vẫn là
Thúy Hồng thông minh, bản Vương phi làm phiền Thúy Hồng đến giáo huấn
mấy bà tử lừa trên gạt dưới trong phòng bếp dùm đi”
“Vì sao? Nô tì không hiểu.” Thúy Hồng sửng sốt, vẻ không hiểu hỏi.
Mộ Dung Thư mỉm cười, nụ cười này chính là như đông đi xuân tới, băng
tuyết hòa tan, xuân ý hòa hợp. “Các bà to gan dám lừa gạt bản Vương phi, nói những món này đều là món Vương gia thích nên ta mới cố ý cho bọn họ chuẩn bị. Nhưng bây giờ xem ra thì theo Thúy Hồng lại không hợp khẩu vị của gia, như vậy không phải nói mấy bà tử kia cả gan làm loạn, coi lời
của bản Vương phi phân phó như gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để ta vào mắt mà!”
Vô luận vị trí trong phủ của nàng có như thế nào
thì cũng không tới lượt đứa nha hoàn không biết thân biết phận như Thúy
Hồng xem thường! Muốn diễu võ dương oai trước mặt nàng mà! Nếu như hôm
nay không đem thể diện của nàng ta kéo xuống cũng coi như cảnh cáo thì
không biết sau này nàng ta sẽ còn giở trò gì sau lưng nàng.
“Nô
tì… Nô…” Thúy Hồng không nói ra lời, nàng không có ngu ngốc nên hiểu rõ
vừa rồi mình đã quá phận, trán liền toát mồ hôi lạnh.
“Ngươi là
người hầu hạ gia dĩ nhiên hiểu rõ quy củ hơn ai hết. Để ngươi đi giáo
huấn mấy bà tử là thỏa đáng nhất.” Mộ Dung Thư nói tiếp.
Câu nói
nhẹ nhàng lại mang theo nụ cười ôn nhu lại khiến cho Thúy Hồng hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt, trước mặt Vương gia tối kỵ nhất là không có quy củ!
Có mặt chủ tử ở đây, khi nào thì đến phiên hạ nhân như nàng xen mồm vào? Còn ẩn ý trách Vương phi để Vương gia chờ! Vương phi đang cảnh cáo
nàng! Mặt thoắt đỏ, thoắt trắng, nhưng trong lòng lại còn một thắc mắc,
rõ ràng trong lòng Vương gia thì Vương phi không quan trọng, Thẩm trắc
phi mới là chủ nhân chân chính trong vương phủ, thế tại sao Vương phi
còn có thể ngông cuồng như thế? Nàng cắn răng, cứng miệng trả lời: “Hồi
Vương phi, là mấy người bà tử làm sai.”
Mộ Dung Thư nhướng mày,
khóe môi vẫn chưa dứt cười, liếc nhìn Thúy Hồng, “Nói vậy là lỗi của bản Vương phi?” Dứt lời, liền nhìn Vũ Văn Mặc.
Thúy Hồng im lặng
ninh mi nhìn Vũ Văn Mặc, trong mắt có thêm vài phần nhu tình, nàng hầu
hạ cho Vương gia hơn mười năm, Vương gia nhất định biết tính tình của
nàng, cho nên chắc chắn người sẽ không trách cứ mình, nhưng đôi khi quá
tự tin thì sẽ nhận lại kết quả tan xướng nát thịt đi!
“Cút đi!
Sau này không được xuất hiện trước mặt bản Vương!” Vũ Văn Mặc nhìn Mộ
Dung Thư, thấy nàng vẫn giữ nụ cười nhu hòa như nước thì hàng mi càng
cau chặt, còn Thúy Hồng kia mang theo ánh mắt chờ đợi cùng chút tình ý
khiến hắn vô cùng chán ghét. Hắn thu hồi ánh mắt vô tình trên người Thúy Hồng, giọng lạnh như băng nói.
Thúy Hồng cả kinh, hai đầu gối
mềm nhũn, quỳ trước mặt Vũ Văn Mặc, “Nô tì biết sai, nô tì biết sai
rồi.” Nói xong, trong mắt ẩn chứa vài giọt nước mắt.
Mộ Dung Thư
nhìn thấy, trong lòng không khỏi thở dài, nữ nhân trong viện này ai là
không biết diễn trò? Có ai lại an phận thủ thường? Chỉ bằng nước mắt lại muốn đổi lấy sự thương hại của nam nhân, Thúy Hồng quả nhiên là hồ đồ! Ở trong mắt Vũ Văn Mặc, sợ là nàng chỉ là một hạ nhân!
“Cút!” Vũ
Văn Mặc cũng lười nói liền lạnh lùng nói một chữ, trong lòng hắn đang
rất tức giận, nhất là khi nhìn đến nụ cười như gió xuân trên môi Mộ Dung Thư thì lúc này lại vô cùng chói mắt!
Thúy Hồng cũng không có
phạm sai lớn nhưng lại phạm phải điều cấm kỵ. Thật ra, Mộ Dung Thư chỉ
định cảnh cáo để nàng hiểu được thân phận, nhưng không có là ngờ Vũ Văn
Mặc lại vô tình như thế. Vì vậy, điều này là nằm ngoài dự tính của Thúy
Hồng.
Thúy Hồng hầu hạ Vũ Văn Mặc hơn mười năm, hiểu rõ tính của
Vương gia nên biết không thể tiếp tục ở lại nếu không thì sẽ chọc giận
Vương gia. Lúc này nước mắt liền tuôn ra rồi lảo đảo chạy ra ngoài.
