Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 1 - Chương 97



Nghe vậy, Mộ Dung Thư chợt dừng tay, không phải Trầm quý phi đang có thai ư? Sao lại đến vương phủ sớm như thế?

Thu Cúc đứng sau lưng nàng nghe vậy, cây lược trong tay bỗng rơi xuống đất.

Ánh mắt Mộ Dung Thư nhận thấy sự khác thường của nàng ta, trong lòng vừa động, chẳng lẽ người mua chuộc Thu Cúc là Trầm quý phi? Nàng đột nhiên hiểu rõ (nguyên văn là bừng tỉnh đại ngộ)! Trách không được Trầm quý phi, người vẫn muốn để Thẩm trắc phi trở thành chính phi, mấy ngày nay không hề có động tĩnh, vốn cho rằng có thai nên tu tâm dưỡng tính, ai ngờ nàng ta âm thầm động tay chân, dùng thủ đoạn đánh lén sau lưng mình!

– Bổn Vương phi đã biết. Ngươi về nói lại với Thẩm trắc phi, cảm ơn ý tốt của nàng. Hôm nay bổn Vương phi thấy không khoẻ nên không đến được.

– Vâng.

Ngoài cửa Thanh Bình đáp.

Khóe mắt Thu Cúc len lén đánh giá Mộ Dung Thư, nghe nàng nói xong thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Qua gương đồng, Mộ Dung Thư quan sát từng hành động của Thu Cúc, nàng xoa huyệt Thái Dương, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi.

– Thu Cúc, ngươi cứ làm việc đi, bổn Vương phi muốn ngủ thêm một lát.

– Vâng.

Thu Cúc hơi khựng lại như không muốn đi, mang chút phức tạp nhìn về phía Mộ Dung Thư, thấy trên trán nàng hiện vẻ mỏi mệt nên chỉ có thể buông lược ra khỏi phòng.

– Vậy Vương phi nghỉ ngơi, nô tì cáo lui.

Đang bận bịu một bên, Vân Mai thấy Mộ Dung Thư muốn nghỉ ngơi còn Thu Cúc cũng đã rời đi bèn dọn dẹp chậu nước muốn lui xuống theo.

Thấy thế Mộ Dung Thư bèn cản lại:

– Vân Mai, ngươi không cần đi. Bổn Vương phi có việc cần ngươi làm.

– Vâng.

Vân Mai lập tức buông đồ trong tay đi đến trước mặt Mộ Dung Thư, cung kính chờ lệnh Mộ Dung Thư.

– Ngươi đi nói với Mã hộ vệ cùng xuất phủ đến Hòa Nhân Đường mời Lưu chưởng quầy đến. Đồng thời tìm cách lừa muội muội của Tú Ngọc đang làm việc trong phủ tể tướng ra, đưa hai người này cùng về vương phủ.

Mộ Dung Thư khép hờ mắt, lạnh giọng dặn dò.

Vân Mai lập tức nhận lệnh:

– Vâng ạ.

– Ngươi gọi Hồng Lăng tới giúp ta.

Mộ Dung Thư lại nói.

– Vâng ạ.

Không lâu sau, Hồng Lăng bước vào phòng.

Vừa vào, Hồng Lăng đã khẩn trương hỏi tới tấp:

– Hôm nay Vương phi lại không thoải mái ạ? Nếu không nô tì đi mời đại phu đến xem? À, hay là Vương phi ăn chút cháo trước đi.

Nghe mấy câu hỏi quan tâm của Hồng Lăng, trong lòng Mộ Dung Thư ấm áp, gật đầu cười nói:

– Được, lát nữa bổn Vương phi sẽ ăn. Có điều bây giờ muốn dặn ngươi vài chuyện.

– Vương phi cứ bảo ạ.

Hồng Lăng nghi hoặc nhìn Mộ Dung Thư. Đây là lần đầu tiên Vương phi nói chuyện thận trọng như thế với nàng. Hình như là chuyện rất quan trọng.

