Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 2 - Chương 33



Vũ Văn Hâm lập tức gật đầu trả lời: "Đã làm phiền công công đến đây một chuyến." Hắn từ sáng sớm đã bắt đầu chờ thánh chỉ trong cung. Sau chuyện xảy ra sáng nay, tưởng rằng khi sự tình xảy ra sai lầm, Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên sẽ có biện pháp khác, đã biết được âm mưu trong lúc đó của hắn và Tam hoàng tử, cũng sẽ bắt đầu phản kích. Dù sao, chứng cứ mưu phản nguyên vốn là phải xuất hiện tại thư phòng của Vũ Văn Mặc lúc Tam hoàng tử dẫn người vào điều tra, lại không còn bóng dáng. Nhưng thánh chỉ đã được hạ, đã nói lên sự tình không có phức tạp. Mà người động tay chân ở sau lưng không phải Vũ Văn Mặc, cũng không phải Tạ Nguyên, càng không phải là thái tử Vũ Văn Hạo, mà là nữ tử thân mình mảnh mai trước mắt này - Mộ Dung Thư!

Nếu thật là Mộ Dung Thư, hắn tuyệt đối không thể để Mộ Dung Thư ở lại Nam Dương Vương phủ.

Mộ Dung Thư mắt lạnh nhìn Vũ Văn Hâm, thần sắc sắc bén lạnh thấu xương, Vũ Văn Hâm luôn luôn là diễn viên không buồn lên tiếng ở trong vương phủ, không giống Vũ Văn Kháng cùng Vũ Văn Nghị hai người lần lượt u mê hồ đồ không hề biết điều mà ra tay, hắn chỉ thờ ơ lạnh nhạt, đợi cơ hội. Đúng là chó không thèm nói mà cắn người mà! Hắn không phải là không ra tay, mà là đang chờ cơ hội. Mộ Dung Thư khóe môi gợi lên, cười lạnh. Những người này luôn nghĩ rằng nàng và Vũ Văn Mặc là người chết, chỉ nằm yên chịu trúng tên, mà không biết phản kích?

"Mộ Dung Thư, ngươi không nghe thấy lời của bản phi cùng vương gia sao? Chạy nhanh thu dọn đồ đạc rời đi đi. Bất quá trong căn nhà này đại đa số đồ đạc đều thuộc về Nam Dương Vương phủ, ngươi có thể mang đi bất quá chỉ là đồ cưới của ngươi, còn có vài món quần áo." Chu thị thấy Mộ Dung Thư thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nàng cùng Vũ Văn Hâm, nàng nhịn không được rùng mình. Rõ ràng bây giờ nàng đang ở địa vị cao, nhưng nàng lại không hiểu vì sao, thấy Mộ Dung Thư như thế, lại có chút sợ hãi.

"Tam lão gia, Tam phu nhân. Vương gia lúc còn ở Nam Dương Vương phủ đối đãi với các ngươi không tệ, các ngươi tại sao có thể đối đãi với vương phi như vậy? Không sợ bị trời phạt sao?" Thường Thu che chở bên cạnh người Mộ Dung Thư, trong mắt rưng rưng, ủy khuất không thôi nhìn Chu thị cùng Vũ Văn Hâm chỉ trích.

Hồng Lăng đi tới, trong mắt nàng mặc dù có phẫn nộ, nhưng đối với hành vi lần này của Vũ Văn Hâm cũng không ngoài ý muốn. Nàng đứng ở trước mặt Mộ Dung Thư, chờ Mộ Dung Thư phân phó.

"Khá lắm nha đầu to gan! Ngươi cũng không phải không nghe thấy thánh chỉ? Hiện thời chủ mẫu của Nam Dương Vương phủ là bản phi! Không phải Mộ Dung Thư." Chu thị rốt cục có được hãnh diện, đương nhiên không muốn để cho bất luận kẻ nào không đem nàng để vào trong mắt. Thường Thu chọc giận nàng. Nàng vừa muốn vươn tay tát Thường Thu.

Nhưng tay nàng giơ ở giữa không trung liền không rơi xuống được.

Mộ Dung Thư cầm lấy cổ tay nàng, dùng sức, nàng cười nhạt nhìn Chu thị, nói: "Tam đệ tức có vẻ như quá mức dễ tức giận ha. Thường Thu là người bên cạnh bản phi, khi nào đến phiên để ngươi giáo huấn? Không biết Tam đệ tức có biết một cái thành ngữ hay không, vui quá hóa buồn?" Hiện tại càng bừa bãi, đến kết cục cuối cùng lại càng là bi thảm.

Chu thị đồng tử hơi co lại, dùng sức rút tay về, "Buồn cười! Đây là Nam Dương Vương phủ, bản phi muốn giáo huấn người nào, cùng ngươi có quan hệ gì đâu?"