“Chắc gia không đói bụng, để thần thiếp sai phòng bếp chuẩn bị chút điểm
tâm.” Mộ Dung Thư không nhìn đến gương mặt đang cau có lạnh lùng của Vũ
Văn Mặc mà ôn nhu cười nói.
“Không cần.” Vũ Văn Mặc vẫn lạnh lùng như cũ.
Mộ Dung Thư gật đầu, cũng không buồn vì sự lạnh lùng của Vũ Văn Mặc mà vẫn ôn nhu nói: “Nếu Vương gia không cần, vậy thì không cần, gia cũng đừng
vì một hạ nhân không biết trên dưới mà mất vui.”
Nghe vậy, khóe
miệng Vũ Văn Mặc liền co giật, nàng thật sự là biết chọc giận người
khác! Nghĩ vậy, ánh mắt Vũ Văn Mặc nhìn Mộ Dung Thư lại sâu và tối thêm
vài phần.
“Dọn hết đi! Mang ít hoa quả và trà nóng đến.” Mộ Dung Thư quay đầu phân phó cho Hồng Lăng.
Một lát sau, Hồng Lăng mang hoa quả đến rồi rót trà cho Mộ Dung Thư và Vũ Văn Mặc.
Vũ Văn Mặc uống vài ngụm trà, nhưng không động đến một miếng hoa quả nào.
Khẩu vị của Mộ Dung Thư mấy ngày nay cũng bị phòng bếp nhỏ làm kém đi. Tay
nghề đầu bếp phòng bếp nhỏ không kém nói đúng hơn là vô cùng tốt nhưng
lại không hợp khẩu vị nàng nên vừa rồi chỉ ăn một ít, nhưng nhìn đến mấy miếng hoa quả màu sắc rực rỡ liền ăn thêm nhiều một chút.
Hai người đều yên lặng đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình, bất tri bất giác, trời đã tối đen, bọn hạ nhân liền tiến vào thắp nến.
Dưới ánh nến lay động, Mộ Dung Thư chầm chậm ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Mặc, uể
oải nói: “Gia, thần thiếp có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, có phải người…”
Nên rời đi? Nên đến phòng tiểu thiếp qua đêm, mau đi đi.
Nàng còn chưa dứt lời thì đã bị Vũ Văn Mặc chặn lại, “Ừ, Vương phi hầu hạ bản Vương nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Thư còn chưa kịp mở miệng đã nghe hắn phân phó mấy người Hồng Lăng: “Đều lui xuống.”
Hồng Lăng nghe thấy Vũ Văn Mặc muốn ở lại liền cao hứng thay cho Mộ Dung
Thư, nếu Vương gia ở lại thì sau này còn ai trong phủ dám nói linh tinh? Liền tươi cười lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Vũ Văn Mặc liền buông chén trả xuống, đi thẳng vào phòng trong.
Mộ Dung Thư ngây ngốc nhìn bóng lưng Vũ Văn Mặc, cau mày: Thị tẩm sao?
“Gia, thần thiếp đang quỳ nước, sợ ngài ghét bỏ.” Mộ Dung Thư đứng dậy nói
với Vũ Văn Mặc, nàng không phải là trinh tiết liệt nữ, cũng không phải
chưa từng nghĩ tới, nếu lên giường với hắn cũng không sao nhưng không
thương không yêu khiến nàng chán ghét chuyện này, nam nhân có thể lên
giường với nữ nhân mà không cần yêu nhưng nàng thì không làm được.
Thân hình Vũ Văn Mặc dừng lại, dưới ánh nến mông lung, bóng dáng của hắn kéo thật dài, ngày thường thì hắn đã cao khoảng 1m85, giờ khắc này bóng
lưng hắn phản chiếu trên tường lại làm cho người ta liên tưởng đến cây
tùng đơn độc, tịch mịch trên vách đá, nhìn rất buồn!
“Vì sao?” Thật lâu sau, hắn vẫn đưa lưng về phía nàng, giọng nói trống vắng lạnh băng hỏi.
Mộ Dung Thư nhíu mi, hơn nửa khắc mới trả lời: “Thần thiếp đang quỳ nước.” Đáp án không thay đổi, ý cự tuyệt rõ ràng.
Vũ Văn Mặc chợt xoay người, con ngươi nhìn nàng chằm chằm, hàn khí quanh
thân hắn liền tỏa ra khắp phòng làm cho Mộ Dung có hơi không thoải mái,
khẽ nhíu mày.
Bỗng nhiên, Vũ Văn Mặc bước nhanh tới, ghìm chặt
hai vai nàng nhưng nhìn đến gương mặt bình tĩnh không có một tia sợ hãi
nào của nàng thì hàn băng trong mắt càng thêm dày đặc, hắn cứ như vậy
lướt qua Mộ Dung Thư, không chút do dự, không nói một lời liền rời đi.
Một cơn gió lạnh ùa vào phòng khiến Mộ Dung Thư hoàn hồn, hắn cứ thế mà đi? Vì sao? Khóe môi liền nở nụ cười châm chọc, xoay người định đóng cửa
lại thì thấy Hồng Lăng kích động chạy vào, kinh hoảng hỏi: “Vương phi,
tại sao Vương gia bỏ đi?”
Mộ Dung Thư nhún vai, “Chắc là nhớ ra còn có chuyện quan trọng cần xử lý nên mới đi.”
“Haizz... Tại sao có thể như vậy?” Hồng Lăng tiếc hận không thôi, cơ hội tốt như vậy lại mất đi rồi.
Vũ Văn Mặc bỏ đi, Mộ Dung Thư nhẹ nhõm thở ra mà Thẩm trắc phi trong Trúc
viên càng nhẹ nhõm hơn vài phần, chỉ sợ trong Nam Dương Vương phủ to lớn này, không có ai có thể đoán được tâm tư của Vũ Văn Mặc.
