Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 2 - Chương 39: Bạc đầu cũng chẳng xa nhau (2)



"Chính nhân quân tử thì làm sao? Hiện giờ bản hầu gia là bạch mã trong lòng ngàn vạn thiếu nữ. Có thể sánh bằng số lượng nam nhân muốn ở bên cạnh Nam Dương vương phi a." Tạ Nguyên đôi mắt tà mị đào hoa nheo lại, phong lưu phe phẩy chiết phiến.

Hiện nay trong kinh thành danh môn khuê tú phần lớn đều muốn gả cho Vũ Văn Hạo làm thái tử phi, mặt khác cũng có không ít người truy đuổi Tạ Nguyên, dù sao vị trí Hầu gia phu nhân này cũng làm cho không ít nữ tử chảy nước miếng. Về phần Vũ Văn Mặc, mặc dù đã có chánh phi, nhưng hậu viện lại không có trắc phi càng không có thiếp thất, cũng khiến không ít người nhớ kỹ, nhưng mà Mộ Dung Thư hôm qua đã từ trong miệng Hồng Lăng được biết, Vũ Văn Mặc sau khi đưa nàng hồi Vương phủ, truyền ra tin nàng có bầu, khi đám bà lớn của quan viên kia mang theo cô nương của bản thân mình đến thăm bọn họ, hữu ý hay vô ý đều phải đòi muốn làm cho cô nương tiến cửa Nam Dương Vương phủ, Vũ Văn Mặc đã đối với bên ngoài tuyên bố rằng trọn đời này thân không hai vợ. Kể từ đó, những phu nhân quan viên kia và các cô nương người người không thể tin, nhưng Vũ Văn Mặc trời sinh có một gương mặt thúi, cho dù bọn họ không tin cũng phải tin. Cho nên giờ Trấn Nam Hầu phủ đông như trẩy hội, mà cửa Nam Dương Vương phủ thì lại vắng vẻ. Người khác cảm thấy Vũ Văn Mặc là đang phát điên, không biết hưởng phúc của nhân gian. Nhưng chỉ có Vũ Văn Mặc mới tự mình hiểu được mùi vị hạnh phúc trong đó. Mộ Dung Thư cũng đúng là ngọt ngào từ trong lòng.

"Người ngươi nhìn tới là trân bảo, bản phi lại nhìn tới là cặn bã." Mộ Dung Thư nhàn nhạt lành lạnh nói một câu.

Tạ Nguyên nghe nàng nói vậy, lập tức nghẹn lời. Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư không hổ là vợ chồng, đều là cùng một cái đức hạnh!

Vũ Văn Mặc nghe lời này của Mộ Dung Thư, không cần nói trong lòng đều là ngọt ngào. Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua Tạ Nguyên, âm thanh lạnh lùng nói: "Triệu Sơ lúc này hồi Bình thành, là Triệu lão gia cùng Triệu thái thái thúc giục, lúc này trở về sợ là muốn đính hôn. Bổn vương nghe nói đại công chúa hai ngày nữa sẽ đến kinh thành, việc hôn nhân của ngươi cũng muốn định rồi."

"Đính hôn liền đính hôn đi. Sớm hay muộn cũng không thoát được." Tạ Nguyên lông mi chớp động hai cái, mâu quang cũng lóe lên một cái, nhưng lập tức lại khôi phục thái độ phong lưu ngày xưa, ngữ khí không chút để ý.

Vũ Văn Mặc cùng Mộ Dung Thư thấy thế cũng không nói nhiều, nam tử cổ đại có cưới nhiều vợ cũng không được như ý, phần lớn đều là vì lợi ích của gia tộc, mà Tạ Nguyên cùng Triệu Sơ, vì gia tộc, cũng không trốn tránh được chuyện này.

Tạ Nguyên lưu lại ăn cơm trưa, chờ sau buổi cơm trưa, Mộ Dung Thư vì có bầu, liền đi ngủ trưa. Vũ Văn Mặc cùng Tạ Nguyên liền đi thư phòng Mai viên đàm luận.

"Hoàng Thượng ngày hôm qua triệu kiến Hoa phi, nghe nói còn để cho Hoa phi thị tẩm. Sauk hi Hoa phi thị tẩm, tinh thần Hoàng Thượng liền tốt hơn nhiều. Bất quá Hoàng Thượng sau đó lại sai người đưa Hoa phi trở lại đại lao. Nếu cứ như thế này mãi, Hoa phi bị giam ở đại lao thời gian mới không lâu." Tạ Nguyên sắc mặt nghiêm nghị nói.

Nghe vậy, sắc mặt Vũ Văn Mặc trầm ngưng rét lạnh: "Đã tìm ra Hoa phi là dùng vật gì làm cho tâm trí Hoàng Thượng bị mê mẩn chưa?" Tuyệt đối không chỉ có mê huyễn dược đơn giản như vậy. Mộ Dung Thư đã nói, có một loại thuốc tương đương với độc dược mạn tính gì đó tên là anh túc.

"Ta nghĩ thứ kia chắc là được giấu ở trên người Hoa phi." Tạ Nguyên trầm giọng nói.

Vũ Văn Mặc gật gật đầu, sau đó đem bình sứ giao cho Tạ Nguyên: "Nếu chờ Hoàng Thượng chủ động hạ chỉ giết Hoa phi là không có khả năng. Nhưng nếu là Hoa phi lại thất đức, như vậy, văn võ bá quan đều sẽ thỉnh chỉ, Hoàng Thượng nhất thời thịnh nộ nhất định sẽ ra lệnh giết Hoa phi. Lần sau Hoa phi tiến cung, tìm mọi phương pháp khiến nàng ta ngửi được vật này. Ở trước công chúng dâm đãng, Hoa phi không cách nào giải thích. Về phần thứ kia có tìm được hay không cũng không còn là vấn đề nữa."

"Hảo, ta liền đi làm việc này." Tạ Nguyên gật đầu, đem bình sứ cất kỹ. Sau khi hai người thương định việc này, Tạ Nguyên lại nói: "Tuy rằng hiện giờ vương phi có bầu, chúng ta đều cao hứng. Chính là hiện giờ lời đồn bên ngoài thật nhiều. Dù sao lúc trước ngươi đối với bên ngoài đã tuyên bố không thể có hậu."

"Chuyện này không khó giải quyết. Còn cần ngươi đi làm một chuyện. Thông qua miệng Hoàng thượng chiếu cáo với dân chúng thiên hạ, có một vị du y thần thông quảng đại, trị khỏi bệnh cho Nam Dương Vương, đặc biệt ban cho số tiền lớn." Vũ Văn Mặc khóe môi gợi lên lạnh lùng cười. Từ sau khi Mộ Dung Thư trở về, hắn cũng đã nghĩ kỹ, đối với bên ngoài có tung ra tin đồn này cũng là hiểu được. Trái phải bất quá là há miệng, hắn không để ý chuyện bị người khác nói vô hậu, nhưng mà lại tuyệt đối sẽ không cho phép người trong thiên hạ nghị luận về Mộ Dung Thư. Về phần du y căn bản không tồn tại, tự nhiên cũng sẽ không có người tìm được, như vậy, việc này cũng được giải quyết.

Nghe vậy, Tạ Nguyên sửng sốt một chút, cười đẩy bả vai Vũ Văn Mặc: "Tốt, thậm chí ngay cả biện pháp này cũng có thể nghĩ ra! Chuyện này không khó, giao cho ta đi làm, bảo đảm hai ngày sau sẽ hạ chỉ." Người căn bản không tồn tại, cũng sẽ không có người tìm được. Huống hồ Vũ Văn Mặc quả thật là có thể sinh dục. Về phần Mộ Dung Thư cũng sẽ không để bị người nghị luận.