Mộ Dung Thư gật đầu, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:

– Hôm nay ngươi đừng làm gì hết, chỉ cần giám sát hành động của Thu Cúc. Nếu Thu Cúc muốn xuất phủ, bất kể làm cách nào ngươi đều phải ngăn cản.

Nghe vậy, thần sắc Hồng Lăng nghiêm túc đáp ứng. Nàng không phải người ngu xuẩn, hai ngày nay Thu Cúc khác thường chắc chắn không đơn giản, vốn tưởng rằng do trong nhà có việc, nhưng nhìn thái độ của Vương phi, có vẻ không phải như thế.

– Lát nữa ngươi đến Tiền viện chờ Vương gia hạ triều trở về, sau đó mời Vương gia đến Mai viên.

Mộ Dung Thư trầm giọng dặn dò.

– Vâng, nô tì đi làm ngay.



Trúc viên

– Cái gì? Thân mình Vương phi lại không thoải mái?

Thẩm trắc phi sững sờ hỏi lại.

Tú Ngọc gật đầu:

– Vâng. Vừa rồi Thanh Bình có đến truyền lời. Nghe người trong Mai viên nói, mấy ngày nay tinh thần Vương phi cũng không tốt.

Lần này không phải Mộ Dung Thư lại diễn trò chứ? Đã biết Thẩm quý phi đến đây, nàng ta không muốn đến để chịu thiệt bèn tìm lý do sao? Lập tức, trong lòng dâng lên hận ý.

Đối với hận ý của Thẩm trắc phi, Thẩm quý phi chỉ cười một cách đắc ý, quay đầu hướng người bên cạnh mình ra lệnh:

– Các ngươi lui ra.

Thẩm trắc phi kinh ngạc nhìn Thẩm quý phi.

– Quý phi nương nương đây là …?

Thẩm quý phi cười nhạt, vuốt ve móng tay được sơn cẩn thận, nhìn chén trà, chờ bọn nha hoàn trong phòng lui ra hết mới chậm rãi nghiêng đầu nhìn Thẩm trắc phi:

– Nhị muội có phải rất hận Mộ Dung Thư không?

– Vâng, nếu không có Mộ Dung Thư, ta cũng sẽ không thể rơi vào nông nỗi hôm nay!

Trong mắt Thẩm trắc phi tràn ngập hận ý, nắm chặt hai tay, gằn giọng trả lời. Nàng hận không thể khiến Mộ Dung Thư rơi vào kết cục như mình, sảy thai, đời này vĩnh viễn cũng không thể làm mẹ!

– Ha ha ha.

Trầm quý phi đưa tay che miệng, cười khẽ một tiếng. Mấy ngày nay vì có thai, được chăm sóc rất cẩn thận nên da thịt càng óng ánh trong suốt hơn trước, lúc này chính là nở một nụ cười nhàn nhạt cũng đã đủ xinh đẹp loá mắt. So sánh thì Thẩm trắc phi vì mấy ngày nay sầu khổ không thôi, sắc mặt u ám, dung mạo tiều tụy đi nhiều, Thẩm trắc phi tự thấy ngượng ngùng cúi đầu.

Thẩm quý phi ngưng cười, nói:

– Báo ứng đã buông xuống trên đầu ả, tin rằng rất nhanh ả sẽ thống khổ.

– Nhị tỷ nói vậy là ý gì?

Thẩm trắc phi nheo mắt, câu nói của Thẩm quý phi có hàm ý khác, rõ ràng đã làm gì đó với Mộ Dung Thư!

Thẩm quý phi nhấp một ngụm trà, cầm lấy khăn lụa tinh xảo lau lau khóe miệng rồi mới trả lời:

– Bản cung đã sớm mua được đại nha hoàn hầu hạ bên người Mộ Dung Thư, mấy ngày nay luôn luôn hạ độc dược mãn tính vào thức ăn của ả. Giờ cũng đã được mười ngày. Không lâu nữa thì độc tính sẽ phát tác.

