Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 2 - Chương 13-2



Liễu Dục nhìn vẻ mặt chờ mong của Mộ Dung Thư, lấy làm lạ trả lời. Nàng sinh sống ở trấn Thượng Chí, sao lại quen biết với Triệu Sơ?

– Đúng vậy, ta đã từng may mắn gặp qua Ngũ thiếu gia. Hai năm trước, hắn từng cứu cha ta. Đáng tiếc phụ thân ta tuổi già sức yếu, gắng gượng chống chọi được một năm thì mất. Nói gifdid nữa Ngũ thiếu gia cũng là ân nhân của gia đình ta. Lúc trước hắn cứu phụ thân xong thì rời đi, ta còn chưa kịp nói lời cảm tạ. Chuyện này luôn luôn đặt ở trong lòng ta, rất mong sau này có cơ hội, nhất định phải đích thân nói lời cảm ơn. Trước lúc lâm chung, phụ thân ta đã ngàn dặn vạn dò, nếu sau này có duyên gặp lại Ngũ thiếu gia, nhất định phải thay người nói lời cảm tạ.

Mộ Dung Thư rũ mắt, nhìn từ góc độ của Liễu Dục và Trương thị sẽ tưởng rằng nàng đang u u buồn vì mất người thân.

– Không ngờ muội muội và Triệu Ngũ thiếu gia còn có liên hệ sâu xa như vậy. Y thuật của Triệu Ngũ thiếu gia quả thật rất cao, sợ là ngay cả ngự y trong cung cũng không bằng.

Trương thị ôn hòa cười nói.

Ánh mắt Liễu Dục mang theo một tia nghi hoặc nhìn Mộ Dung Thư:

– Theo ta thấy, y thuật của Lưu cô nương cũng rất tốt. Có lẽ không kém gì Triệu Ngũ thiếu gia.

Tâm tư thật là nhạy cảm! Ánh mắt Mộ Dung Thư chợt lóe, không chút bối rối trả lời:

– Y thuật của ta sao có thể so với Ngũ thiếu gia được chứ? Sau khi phụ thân qua đời, ta mới bắt đầu xin theo một lão đại phu học thuật châm cứu, may là giờ cũng có thể dùng được ít nhiều!

Mấy ngày nay, trước mặt người trong Liễu phủ, nàng cũng chỉ lộ ra thuật châm cứu, không hề có ý kiến gì về các bệnh khác. Đây là tính cách của nàng sau một thời gian trải nghiệm, bất kể làm gì cũng luôn chừa lại một phần. Đây cũng là nguyên nhân một số người cảm thấy nàng bí hiểm.

Liễu Dục gật gật đầu, nghi hoặc trong lòng tan đi không ít. Hắn thấy Mộ Dung Thư đau lòng khi nhớ đến phụ thân, cả sự tuyệt vọng của nàng, trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra một ý, lập tức nói:

– Đúng lúc mấy ngày nữa cô cô và biểu đệ sẽ đến phủ chúng ta, chỉ cần có cơ hội ta sẽ dẫn biểu đệ tới thăm ngươi, đến lúc đó ngươi cũng có cơ hội tự mình nói lời cảm tạ với hắn.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư lập tức tươi cười rực rỡ như hoa nở:

– Lưu Dung tạ ơn Liễu thiếu gia.

– Lưu cô nương không cần cảm tạ, chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến.

Liễu Dục nhìn dung nhan xinh đẹp rạng rỡ của nàng, thoáng ngẩn ngơ. Trương thị ở bên người hắn thấy thế, hơi hơi xoay mặt.

Có được câu trả lời của Liễu Dục, mọi chuyện sẽ không quá khó khăn nữa, Mộ Dung Thư yên tâm. Còn hai ngày, nàng cố gắng đợi thêm hai ngày nữa thôi! Hi vọng trong hai ngày này, kinh thành không có biến cố gì! Hắn không thể xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

– Mấy ngày nay sắc mặt muội muội dường như không tốt lắm, có phải do trời chuyển lạnh, hay là do than trong phòng đốt không đủ ấm? Nghe nha đầu Phi Nhi nói, hai ngày nay sau giờ cơm trưa muội muội đều thích đi ra ngoài ngồi trong đình một chút. Chắc là bị nhiễm lạnh rồi.

Khi Trương thị lại lần nữa nhìn sang Mộ Dung Thư, vẻ mặt vẫn là ôn hòa quan tâm.

Liễu Dục nghe vậy, lập tức khẩn trương nhìn về phía Mộ Dung Thư, hỏi vội:

– Sao lại không chú ý như thế? Một lát bảo Phi Nhi đốt thêm một ít than trong phòng cho ấm hơn đi, thời gian này sức khoẻ ngươi vừa đỡ hơn, không nên để bị lạnh lại nhiễm phong hàn.