Mộ Dung Thư hai ngày này tuy rằng đều nằm trên giường, mấy người Hồng Lăng tuy không đem tin tức bên ngoài báo cho biết. Nhưng Mộ Dung Thư cũng có thể đoán được bây giờ người bên ngoài đang nghị luận cái gì. Nguyên bản nàng bởi vì có bầu mà vui sướng không có suy nghĩ nhiều, nhưng hôm nay bỗng nhiên nghĩ đến, Vũ Văn Mặc vì muốn thối lui hôn ước cùng Hoa phi, ở bên ngoài đã tuyên bố là không thể có hậu, hiện giờ nàng lại có bầu, người bên ngoài có thể hay không nghị luận nàng hồng hạnh vượt tường? Nguyên bản nàng cũng không thèm để ý người ngoài sẽ nói gì, nhưng chỉ sợ có người dùng chuyện này làm lớn lên, dù sao tại loại thời điểm này, nàng cũng không muốn lại có chuyện xảy ra.

Vì thế nàng lo lắng, còn chưa nghĩ được biện pháp, Hoàng thượng đã hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, tìm được một vị du y. Y thuật cao siêu, trị lành bệnh cho Nam Dương Vương. Hoàng Thượng muốn tìm du y này trọng thưởng, đồng thời chiêu vào trong cung làm ngự y.

Khi vừa nghe tin tức này, Mộ Dung Thư liền biết là Vũ Văn Mặc không muốn để nàng lo lắng, cho nên âm thầm làm chuyện này. Chính là hoàng thượng hạ chỉ, sợ là hoàng thượng cũng thực sự cho là có du y này đây, hiện thời thân thể Hoàng thượng càng ngày càng không được như xưa, Hoàng Thượng có thể còn là phi thường muốn tìm được vị thần y trị lành bệnh cho hắn đi?

Chính là nghiện anh túc thì dễ, cai nghiện thì khó, Hoàng Thượng với thân thể như thế mà muốn cai nghiện, sợ là kiên trì không được mấy ngày.

Cùng lúc đó, Hoàng Thượng lại triệu kiến Hoa phi.

Hoa phi lần trước được Hoàng Thượng triệu kiến, lúc ở trên giường hai người điên long đảo phượng, Hoa phi đối với Hoàng Thượng thổi gió bên gối, Hoàng Thượng đã đáp ứng Hoa phi sẽ mau chóng mang nàng ra khỏi đại lao. Hoa phi nghe vậy hầu hạ Hoàng Thượng lại càng ra sức. Lượng thuốc lượng cũng so với trước kia nhiều hơn gấp đôi.

Ngày hôm nay Hoàng Thượng đã nghiện, lại chiêu nàng vào cung, nàng vô luận như thế nào cũng sẽ không bỏ qua. Hiện giờ bụng của nàng càng ngày càng lớn, nàng tuyệt đối không thể ở lại đại lao. Đại lao kia quả thực không phải chỗ của người ở, mặc dù là phòng giam tốt nhất đại lao, nhưng lại ẩm ướt như cũ. Ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy thanh âm thống khổ của các nữ phạm nhân, quả thực không thể đi vào giấc ngủ.

Mà trọng yếu hơn một chút là, nàng phải một lần nữa quyền khuynh hậu cung, như thế Bắc cương mới có thể yên ổn, hơn nữa còn nhanh chóng lớn mạnh, chung quy sẽ có một ngày đánh bại Đại Hoa quốc. Còn có, Mộ Dung Thư. Lúc trước nếu không phải Mộ Dung Thư dụng kế, nàng cũng sẽ không bán đứng Vũ Văn Tập. Càng không đến mức hiện giờ nàng tứ cố vô thân như vậy.

Ngồi ở lắc lư đãng trong kiệu, Hoa phi nhắm mắt trầm tư.

Bỗng nhiên cỗ kiệu dừng lại, một gã thái giám không cẩn thận đụng phải người khiêng kiệu, cỗ kiệu nảy lên, Hoa phi nhất thời mở hai mắt ra: "Chuyện gì xảy ra?"

"Hồi Hoa phi, một vị công công không cẩn thận đụng phải cỗ kiệu." Bên ngoài truyền đến thanh âm cung nữ sát bên người của Hoa phi.

Hoa phi nghe vậy, cảm thấy đột nhiên dâng lên một dòng tức giận, tuy rằng hiện giờ nàng không còn được sủng ái như xưa, cũng đang bị nhốt vào đại lao, nhưng cho dù thế nào, Hoàng Thượng hiện tại không thể ly khai nàng. Chỉ là một hoạn quan thế nhưng cũng dám khi dễ đến trên đầu nàng. Nếu không phải hiện giờ không thể gây chuyện, nàng chắc chắn hạ lệnh đem hoạn quan kia mang xuống loạn côn đánh chết.

Khi cỗ kiệu một lần nữa được nâng lên, nàng bỗng nhiên cảm giác được trước mắt có một trận mơ hồ. Loại cảm giác này hết sức quen thuộc! Nếu là cẩn thận ngửi, liền sẽ phát hiện bên trong kiệu có một trận mùi thơm kỳ quái.

Hoa phi thầm kêu một tiếng không tốt, đây là mê huyễn dược nàng thường xuyên cho Hoàng Thượng sử dụng! Nàng tự nhiên hết sức quen thuộc! Có người muốn hại nàng!

Tuy rằng vẫn còn lý trí, nhưng trong cơ thể nhiệt độ đã tăng lên, cái loại này nhiệt độ đối với người đã trải qua chuyện nam nữ là trăm triệu không thể chịu nổi.

Lý trí cũng đang dần dần bị khống chế, nhiệt độ liên tục tăng lên, nàng bị khống chế vạch tìm tòi vạt áo, lộ ra một mảng lớn tuyết trắng, chỉ để lại cái yếm màu hồng kiều diễm, nàng hồn nhiên không hay bản thân mình đã lõa lồ, hiện giờ bên ngoài đang là trời đông giá rét, người bên ngoài đều mặc áo bông, nhưng nàng lại cảm thấy bên trong cơ thể nóng lên tà hỏa khiến nàng muốn không thể chịu nổi, nàng hiện tại vô cùng muốn cùng nam nhân cá nước thân mật. Cũng chịu không nổi nữa đem cái yếm cùng quần cũng kéo xuống.

Nhất thời, toàn bộ bên trong kiệu cảnh sắc tươi đẹp câu nhân.

Từng đợt tiếng rên rỉ tự bên trong kiệu truyền tới đến. Không có nam nhân vuốt ve, Hoa phi liền khống chế không nổi bản thân mình tự vuốt ve thân thể mình.

Nhóm kiệu phu đều là thị vệ trong cung, lúc mới bắt đầu nghe thấy tiếng rên rỉ cũng không có chú ý. Thế nhưng, tiếng rên rỉ kia không ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn, thanh âm loại này chỉ cần là người từng cùng nữ nhân ngủ qua đều biết là chuyện gì đang xảy ra. Mấy tên kiệu phu hai mặt nhìn nhau, mặt đỏ tai hồng. Đều nói Hoa phi dâm đãng, xem ra quả thật không phải giả. Còn chưa có gặp Hoàng Thượng đâu, cũng đã bắt đầu tự mình rên rỉ!