Còn Vũ Văn Mặc sau khi rời khỏi Mai viên cũng không đến phòng tiểu thiếp hay Trúc viên của Thẩm trắc phi mà quay về thư phòng.
Bây giờ có rất nhiều việc cần hắn giải quyết, hắn không có thời gian bận
tâm nhiều chuyện, chỉ là không nhịn được nên đến Mai viên, mà nguyên
nhân cụ thể là gì thì hắn không biết, cảm giác xa lạ này hắn căn bản
không hiểu rõ! Giờ phút này, chỉ còn là phẫn nộ, là phẫn nộ không áp chế được.
...
Hai ngày sau, hạ nhân được phái đến Lưu phủ tặng lễ vật đã trở lại.
Vẻ mặt hạ nhân kia có vẻ khó xử, nhỏ giọng nói với Mộ Dung Thư: “Thiếu phu nhân nghe nô tài được Vương phi phái tới thế là chưa nghe giải thích đã cho người trong phủ đuổi nô tài ra, Lưu phủ đại nãi nãi còn nhắn với
Vương phi…”
Mộ Dung Thư nhìn hạ nhân quần áo rách tươm lại còn
dính bùn đất, nhìn rất chật vật liền cười nói: “Cứ nói đừng ngại.” Nàng
thật muốn biết lửa giận của Mộ Dung Tuyết lớn đến cỡ nào.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu vẫn chưa học được tính kiềm chế thì thật đúng là quá ngu đi!
“Đại nãi nãi nói là Vương phi đừng giả bộ làm người tốt, người rơi vào tình
cảnh khốn khổ hôm nay đều do Vương phi gây ra! Hôm nay cần gì phải mèo
khóc chuột giả từ bi!” Hạ nhân kia dè dặt nói, sợ không cẩn thận lại
chọc giận Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư giận quá hóa cười, “Ha ha
ha... Không thể tưởng được là Tam muội của bản Vương phi lại biết nói
văn vẻ như vậy, còn biết ví von nữa.”
Hạ nhân kia thấy Mộ Dung
Thư cười, quả thực không thể tin được, bị muội muội mình nhục mạ như
thế, tại sao Vương phi không tức giận? Lúc ấy hắn bị đuổi ra khỏi phủ
lại nghe lời của Đại nãi nãi còn bất bình thay Vương phi nữa kìa! Vương
phi tốt bụng như thế, lại bị Đại nãi nãi bôi xấu!
“Tam tiểu thư sao có thể như thế!” Hồng Lăng nhíu mày, có vài phần giận dữ nói.
“Tam muội oán trách bản Vương phi không tự mình đến thăm? Nhưng gần đây bản Vương phi mới quản chuyện tình trong vương phủ, không cách nào bứt ra.
Như vậy đi, lấy một cây nhân sâm mà bản Vương phi để dành tự tẩm bổ mang đến cho Tam muội đi, vậy ngươi ngày mai lại đi Lưu phủ một chuyến.” Mộ
Dung Thư nhìn hạ nhân, cười nói.
Tuy hạ nhân kia trong lòng có
chút không muốn, Lưu đại nãi nãi là người nóng nảy, không coi hạ nhân là người, nói đánh là đánh, nhưng dù sao đây là mệnh lệnh của chủ tử, hắn
cũng chỉ có thể chấp hành. “Vâng ạ.”
“Nếu Tam muội còn đuổi ngươi ra ngoài thì ngày mai ngươi lại tiếp tục chờ trước cửa Lưu phủ, đợi cho đến tối mới được trở về, hôm sau cũng như thế, đợi ba đến năm ngày đi.” Mộ Dung Thư cười phân phó.
“Vâng.” Tuy hạ nhân kia có nghi hoặc, không hiểu vì sao phải chờ đợi… nhưng đây là mệnh lệnh của chủ tử,
không tới phiên hắn đặt câu hỏi nên cầm nhân sâm rời đi.
Hạ nhân
kia đi rồi, Vân Mai không cả nể liền lên tiếng, “Vương phi, Tam tiểu thư cũng xem thường người quá, trước mặt người khác lại nói Vương phi như
vậy chẳng khác nào hạ thấp thể diện của Vương phi?”
“Nếu để cho
người có ý xấu nghe qua, chắc chắn sẽ tin Tam cô nương! Lưu Phong vốn
phong lưu, lúc Tam tiểu thư chưa gả cho hắn, thì trong phòng hắn cũng đã có thê thiếp, chuyện này làm sao lại đổ thừa cho Vương phi? Sự thực thì đây đều là lỗi Tam tiểu thư hồi trước không chịu cẩn thận nhìn người,
tự ý cùng Lưu Phong tư định chung thân.” Thanh Bình cau mày nói. Vì
trong phòng không có người ngoài nên Thanh Bình nói chuyện rất thẳng
thắn, mỗi một câu nói đều vì Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư nghe vậy,
cái ly trong tay run lên, không phải Mộ Dung Tuyết không nhìn rõ người
mà là đã nhìn rõ người nhưng lại leo lên nhầm giường thôi. Nàng có chút
chột dạ nhìn Hồng Lăng.
Hồng Lăng ho nhẹ một tiếng, “Nói thế nào
thì Tam tiểu thư cũng là chủ tử, Thanh Bình đừng nhiều lời, Vương phi
làm như vậy cũng có đạo lý của người.”