"Lan Ngọc, Thường Thu, Hồng Lăng khế ước bán thân của ba người họ đã sớm bị bản phi mua, cùng ngươi cũng không có can hệ gì." Mộ Dung Thư thản nhiên nói.

Lan Ngọc cùng Thường Thu nghe vậy, đều khiếp sợ nhìn về phía Mộ Dung Thư. Hồng Lăng lại không có nửa phần kinh ngạc, việc này, hôm qua vương phi đều đã có chuẩn bị tốt.

Lời này nghe vào trong tai Chu thị có chút khó tin, đến trước hôm nay, hết thảy của Nam Dương Vương phủ đều là thuộc về Mộ Dung Thư, mà Mộ Dung Thư làm sao có thể bỏ bạc của bản thân mình để mua ba đứa nha đầu? Nhưng Mộ Dung Thư nếu đã mở miệng, sự việc này sẽ không phải là làm bộ. Sắc mặt Chu thị vặn vẹo cắn chặt răng, nhìn Mộ Dung Thư cười lạnh nói: "Bất quá chỉ là mấy con nha đầu, bản phi cũng lười quản giáo."

Vũ Văn Hâm luôn luôn đứng bên cạnh nhìn phản ứng của Mộ Dung Thư. Nhìn thấy nàng vẫn lạnh nhạt như thường, liền nhăn mày lại.

"Các ngươi nếu đã thích Nam Dương Vương phủ như vậy, bản phi sẽ đưa cho các ngươi. Trước khi đi, khuyên các ngươi một câu, ác giả ác báo." Mộ Dung Thư chuyển mâu nhìn về phía Vũ Văn Hâm, ánh mắt sắc bén bỗng nhiên trở nên băng hàn vô cùng. Đôi môi vẫn tươi cười, lại có vẻ như ẩn chứa châm chọc khôn cùng, còn nghĩ rằng không ai tính kế được hay sao.

Hiện nay Nam Dương Vương phủ nguy cơ trùng trùng, cục diện rối rắm tùy thời sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, nàng hiện tại vô cùng vui vẻ giao nó cho Vũ Văn Hâm lòng tham không đáy! Còn có Vũ Văn Tập kia....!

Chính là... Mộ Dung Thư khép hờ con ngươi đen rét lạnh, nàng phải cùng tiến cùng lui với Vũ Văn Mặc, dù ai cũng không cách nào chân chính hại được người của nàng!

Nàng nghiêng đầu phân phó ba người Hồng Lăng: "Thu thập chút đồ đạc rồi đi thôi."

Hồng Lăng lập tức đáp: "Vâng. Vương phi."

Vũ Văn Hâm cùng Chu thị không thể tưởng tượng được nhìn Mộ Dung Thư. Vốn tưởng rằng Mộ Dung Thư sẽ vì bảo trụ vị trí vương phi mà cùng bọn họ tranh cãi, căn bản không nghĩ đến sẽ thỏa hiệp dễ dàng như thế, nhưng không ngờ lại dễ dàng rời đi như thế.

Nhìn nàng ta thoải mái như thế, lại có vẻ như không đơn giản như thế. Kết quả Mộ Dung Thư đang đánh là cái gì chủ ý gì?

Vũ Văn Hâm nhìn chằm chằm Mộ Dung Thư, như cũ vẫn không phát hiện ra cái gì từ trên người Mộ Dung Thư, liền lạnh giọng chất vấn: "Ngươi kết quả là đang đánh là cái chủ ý gì?"

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười tuyệt mỹ đáp lời: "Hẳn là bản phi phải hỏi ngươi mới đúng, ngươi đang sợ cái gì?!"

Vũ Văn Hâm nhanh nhăn lại mày, hai tay nắm thật chặt, Mộ Dung Thư nữ nhân này quá mức nguy hiểm. Nếu như nhà mẹ đẻ của nàng không phải là phủ tướng quân, hắn nhất định sẽ giết nàng!

"Ngươi là cái thái độ gì! Đều đã đến mức này, ngươi còn lớn lối như thế. Hiện thời ngươi đã không phải là Nam Dương vương phi thân phận tôn quý, cũng đừng có làm ra cái bộ dáng cao cao tại thượng đó! Ngày sau ngươi nhìn thấy bản phi, còn phải hành lễ! Bản phi đứng, dĩ nhiên ngươi không có đạo lý ngồi!" Chu thị mới vừa rồi còn đối với thái độ của Mộ Dung Thư có chút e ngại, nhưng chỉ một lát sau, nàng lấy lại dũng khí, nàng tự nói cho chính mình, hiện thời chủ mẫu của Nam Dương Vương phủ là nàng, chỉ là một Mộ Dung thư có cái gì mà đáng sợ!