Bản thân mình vuốt ve bản thân mình nơi nào sẽ thoải mái, Hoa phi chưa thỏa mãn dục vọng, không có lý trí kéo mành kiệu ra.

Cung nữ sát bên người của nàng thấy Hoa phi một thân trần trụi, kinh hô một tiếng: "Hoa phi!" Hoa phi làm sao có thể tịch mịch khó nhịn như thế? Đây không phải là lập tức muốn gặp được hoàng thượng sao? Huống chi Hoa phi hiện tại đang có thai, vì sao lại không thể khắc chế một chút?

Một tiếng thét kinh hãi làm cho kiệu phu nhất thời đem cỗ kiệu dừng lại, sau đó đều nhìn về phía thân thể tuyết trắng bên trong kiệu kia.

Người người đều thẳng mắt, Hoa phi đây là chuyện gì xảy ra?

Hoa phi mê mông mở hai mắt, thấy trước mặt là hai tên kiệu phu, nhất thời cười duyên liên tục, vươn tay, quyến rũ động lòng người ngoéo một cái: "Đến đây a."

Hai tên kiệu phu ở phía sau cũng đi tới phía trước, nhất thời bốn nam nhân đều nhìn Hoa phi bên trong kiệu.

Hoa phi hồn nhiên không hay, từ bên trong kiệu chạy ra. Trực tiếp đi đến trước mặt một người trong đám kiệu phu, kiệu phu kia cũng sớm đã hoảng hốt, căn bản chưa kịp phản ứng. Đã bị Hoa phi ôm lấy. Chờ đến khi kiệu phu phản ứng kịp, lập tức quát to một tiếng: "Hoa phi nương nương!"

Lúc này, cung nhân lui tới đều dừng bước, nhìn tình cảnh trước mắt trợn mắt há hốc mồm. Hoa phi này là thế nào? Đường đường là một phi tần, làm sao có thể dâm đãng không chịu nổi như thế!

Có quan viên từ trên đường đi ngang qua, thấy Hoa phi trần như nhộng, nhất thời nhìn trời bi thiết: "Trời muốn Đại Hoa quốc vong! Không biết hổ thẹn, dâm ô như vậy lại được quân chủ sủng ái, đại bất hạnh a!"

Trong cung cái gì cũng không nhiều, chỉ có nhiều người, rất nhanh ai cũng biết trò hề của Hoa phi. Rất nhanh liền truyền đến tai hoàng thượng. Bách quan biết được chuyện này, đều múa bút thành văn viết xong tấu chương, đi diện thánh!

Hoàng Thượng nổi giận, hạ lệnh đem Hoa phi trực tiếp chặt đầu!

Chờ sau khi Hoa phi tình dục tán đi, khôi phục thần chí, đã là chậm quá. Nàng đã bị phủ thêm một lớp áo tù nhân, đầu tóc rối bời trói lại ở pháp trường! Dân chúng Đại Hoa quốc, sau khi nghe nói về chuyện của nàng này, trước đó còn đem đao tốt lắm, tính toán một đao đi xuống là làm cho yêu nữ này không thể mê hoặc quân vương được nữa!

Hoa phi giãy giụa, khí lực của đại nha dịch căn bản sẽ không để Hoa phi có khả năng thoát đi, Hoa phi quá sợ hãi, nàng biết mình bị người khác tính kế! Dược vật quen thuộc này khiến nàng mất đi lý trí. Hiện giờ Hoàng Thượng đang ở nổi giận, căn bản không tưởng tượng được kết cục sau này của mình, nơi nào sẽ chú ý đến chuyện sinh tử của Hoa phi.

"Bản cung muốn gặp Hoàng Thượng! Hoàng Thượng nhất định sẽ không giết bản cung!" Hoa phi một bên giãy giụa một bên hô to. Nếu Hoàng Thượng qua cơn tức giận, nhất định sẽ không giết nàng! Trong bụng của nàng còn có con nối dòng của hoàng thượng! "Các ngươi thật to gan, dám trói bản cung như vậy! Không sợ Hoàng Thượng sẽ trách tội các ngươi sao?"

"Ngươi cái đồ yêu nữ này! Mê hoặc Hoàng Thượng, khiến Hoàng Thượng uể oải quốc sự, hiện giờ còn dám nói ẩu nói tả! Thật đáng chết! Nếu không phải niệm tình ngươi là công chúa Bắc cương quốc, thực sự là nên đem ngươi Lăng Trì xử tử!" Quan viên chấp pháp sau khi nghe thấy Hoa phi nói, nổi giận mắng.

Không để đêm dài lắm mộng, Hoàng Thượng lại hối hận, quan viên kia lập tức hạ lệnh: "Hành hình!"

Hoa phi sắc mặt đại biến, nàng thân mình cứng ngắc không chịu nằm xuống, nhưng khí lực của đao phủ căn bản khiến nàng không thể chống cự.

Đao phủ giơ đại đao được mài đến bóng loáng chói mắt lên cao, hung thần ác sát gầm rú một tiếng, đại đao nhất thời vung xuống...

Một thế hệ sủng phi đã bị chết ở dưới đại đao. Đến tận đây, Hoa phi thật sự đã không thể trở mình được nữa.

Thế nhưng, sau khi Hoàng thượng hạ chỉ chém Hoa phi, cơn nghiện phát tác, lúc này cực kỳ hối hận. Lập tức cho người ta đến pháp trường ngăn cản hành hình, nhưng sau khi người đến nơi, liền nhìn thấy đao phủ đã hạ đao, Hoa phi xinh đẹp chỉ còn lại là một thi thể không đầu.

Sau khi Hoàng Thượng biết được, thống khổ. Trong một khoảng thời gian ngắn, thân thể dường như bị ngàn vạn con kiến bò sát, cực kỳ khó chịu! Vài ngự y cùng hội chẩn, lại tra không ra cái gì. Chỉ có thể khai mở chút thuốc trấn an dưỡng thần. Sau khi Hoàng Thượng uống thuốc, rốt cục cảm giác tốt hơn nhiều, nhưng trong nháy mắt cũng tiều tụy đi rất nhiều, đã mấy ngày không có vào triều, tinh thần so với trước đó vài ngày càng kém hơn. Hoàng Thượng lại hạ chỉ, vạn kim tìm kiếm vị du y y thuật cao siêu kia, nhưng qua mấy ngày, du y kia không có xuất hiện, các dân chúng liền lại nói, du y này cũng có khí tiết, biết Hoàng Thượng ngu ngốc, không đáng giá cứu. Còn có người nói kia du y căn bản không để ý vụn vạn kim kia.

Trừ bỏ mấy người Vũ Văn Mặc, căn bản chẳng còn ai biết, vị du y kia bất quá chính là nhân vật giả thuyết mà thôi!

Chuyện tình yêu của Hoa phi và Hoàng đế hoang đường trong lúc nhất thời đã trở thành đề tài câu chuyện cho dân chúng lúc trà dư tửu hậu.

Sau khi Mộ Dung Thư nghe tin tức, chính là hơi hơi nhíu mi. Hoa phi lúc này là chết oan uổng, mấy người Vũ Văn Mặc không chấp nhận được chuyện Hoa phi sống sót. Đây là sự tàn nhẫn của chính trị, nếu không muốn ngày sau xảy ra chuyện phiền toái, chỉ khi có thể trừ bỏ tai hoạ ngầm. Hoa phi cũng coi như chết có ý nghĩa, bị chết vì mê huyễn dược tự bản thân mình dùng để câu dẫn hoàng thượng.