“Tại sao Tam tiểu thư lại
làm mọi chuyện nháo nhào lên như vậy? Hơn nữa hoàn toàn không để ý thân
phận của Vương phi? Bất luận như thế nào thì Tam tiểu thư cũng chỉ là
thứ xuất, nhà của phu quân bất quá cũng chỉ là Tri châu trong khi thân
phận Vương phi vô cùng hiển quý, Tam tiểu thư bất chấp mọi thứ động chạm đến Vương phi có vẻ như không hợp lý.” Thu Cúc hơi cau mày nhìn Mộ Dung Thư nói.
Mộ Dung Thư nhìn đến tâm tư sắc bén của Thu Cúc, liền
mỉm cười tán thưởng: “Đúng vậy, bản Vương phi chưa bao giờ biết Tam muội là người ngu xuẩn như vậy.” Chỉ là không biết thực sự ngu xuẩn hay là
giả ngu xuẩn.
Thu Cúc mỉm cười, nhìn đến vẻ mặt thoải mái của Mộ Dung Thư liền biết trong lòng Mộ Dung Thư đã sớm có dự liệu .
Bỗng nhiên Mộ Dung Thư nghĩ tới điều gì, liền nói với Hồng Lăng: “Hai ngày
sau ngươi xuất phủ gặp Ngọc nhi nói nàng nếu có thời gian thì đến đây
một chuyến.”
Hai ngày nay, nàng đã nghĩ ra một biện pháp, tuy thủ đoạn không được tính là quang minh chính đại nhưng trước mắt lại là
phương pháp duy nhất có thể giúp cho Liễu Ngọc Nhi.
Thực ra… Liễu Ngọc Nhi… Từ đầu đến giờ nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
“Vâng.” Hồng Lăng vâng lệnh.
Đã nhiều ngày Vũ Văn Mặc không tới Mai viên, vì thế Mộ Dung Thư cũng thở
phào nhẹ nhõm. Không hiểu tại sao, đêm đó, Vũ Văn Mặc có chút bất đồng
với lúc xưa, phần bất đồng này khiến nàng cảm thấy bất an.
Gần
đây Thẩm trắc phi cũng không có động thái gì, cũng không có nói đến
chuyện nạp thiếp cho Vũ Văn Mặc, chuyện trong phủ cũng bỏ lơ, có chuyện
thì cho quản sự trực tiếp đến gặp nàng.
Mặc dù không biết Thẩm
trắc phi đang suy nghĩ gì, nhưng nàng ta làm như vậy chắc chắn có mục
đích, tạm thời cứ chờ xem nàng sẽ làm trò gì.
Hai ngày sau, Hồng
Lăng xuất phủ đến ngõ hẻm phía đông tìm Liễu Ngọc Nhi, nhưng nàng ấy đã
không còn ở đó, đến hỏi Tiết chưởng quỹ thì được biết Liễu Ngọc Nhi cũng không đến làm việc nữa.
Hồng Lăng quanh quẩn ở ngõ hẻm phía đông tìm kiếm mấy lần nhưng cũng không thấy bóng dáng Liễu Ngọc Nhi.
Hồng Lăng nhất thời không có biết làm sao, sợ trễ nãi thời gian, liền lập
tức chạy về phủ Nam Dương Vương, nhưng vừa mới đi tới trước cửa vương
phủ đã thấy một nam tử diện mạo bình thường mặc áo tang đang lôi kéo thủ vệ vương phủ. Do trong lòng đang có chuyện nên nàng chỉ nhìn lướt qua,
liền vội vàng vào phủ.
Khi quay về Mai viên, nàng đến thẳng phòng Mộ Dung Thư.
“Vương phi, không tìm thấy Liễu tiểu thư, ngõ hẻm phía đông cũng không có,
ngay cả Tiết chưởng quỹ cũng không biết Liễu tiểu thư đi đâu.” Hồng Lăng có chút kinh hoảng nói. Liễu tiểu thư là một nữ tử không nơi nương tựa
trong kinh thành, bỏ việc tại tiệm bán ngọc khí còn mang theo một đứa
bé, nàng có thể đi đâu?
Mộ Dung Thư đang đọc sách, ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Hồng Lăng, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đầu tiên, nô tì đến ngõ hẻm phía đông tìm nhà Liễu tiểu thư thuê nhưng
không tìm thấy người, sau đó đến tiệm bán ngọc khí, Tiết chưởng quỹ nói
sáng sớm nay Liễu tiểu thư đã đến xin nghỉ việc, bây giờ ông ta cũng
không biết Liễu tiểu thư đi đâu.” Hồng Lăng lập tức trả lời.
Mộ
Dung Thư càng cau mày chặt, chẳng lẽ Liễu Ngọc Nhi có việc nên mới rời
đi? Bỗng nhiên nghĩ đến thái độ hai hôm trước của nàng, những lời cuối
cùng dường như là dặn dò, chẳng lẽ nàng đã sớm quyết định bỏ đi? “Lúc
này chỉ sợ là Ngọc nhi đã rời khỏi kinh thành.”
“Vương phi, có
người nói Liễu tiểu thư có phong thư muốn giao cho người.” Ngoài cửa
truyền đến thanh âm của một vị nha hoàn. Liễu tiểu thư?
Hồng Lăng lập tức mở cửa, nhận thư từ tay nha hoàn vừa nói.
Mộ Dung Thư lấy phong thư từ tay Hồng Lăng, mở ra xem.