Mộ Dung Thư trong mắt có vẻ không kiên nhẫn, nàng vốn không có ý định cùng Chu thị đấu võ mồm, dù sao cũng là loại không dùng được, vì sao phải lãng phí nước miếng, nhưng không muốn nhìn thấy Chu thị được một tấc lại tiến một thước! Nàng mắt lạnh nhìn về phía Chu thị, mắng: "Tam đệ tức đã đạt được ước muốn, cần phải có phong phạm vương phi. Cũng đừng để cho người ta nói hành vi Tam đệ tức giống như chó cắn loạn."

Chu thị nghe vậy, lập tức nghẹn lời, định giơ tay lên đánh Mộ Dung Thư. Lại ở nhìn thấy ánh mắt Mộ Dung Thư rét lạnh hệt như hàn băng vạn niên đánh thẳng vào nội tâm mình, tay không tự chủ được dừng lại. Liền ngay cả khí thế cũng thấp đi một nửa.

"Câm miệng! Đi ra ngoài thu xếp việc vặt." Vũ Văn Hâm nhìn hành vi Chu thị giống như người đàn bà chanh chua, trong lòng có chút bất mãn, quát lạnh. Xem ra, Chu thị không cách nào đảm đương vị trí vương phi, bằng không ngày sau tiến cung diện thánh, hoặc là gặp người, đều là sẽ dọa người. Nữ tử thương nhân gia thủy chung không so được với danh môn khuê tú. Mộ Dung Thư cho dù chỉ đứng mà không nói lời nào nhưng khí thế cũng ở trên Chu thị.

Chu thị ông ông miệng, dè dặt cẩn trọng nhìn sắc mặt Vũ Văn Hâm, thấy Vũ Văn Hâm giận thật, nàng liền không cam tâm tình nguyện ly khai phòng gian. Trước khi đi còn hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mộ Dung Thư một cái.

Chờ Chu thị rời đi, ba người Hồng Lăng đã đem một ít đồ đạc bên người đóng gói tốt lại. Động tác lưu loát, tựa như đã sớm chuẩn bị xong. Vũ Văn Hâm sau khi thấy lại càng cảm thấy kinh ngạc, Mộ Dung Thư có vẻ như sớm đã đoán được âm mưu, kế hoạch của bọn họ. Bằng không sao có thể thản nhiên như thế?

"Hiên nhi còn ở trong phòng đọc sách, Hồng Lăng đi gọi Hiên nhi đến đây." Mộ Dung Thư trầm giọng phân phó Hồng Lăng.

"Vâng, nô tì đi ngay." Hồng Lăng lập tức đáp ứng, đi gian phòng cách vách tìm Hiên nhi.

Vũ Văn Hâm càng ngày càng kinh hãi, nguyên bản hắn cho rằng kế hoạch của mình là thiên y vô phùng. Đám người Vũ Văn Mặc tiến vào trong bẫy của hắn và Tam hoàng tử, hết thảy đều nắm giữ ở trong tay hắn và Tam hoàng tử. Mà lúc này hắn nhìn Mộ Dung Thư lạnh nhạt như vậy, cũng không dám xác định, có vẻ như từ lúc vừa mới bắt đầu hắn đã đi nhầm phương hướng. Nhưng hiện giờ đến nước này, hắn trăm triệu không thể đi sai dù chỉ một bước.

Mộ Dung Thư mỉm cười nhìn về phía Vũ Văn Hâm, vân đạm phong khinh, không nhanh không chậm nói: "Tam đệ tại sao còn sợ? Nếu đã đi tới bước này, Tam đệ cũng không cần sợ như thế? Không phải sao, Nam Dương Vương phủ to như vậy hiện giờ đều là của Tam đệ sao? Mà bản phi cùng vương gia đều đã bị Tam đệ ngươi tính kế. Hiện giờ, ngươi kiêng kị bản phi như vậy, thật ra khiến bản phi cảm thấy có chút buồn cười. Chuyện ngày hôm nay Tam đệ làm không tệ, tối thiểu hiện giờ vị trí Nam Dương Vương là của Tam đệ ngươi. Tam đệ có thể không niệm tình thân nhân nghĩa, nhưng bản phi từ trước tới nay không phải kia người vô tình. Vì vậy trước khi đi, muốn cho Tam đệ lời chúc phúc, hi vọng Tam đệ khỏe mạnh trường thọ trăm năm."

Vũ Văn Hâm nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn trở nên khó xem, câu nói của nàng ta có hàm ý khác, đây là đang nói với hắn, tính mạng hắn sắp sửa không giữ được nữa! Về phần cái khác, Vũ Văn Hâm bỗng nhiên không dám nghĩ nữa, chính là bỗng nhiên thay đổi giọng điệu nói: "Không phải là Tam đệ tuyệt tình, mà là hiện giờ thánh chỉ đã hạ, Vũ Văn Mặc hiện thời tội danh còn chưa định, mà ngươi nếu ở lại Vương phủ, khó tránh khỏi sẽ liên lụy mọi người trong Vương phủ. Vì vậy kính xin thông cảm."