Mấy ngày nay, Mộ Dung Thư nằm ở trên giường, mỗi ngày uống thuốc bổ, sắc mặt hồng nhuận, thân mình càng tốt, bất tri bất giác, Mộ Dung Thư cảm giác mình đã mập ra một vòng. Nàng muốn xuống giường đi lại một chút, Vũ Văn Mặc lo lắng, phải để hắn dẫn nàng đi, sau đó ngay tại Mai viên lớn như vậy chỉ đi bộ một chút trong một phạm vi nhỏ. Vũ Văn Mặc không chỉ tự mình quản nàng, liền ngay cả Hiên nhi nho nhỏ cũng quản nàng.

Mộ Dung Thư liên tục vỗ trán, nàng khi nào thì yếu ớt như thế?

Về sau rốt cục không chịu nổi, liền nói cùng Vũ Văn Mặc, vận động thích hợp có ích sinh sản sau này, nếu sinh sản không thuận, chính là khó sanh. Ở cổ đại rất nhiều nữ nhân bởi vì sinh sản mà mất đi tính mạng. Vũ Văn Mặc nghe xong, trầm mặc thời gian thật dài, cuối cùng nói: "Không bằng không cần đứa nhỏ nữa, chúng ta có Hiên nhi cũng đã đủ rồi."

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười nói: "Cũng không cần như thế, nhiều nữ nhân sinh sản cũng không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần thân thể của ta bồi dưỡng tốt, không cần sợ chuyện sinh nở. Yên tâm."

Vũ Văn Mặc xoắn xuýt, quả nhiên đích thực là muốn bảo nàng uống thuốc xoá sạch đứa nhỏ này, Mộ Dung Thư khuyên thật lâu, cũng giải thích thật lâu, Vũ Văn Mặc lúc này mới vừa lo lắng trùng trùng vừa đáp ứng, hơn nữa cũng đáp ứng nàng có thể đi lại một chút, nhưng mà lại không thể đi quá lâu.

Hiện giờ Hoàng Thượng tinh thần không tốt, lâm triều cũng không lên, rất nhiều quốc sự đều là Vũ Văn Hạo xử lý. Vũ Văn Mặc cũng một bên hiệp trợ. Chỉ cần không có chuyện quan trọng, hắn liền cùng Mộ Dung Thư ở trong sân tản bộ. Ngày ngày trôi qua cũng thật bình an.

Một ngày kia, Trần thị, Khương thị, Lâm thị, Quách di nương cùng tới thăm nàng.

Nguyên bản mấy người này mấy ngày trước đó đã đưa bái thiếp muốn tới thăm nàng, nhưng mà Vũ Văn Mặc sợ thân mình nàng chịu không nổi mệt, liền để nàng dưỡng tốt thân mình, mới cho các nàng tiền tới thăm.

Mấy người tiến đến, đều là mang theo hậu lễ. Đặc biệt Trần thị cùng Lâm thị, hai người đều là tự tay chuẩn bị chút quần áo, tuy rằng nhìn qua đều không phải quý trọng, đều là chân tâm thật ý chúc phúc. Khương thị đưa đi một ít huyết yến thượng đẳng cùng Trân Châu. Quách di nương còn lại là tặng một pho tượng phật. Vừa nhìn chất liệu tượng phật kia liền biết không phải là tục vật.

"Trước đó vài ngày vương phi sắc mặt tái nhợt, nhưng bây giờ là thân mình tốt lắm, sắc mặt hồng nhuận." Trần thị cười nói. Nàng đã có bầu hơn ba tháng, còn chưa có lộ bụng bầu, nhưng mà gò má đầy đặn chút.

"Đúng vậy a. Vương phi thật có phúc khí. Hiện giờ thời thế chuyển đổi, vương phi lại có bầu. Thật là làm cho người người hâm mộ hết sức." Lâm thị nhanh nói tiếp.

Mộ Dung Thư nhìn về phía Lâm thị, có mấy ngày không gặp Lâm thị, hiện giờ Lâm thị so với trước kia càng tự tin hơn. Hai gò má hồng nhuận, nghĩ đến mấy ngày gần đây thập phần được Vũ Văn Nghị yêu thích. Nghe nói Vũ Văn Nghị đối với Quách di nương cũng không phải yêu thích như trước, đã mấy ngày không có đi qua phòng Quách di nương. Hơn phân nửa thời gian đều là ở trong phòng Lâm thị. Thế nhưng, Vũ Văn Nghị cũng không phải người chung tình, lại có thêm một thiếp. Chỉ là lần này, khi Vũ Văn Nghị sủng ái thiếp thất, đối Lâm thị cũng không quên. Kể từ đó, Lâm thị ở trong phủ trước mặt hạ nhân cực kì có mặt mũi."Khí sắc có tốt hơn chút, nhưng người chính là mập ra một vòng. Không quá mấy ngày, bản phi đã biến thành phụ nhân mập mạp."

"Vương phi trước kia rất gầy. Hiện giờ béo lên được một tí, nhìn so với trước kia càng tuyệt sắc khuynh thành hơn. Nơi nào lại nghiêm trọng như lời vương phi nói như thế." Khương thị khăn thêu che khuất miệng dừng không được cười nói.

Từ lần trước lúc Mộ Dung Thư bị Vũ Văn Hâm đuổi ra Vương phủ, Khương thị không có bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn có lời quan tâm nàng, Mộ Dung Thư đối Khương thị này ít nhiều cũng có thay đổi về cách nhìn. Tuy rằng không giống như Trần thị cùng Lâm thị giao hảo, nhưng cũng có thể nói đùa với nhau được: "Đúng là đã chê cười bản phi. Đến ngày các ngươi trở nên béo, bản phi cũng sẽ cười nói chê cười các ngươi!"

"Nơi nào là chê cười. Em dâu nói nhưng là lời thật trong lòng. Như vương phi còn nói bản thân mình béo, em dâu thật không biết ai còn được gọi là mảnh mai a." Khương thị thấy Mộ Dung Thư nở nụ cười, lại lập tức vui đùa. Từ khi Mộ Dung Thư một lần nữa trở lại làm Nam Dương vương phi, Khương thị liền âm thầm may mắn, may mà lúc ấy bản thân lương tâm trỗi dậy, không có đối với Mộ Dung Thư bỏ đá xuống giếng, bằng không hiện tại không chừng đã có phiền toái a.

Nói đến bỏ đá xuống giếng, Khương thị dùng khóe mắt nhìn lướt qua Quách di nương. Lúc trước Mộ Dung Thư rời khỏi Vương phủ, Quách di nương nhưng đã nói bậy nói tẫn a. Ngày hôm nay Quách di nương vốn không muốn đến, nhưng nàng cùng Lâm thị đã sớm thương lượng tốt, phải bắt Quách di nương đến Nam Dương Vương phủ, tự mình bồi tội vương phi. Quách di nương này nhất thời đắc ý, lúc trước bất quá chỉ là thiếp thất, liền dám đối với đại phòng Mộ Dung Thư trào phúng. Hiện giờ đã biết đắc tội với người, đã muốn ẩn trốn, nơi nào dễ dàng như vậy.

Kỳ thực nguyên nhân trọng yếu hơn là, Quách di nương nguyên lai là cùng Chu thị giao hảo, hai người này không ít lần âm thầm ngáng chân Lâm thị. Mà nàng ghét nhất chính là bộ dáng tiểu nhân đắc chí của Chu thị kia. Về phần Lâm thị, đã từng ăn qua không ít thua thiệt của Quách di nương, hiện giờ Quách di nương đã không còn được sủng ái như trước kia, nhưng vẫn như cũ chân cao khí ngạo, còn dám không đem Lâm thị để ở trong mắt.