– Hạ độc? Độc dược trí mạng?

Thẩm trắc phi kinh hãi hỏi. Nếu như Mộ Dung Thư chết rồi, Vũ Văn Mặc nhất định sẽ không bỏ cuộc, sớm hay muộn sẽ tra được đến Thẩm quý phi!

– Nhị muội, ngươi trở nên ngốc như thế từ khi nào? Bản cung sao lại tự chuốc lấy phiền phức? Cũng chỉ là độc được mãn tính, làm cho Mộ Dung Thư sảy thai, sau này cũng không thể có con. Kể từ đó, ả cũng giống ngươi, hiện thời lại không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, tương lai sẽ không thể cản đường Nhị muội. Chỉ cần sau này Nhị muội thông minh một chút, nạp cho Nam Dương Vương vài ả thiếp thành thật nghe lời, rồi nhận nuôi con trai bọn họ, sau này sẽ có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý vô cùng.

Thẩm quý phi lành lạnh nhìn lướt qua Thẩm trắc phi, vừa lo lắng lại hơi chút khinh thường nói.

Nghe vậy, Thẩm trắc phi mở lớn hai mắt.

– Cả đời vô sinh?

Mộ Dung Thư thật sự rơi vào kết cục như nàng? Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy không hề chắc chắn. Mộ Dung Thư sẽ ngồi im để người khác tính kế như thế mà không hề hay biết gì sao?

– Điểm tâm xong thì nghỉ ngơi một chút, chúng ta phải đi Mai viên. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, ngày mai toàn bộ người trong kinh thành sẽ biết Mộ Dung Thư vì sảy thai mà không thể có con, đến lúc đó tuyệt đối Vũ Văn Mặc sẽ không có nghi ngờ gì, cũng chẳng còn lòng dạ nào bảo vệ Mộ Dung Thư.

Thẩm quý phi híp hai mắt, cười lạnh nói. Đây chính là thành quả nàng mất rất nhiều tâm tư tính kế mới có được, nếu không có gì ngoài ý muốn, hết thảy đều sẽ thuận lý thành chương (theo lẽ tự nhiên mà có kết quả như mong đợi).

Thẩm trắc phi sững sờ một lát, vui mừng nhìn về phía Thẩm quý phi:

– Đại tỷ, ngươi thật tốt quá! Nếu không có đại tỷ, hiện thời muội thật không biết nên làm thế nào. Đến lúc đó kết cục nhất định sẽ thật thảm, vì phủ tể tướng mà thấy hổ thẹn.

Chỉ cần vừa nghĩ đến Mộ Dung Thư sảy thai, không thể có con. Thẩm trắc phi cảm thấy vô cùng thoải mái! Mộ Dung Thư rơi vào tình cảnh đó, Vũ Văn Mặc hẳn là sẽ không lại che chở Mộ Dung Thư phải không? Sơ suất để Mộ Dung Thư lặng yên không một tiếng động mang thai là chuyện thất bại nhất của nàng. Nàng nắm mấy nữ nhân ở Trúc viên trong tầm tay, lại không coi chừng Mộ Dung Thư! May mà trời xanh có mắt.

Mai viên.

Mộ Dung Thư nằm trên giường, hai tay bắt chéo trên bụng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Tim nàng đập thình thịch. Thẩm quý phi đến vương phủ, nếu nàng đoán không sai, Trầm quý phi là tới thu lưới!

Lúc này, nàng gặp phải uy hiếp cực kì to lớn. Nếu không xử lý thỏa đáng, nàng đúng là chết không có chỗ chôn.

Triệu Sơ khai thuốc quả thật rất hữu dụng. Buổi sáng uống xong, giờ cũng không còn thấy buồn ngủ (nguyên văn là bối rối). Nàng mở to hai mắt nhìn đỉnh màn. Tuy thật khẩn trương nhưng nàng cũng không sợ hãi.

Ước chừng một canh giờ sau, khi nàng nghe được tiếng bẩm báo bên ngoài, sự thấp thỏm trong lòng lập tức an ổn lại.