“Vương phi, Ngọc Nhi xin lỗi người! Lúc đầu tìm đến người vốn định lợi dụng
thân phận của người để thành công quay lại vương phủ. Ta đã quên mất
tình thân giữa hai chúng ta, quên mất người từng đã thân thiết ôm cánh
tay của ta kêu Ngọc tỷ. Từ khi Vương Quân Sơn phụ ta, vì sủng thiếp của
hắn mà hãm hại ta, buộc ta cùng Hiên nhi rời khỏi Thanh Châu trong sự
nguyền rủa thì lòng ta đã tràn đầy cừu hận. Ta chưa bao giờ buông tha ý
niệm báo thù, nhưng ta chỉ là nữ nhân, cái gì cũng không thể làm. Liễu
gia không dung ta, đến đường cùng mới nghĩ tới người. Người là Nam Dương Vương phi thân phận tôn quý, ta không nghĩ ngợi nhiều liền đến gặp
ngươi. Người biết được chuyện của ta, không ghét bỏ, không hoài nghi,
còn chủ động giúp ta rửa sạch tội danh.
Nhưng khi nhìn đến sự
quan tâm trong mắt người, ta đột nhiên bừng tỉnh. Nghĩ đến tình cảnh khi ta mới quay lại kinh thành và những gì người phải đối mặt trong phủ Nam Dương Vương, ta nhận ra thật ra ta và người đều sống không dễ chịu.
Ta là Ngọc tỷ của người, không phải Nhị di nương hư tình giả ý kia, càng
không phải người kéo tay ngươi kêu tỷ tỷ sau lưng lại hãm hại ngươi như
Mộ Dung Lâm hay Mộ Dung Tuyết. Ta là người mà ngươi thân thiết gọi Ngọc
tỷ. Ta không thể bởi bản thân mà liên lụy ngươi. Huống chi, ta cũng
không phải chỉ có hai bàn tay trắng. Ta còn có Hiên nhi mà Hiên nhi lại
hiểu chuyện như vậy, ta không thể để cho nó trở lại vương phủ để tiếp
tục trải qua những ngày lo lắng, sợ hãi.
Vương phi… Thư nhi, tha thứ cho Ngọc tỷ đến gặp người là vì tư tâm.
Tiết chưởng quỹ kia là người của Vương phi, khi ông ta xuất hiện, ta đã biết ngươi đang âm thầm giúp đỡ ta.
Ta đã không còn gì vướng bận mà rời xa kinh thành, mang theo Hiên nhi sống một cuộc đời mới.
Thư nhi.
Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại!”
Một trang giấy tràn ngập chữ nói lên tâm tư đau khổ dằn xé của một nữ nhân. Khóe miệng Mộ Dung Thư gợi lên một chút tươi cười rồi nhẹ nhàng gấp thư lại giao cho Hồng Lăng, “Đốt đi.” Liễu Ngọc Nhi đã có lựa chọn, có lẽ
như vậy là tốt nhất.
Sau khi Hồng Lăng nhận thư bỗng nhiên nghĩ
đến nam tử vừa gặp trước cửa, chẳng lẽ thư này do hắn mang tới? Nếu như
vậy, chắc chắn hắn biết hướng đi của Liễu tiểu thư, vội nói với Mộ Dung
Thư: “Vương phi, người truyền tin nhất định biết hướng đi của Liễu tiểu
thư.”
“Không cần, Ngọc Nhi đã có lựa chọn.” Mộ Dung Thư thản nhiên nói.
Hồng Lăng nhướng mày, nhìn thấy thần sắc Mộ Dung Thư, cũng không nói thêm gì nữa.
Mộ Dung Thư cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn vào sách, lúc này mới âm thầm
thở dài. Liễu Ngọc Nhi thật là một nữ nhân ngốc, chuyện xảy ra với nàng
ấy như thế, dù cho có lợi dụng nàng thì nàng cũng sẵn sàng giở mọi mánh
khóe trả thù thay cho nàng ấy. Dù sao, buông tha cho kẻ thù sống tiêu
diêu tự tại không phải là phong cách của nàng!
Nhưng Ngọc Nhi,
nàng vì Hiên nhi, vì nàng, cam lòng tự nguyện buông tha tất cả, mỉm cười rời đi, không biết chừng nào mới có thể gặp lại nàng ấy đây.
Nhưng Mộ Dung Thư sẽ không ngờ hai người lại gặp nhau nhanh như vậy! Mà lúc đó, nàng sẽ đau lòng vì nữ tử tên Liễu Ngọc Nhi này.
“Sợ rằng Liễu tiểu thư sống ở kinh thành không yên ổn nên mới phải rời đi.” Hồng Lăng vừa đốt thư vừa nói.
...
Trúc viên
Thẩm trắc phi vừa cẩn thận tỉa hoa, vừa nói với Tú Ngọc đang đi cạnh bên:
”Bồn cây trúc đào này ta rất thích, mùi nhàn nhạt nhưng lại làm người ta mê muội.”
“Đây chính là do Quý phi nương nương ban cho người,
nghe nói trong nội cung cũng có mấy bồn cây trúc đào. Quý phi nương
nương biết người thích, liền cho người mang từ trong cung ban tặng, Quý
phi nương nương thật đúng là không có lúc nào không nhớ thương người
hết.” Tú Ngọc cười nói.
“Lúc tỷ muội ta chưa xuất giá thì đại tỷ
đã rất quan tâm ta rồi, bây giờ vào cung hầu hạ Hoàng Thượng, cũng vẫn
còn thương yêu ta. Ngày mai, ta tự tay làm chút điểm tâm cho đại tỷ nếm
thử.” Thẩm trắc phi khẽ mỉm cười nói.
Tú Ngọc che miệng cười nói: “Chủ tử cũng yêu thương Quý phi nương nương.”
Thẩm trắc phi chỉ khẽ cười, tập trung tinh thần vào cây trúc đào.