"Ha ha." Trần thị cười khẽ. Nàng từ trước tới nay cẩn thận, tự nhiên nhìn thấu trò mèo của ba người các nàng. Nàng cũng biết Quách di nương trong lúc Mộ Dung Thư bị đuổi ra Nam Dương Vương phủ khi làm cái gì.

Mộ Dung thư mỉm cười, dư quang nhẹ nhàng nhìn lướt qua Quách di nương một bên đứng ngồi không yên, nàng từ trước tới nay là người mang thù, Quách di nương lúc ấy đối với nàng làm cái gì, trong lòng nàng rất rõ ràng. Tự nhiên biết mục đích mang Quách di nương đến của Khương thị cùng Lâm thị. Bất quá là muốn nàng thở ra một hơi mà thôi.

Thế nhưng, hiện thời nàng có thai, tính tình cũng không như trước ghét ác như cừu nữa. Quách di nương chỉ là thiếp thất của Vũ Văn Nghị mà thôi, không đáng giá để nàng hao tâm tốn sức.

Mộ Dung Thư nhìn sang liếc mắt một cái kỳ thực cũng không có gì, nhưng xem ở trong mắt Quách di nương, là Mộ Dung Thư đã ghi hận nàng. Nhất thời Quách di nương lại càng đứng ngồi không yên, thân mình trong chốc lát lại hoạt động một chút, cuối cùng thật sự không nhịn được, đầu đầy mồ hôi lạnh, cắn răng thật chặt, lúc Mộ Dung Thư các nàng đang nói chuyện, rốt cục không chịu nổi đau khổ trong lòng, hai đầu gối quỳ xuống đất, run rẩy thân mình, khiếp đảm nói: "Thỉnh vương phi tha thứ cho nô tì tội không biết, nô tì là có mắt không thấy thái sơn, cả gan làm loạn, dám va chạm vương phi. Thỉnh vương phi tha thứ nô tì. Nô tì ngày sau tuyệt đối không dám như thế."

"Sớm biết hôm nay cần gì phải như lúc trước? Ngày ấy Vũ Văn Hâm cùng Chu thị hai người khinh người quá đáng, ngươi đã không vì vương phi mà suy nghĩ cũng thôi đi, lại còn vui sướng khi thấy người gặp họa, đổ thêm dầu vào lửa. Quách di nương, ngươi tuy tính là nửa chủ tử, nhưng thân phận của ngươi hèn mọn, cũng dám làm mưa làm gió, chính là to gan lớn mật! Lâm thị từ trước tới nay làm người ôn hòa, dựa vào vậy liền chịu thất thế trước mặt một thiếp thất như ngươi. Điều này đã là không hợp quy củ, nhưng mà ngươi còn dám đối với vương phi khoa tay múa chân, còn nói khó nghe như vậy!" Khương thị nhìn lướt qua Mộ Dung Thư, thấy thần sắc Mộ Dung Thư vẫn như thường, không thấy một tia lửa giận. Mộ Dung Thư từ trước tới nay hỉ nộ không lộ, lúc này cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì, nàng liền mở miệng nói.

Quách di nương líu ríu khóc nỉ non, thân mình run run nghe xong Khương thị, lại càng sợ hãi. Nàng lúc trước cũng thật không ngờ Mộ Dung Thư sẽ có ngày xoay người, cho nên mới dám to gan nói càn như vậy. Hiện giờ nghĩ lại, cũng là cực kỳ hối hận. Nếu là có lựa chọn lại, nàng tuyệt đối sẽ không làm càn như vậy.

Lâm thị thở dài, nhìn Lâm thị nói: "Nếu ngươi đã thật sự biết sai, liền thiệt tình thành ý thỉnh tội với vương phi."

"Nô tì thật sự biết sai rồi, về sau cũng sẽ không dám nữa. Vương phi đại nhân đại lượng, tha thứ cho nô tì." Quách di nương một bên lau nước mắt, một bên hết lời cầu xin nói.

Mộ Dung Thư thấy thế nhíu nhíu mày, nhìn bộ dáng Quách di nương này thật sự là khó chịu. Tuy rằng Khương thị cùng Lâm thị có hảo tâm. Nhưng đối với Quách di nương, nàng bây giờ thật không còn có tâm tư tức giận, càng nghe lại càng không kiên nhẫn, Mộ Dung Thư phất phất tay nói: "Đứng lên đi, khóc sướt mướt như vậy thành bộ dáng gì nữa, nếu bị người khác thấy được, còn nói là bản phi đánh chửi ngươi!"

Quách di nương hoảng sợ giương mắt nhìn về phía Mộ Dung Thư, không dám tin Mộ Dung Thư thật sự sẽ buông tha cho nàng.

Thấy bộ dáng nghi hoặc của Quách di nương, Mộ Dung Thư thanh âm lãnh thêm vài phần: "Nếu không có việc nữa, ngươi liền lui ra đi!"

"Vâng, nô tì xin phép lui ra." Quách di nương dè dặt cẩn trọng nhìn thần sắc Mộ Dung Thư, thấy nàng quả thật không có tức giận, mới yên lòng rời đi.

Lâm thị cùng Khương thị hai người hai mặt nhìn nhau, thật không ngờ Mộ Dung Thư căn bản cũng không có truy cứu Quách di nương.

Kỳ thực, các nàng không biết là, Mộ Dung Thư không muốn hao tâm tốn sức, đồng thời cũng không muốn ở thời điểm mang thai khiến mình khó chịu. Quách di nương trời sinh là tiểu nhân, dứt khoát đã không ở Nam Dương Vương phủ, nàng không cần phải hao tâm tốn sức.

Huống chi chuyện đối phó Quách di nương, phải để Lâm thị làm. Hôm nay gặp lại Lâm thị, lại thấy Lâm thị cùng Khương thị hai người như hai tỷ muội tốt, hai người kẻ xướng người hoạ, Mộ Dung Thư liền biết, Quách di nương những ngày sau sẽ không quá tốt. Lâm thị đã rất có thủ đoạn.

Trần thị cười nhạt nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư.

"Bất quá chỉ là một tiểu thiếp, không nhất định phải làm ra động tác lớn như vậy. Hảo hảo dạy dỗ liền vâng." Trần thị cười nói. Kỳ thực bên người Mộ Dung Ngạn cũng có một thiếp cùng một cái thông phòng, nhưng mà cũng không dám làm sai quy củ hành vi.

Mộ Dung Thư thấp đôi mắt, nhìn về phía Trần thị bụng bằng phẳng hỏi: "Nghe nói bốn tháng về sau liền sẽ từ từ lộ bụng bầu." Nàng cùng Trần thị nhưng thật ra cũng có duyên, có thể cùng nhau mang bầu.

"Đúng vậy a, nhắc tới cũng nhanh, kỳ thực sáu bảy tháng rất nhanh liền sẽ trôi qua." Trần thị cũng cúi đầu nhìn bụng bằng phẳng của mình, nhẹ tay ôn nhu vuốt ve một chút, một mặt mẫu tính tỏa sáng.