– Bẩm Vương phi, quý phi nương nương và Thẩm trắc phi tới thăm người.

Mộ Dung Thư ho nhẹ hai tiếng rồi nhẹ giọng trả lời:

– Mời họ vào đi.

– Vâng ạ.

Một lát sau, Thẩm quý phi và Thẩm trắc phi cùng vào gian trong.

Hai người nhìn thấy Mộ Dung Thư đang ngồi dựa vào cạnh giường, khuôn mặt tái nhợt, trong mắt bỗng lóe sáng.

– Vương phi không khoẻ à? Sao không mời đại phu đến khám?

Thẩm quý phi lên tiếng trước, nhìn như vô cùng quan tâm nói.

Thẩm trắc phi không chịu thua kém, vài bước đã đến bên giường, sau khi ngồi xuống, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

– Nghe bọn nha đầu Mai viên nói, đã nhiều ngày thân mình tỷ tỷ không khoẻ, muội muội vốn định sớm đến thăm, có điều ngại sức khỏe muội muội không tốt. Không ngờ hôm nay sắc mặt tỷ tỷ càng tái nhợt. Muội muội lo lắng không thôi. Hiện thời tỷ tỷ cũng không phải chỉ có một người, trong bụng còn có tiểu thế tử của phủ Nam Dương Vương chúng ta nữa đó, chuyện gì cũng cần phải thật cẩn thận mới được.

– Tạ Thẩm trắc phi quan tâm. Chắc là do bổn Vương phi không nghỉ ngơi cẩn thận nên sắc mặt có vẻ hơi xanh xao, đừng quá lo lắng.

Mộ Dung Thư cười nhạt đáp lại, ở trên mặt của nàng không thấy chút bối rối nào.

– Bổn cung hiện cũng đang mang thai, biết nữ tử có thai rất không dễ. Nhất định phải dưỡng tốt thân mình, cho dù một chuyện nhỏ cũng phải cẩn thận, không thể qua loa được. Ngươi vẫn nên nhanh chóng mời đại phu đến khám đi. Nếu ngươi không tin tưởng đại phu bên ngoài, như vậy bổn cung sẽ nói với Hoàng Thượng một tiếng, kêu ngự y đến bắt mạch cho ngươi được chứ?

Thẩm quý phi ngồi một bên, thản nhiên thưởng thức trà, thái độ kiêu căng nói.

Dường như nàng mở miệng là bố thí vô cùng to lớn, cao ngạo nhìn Mộ Dung Thư, đợi Mộ Dung Thư đối với nàng thiên ân vạn tạ.

Ai ngờ, Mộ Dung Thư lại lạnh nhạt từ chối:

– Thần thiếp không có chuyện gì. Nói đến nói đi cũng chỉ là nghỉ ngơi không tốt, cần ngủ một chút. Cần gì phải làm phiền ngự y trong cung chứ? Huống hồ bốn người nha đầu bên cạnh đều chăm sóc thần thiếp vô cùng tốt, không có sơ hở gì. Thần thiếp đã nhọc quý phi nương nương quan tâm lo lắng.

– Xem ra là bổn cung tự mình đa tình. Có điều sợ là trong lòng Vương phi có tâm sự khiến cho không cách nào yên giấc. Tuy rằng lúc này Vương phi không có nhà mẹ đẻ dựa vào, nhưng hiện thời trong bụng Vương phi có thể là trưởng tử của phủ Nam Dương Vương chúng ta đó. Chỉ cần Vương phi có thể sinh hạ trưởng tử vương phủ, tương lai vị trí Vương phi này nhất định an ổn. Có điều nếu là một cô nương, Vương phi cũng coi như là có phúc. Nhưng mà bổn cung từng nghe Hoàng Thượng nói, chính phi của Vương gia, Hầu gia nhất định phải là dòng dõi danh môn thế gia. Hiện thời nhà mẹ đẻ Vương phi đeo trên lưng tội danh thông đồng với địch phản quốc, sau này chắc chắn sẽ phải chịu muôn người chỉ trích. Bổn cung cũng là có lòng tốt, hi vọng Vương phi có thể chuẩn bị tâm lý trước.