Trương thị thấy Liễu Dục quan tâm Mộ Dung Thư như thế, nụ cười trên khóe môi thoáng chốc cứng đờ.

Trong lòng Mộ Dung Thư vẫn đang nghĩ đến tình hình ở kinh thành nên không mấy để ý vẻ mặt thay đổi của Liễu Dục và Trương thị trong khoảnh khắc đó. Nghe Liễu Dục nói xong, nàng nhàn nhạt trả lời:

– Không có chuyện gì, chỉ là ở trong phòng cảm thấy nhàm chán nên ngẫu nhiên muốn ra ngoài ngồi một chút. Có thể là ngày hôm nay đi mấy bước mới hơi mệt chút, thành ra sắc mặt không được tốt lắm.

– Nếu muội muội thấy mệt thì nghỉ ngơi thật tốt đi. Ta và thiếu gia sẽ không quấy rầy muội muội.

– Lưu cô nương nghỉ ngơi cho tốt.

Trương thị và Liễu Dục cùng đứng dậy, nhìn Mộ Dung Thư nói.

Mộ Dung Thư gật gật đầu cho Phi Nhi tiễn hai người ra về.

Mấy ngày gần đây chỉ cần có thời gian, Mộ Dung Thư luôn bảo Phi Nhi nói một chút chuyện bên ngoài, mà khi nghe đến những chuyện trong kinh thành, nàng lựa lúc thích hợp hỏi lại vài câu, biểu hiện ra vài phần hứng thú, Phi Nhi cũng lập tức để ý nhiều hơn các sự kiện ở kinh đô. Tuy rằng nàng không biết tin tức mà Phi Nhi có được từ những lời đồn đãi trên phố có chính xác không, nhưng bất an trong lòng nàng lại càng lúc càng lớn hơn.

Dù sao Vũ Văn Hạo cũng là ruột thịt của hoàng thượng, là đương kim thái tử điện hạ, nếu thật sự xảy ra chuyện, hơn phân nửa là hắn sẽ đứng về phia hoàng đế. Còn Tạ Nguyên tuy là người có tình nghĩa, lại là Hầu gia, nhưng khi đứng giữa gia tộc và bằng hữu, hắn sẽ lựa chọn ra sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, Vũ Văn Mặc lúc này cũng coi như đơn thương độc mã chiến đấu! Nàng ở Liễu trấn xa xôi, mà những việc này đã lan truyền từ kinh thành đến đây, như vậy tin tức này cũng đã xảy ra hơn nửa tháng.

Nàng nóng ruột chờ đợi trong giày vò. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, bản thân lại mất đi kiên nhẫn. Vì đạt được mục đích, nàng có thể vạch kế hoạch và chờ thời cơ tốt nhất, lại rất có kiên nhẫn từ từ đợi kết quả. Nhưng hôm nay, nàng lại cảm thấy hai ngày ngắn ngủi này dài như thể tiêu sạch nhẫn nại từ trước tới nay của mình.

– Lưu cô nương, đây là trâm ngọc thiếu gia chúng ta mua ở ngoài, vừa về đã bảo nô tì đưa cho Lưu cô nương. Nô tì thấy, cây trâm này chỉ có Liễu cô nương đeo mới đẹp thôi. Người khác mang sẽ rất không hợp, mà Liễu cô nương đẹp như thế, cài lên nhất định càng thêm rạng rỡ quý khí.

Phi Nhi bước vào phòng, tay cầm một cái khay, bên trên khay có một cây trâm cài tóc bằng ngọc bích, khảm một viên Trân Châu rực rỡ. Tuy rằng nhìn qua rất quý giá, nhưng trong mắt nàng cũng thật sự là tầm thường. Loại đồ trang sức tục khí này nàng chưa dùng bao giờ.

Mộ Dung Thư chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, trong mắt không thấy một chút xíu vui vẻ hay mừng rỡ nào.

– Nếu thích thì tặng cho ngươi đấy.

Phi Nhi nghe vậy, vội vàng lắc đầu:

– Nô tì là hạ nhân thô thiển, sao xứng mang loại vật quý trọng cao nhã này chứ? Huống hồ, đây chính là tấm lòng của thiếu gia, cô nương vẫn nên nhận đi.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng nhíu mày, lạnh nhạt gật đầu:

– Ừ, vậy trước cứ nhận đi.

– Vâng, nô tì để lại trong ngăn kéo, lúc nào Lưu cô nương muốn dùng, nô tì lại mang ra.

Phi Nhi lập tức gật đầu, vui vẻ đem trâm cài tóc để vào một cái hộp nhỏ xinh trong ngăn kéo. Trong hộp đã đầy các loại trang sức châu báu, đều là Liễu Dục đưa tới.