“Người đã nhiều ngày mặc kệ việc trong phủ, ngược lại còn để cho Vương phi
quản lý mọi chuyện, nghe mấy quản sự nói, Vương phi xử sự công đạo, đối
với người chưa bao giờ làm những chuyện này như Vương phi lại xử lý mọi
chuyện rất gọn gàng ngăn nắp.”
“Xem ra trước đây ta nhìn lầm
Vương phi rồi.” Thẩm trắc phi đang cầm kéo nhỏ bỗng khựng lại nói. Chính vì nhìn lầm mới làm ra chuyện để rồi rơi vào thế hạ phong.
“Người tử không định quan tâm việc trong phủ nữa sao?” Tú Ngọc do dự nửa khắc
sau mới hỏi. Mấy ngày nay, hành vi của Thẩm trắc phi hơi khó đoán, trước đây Thẩm trắc phi không bao giờ muốn Vương phi nhúng tay vào chuyện
trong phủ nhưng bây giờ lại giao hết lại cho Vương phi, không biết đến
tột cùng thì Thẩm trắc phi đang nghĩ gì. Thẩm trắc phi chỉ im lặng cười
nhạt, sâu trong mắt hiện lên một tia cười lạnh.
Tú Ngọc không nghe Thẩm trắc phi trả lời cũng không để ý mà nói tiếp: “Người có nghe nói qua Liễu Ngọc Nhi?”
“Liễu Ngọc Nhi? Chưa nghe qua, người này như thế nào?” Thẩm trắc phi hỏi.
“Liễu Ngọc Nhi là đích nữ của Liễu Phủ duẫn nhưng ba năm trước đây đã gả đến
Thanh châu, nghe nói gần đây đã trở lại nhưng lại mang theo tội danh
thông dâm. Nàng là khuê mật* của Vương phi, hai ngày trước còn đến gặp
gỡ Vương phi.” Tú Ngọc nhìn quanh không thấy ai rồi hạ giọng nói với
Thẩm trắc phi.
* : bạn thân ( ta đoán
“Vâng.” Tú Ngọc gật đầu. “Còn có chuyện ầm ĩ gần đây nhất là Tam muội - Mộ Dung Tuyết của Vương phi gây chuyện tứ tung trong Lưu phủ, gặp ai nàng cũng
nói Vương phi hại nàng lâm vào tình cảnh ngày hôm nay! Còn nói chuyện
nàng gả cho Lưu Phong là do Vương phi ra tay chứ không phải là mong muốn của nàng.”
“Hả?” Hai mắt Thẩm trắc phi sáng bừng.
………………..
Mộ Dung Thư nằm phơi nắng trên xích đu trong sân. Bốn nha hoàn kia thì ngồi một bên nói chuyện phiếm.
“Nghe nói Tam tiểu thư càng quậy càng lớn, mỗi ngày đều ở trong phủ nhục mạ
Vương phi.” Vân Mai đem tin tức nghe được từ trong miệng của những người trong phủ nói với Mộ Dung Thư .
“Còn có người nói, Đại thiếu gia cũng đi khắp nơi nói xấu người, người ngoài hỏi, Đại thiếu gia cũng chỉ thở dài, nói Vương phi là vì tốt cho Tam tiểu thư nhưng lại sai một
bước mà hại Tam tiểu thư. Bây giờ tin đồn nổi lên bốn phía, đều là
chuyện của Vương phi và Tam tiểu thư.” Thanh Bình cắn răng nói. Bây giờ, nửa lời nói xấu Vương phi nàng nghe cũng khó lọt tay, lúc nghe người
khác nói, thiếu chút nữa nàng đã nhào vào tát người nọ.
Thu Cúc giận dữ nói: “Đại thiếu gia và Tam tieử thư nói xấu Vương phi như vậy thì có lợi?”
“Chẳng qua bọn họ ganh tỵ với cuộc sống tốt đẹp của Vương phi mà thôi.” Hồng Lăng vội vàng nói.
Mộ Dung Thư nghe bốn nha đầu ngươi một câu ta một câu, liền cười nói: “Lời đồn sẽ không lâu nữa đâu, rất nhanh sẽ có người chủ động đến tận cửa
kết thúc việc này.” Kế tiếp sẽ có một màn kịch vui. Không biết Mộ Dung
Tuyết và Mộ Dung Diệp sẽ làm gì đây?
Bốn nha đầu sửng sốt, ý của Vương phi là gì? Các nàng nghe thế nào cũng không hiểu.
“Ngày mai là ngày thứ năm đi? Kêu hạ nhân mang đồ về, không cần đến Lưu phủ nữa.” Mộ Dung Thư quay đầu phân phó Thu Cúc.
Gió thu hiu hiu, đêm càng dài, màn đêm êm ắng, ánh trăng tỏa ra sáng nằm
trên bầu trời. Mộ Dung Thư mải mê xem sách dưới ánh nến.
Bọn Hồng Lăng lo làm việc của mình, người thêu thùa, người quét tước phòng,
người chuẩn bị nước và hoa tươi cho Mộ Dung Thư chuẩn bị tắm rửa.
“Vương phi, nên tắm rửa.” Vân Mai đến cạnh Mộ Dung Thư, nhẹ giọng nói.
Mộ Dung Thư gật đầu, “Được.” Nàng buông sách, ra phòng ngoài nhìn thùng
nước đang tỏa hơi nhè nhẹ, nàng cởi y phục, bước vào trong thùng.
Nước ấm vừa phải, về phương diện này Vân Mai đặc biệt chú ý, nha đầu này nhớ kỹ nàng thích nước ấm nên mỗi ngày nàng tắm rửa nàng ta đều cẩn thận
pha nước cho đúng độ ấm thích hợp mới để nàng tắm.