Thẩm quý phi ngoài cười nhưng trong không cười, có chút vui sướng khi người gặp họa nói.

Thẩm trắc phi nghe vậy che miệng cười trộm, nén cười phụ họa nói:

– Quý phi nương nương đừng lo lắng, tỷ tỷ là người thông minh, có thể hiểu được ý tứ khuyên bảo trong lời của người. Dù sao ai cũng có thể nhìn ra, quý phi nương nương là vì tốt cho Vương phi.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư giận quá hóa cười, khóe miệng gợi lên tươi cười xán lạn đẹp mắt.

– Quý phi nương nương không cần lo lắng cho thiếp thân. Mấy ngày trước Thẩm trắc phi đã nói, nàng và thần thiếp tình như tỷ muội, phủ tể tướng coi như là nhà mẹ đẻ thần thiếp. Vì vậy, ngày sau thần thiếp và phủ tể tướng nhất vinh câu vinh (cùng chung vinh nhục).

Thẩm quý phi lập tức hung hăng trợn mắt liếc nhìn Thẩm trắc phi một cái. Nó thật đúng là cái gì cũng có thể nói được! Quả thật là càng ngày càng ngốc. Nàng cười khan hai tiếng, giả lả cười nói:

– Nhị muội nói rất đúng. Phủ tể tướng cũng coi như là nhà mẹ đẻ của Vương phi. Nhưng bất kể ra sao, tình thân là không cách nào chối bỏ. Nhà Mộ Dung dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của ngươi. Hiện thời Vương phi gần gũi với bổn cung và Nhị muội như thế, hai chúng ta không nghĩ nhiều nhưng nếu người ngoài nhìn vào còn nghĩ rằng Vương phi quên mất cội nguồn đó! Nếu phụ thân Vương phi biết, chắc chắn cũng sẽ oán trách Vương phi.

– Quý phi nương nương nói rất đúng. Vương phi không nên để cho người ngoài bàn tán. Nếu không đối với phủ Nam Dương Vương thật sự không phải chuyện tốt. Nghe nói đã nhiều ngày nay trong triều đình, Vương gia cũng bị người khác chỉ trích và cười nhạo.

Thẩm trắc phi lại phụ họa. Nói xong câu cuối, ánh mắt nhìn Mộ Dung Thư càng thêm khinh thường. Nếu nàng ta không có Vương gia che chở, hôm nay đã sớm rơi vào kết cục như những cô nương của phủ tướng quân kia, đã sớm chịu số phận bị ngàn người chà đạp.

Mộ Dung Thư khép hờ mắt, ánh sáng lạnh hiện ra, tươi cười bên môi sâu thêm mấy phần, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ trả lời:

– A? Từ trước tới nay bổn Vương phi coi trọng tình thân. Nhưng hôm nay, bổn Vương phi đã gả cho Vương gia, tất nhiên tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Tuy rằng bổn Vương phi xuất thân từ Mộ Dung gia, nhưng hôm nay bổn Vương phi cũng đã theo họ của Vương gia. Về phần trên triều đình có người dám can đảm cười nhạo chỉ trích Vương gia, vậy cũng thật là chuyện vô cùng nực cười! Chẳng lẽ Đại Hoa quốc thay đổi luật lệ rồi ư? Hay là bọn quan viên triều đình đã quên mất tôn ti trật tự? Nếu đúng là như thế, bổn Vương phi không để ý mình đang bệnh, nhất định phải tiến cung tự mình hỏi Hoàng Thượng một chút, Đại Hoa quốc có thật đã thay đổi quy củ hay không?