Khoé mắt Mộ Dung Thư nhìn lướt qua cái hộp rồi quay đi. Mấy thứ này nàng tuyệt đối không thể đụng vào, chờ lúc ra đi sẽ trả lại toàn bộ cho Liễu Dục.

– Lúc này bên ngoài khá ấm áp, chúng ta đi ra ngoài ngồi một chút đi.

– Vâng. Để nô tì đi lấy đệm bông cho cô nương.

Phi Nhi đáp.

Ngồi ở trong đình một lát, Mộ Dung Thư lập tức phát hiện hôm nay hạ nhân trong phủ có vẻ bận rộn hơn thường ngày, mỗi người như cơn gió vội đến vội đi, như là sợ làm không xong việc vậy. Theo nàng biết, hạ nhân Liễu phủ không ít, vì vậy gần như công việc của mỗi người đều không quá nhiều, căn bản không cần vội vàng như thế. Phi Nhi có vẻ như đã nhận ra thắc mắc của Mộ Dung Thư, cười nói:

– Hôm nay Triệu phu nhân và Ngũ thiếu gia sẽ đến phủ. Khắp phủ, ngoại trừ nô tì, những người khác đều bề bộn nhiều việc cả.

– Ngày hôm nay sẽ đến?

Mộ Dung Thư thoáng cao giọng.

– Đúng vậy, vốn bảo là phải ngày mai nhưng vừa rồi lại nhận được tin là hôm nay sẽ đến. Vì vậy, hiện tại phòng bếp bên kia thật sự rất bận rộn, đang chuẩn bị cơm trưa đấy ạ.

Phi Nhi gật đầu nói.

Rèm mi Mộ Dung Thư khẽ run rẩy, cúi đầu rũ mắt xuống.

– Tuy rằng phòng bếp bận rộn nhiều việc nhưng mà thiếu gia đã dặn, bảo phòng bếp nhỏ của thiếu phu nhân chuẩn bị bữa trưa chu đáo cho Liễu cô nương. Mấy ngày nay thiếu gia rất vội vàng nhưng không ngờ vẫn quan tâm đến Lưu cô nương.

Phi Nhi che miệng cười trộm nói, một đôi mắt không được coi là quá to trực tiếp nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư.

Thấy ánh mắt Mộ Dung Thư như loé lên tia sáng, khuôn mặt Phi Nhi càng thêm rạng rỡ. Xem ra Lưu cô nương có để ý thấy sự quan tâm của thiếu gia trong mấy ngày qua!

– Sao muội muội lại ra đây ngồi thế? Thời tiết hôm nay khá lạnh, muội muội cần phải cẩn thận một chút.

Không biết Trương thị vào trong đình khi nào, vừa mở miệng đã nói với vẻ quan tâm.

Mộ Dung Thư chầm chậm ngẩng đầu nhìn Trương thị, cười nhạt nói:

– Đã phiền thiếu phu nhân lo lắng. Chỉ là thấy hôm nay đẹp trời, không nén được mới ra ngoài ngồi một chút.

Trương thị ngồi đối diện, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Mộ Dung Thư, trong mắt như có một tia chua xót thoáng qua:

– Hôm nay trong phủ phải chuẩn bị nghênh đón khách quý, khó tránh sẽ hơi bận rộn một chút.

– Ha ha, nghe nói là Triệu phu nhân và Triệu Ngũ thiếu gia đến.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt đối đáp.Trương thị gật đầu:

– Đúng vậy. Đã lâu rồi trong phủ không bận rộn như thế. Lát nữa ta còn phải dặn dò đám nha đầu trong phủ không được để mất quy củ. Muội muội đã gặp qua Triệu Ngũ thiếu gia, chắc cũng biết tuấn nhan của hắn không phải nam tử trên thế gian này có thể sánh được. Đám nha đầu kia vừa thấy không chừng lại làm mất quy củ.

Dứt lời, Trương thị cẩn thận quan sát thái độ của Mộ Dung Thư.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư sao lại không biết ý đồ của Trương thị, có điều nàng chỉ khép hờ đôi mắt, không mặn không nhạt trả lời:

– Đừng nói tiểu nha đầu, bất kì nữ tử nào nhìn thấy Ngũ thiếu gia đều sẽ thất thần. Thiếu phu nhân cũng không cần quá lo lắng sợ mất thể diện, mất quy củ.

Hồi lâu, Trương thị dời mắt khỏi Mộ Dung Thư.

May là có nha đầu đến truyền lời nên Trương thị cũng không thể ngồi lâu, bằng không e rằng Mộ Dung Thư chẳng còn đủ nhẫn nại giả vờ giả vịt với nàng ta. Mộ Dung Thư lại đưa mắt nhìn khóm liễu tiêu điều xung quanh, trong đôi tròng mắt đen nhánh xẹt qua một tia sáng như sao.