“Ngày mai Vương gia và Thẩm trắc phi sẽ vào cung diện kiến Quý phi nương nương.” Vân Mai vừa kỳ lưng cho Mộ Dung Thư vừa nói.
“Ừ.” Mộ Dung Thư ừ một tiếng, bây giờ nàng cũng không muốn lãng phí thời
gian vào chuyện này. Vân Mai cũng không nói thêm gì nữa.
…
Sáng sớm hôm sau, Vũ Văn Mặc cùng Thẩm trắc phi vào cung.
Đại phu nhân và Tứ phu nhân đến Mai viên thỉnh an Mộ Dung Thư.
“Mấy ngày không gặp Vương phi, Vương phi càng thanh lệ thoát tục đi.” Đại
phu nhân tươi cười nói. Mặc dù vài ngày trước có xảy ra chút chuyện với
Mộ Dung Thư nhưng nữ nhân như các nàng giỏi nhất chính là ngụy trang,
rõ ràng hận đối phương nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn cố
gắng làm như tỷ muội tình thâm.
Tứ phu nhân từ trước tới nay luôn thích gây rối nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của Nhị phu nhân cùng Tứ
phu nhân thì đã bắt đầu phòng bị Mộ Dung Thư, bây giờ thấy Mộ Dung Thư
thì liền chu đôi môi đỏ mọng, nũng nịu nói: “Lần trước Vương phi đến Bắc uyển mà chỉ đến chỗ của Đại phu nhân, không đến thăm nô tì, chuyện này
làm nô tì đau lòng hết mất ngày, người biết không, nô tì còn tưởng nô tì đã làm gì đắc tội Vương phi nữa.”
“Tứ phu nhân nói gì vậy, lần
trước bản Vương phi đến tìm Đại phu nhân là có chút chuyện cần Đại phu
nhân giúp, vốn nghĩ sẽ đến chỗ Tứ phu nhân ngồi một lúc nhưng đột nhiên
lại có việc nên phải từ bỏ ý muốn gặp Tứ phu nhân.”
Mộ Dung Thư nhấp vài ngụm trà, trả lời ứng phó.
Đại phu nhân che miệng cười nói: “Tứ phu nhân còn biết ghen tị, lớn rồi mà còn không biết xấu hổ!”
“Không được cười nhạo nô tì, nô tì tính tình nhỏ nhen như vậy đó, giờ thì bị
người ta biết hết rồi!” Tứ phu nhân giả vờ cả giận nói.
“Mới sớm
Vương gia đã cùng Thẩm trắc phi vào cung, chắc lần này cũng sẽ ngủ lại
trong cung. Thẩm trắc phi thật có phúc, có Quý phi nương nương làm chỗ
dựa.” Đại phu nhân cười cười nhìn Mộ Dung Thư, thần sắc lạnh nhạt nói
đầy ẩn ý.
Mộ Dung Thư nheo mắt nhìn Đại phu nhân, “Thẩm trắc phi
tất nhiên là có phúc.” Đại phu nhân muốn ám chỉ rằng nàng ta là người
của Thẩm trắc phi, mà Thẩm trắc phi lại có Thẩm Quý phi là chỗ dựa vững
chắc.
Nụ cười trên môi Đại phu nhân liền cứng đờ, đành gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”
“Không biết sinh nhật năm nay của Thẩm trắc phi, Quý phi nương nương có tới
không? Mấy năm trước, Quý phi nương nương đều đến, đáng tiếc năm trước
nô tì mới nhập phủ, không thể thấy dung nhan của Quý phi nương nương,
đáng tiếc, thật sự rất đáng tiếc.” Tứ phu nhân hơi có chút tò mò nói. Từ khi nàng vào Nam phủ Nam Dương Vương liền tò mò muốn biết nữ nhân như
thế nào mà vừa nhập cung đã chiếm được độc sủng của hoàng thượng.
Nàng nghĩ dung nhan của Thẩm Quý phi hẳn phải hơn Thẩm trắc phi.
“Chắc sẽ đến.” Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời. Trong đầu xuất hiện vài đoạn ký ức ngắn nhưng không khác nhau lắm, đều là cảnh yến tiệc mừng sinh nhật
của Thẩm trắc phi, Thẩm Quý phi đều nhân cơ hội này để châm chọc Mộ Dung Thư mà Mộ Dung Thư thì ăn nói vụng về nên chỉ có thể bị Thẩm Quý phi
cười nhạo, sau đó trở thành trò cười của mọi người.
Năm nay, chắc là Thẩm Quý phi sẽ không bỏ qua cơ hội để đến cười nhạo nàng đâu.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Mộ Dung Thư càng thêm lạnh lẽo.
“Thật tốt quá, có thể tận mắt nhìn thấy Quý phi nương nương tuyệt sắc khuynh
thành, không biết sẽ phong hoa tuyệt đại cỡ nào!” Trong lòng Tứ phu nhân đầy chờ mong nói.
Đại phu nhân vốn biết rõ tình hình Thẩm quý
phi nên nàng cũng rất mong chờ, nàng ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Thư, không
biết năm nay nàng ta sẽ ứng đối như thế nào? Sẽ bị Thẩm quý phi biến
thành trò cười thêm một lần nữa? Nếu thật như vậy, nàng rất hả dạ đi.
“Vương phi, người mau ra ngoài phủ xem, Lưu phủ đại nãi nãi lại đến khóc lóc
la lối trước cửa vương phủ rồi. Còn có cả một đám người vây quanh xem
nữa.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm kinh hoảng của một nha hoàn.
“Vương phi?” Hồng Lăng nhìn về phía Mộ Dung Thư, cảm thấy nghi ngờ: tại sao
Tam tiểu thư lại đến đây gây rối? Chẳng lẽ nàng ta không biết nơi này là nơi nào?