Nghe vậy, Thẩm quý phi và Thẩm trắc phi bị tức đến nỗi sắc mặt xanh mét. Mộ Dung Thư này quả nhiên khó đối phó! Muốn chiếm ưu thế trong lời nói đúng là không dễ, không, phải nói là không có khả năng! Khó đối phó thì khó đối phó, nhưng cứ hễ các nàng muốn đào cho ả một cái bẫy, ả cũng muốn đào cái hố to buộc các nàng nhảy vào! Nếu không thận trọng để ả tìm được sai lầm, vào trong miệng ả sợ là cũng sẽ biến thành tử tội!

– Vương phi cũng thật là biết nói đùa. Có thể là do vừa rồi muội muội hình dung không đúng. Những quan viên kia nào dám bất kính với Vương gia? Cũng chỉ là nói lại với Vương gia những lời bàn tán của dân chúng mà thôi.

Sắc mặt Thẩm trắc phi cực kỳ khó coi nói, lời lẽ vô cùng khó chịu.

Thẩm quý phi ngầm cười lạnh, tạm thời nàng cứ để cho Mộ Dung Thư vui vẻ một chút, rất nhanh nàng ta sẽ không còn cười được nữa!

– Đừng nói mấy chuyện này nữa. Hiện giờ quan trọng nhất chính là thân mình của Vương phi, tiểu thế tử ngàn vạn lần không thể có việc, nếu không thật đúng là chuyện lớn. Không được, bổn cung thấy sắc mặt Vương phi tái nhợt như thế, thật sự không thể yên tâm. Một lát bổn cung quay về sẽ cho ngự y trong cung sáng mai đến bắt mạch cho Vương phi, nhất định phải khám xem Vương phi đây là làm sao.

Nghe vậy, trong lòng Mộ Dung Thư lộp bộp một tiếng. Nàng không khỏi nhìn về phía cửa, sao Vũ Văn Mặc còn chưa tới? Chuyện nàng dặn Vân Mai cũng không biết đã làm tới đâu rồi.

Nàng lặng lẽ dời mắt, không chút gợn sóng nhìn về phía Thẩm quý phi, cười nói:

– Thần thiếp tạ ơn tâm ý đó của quý phi nương nương. Có điều còn chưa đến mức phải làm phiền ngự y trong cung. Hôm qua Vương gia đã nói, tối nay sẽ mời đại phu đến khám. Cũng không phải bệnh gì to tát, không nên lao sư động chúng (làm lớn chuyện, kinh động mọi người). Nếu để cho người khác biết, không hiểu sẽ nói thần thiếp như thế nào đâu.

Lúc này, Vân Mai và Hồng Lăng cùng tiến vào. Trong tay hai người cầm ấm trà và điểm tâm.

Vân Mai khẽ gật đầu với Mộ Dung Thư mà Hồng Lăng lại sắc mặt nặng nề lắc đầu.

Thấy Vân Mai gật đầu, thấp thỏm trong lòng Mộ Dung Thư buông xuống một nửa, lại thấy vẻ mặt nặng nề của Hồng Lăng thì biết Vũ Văn Mặc chưa trở về! Nàng không tự chủ cau chặt mi. Trước đây vào giờ này Vũ Văn Mặc đã hạ triều trở về, sao hôm nay lại không thấy bóng dáng? Dự cảm bất thường trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

– Sao Vương phi lại luôn từ chối thế? Không cần nói nữa, hôm nay thì không kịp rồi, vậy ngày mai cứ để ngự y lại đây đi.

Thẩm quý phi lộ vẻ giận dữ hạ lệnh.

Khóe môi Thẩm trắc phi khẽ cong lên.

Suy nghĩ trong đầu Mộ Dung Thư chuyển động một lát. Nếu người ta đã khi dễ trên đầu trên cổ, ba lần bốn lượt muốn đạp lên đầu nàng, ngày hôm nay sao nàng lại không ra tay khiến bọn họ biết hậu quả của việc hiếp đáp người khác bừa bãi (nguyên văn là đại tiểu tiện, nghe ghê quá) chứ!