"Ngược lại thật sự là hâm mộ vương phi cùng tướng quân phu nhân, ta đây cái bụng chính là không tốt, đều lâu như vậy ngay cả nửa điểm tin tức cũng không có. Tuy rằng phu quân nhìn giống như không nóng nảy, nhưng thủy chung chuyện vô hậu vẫn là vấn đề." Lâm thị hâm mộ nhìn Mộ Dung Thư cùng Trần thị, ngữ khí không phải không có hâm mộ nói. Nàng tuy rằng gả cho Vũ Văn Nghị hơn một năm, nhưng cũng chỉ mới mấy ngày gần đây mới thường xuyên cùng phòng, nhưng mà hai ngày trước nàng mới đến quỳ thủy.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư cười trấn an nói: "Chuyện này không gấp được. Trước cứ hòa hoãn tâm tình đã." Có đôi khi càng là cầu, lại càng là không có. Nhưng khi không có chú ý liền có kinh hỉ ngoài ý muốn. Nàng hiện giờ trong bụng này lại là kinh hỉ chân chân chính chính.

"Vương phi nói rất đúng, em dâu bây giờ phải làm nhất chính là hòa hoãn tâm tình, đừng cả ngày ở trong phòng thêu hoa, đến mắt đều bị thương." Khương thị nói.

Trần thị gật đầu, "Đúng, ở trong căn nhà cả ngày đều là đốt than, ở lâu, người cũng liền mơ mơ màng màng, vẫn nên đi đi lại lại vài vòng mới tốt."

"Ân, ta đã biết." Lâm thị nghiêm túc nghe ba người các nàng, là thật nhớ ở trong lòng. Nàng trong ngày thường còn có ham muốn thêu hoa, ngồi mộ lúc chính là cả một ngày, hiện giờ phải đi tìm cách hầu hạ đàn ông đi. Nhiều lần cùng phòng, cũng sẽ có cơ hội.

"Vương phi, đây là vương gia sai người ta đưa trái cây tới. Đều rất non tươi." Hồng Lăng bưng mâm vào phòng. Trong cái khay kia đựng tráo nho lớn màu tím, óng ánh trong suốt.

Mộ Dung Thư vừa thấy nho, nhất thời có chút thèm ăn. Nàng hai ngày này liền thèm nho. Cũng cùng Vũ Văn Mặc nói qua một lần, không thể nghĩ hắn thế nhưng nhớ kỹ. Thế nhưng, nàng nguyên bản cũng không nghĩ tới bây giờ tự nhiên lại muốn ăn nho, dù sao bây giờ là mùa đông.

Ba người Trần thị khi nhìn thấy nho, đều trợn tròn mắt.

"Ôi! Đây là nho nơi nào a? Giờ đang là mùa đông nhưng làm sao mà có a." Trần thị sau khi thấy được, kinh ngạc nói.

Hồng Lăng cười nói: "Là vương gia sai người ta từ Dương Thành mang tới, đây là ra roi thúc ngựa đưa về. Để khỏi hỏng dọc đường đi là dùng băng bảo vệ." Vương gia vì vương phi thật đúng là nhọc lòng, vì để cho vương phi có thể ăn vào nho, đã hỏi rất nhiều người, mới biết được Dương Thành có nho.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhịn không được mỉm cười. Cổ đại so không được với hiện đại, cho dù là mùa đông cũng đều có nhiều loại hoa quả. Vũ Văn Mặc còn không biết mất bao nhiêu tâm đâu.

Lâm thị cùng Khương thị đều là hâm mộ hết sức, phu quân các nàng còn không có thời điểm dụng tâm như vậy, đặc biệt Khương thị, thời điểm nàng có thai, Vũ Văn Kháng không chịu nổi tịch mịch, nâng lên vài người thiếp. Cả ngày đều tham non tươi, nơi nào sẽ để ý nàng muốn ăn cái gì. Lâm thị hâm mộ là hâm mộ, nàng cũng biết Vũ Văn Nghị là hạng người gì, liền cũng không có nhiều yêu cầu như vậy.

"Đợi Nhị đệ đã trở lại, ngươi nếu là muốn ăn, liền nói cho hắn biết." Mộ Dung Thư nhìn lướt qua Trần thị, cười nói.

Nói tới Mộ Dung Ngạn, cũng đã đi biên quan hơn nửa tháng, đến bây giờ cũng chưa có thư tín trở về. Xem ra Nam Cương bên kia cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết a. Trần thị sau khi nghe thấy Mộ Dung Thư nói vậy, cúi đầu một mặt đỏ bừng, nhưng là khó nén tưởng niệm."Lúc này vừa bình định Nam Cương, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý. Trở về cũng cần hơn nửa tháng."

"Ha ha, sốt ruột? Tiểu biệt thắng tân hôn." Mộ Dung Thư nhíu mày sao, chế nhạo nói.

Trần thị hai gò má đỏ bừng, đầu thấp hơn, nghiêng đi thân mình: "Vương phi lúc nào cũng ưa thích đùa với ta."

"Dung mạo tướng quân phu nhân ít có người có thể so sánh, hiện giờ lại có thai. Tướng quân chinh chiến sa trường, nhất định cũng thời khắc nhớ kỹ." Khương thị cười nói. Trên trán lại là hâm mộ, có chút ghen tị. Nàng cũng đúng là nghe nói tướng quân thập phần yêu thương Trần thị.

Lâm thị mỉm cười: "Đúng vậy, tướng quân phu nhân còn hâm mộ vương phi. Chúng ta đều là hâm mộ vương phi cùng tướng quân phu nhân."

"Đừng có chê cười Ngữ Yên nữa. Nàng từ trước tới nay da mặt mỏng, không thể so với chúng ta. Đến, ăn chút nho đi." Mộ Dung Thư cười nói. Khoát tay áo sai Hồng Lăng đem nho cho mỗi người một ít.

Khương thị cùng Lâm thị hai người lập tức cầm lên một trái ăn, liên tục khen: "Thật là ngọt."

"Đúng vậy a." Trần thị phụ họa, cũng chỉ là ăn một, vẫn chưa ăn nhiều.

"Vương gia phân phó, nho vừa đưa tới có chút lạnh, vương phi không thể ăn nhiều." Hồng Lăng vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Mộ Dung Thư ăn vài trái, lập tức nói.

Mộ Dung Thư bĩu môi, Vũ Văn Mặc gần đây càng ngày càng giống mụ tử, thứ này ăn nhiều hơn hai trái thì ngại gì? Bất quá vẫn nên đợi nguội rồi ăn, ăn ít cho thỏa đáng.

"Nửa tháng nữa là hôn kì Tứ cô nương. Đồ cưới của Tứ cô nương, ta cũng đã sớm chuẩn bị xong. Đến lúc đó tướng quân cũng đã trở về. Vương phi hiện giờ lại có thai, nếu không có thể tới dự hôn lễ Tứ cô nương, vẫn là chớ để đi đường mệt nhọc." Sau khi Trần thị ăn một trái nho, liền ngừng miệng, lau khóe miệng một chút, hướng Mộ Dung Thư nói.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư lúc này mới nhớ tới, Mộ Dung Lan đã đính hôn, hơn nữa hôn kỳ cũng gần đến. Lại chỉ còn hơn nửa tháng nữa là đến hôn kỳ. Nàng lúc trước đã đáp ứng Mộ Dung Lan, huống hồ đều ở kinh thành, xa cũng không có xa: "Bản phi không có mảnh mai như vậy. Tứ muội thành thân chúng ta là nhà mẹ đẻ tự nhiên sẽ đi." Mộ Dung Lan dù sao cũng là từng có khoảng thời gian trước kia, như nàng cùng Mộ Dung Ngạn và Trần thị cũng coi như là chỗ dựa cho Mộ Dung Lan, cho dù nhà chồng Mộ Dung Lan có ghét bỏ đoạn thời gian kia của Mộ Dung Lan, nhưng cũng sẽ nể mặt bọn họ đối xử tử tế với Mộ Dung Lan.