Đại phu nhân và Tứ phu nhân cùng nhìn Mộ Dung Thư,
chẳng lẽ lời đồn là sự thật? Mộ Dung Thư tính kế thứ muội của mình? Bây
giờ người đã tìm tới cửa! Đại phu nhân và Tứ phu nhân nhìn nhau, có trò
hay để xem rồi! Không biết Mộ Dung Thư sẽ đối đãi với thứ muội của mình
như thế nào đây? Sẽ giải quyết việc này như thế nào? Ánh mắt của mọi
người trong phòng đều đặt vào người Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư
không có chút sợ hãi, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt khẽ nhìn qua Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân, sau đó nói nha hoàn ngoài
cửa: “Xem ra Tam muội muốn làm khó bản Vương phi đây mà.” Đây là mục
đích cuối cùng của Mộ Dung Tuyết? Quậy đến trước cửa phủ Nam Dương
Vương, để làm khó nàng? Chuyện này càng lớn thì nàng càng nhận được
nhiều chê trách của người đời thậm chí có thể khiến cho Vũ Văn Mặc trách tội! Có khả năng là lần này Mộ Dung Tuyết quyết định lưỡng bại câu
thương*?
* : ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Dứt lời, nàng liền đứng dậy, cười lạnh nói: “Đi thôi, ra ngoài xem là
chuyện gì.” Sau đó, quay đầu nhìn thoáng Hồng Lăng, Hồng Lăng nhìn thấy
liền gật đầu.
“Tụi nô tỳ cũng đi xem, nếu có chuyện gì, bọn nô tì cũng có thể nói giúp vài lời cho Vương phi.” Đại phu nhân cũng đứng
dậy, quan tâm nói với Mộ Dung Thư nhằm ngăn chặn Mộ Dung Thư cự tuyệt
nàng.
Tứ phu nhân cũng đứng dậy, “Đúng vậy, Vương phi, để bọn nô tì theo người đi.”
Mộ Dung Thư dừng bước, thần sắc trầm trọng, nhìn các nàng vài lần, cuối
cùng vờ như bất đắc dĩ nói: “Một khi đã như vậy, các ngươi liền cùng
đi.”
Nghe thấy giọng của Mộ Dung Thư có chút bất đắc dĩ, trong
lòng của Đại phu nhân và Tứ phu nhân đều vỗ tay hoan hô hôm nay các nàng đến thỉnh an thật là đúng đắn nên mới có cơ hội tốt như thế này! Nhìn
biểu tình khó xử của Mộ Dung Thư thì sợ là việc này cũng không thể giải
quyết dễ dàng! Nếu giải quyết không xong, chắc chắn sẽ gây huyên náo
khắp kinh thành.
Ngoài cửa phủ Nam Dương Vương, Mộ Dung Tuyết vấn tóc theo kiểu phụ nhân, mặc đồ tang trắng đang quỳ, sắc mặt nàng ta tái nhợt, trên trán có một chút vết máu, mọi người vây quanh xem, chỉ trỏ
bàn tán xôn xao.
“Chẳng lẽ lời đồn này là thật? Chẳng lẽ Nam
Dương Vương phi hãm hại thứ muội, không nói không rằng đã đem thứ muội
gả cho Lưu công tử sao?”
“Theo ta thấy, Lưu đại nãi nãi là vì nổi cơn ghen, không chịu được việc Lưu công tử nạp thiếp.”
“Nhưng nghe người ta nói, chính miệng Lưu đại nãi nãi nói nàng bất đắc dĩ mới
gả cho Lưu công tử, là Nam Dương Vương phi hãm hại nàng, hủy đi sự trong sạch của nàng!”
“Lưu đại nãi nãi chẳng phải là muội muội của Nam Dương Vương phi sao? Có chuyện gì thì đóng cửa mà giải quyết, sao lại
để người ngoài biết? Chẳng phải đây gây chuyện cho người ta bàn tán hay
sao?”
“Nhiều người nói cũng khác nhau, thôi thì cứ chờ xem Nam
Dương Vương phi nói thế nào, nghe nói Nam Dương Vương phi sau khi biết
Lưu đại nãi nãi sinh bệnh liền sai người mang nhân sâm lâu năm và vài
cuộn vải tốt nhất đến tặng nhưng Lưu đại nãi nãi không những không nhận
mà còn sai hạ nhân trong phủ mang người tặng lễ đuổi ra ngoài. Sau đó
Nam Dương Vương phi vẫn tiếp tục tặng đồ tốt nhưng Lưu đại nãi nãi vẫn
từ chối.”
“Có chuyện này nữa? Xem ra việc này không đơn giản, chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi.”
Đám người vây quanh mỗi người một câu, Mộ Dung Tuyết vờ như không nghe,
trên gương mặt tái nhợt của nàng toàn là nước mắt, bộ dáng thê thảm vô
cùng.
Đã đến lúc thích hợp, nàng liền nhìn về phía mọi người,
kiệt lực khóc rồi khàn giọng nói: “Ta - Mộ Dung Tuyết bất hạnh vô cùng!
Thân bị tỷ tỷ hãm hại hủy đi trong sạch, bây giờ sống còn không bằng
chết!”
Lúc này, đại môn của phủ Nam Dương Vương mở ra.
Người chưa thấy nhưng đã nghe giọng nói trong trẻo, lạnh lùng nhưng không kém phần uy nghiêm truyền ra.
“Tam muội tới gặp bản Vương phi sao lại không vào phủ mà lại mặc tang phục than khóc thảm thiết ở ngoài cửa thế kia?”