"Đương nhiên sẽ thông cảm." Mộ Dung Thư nhíu mày, cười lạnh trả lời. Vũ Văn Hâm sẽ vì hôm nay mà trả giá thật nhiều, hơn nữa lần trả giá này sẽ không quá lâu! Nàng dư quang thấy Hồng Lăng đã ôm Hiên nhi trước cửa đang chờ nàng. Nàng liền quay đầu hướng Thường Thu cùng mấy nha hoàn còn lại nói: "Các ngươi nếu là muốn ở lại Vương phủ, bản phi cũng có thể đem khế ước bán thân của bọn ngươi để lại Vương phủ." Lan Ngọc cùng Thường Thu đều hầu hạ ở bên người nàng, nàng hôm qua đã tính toán tốt, nếu bất đắc dĩ, nàng liền mang theo các nàng tạm thời rời đi. Dù sao các nàng đã từng hầu hạ nàng, nếu ở lại Vương phủ, khó tránh khỏi sẽ bị đối đãi tàn nhẫn.

Hiển nhiên, Lan Ngọc cùng Thường Thu cũng là người thông minh, còn trung tâm, hai người đồng thanh nói: "Nô tì thề chết theo vương phi."

Mộ Dung thư gật gật đầu, "Đi thôi." Dứt lời, nàng liền không quay đầu lại đi qua trước mặt Vũ Văn Hâm.

Ra đến cửa, Mộ Dung Thư dừng bước, quay đầu nhìn về phía Vũ Văn Hâm, nàng đôi mắt thâm trầm, thanh âm lạnh như băng hỏi: "Nhị đệ hôm qua có tiến đến cầu kiến bản phi, có vẻ như chính là muốn đem chuyện Tam đệ cùng Tam hoàng tử nói cho bản phi. Nhưng bị người của Tam đệ phát hiện. Tam đệ tin tức lấy được nhưng thật là nhanh."

Vũ Văn Hâm nghe vậy, mâu quang căng thẳng, Mộ Dung Thư cơ bản còn biết gì nữa?

Đem phản ứng của hắn thu vào trong mắt, Mộ Dung Thư tươi cười xán lạn xoay người rời đi.

"Mẫu thân." Hiên nhi nhìn thấy Mộ Dung Thư, liền nhỏ giọng kêu.

Mộ Dung Thư ôn nhu nhìn về phía Hiên nhi, cười nói: "Hiên nhi, mẫu thân dẫn ngươi đi phủ tướng quân nghỉ ngơi mấy ngày." Hiện giờ nơi duy nhất nàng có thể đến là tướng quân phủ. Chưa bao giờ nghĩ tới nàng chân chính sẽ có thời điểm, phải dựa vào nhà mẹ đẻ của cỗ thân thể này. Lúc này, Mộ Dung Ngạn đang ở trên chiến trường vì Hoàng Thượng ra trận giết địch, Hoàng Thượng chắc chắn đối phủ tướng quân có kiêng kị.

Rời khỏi Mai viên, dọc theo đường đi có thể thấy được ánh mắt của bà tử nha đầu nhìn về phía nàng. Nàng trong ngày thường đối với nhóm nha đầu bà tử bổn phận thành thật từ trước tới nay hiền lành, thậm chí cho bọn hắn tiền lương cũng tương đối phong phú. Vì vậy mà lúc rời đi, nhóm nha đầu bà tử cơ hồ là người người trong mắt rưng rưng không tha lo lắng nhìn nàng.

Bởi bốn phía còn có người của Vũ Văn Hâm cùng Chu thị, thời điểm các nàng muốn tiến lên quan tâm nàng, Mộ Dung Thư thò tay ngăn cản. Những người này đều vô tội, không cần phải khiến các nàng trở thành cái đinh trong mắt Chu thị.

Chu thị đang ở sân ở bên trong thu xếp nhìn thấy tình cảnh trước mắt, tương đối không vui nói: "Đều nhìn cái gì, nếu muốn đi theo nàng ta, liền đi theo nàng ta đi. Nam Dương Vương phủ sẽ không lưu người không muốn lưu lại. Hiện giờ ta thiếu cái gì chứ không thiếu nhất chính là hạ nhân." Bọn hạ nhân này đều là người mù sao, chẳng lẽ không biết Mộ Dung Thư hiện giờ đã không là cái gì sao?

Hạ nhân làm công ở trong phủ người nào là xuất thân tốt? Cũng đều còn muốn nuôi gia đình, tuy rằng trong lòng không đành Mộ Dung Thư, nhưng lúc này đều hạ ánh mắt, cúi đầu không dám nhìn Mộ Dung Thư.