– Giúp ta trở về phòng nghỉ ngơi.

Giây lát, Mộ Dung Thư ngẩng đầu bảo Phi Nhi.

Về đến phòng, Mộ Dung Thư khó nén kích động. Nàng cố gắng ổn định tinh thần, ngồi trên giường kiên nhẫn chờ đợi. Nếu Triệu Sơ nghe được hai chữ “Lưu Dung” trong miệng Liễu Dục, một người thông minh như hắn chắc chắn sẽ đoán được là nàng.

Nhưng có điều Mộ Dung Thư không thể ngờ đến là, trong mắt nhiều người, việc nàng mất tích chính là đã chết. Vì vậy khi Triệu Sơ nghe thấy hai chữ “Lưu Dung” cũng chỉ cảm thấy nghi ngờ hoang mang.

Mộ Dung Thư thật sự không còn bao nhiêu kiên nhẫn để tiếp tục chờ đợi. Nàng cũng đã sớm tính toán sẵn, nếu Triệu Sơ vẫn chưa đến Liễu phủ, nàng sẽ nghĩ tất cả các biện pháp để rời khỏi Liễu phủ, nhanh chóng quay lại kinh thành.

Không biết đợi bao lâu, Mộ Dung Thư tưởng rằng hôm nay Liễu Dục sẽ không đưa Triệu Sơ đến đây, dù sao Triệu Sơ cũng mới đến Liễu phủ, e là cần nghỉ ngơi một hai ngày mới có thể đến. Nhưng theo quan sát của nàng trong thời gian này, vì lấy lòng nàng, chắc chắn Liễu Dục sẽ đưa Triệu Sơ đến trong thời gian ngắn nhất.

Có điều đó cũng chỉ là suy đoán, không thể chuyện gì cũng diễn ra đúng như nàng dự liệu.

Ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng động, trong chốc lát Phi Nhi đang canh chừng bên ngoài đã bẩm báo:

– Lưu cô nương, thiếu gia và Triệu Ngũ thiếu gia đến.

Dứt lời, nha đầu này lập tức bước lên phía trước, lấy một cái bình phong chắn trước mặt Mộ Dung Thư.

Thấy thế, Mộ Dung Thư nhíu nhíu mày. Hành động này của Phi Nhi nhất định là do Liễu Dục dặn dò. Nếu hắn ta là người để ý quy củ thì trước đây đã không ngày ngày chạy đến phòng một nữ tử như nàng thăm hỏi. Mà hành động này rơi vào mắt Triệu Sơ, e là hắn cũng có thể đoán ra gì đó.

Chỉ giây lát, Phi Nhi đã mở cửa.

– Nô tì bái kiến thiếu gia, Triệu Ngũ thiếu gia.

Phi Nhi hướng về phía hai người vừa vào phòng thỉnh an.

Ánh mắt Mộ Dung Thư sáng rực, nhìn chằm chằm ba bóng người phía trước in lên bình phong.

Sau tấm bình phong, Liễu Dục tán thưởng nhìn thoáng qua Phi Nhi. Hắn biết dung mạo Triệu Sơ khó ai bì kịp, đương nhiên hắn cũng không ngoại lệ. Một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần như Lưu Dung, đứng cạnh Triệu Sơ chắc chắn sẽ là một đôi hoàn hảo. Không một người nam nhân nào hy vọng trong mắt nữ tử mà mình ngưỡng mộ có nam nhân khác.

Trên người Triệu Sơ khoác áo bào tím sẫm. Thân hình hắn vốn cao lớn, dưới ánh nến vàng ảm đạm lại càng thêm cao lớn, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, khuôn mặt đẹp đẽ cao quý, khiến cho Phi Nhi đứng bên nhìn đến choáng váng.

Mà quanh thân Triệu Sơ đã giảm đi phần nào hơi thở ôn nhuận, phần lớn là lạnh lùng sắc bén cùng trầm tĩnh. Khi hắn nghe được cái tên Lưu Dung đã không kìm được kích động, hy vọng đây không phải chỉ là trùng hợp!

– Lưu Dung bái kiến Ngũ thiếu gia. Vốn tưởng rằng đời này vô duyên, không thể gặp lại Ngũ thiếu gia, nhưng may ngờ Liễu thiếu gia cứu giúp, Lưu Dung mới có thể sống sót.

Mộ Dung Thư nhìn chằm chằm bóng người trên bình phong, lên tiếng, giọng nói mang theo run rẩy.

Vừa nghe được giọng nàng, cả thân hình Triệu Sơ không khống chế được run lên, lảo đảo lui về sau một bước dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.