Lúc Mộ Dung Thư ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Hồng Lăng ra khỏi phòng, hình như là Lan Ngọc gọi nàng đi ra ngoài.

"Tứ cô nương muốn thành hôn? Chúng ta đây cũng muốn chuẩn bị lễ." Khương thị nhìn qua hết sức kinh ngạc, nhưng kỳ thật chuyện Mộ Dung Lan cùng người khác đính hôn, phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành đều đang nghị luận. Dù sao lúc trước Mộ Dung Lan đã từng lưu lạc thanh lâu, nam tử tuyệt đối sẽ không tiếp nhận. Vốn tưởng rằng sẽ cô độc sống quãng đời còn lại. Hiện thời lại đính hôn, còn là thân phận chính thê. Đại đa số mọi người suy đoán người cùng Mộ Dung Lan định thân, có phải hay không là trên thân có tàn tật? Bất quá đoán thì đoán, khinh thường thì khinh thường, Mộ Dung Thư đi, bọn họ tự nhiên cũng phải đi. Làm như vậy nhưng cũng là muốn cho Mộ Dung Thư nhìn xem.

"Ân, em dâu hai ngày này phải đi chuẩn bị." Lâm thị nói.

Mộ Dung Thư tự nhiên biết Khương thị cùng Lâm thị đang suy nghĩ cái gì. Ở thời đại này, nữ nhân hơn phân nửa không đồng tình cho nữ nhân. Mộ Dung Lan nếu gặp được người không để ý chuyện trước kia của nàng, ngược lại sẽ đưa tới nhiều chuyện linh tinh cùng trào phúng. Đại khái cũng không có bao nhiêu người đi dự hôn lễ Mộ Dung Lan. Lòng người dễ thay đổi chính là như thế, nếu nàng đi, sẽ có rất nhiều người cùng đi.

Trần thị cười nhạt không nói. Uống vài ngụm trà.

Vài người lại hàn huyên chút chuyện không quan hệ, hơn phân nửa đều là vây quanh trượng phu, đứa nhỏ, còn có một chút bát quái trong phố lớn ngõ nhỏ kinh thành. Mộ Dung Thư thật ra rất hưởng thụ, cuộc sống không phải nhàn nhã như vậy? Vừa ăn mỹ thực vừa uống trà ngon, một bên ngồi nghe những nữ nhân kia đàm luận bát quái.

Chờ sau khi ba người Trần thị rời đi, Mộ Dung Thư có chút mệt mỏi muốn ngủ một chút, Hồng Lăng mang một vẻ mặt do dự đi đến.

Mộ Dung Thư hòa hoãn chống đỡ đứng dậy, vừa rồi đã thấy Lan Ngọc kêu Hồng Lăng đi ra ngoài, dường như là có việc, trước mắt sắc mặt Hồng Lăng lại như vậy, xem ra thật là đã có chuyện."Ngươi cùng ta không có gì là không thể nói. Có việc cứ nói đi." Hồng Lăng cùng nàng đã cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng nàng, Hồng Lăng nghiễm nhiên là tỷ muội của nàng, không ai có thể theo kịp.

Nghe vậy, Hồng Lăng nguyên bản vẫn có chút do dự, không biết nên mở miệng như thế nào. Huống hồ bản thân nàng cũng thật là xoắn xuýt, không biết nên làm thế nào đây. Trước mắt thấy Mộ Dung Thư nói như vậy, trong mắt nàng liền rưng rưng nước mắt nói: "Vương phi, Hồng Lăng sợ là không thể hầu hạ ở bên người vương phi."

"Có phải hay không nhận được thư từ Trương Tuyền?" Mộ Dung Thư cũng không nghĩ là, Trương Tuyền đến nay cũng không biết thân phận của nàng cùng Hồng Lăng. Mà trước đó mấy ngày nàng sai người đi Thượng Chí trấn tiếp nhận sinh ý tàm ti, nghĩ đến Trương Tuyền là qua người nọ nhờ đưa tín đi.

Hồng Lăng kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Thư, trong mắt lệ tràn mi mà ra: "Vâng. Trương Tuyền nhờ người đưa thư tới. Hắn muốn đính hôn cùng với nữ nhi của Huyện lệnh đại nhân." Nàng vốn cho là Trương Tuyền sẽ chờ nàng, thật không nghĩ tới Trương Tuyền vào thời điểm này muốn đính hôn! Nàng tưởng rằng Trương Tuyền đối với nàng cũng sẽ giống vương gia đối với vương phi như vậy. Dù sao, hắn đã không ghét bỏ chuyện nàng bị bỏng mặt.

"Cái gì?" Mộ Dung Thư ninh mi, tại sao có thể như vậy? Không phải chỉ mới qua một tháng sao? Trương Tuyền làm sao có thể cùng thiên kim Huyện lệnh đại nhân có quan hệ?

"Vương phi, nô tì muốn đi Thượng Chí trấn nhìn một chút, nếu là Trương Tuyền quả thực đã phụ nô tì. Nô tì liền chung thân không gả trở về hầu hạ vương phi. Nếu là Trương Tuyền không có phụ nô tì, nô tì liền..." Hồng Lăng cắn chặt răng về sau, do dự qua rồi nói ra.

Mộ Dung Thư gật đầu: "Đi đi, tối thiểu cũng phải biết rằng nội dung trong thư là thật hay không. Nếu là cứ như vậy buông tha, sau này sớm hay muộn cũng sẽ hối hận. Nha đầu ngốc, bên cạnh ta không thiếu người chiếu cố. Đi đi, hạnh phúc của mình là tự bản thân mình đi tranh thủ. Trương Tuyền nếu là không có phụ ngươi, tự nhiên là người đáng giá tín nhiệm, phó thác chung thân."

Hồng Lăng nghe vậy, khóc càng dữ dội: "Nhưng nô tì luyến tiếc vương phi, luôn luôn muốn hầu hạ bên người vương phi. Nô tì cũng lo lắng người khác hầu hạ vương phi không tốt. Tiểu thiếu gia còn nhỏ, Văn Kỳ kia mặc dù là người thành thật, nhưng cũng có chỗ chiếu cố không chu toàn, nô tì nếu không phải đứng một bên nhìn, lúc nào cũng đều lo lắng. Nô tì ngượng ngùng, vốn là muốn hầu hạ vương phi cả đời. Nhưng hôm nay, phải rời khỏi vương phi. Nô tì cảm thấy lương tâm khiển trách."

"Nha đầu ngốc. Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là ngốc! Ngươi không nợ bất luận kẻ nào! Là ta thiếu ngươi. Ngươi nha đầu ngốc này, nếu tiếp tục lưu lại bên cạnh ta, người nhận lấy lương tâm khiển trách đó là ta. Đi thôi, đi bảo Mã hộ vệ kiếm hộ vệ đưa ngươi đi đi. Một cô nương gia đi một mình rất nghuy hiểm. Thế nhưng, nếu là ngươi thật sự lưu tại Thượng Chí trấn cũng tốt. Ai nói ngươi không chiếu cố ta? Ở Thượng Chí trấn còn có sản nghiệp lớn của ta, đều còn phải dựa vào ngươi đâu." Mộ Dung Thư nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Hồng Lăng, nhịn không được cười nói.