Sau khi ra khỏi Mai viên, liền gặp được Vũ Văn Kháng, Vũ Văn Nghị, Khương thị, Lâm thị, còn có mấy cái di nương, trong đó cũng có Quách di nương nghe tin mà đến.

Nhìn bộ dáng của bọn họ, có vẻ như vừa rồi cũng đang muốn xuất môn. Có thể là bỗng nhiên nghe được tin tức, lập tức bỏ hết mọi việc chạy tới Mai viên.

"Vương phi..." Lâm thị nhìn thấy Mộ Dung Thư và ba người nha đầu phía sau trên người đều đeo túi xách, cực kì lo lắng nhìn về phía Mộ Dung Thư, quan tâm mở miệng. Ai cũng thật không ngờ, nhưng mà chỉ trong một buổi sáng thế nhưng lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Hiện giờ chủ nhân Nam Dương Vương phủ thế nhưng biến thành Vũ Văn Hâm.

Đây là ngoài dự liệu của mọi người.

"Phu nhân a, tiếng gọi vương phi này nhưng nàng ta đảm đương không nổi. Hiện giờ nàng ta đã không còn là Nam Dương vương phi." Quách di nương treo đuôi mắt, liếc mắt nhìn Mộ Dung Thư, trong mắt không chút che dấu sự vui sướng khi thấy người gặp họa.

Khương thị nhìn Mộ Dung Thư, môi ông ông cũng không biết nên nói cái gì. Nàng đã từng cùng Mộ Dung Thư xảy ra một số chuyện. Nhưng qua mấy ngày nay, tuy rằng trong lòng nàng đối với Mộ Dung Thư là có oán khí, nhưng cũng không thể không nói Mộ Dung Thư chính là đối với chiêu châm chọc của nàng đã hạ thủ lưu tình. Tuy rằng giữa các nàng có điều khó chịu, nhưng nàng cũng hết sức bội phục Mộ Dung Thư. Hiện giờ Chu thị làm Nam Dương vương phi, Chu thị kia cũng không phải là người lấy đức làm việc, không biết về sau còn đối phó với nàng như thế nào đâu. Như thế, còn không bằng để Mộ Dung Thư làm vương phi, tối thiểu Mộ Dung Thư còn công chính, điểm ấy chính là làm cho người ta bội phục. Môi ông ông nửa ngày, nàng mới mở miệng nói: "Thuyền tới cầu tự nhiên sẽ thẳng."

Nàng không biết vì sao, liền tin tưởng Mộ Dung Thư sẽ trở lại Nam Dương Vương phủ.

Lâm thị quay đầu trừng mắt nhìn Quách di nương, nổi giận nói: "Quách di nương, chớ vô lễ! Cho dù đại tẩu hiện giờ không còn là Nam Dương vương phi, cũng là ngươi chị dâu của ta, phải có tôn ti, ngươi còn chưa có thân phận để bất kính với tẩu tử như vậy!"

Vũ Văn Kháng cùng Vũ Văn Nghị cũng chỉ nhìn Mộ Dung Thư, vừa liếc nhìn Vũ Văn Hâm cùng Chu thị đứng ở Mai viên trước cửa, chậm rãi ngậm miệng lại. Trong lòng hai người đối với cách làm của Vũ Văn Hâm cảm thấy tương đối xem thường. Nguyên lai là vô thanh vô tức, còn vờ đứng ở bên phía Vũ Văn Mặc, đến tận lúc này một chút đuôi hồ li cũng không lộ ra. Thật đúng là người ghê tởm. Quan trọng là, Vũ Văn Mặc dù biết tiểu tâm tư của bọn họ, cũng chỉ là trừng phạt nhỏ. Mà nếu như Vũ Văn Hâm ở trong tình huống đó, chắc chắn sẽ đối với bọn họ đuổi cùng giết tận.

Quách di nương hai ngày này là ăn không ít thua thiệt của Lâm thị, lúc này nghe Lâm thị nói xong, liền lập tức bĩu môi làm nũng với Vũ Văn Nghị: "Phu quân, ta bất quá chỉ nói ra lời nói thật mà thôi, nay hoàng thượng đều đã hạ thánh chỉ xuống đến nơi, nơi nào còn làm giả được? Nếu vừa rồi câu kia của tỷ tỷ hai chữ vương phi bị người khác nghe thấy được, còn không biết chuyện gì xẩy ra đâu? Ta chỉ là vì tỷ tỷ và phu quân mà suy nghĩ thôi." Vương phi lúc trước giúp Lâm thị hại nàng, nếu không phải tại Mộ Dung Thư nàng hiện tại vẫn còn cầm chìa khóa, ngày ngày trôi qua có thể tốt hơn hiện tại nhiều. Hiện tại trên đầu bị đè lại, muốn lấy chút bạc ban cho người phía dưới cũng không thể.