Nàng ngồi bật dậy, tia sáng lạnh lẽo trong mắt bắn ra bốn phía nhìn về phía Thẩm trắc phi, phẫn nộ cao giọng quát:

– Thẩm trắc phi, ngươi có biết tội của ngươi không?

Thẩm trắc phi sững sờ, suy nghĩ còn chưa bắt kịp. Mộ Dung Thư này lại giở trò gì đây?

– Mộ Dung Thư, ngươi phát điên cái gì?

Thẩm quý phi cau mày trầm giọng chất vấn. Nàng tưởng Mộ Dung Thư có thể hiểu được tình trạng thân thể của bản thân, nghe được người khác muốn mời ngự y đến bắt mạch, nàng ta sợ sẽ rơi vào kết cục như mấy vị cô nương và bọn nha hoàn của phủ tướng quân, không dám chống đối nên mới phải giả ngây giả dại như vậy, muốn vòng vèo cho qua chuyện.

– Trầm quý phi đừng sốt ruột, lát nữa thần thiếp sẽ cho người một lời giải thích rõ ràng. Mấy ngày trước đây, thần thiếp cảm thấy thân mình không thoải mái, luôn thích ngủ. Thiếp giật mình hoảng hốt bèn mời đại phu đến khám và chữa bệnh. Chỉ là ngẫu nhiên thế nhưng lại tra được, có người hạ độc thần thiếp! Là độc dược mãn tính, nếu uống thêm mấy ngày nữa, đứa bé trong bụng thần thiếp sẽ khó giữ được. Cũng may là phát hiện sớm, đã nhiều ngày thần thiếp vẫn nghỉ ngơi điều trị, bảo vệ thai nhi trong bụng! Thần thiếp luôn cho rằng bản thân là người có tâm địa Bồ Tát, chưa từng tính kế hãm hại bất kì kẻ nào, đối đãi với ai cũng đều thật lòng. Thật không nghĩ đến lại có người muốn hại thần thiếp!

Mộ Dung thở dài, căm phẫn nói từng câu, từng câu. Ánh mắt qua lại giữa Thẩm quý phi và Thẩm trắc phi.

Thẩm quý phi kinh nghi (kinh hãi và nghi ngờ), không dám tin nhìn về phía nàng.

Mà Thẩm trắc phi lại là nhìn về phía Thẩm quý phi.

Nhìn tình hình này, trong lòng Mộ Dung Thư đã chắc chắn! Thật đúng là có liên quan đến Thẩm quý phi!

Nàng nói tiếp, giọng vô cùng lạnh lẽo:

– Thần thiếp không nghĩ cắt cỏ kinh đào (kiểu như đánh rắn động cỏ í), luôn âm thầm quan sát, rốt cuộc cũng đã phát hiện người hạ độc! Thì ra người này lại là đại nha hoàn Thu Cúc hầu hạ bên người thần thiếp!

Lời vừa nói ra, Thẩm quý phi mang vẻ mặt khó tin, cau mày nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư.

Sắc mặt Thẩm trắc phi trắng bệch, chăm chú nhìn Mộ Dung Thư. Không thể ngờ được Mộ Dung Thư không một tiếng động âm thầm làm nhiều chuyện như vậy!

Vân Mai và Hồng Lăng hai mặt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc và bất bình. Thu Cúc lại đi hạ độc Vương phi!

– Mà người hạ độc lại là …

Mộ Dung Thư dừng lại một chút, ánh mắt qua lại giữa Thẩm quý phi và Thẩm trắc phi, đưa tay, ngón trỏ lúc chỉ Thẩm quý phi, khi lại chuyển qua chỉ vào Thẩm trắc phi.

Thẩm quý phi cắn môi.

Thẩm trắc phi bất an nhìn Mộ Dung Thư.

Trong nhà, không khí vô cùng yên tĩnh.

Mộ Dung Thư nhìn chằm chằm sự thay đổi sắc mặt của hai người, bỗng nhiên ngón tay đột ngột chỉ vào Thẩm trắc phi.

– Là ngươi, Thẩm trắc phi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.