Trước kia nàng chán ghét nhất là cổ nhân cổ hủ cùng chế độ phong kiến. Nhưng hôm nay đám người Hồng Lăng đối với nàng tình cảm như vậy, nàng thẳng đến ngày xuống mồ cũng không thể quên, thậm chí còn có thể cảm kích, vận mệnh an bày nàng đã trải qua nhiều như vậy. Tuy rằng quá trình nhấp nhô, nhưng cuối cùng thứ nàng thu được nếu so với mất đi thì nhiều không đếm xuể.

Hồng Lăng nín khóc mỉm cười: "Vương phi tín nhiệm nô tì, nô tì nhất định sẽ đem hết toàn lực. Chính là... Trương Tuyền nếu phụ nô tì, nô tì liền không phụ tín nhiệm vương phi." Trong giọng nói đã có phiền muộn. Nàng hiện tại nghĩ đến chuyện Trương Tuyền cưới người khác, nàng hết sức đau lòng. Cho dù Trương Tuyền còn muốn nàng, nàng quả quyết cũng sẽ không thể gả cho Trương Tuyền. Sau khi cùng vương phi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng đã quyết định, mặc kệ ngày sau như thế nào, nàng không gả cho quan to quý tộc, nhưng gả cho người chỉ có thể cưới nàng làm vợ.

"Ta nghĩ, Trương Tuyền hắn là nhớ ngươi thôi." Mộ Dung Thư mỉm cười, thản nhiên nói. Tuy rằng nàng cùng Trương Tuyền tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng nhìn ra, Trương Tuyền là loại người cố chấp, chỉ cần đã nhận định liền sẽ không dễ dàng thay đổi. Nơi nào trong thời gian ngắn vậy liền sẽ cùng người khác đính hôn? Sợ là muốn khiến Hồng Lăng trở về, mà đùa giỡn thôi.

Hồng Lăng còn đang lau nước mắt, căn bản cũng không có nghe thấy những lời này của Mộ Dung Thư, nàng hiện tại ở bên trong đầu đều là phẫn nộ, nếu Trương Tuyền dám phụ nàng, nàng sẽ khiến cho Trương Tuyền không được trôi qua ngày tốt!

Ngày đó, Hồng Lăng liền thu thập đồ đạc, thu thập xong tự mình đưa Hiên nhi đi tắm rửa thay quần áo. Cả một đêm không có ngủ, làm cho Hiên nhi bộ quần áo, lại thêu cái hầu bao nho nhỏ đáng yêu đến cực điểm. Ngày thứ hai hốc mắt hồng hồng lên đường.

Lan Ngọc cùng Thường Thu tuy rằng đều là làm việc thỏa đáng, nhưng hai người quản tất cả chuyện tình trong Mai viên thật là có làm khó. Vũ Văn Mặc cũng sợ chiếu cố không chu toàn, liền từ trong phủ nhấc lên hai nha hoàn thành thật ổn thỏa nha đầu nhấc lên làm đại nha hoàn. Đi theo Lan Ngọc cùng Thường Thu cùng nhau hầu hạ nàng.

Nửa tháng sau đến ngày hôn lễ Mộ Dung Lan, ngã tư đường thông từ phủ tướng quân đến Trình gia đều vây đầy người.

Tuy rằng Mộ Dung Ngạn không có từ biên quan trở về, nhưng Trần thị cũng không có nửa điểm ủy khuất Mộ Dung Lan, đem hôn lễ làm thập phần to lớn. Chính là bởi vì như thế, Trình gia càng là không dám coi khinh Mộ Dung Lan. Diễn tấu sáo và trống cả một ngày, rốt cục đem Mộ Dung Lan theo phủ tướng quân tới Trình gia.

Chú rể Trình Phong, tướng mạo đường đường, tác phong nhanh nhẹn. Chính là khí sắc không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch. Có vẻ như thật là có chút bệnh. Thế nhưng, nụ cười trên mặt hắn không giả, xem ra đối với việc cưới được Mộ Dung Lan cũng chân tâm thật ý vui vẻ. Chính là cha mẹ Trình gia trên mặt đều là miễn cưỡng, điều này cũng chẳng trách hai vị lão nhân. Tuy rằng Trình Phong thân thể yếu đuối, nhưng cũng là thiếu gia đứng đắn. Này cưới Tứ cô nương phủ tướng quân, ở bên ngoài là trèo cao, nhưng thực tế, Mộ Dung Lan nhưng có rất nhiều nam tử đều không muốn.

Nhưng nhị lão thấy Trình Phong đối với Mộ Dung Lan rất hài lòng, liền cũng chỉ có thể nhận.

Mộ Dung Lan một đường biểu hiện đều là thập phần trấn định. Giơ tay nhấc chân đều là phong phạm tiểu thư khuê các, nàng vốn có dáng người thướt tha, bộ dạng thoát tục. Tuy rằng người tham gia hôn lễ không thấy được diện mạo Mộ Dung Lan, nhưng đều bị dáng người Mộ Dung Lan thuyết phục.

Đã bái thiên địa, liền đưa vào động phòng.

"Trình Phong là từ nhỏ liền thân mình gầy yếu, mỗi ngày đều uống thuốc. Bất quá không trí mạng. Nghe nói Trình Phong trong ngày thường đối đãi hạ nhân cũng cực kỳ hữu lễ, gần như không có quở trách quá đáng. Mộ Dung Lan gả cho Trình Phong cũng xem như có phúc phần." Vũ Văn Mặc nguyên bản không có tính toán tiền tới tham gia hôn lễ, dù sao hắn cùng với Trình gia là không có giao tình gì. Mà hắn tới tham gia hôn lễ, lại làm cho nhị lão Trình gia dè dặt cẩn trọng. Nếu để cho Mộ Dung Thư một người ở lại đây, nơi này nhiều người như vậy, hắn trăm triệu sẽ không yên tâm.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư mỉm cười: "Ân. Đây là Mộ Dung Lan lựa chọn, nàng chắc là sẽ không lựa chọn sai." Mộ Dung Lan là cô gái thông minh, biết lựa chọn ra sao sẽ đối với chính mình hữu ích. Đặc biệt lúc Mộ Dung Nguyệt chết, coi như là khiến nàng hoàn toàn hiểu ra.

Trình gia tân phòng.

Trình Phong xốc khăn voan trên đỉnh đầu tân nương tử lên, hắn trên mặt tái nhợt có chút vẻ chờ mong.

Khăn voan hạ xuống thần sắc Mộ Dung Lan nhàn nhạt, cũng có vẻ mặt tân nương tử ngượng ngùng.

Lúc khăn voan rơi xuống đất, Trình Phong nhìn dung mạo như tiên tử của Mộ Dung Lan, thở dài: "Lan nhi, hôm nay nàng chính là vợ ta. Vi phu ngày sau chắc chắn sẽ che chở nàng." Lời đồn của mọi người, hắn chưa bao giờ để ở trong mắt.

Mộ Dung Lan chưa từng thấy qua Trình Phong, nàng lúc trước đáp ứng việc hôn nhân cũng là bởi vì nàng sẽ là chính thê. Hơn nữa Trình Phong mặc dù có thiếp, nhưng lại là chính nhân quân tử. Hiện giờ nghe Trình Phong nói vậy, nàng vẫn không nhịn được lệ nóng doanh tròng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người ngày sau sẽ cầm tay cả đời.

"Là chàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.