"Ngươi vô cớ sinh sự. Quách di nương, bất cứ lúc nào chỗ nào, xin nhớ kỹ thân phận của ngươi." Lâm thị hung hăng trợn mắt liếc một cái nhìn Quách di nương, khẩu khí rất nặng. Nàng chán ghét nhất đó là loại người vui sướng khi người khác gặp họa, hiện giờ vương phi cùng vương gia tạm thời đang gặp nạn, Quách di nương đã chế nhạo như thế, nếu sau này Quách di nương rơi vào kết quả bi thảm, cũng sẽ chẳng còn ai đồng tình với nàng ta!

Vũ Văn Nghị không kiên nhẫn nhìn về phía Quách di nương, quát lớn: "Câm miệng!"

Quách di nương há to mồm, không nghĩ rằng Vũ Văn Nghị sẽ quát nàng. Nàng cúi đầu, không cam lòng nói: "Phu quân hiện giờ chỉ biết tin lời tỷ tỷ, đối với ta lại càng ngày càng lạnh nhạt."

Lúc này, ở trước mặt bao người, Quách di nương còn có thể buồn nôn mà làm nũng như thế, thật đúng là khiến người khác líu lưỡi. Bởi vậy, Vũ Văn Nghị càng ngày càng chán ghét Quách di nương.

Mộ Dung Thư thờ ơ lạnh nhạt trước phản ứng của mọi người, nàng biết, lúc bản thân mình gặp rủi ro, bất kể là người từng có khúc mắc, đã từng chịu ân của nàng, hoặc là không có bao nhiêu tiếp xúc, cũng sẽ lộ ra bản chất sẵn có. Vốn Mộ Dung Thư cho rằng hôm nay Vũ Văn Kháng, Vũ Văn Nghị, còn có Khương thị sẽ chế nhạo nàng, thậm chí là vui sướng khi nàng gặp họa. Nghĩ lại, lần trước nàng cũng không có đuổi cùng giết tận, đã khiến bọn họ nghĩ thông suốt.

Mộ Dung Thư cười nhạt nói: "Cảm ơn."

Hai chữ vô cùng đơn giản, thế nhưng làm cho ba người tính tình có chút kỳ quái, luôn luôn lòng dạ hẹp hòi kia ngượng ngùng, thậm chí là tự động thấy ngượng.

Bọn họ đều cúi đầu, không biết nên nói cái gì.

Phương diện này chỉ có Khương thị từ khi bắt đầu đến hiện tại đối với Mộ Dung Thư có chút khúc mắc, đã từng có lúc quá phận. Nhưng cũng không nghĩ Mộ Dung Thư sẽ rơi vào nông nỗi như ngày hôm nay. Nàng đối Vũ Văn Hâm cùng Chu thị tâm luôn có sự bất mãn, nhưng nàng bất quá chỉ là một phụ nhân bình thường, cái gì cũng không làm được. Chỉ có thể nhân lúc Mộ Dung Thư rời đi, nói một lời chúc phúc: "Một đường cẩn thận."

Mộ Dung Thư gật gật đầu, cười nói: "Ân. Ta biết Tứ đệ Ngũ đệ trong kinh thành đã mua nhà, vừa vặn các ngươi cũng đã thu thập này nọ, sao không chuyển ra luôn đi? Nam Dương Vương phủ hiện giờ tuyệt đối không nên ở lại nữa." Nếu bọn họ đã đối với nàng không tuyệt tình, nàng cũng nên thuận đường nhắc nhở hai câu. Chính là không biết, bọn họ có chịu nghe không.

Mấy người nghe vậy nhìn nhau, bọn họ nhưng thật ra không tính toán phương diện này. Vũ Văn Kháng cũng nghe được trong lời nói của Mộ Dung Thư có một tầng ý tứ khác, liền tiến lên thái độ cung kính trả lời: "Đệ cùng Ngũ đệ cũng định trong buổi chiều ngày hôm nay liền chuyển ra. Nếu là vương phi không để ý, cũng có thể tớ chỗ của bọn đệ ở tạm."

"Tạ Tứ đệ quan tâm. Ngày sau có cơ hội chắc chắn sẽ đi nhà mới thăm các ngươi. Nhưng bây giờ ta cần phải qua tướng quân phủ. Sau này còn gặp lại." Mộ Dung Thư mỉm cười, gật đầu, sau đó liền quay đầu ý bảo ba người Hồng Lăng cùng nhau rời đi.

Mấy người Vũ Văn Kháng nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư rời đi, chậm rãi thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Mai viên, liền thấy Chu thị chân cao khí ngạo, còn có Vũ Văn Hâm lòng dạ xấu xa.

"Chúng ta cũng đi thôi." Vũ Văn Nghị nắm tay Lâm thị, quay đầu đó là hướng tới Hinh vườn mà đi. Nam Dương Vương phủ này quả thật ở không được nữa!

Mộ Dung Thư ra đến đại môn Nam Dương Vương phủ, đã nhìn thấy trước đại môn Vương phủ có một chiếc xe ngựa. Đứng ở trước xe chính là Triệu Sơ đã mấy ngày không nhìn thấy, còn có Mã hộ vệ.

Hai người nhìn thấy nàng đi ra. Thần sắc hơi khốn đốn, có chút không đành lòng nhìn nàng.

Mộ Dung Thư nhịn không được gợi lên khóe môi, vừa đi về phía bọn họ vừa cười nói: "Thế nào lại cho ta xem loại vẻ mặt này? Là đang chúc mừng ta từ trong hố lửa nhảy ra sao?"

Triệu Sơ không thể nhiịn được mà nhìn Mộ Dung Thư, nghe nàng nói vậy, đôi mắt chợt sáng, từ tối hôm qua hắn đã lo lắng tình huống của nàng. Hắn không xác định liệu nàng có thể nhìn thấu hết thảy hay không, lại càng lo lắng là khi những người đó nếu chế nhạo nàng, nàng sẽ làm như thế nào?

Hiện giờ thấy nàng còn có thể cười được, thản nhiên như thế, hắn yên tâm. Hắn biết nàng nhất định là nghĩ được điều gì. Đây là làm hắn bất ngờ. Dù sao, nàng chỉ là một nữ tử, nhưng cũng có thể nhìn thấy âm mưu chính trị quỷ quyệt đa đoan phía dưới. Thế nhưng vì vậy cũng không thể thấy rõ, nàng đối Vũ Văn Mặc tuyệt đối tín nhiệm! Chỉ có tuyệt đối tín nhiệm mới khiến cho nàng dù Thái Sơn sụp đổ ở trước mắt mà mặt vẫn không đổi sắc.

Thậm chí là lúc đối mặt nguy cơ, bọn họ đều không bận tâm đến phương diện mà nàng nghĩ tới. Vũ Văn Tập sở dĩ tối hôm qua không có vào phủ điều tra, là vì muốn đem chứng cứ phạm tội để vào Vương phủ. Mà sau khi Mộ Dung Thư đoán được tâm tư Vũ Văn Tập, lập tức sai Hồng Lăng cùng Mã hộ vệ ở Mai viên tìm kiếm. Rốt cục ở thư phòng tìm được thứ gọi là chứng cứ phạm tội kia. Chứng cứ phạm tội là một kiện long bào.

Sáng sớm ngày hôm nay khi hắn đang chuẩn bị đến Vương phủ tìm nàng lại gặp Mã hộ vệ. Hắn có thể tưởng tượng từ tối hôm qua đến bây giờ nàng ở trong vương phủ đã trải qua cái gì! Chuyện này sợ là nữ tử bình thường không thể làm được!

"Chỉ cần vương phi vô sự là tốt rồi." Triệu Sơ thanh âm khàn khàn trả lời. Đêm qua, rất nhiều người không cách nào đi vào giấc ngủ, hắn chính là một trong số đó. Lúc này trong lòng hắn hơi có chút chua sót. Vũ Văn Mặc biết được tâm tư của hắn đối với Mộ Dung Thư, nhưng như cũ vào thời điểm hắn(VVM) hãm sâu trong nguy cơ, lại nhờ hắn(TS) che chở Mộ Dung Thư. Mà Mộ Dung Thư lại ở thời thời khắc khắc lo lắng cho tình cảnh Vũ Văn Mặc. Luôn cùng Vũ Văn Mặc cùng tiến cùng lui. Hai người bọn họ kiên trì giống nhau.

Mộ Dung Thư gật đầu cười nói, "Ngũ công tử lúc này hãy gọi ta là phu nhân đi. Đi đến phủ tướng quân. Có chuyện gì đến đó hãy nói." Nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Triệu Sơ. Có một số việc nàng không cách nào phân tích rõ ràng được.

Sau khi lên xe ngựa, Mộ Dung Thư dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được nói với Triệu sơ: " Long bào Vũ Văn Tập tỉ mỉ chuẩn bị ta đã bảo Mã hộ vệ đưa đến để trong Đông viên của Vũ Văn Hâm."

Triệu Sơ hai mắt tỏa sáng, trong mắt mang ý cười trả lời: "Rất tốt, ngày mai ta liền phái người đi báo quan." Quả thực, Nam Dương Vương phủ này tạm thời là không ở được thật! Vũ Văn Hâm cũng không nghĩ tới sẽ bị "ác giả ác báo" sớm như vậy phải không?

Một lúc lâu sau, bọn họ đến phủ tướng quân.

Vừa xuống xe ngựa, liền thấy Trần thị vừa có thai cùng một đám hạ nhân phủ tướng quân đứng trước cửa. Trần thị nhìn thấy Mộ Dung Thư xuống xe ngựa, liền lập tức được nha hoàn dìu đỡ, vội vàng đi tới.

Mộ Dung Thư thấy thế, lập tức bước nhanh về phía trước, đỡ lấy thân thể của nàng: "Sao lại hấp tấp như thế? Ngữ yên ngươi đã là nữ nhân có hài tử, nếu không cẩn thận té ngã, chẳng phải là lỗi lầm của ta sao?"

Trần thị một mặt lo lắng nhìn Mộ Dung Thư, cao thấp quan sát một phen, mới yên lòng, nói: "Ta nơi nào mảnh mai như vậy? Từ tối hôm qua khi nhận được tin tức đến bây giờ, ta luôn luôn lo lắng cho vương... đại tỷ." Trần thị từ trước tới nay ngôn ngữ luôn chu toàn, biết Mộ Dung Thư bây giờ là tình huống thế nào, liền lập tức sửa lại xưng hô.

"Ta tốt lắm. Làm Ngữ yên lo lắng." Mộ Dung Thư cười nói.

"Ta ngược lại chưa từng lo lắng. Dù sao những người đó nơi nào là đối thủ của đại tỷ. Đại tỷ cũng không thèm phí lời cùng những người đó. Đoạn đường này vương phi cũng đã mệt rồi, chúng ta mau vào phủ, ta đã sớm cho người chuẩn bị sân cho vương phi, còn sai phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cùng trà nóng, đang chờ đại tỷ tới ấy chứ." Trần thị khoác cánh tay Mộ Dung Thư đi vào phủ tướng quân.

Trần thị hướng trước cửa phân phó bọn nha hoàn: "Đi giúp Hồng Lăng các nàng sửa soạn này nọ, đưa đến Mộ các. Còn ngươidẫn đường cho Triệu ngũ công tử."

Trần thị thấy Triệu ngũ công tử tự mình đi đón Mộ Dung Thư, biết hai người nhất định là có chuyện muốn nói, liền trực tiếp để Mộ Dung Thư cùng Triệu Sơ tới đại sảnh, cũng sai hạ nhân dâng trà nóng cùng điểm tâm, nếu hai người đói bụng, còn có thể ăn một hai khối.

Ở đại sảnh, bọn họ uống một ly trà, sau khi ổn định, Triệu Sơ nói với Mộ Dung Thư: "Hiện giờ vương gia cùng Hầu gia bình an. Phu nhân chớ lo lắng." Nếu không phải Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên hai người tự nguyện nhảy vào bẫy, Vũ Văn Tập sao có thể thuận lợi như thế?

Nghe vậy, Mộ Dung Thư liền xác định suy nghĩ trong lòng. Đây là tính toán của Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên. Bất quá lấy thân làm tiền đặt cược, không cách nào tránh khỏi việc gặp nguy hiểm, nàng nhíu mày trầm giọng nói: "Vô luận như thế nào vương gia cùng Hầu gia cũng không có chuyện xảy ra." Ai cũng không cho phép Vũ Văn Tập lại ở sau lưng mà động tay chân!

Mộ Dung Thư trong đầu vừa nghĩ đến Vũ Văn Tập, Trần thị liền do dự mà từ trong tay áo lấy ra một phong thơ đưa cho Mộ Dung Thư."Đây là một tiếng trước tam hoàng tử phái người đưa thư tới. Là cho đại tỷ."

"Cho ta?" Mộ Dung Thư khẽ nhíu mày, nghi ngờ nói. Vũ Văn Tập là chứa cái tâm tư gì mà truyền tin cho nàng?

"Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức là trộm cắp." Triệu Sơ tao nhã uống hớp trà từ từ nói. Vũ Văn Tập người này tâm tư thâm trầm, hiện giờ Hoa phi bỗng nhiên bị bỏ tù, đã khiến hắn không thể chờ đợi thêm nữa, trước mắt hắn chắc chắn sẽ giở mọi mánh khóe để đạt được mục đích. Thế nhưng, hắn làm sao có thể viết thư cho Mộ Dung Thư?

Mộ Dung Thư nghi hoặc mở thư, trong thư chính là viết mấy chữ: Khanh nếu theo ta, vinh hoa phú quý cả đời. Nếu không muốn cả đời ăn nhờ ở đậu nhà người khác, không bằng ra lựa chọn khác.

"Buồn cười đến cực điểm!" Mộ Dung Thư đem thư xé thành hai nửa.

Vũ Văn Tập quả nhiên dụng tâm bất lương, thế nhưng muốn nàng ruồng bỏ Vũ Văn Mặc đầu nhập vào ôm ấp của hắn! Hắn thật là! Mơ mộng hão huyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.