Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp

Quyển 2 - Chương 4



Nếu không có chứng cớ ta lại dám nói như thế sao? Những người đàn ông từng có một đêm phong lưu với ngươi ở trấn Thái Nguyên ngày hôm nay đều đến đây.

Trương Tuyền hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của Nhã di nương.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người kinh ngạc, dù sao chuyện Trương Tuyền tiết lộ cũng quá mức kinh thế hãi tục! Nhã di nương còn có đoạn quá khứ như thế!

Đây chính là sỉ nhục Lưu gia! Mấy ngày trước đây Lưu gia còn đau đớn thấu tâm can tuyên bố với hương thân phụ lão của trấn Thượng Chí rằng Trương Anh hồng hạnh vượt tường, gian díu với người khác. Lúc này Nhã di nương, người vừa mới leo lên, sắp trở thành Lưu thiếu phu nhân lại xảy ra loại gièm pha này! Quả thực làm cho người ta thổn thức. Lưu gia này kết quả là loại gia đình gì vậy? Sao hầu như toàn bộ những chuyện gièm pha đều xuất phát từ Lưu gia chứ? Đừng nói các hương dân ngoài cửa đầu đường cuối ngõ đều đang xôn xao bàn tán, ngay cả Lưu lão gia và Lưu phu nhân cũng rúng động.

Thường ngày tuy Nhã di nương rất lẳng lơ khiến Lưu Kiện vô cùng yêu thích, nhưng mà đối với Lưu lão gia và Lưu phu nhân nàng ta cũng rất hiếu thuận, mọi chuyện nịnh bợ, thế mới có thể khiến hai người mở một con mắt nhắm một con mắt để Lưu Kiện bỏ rơi Trương Anh. Nếu lời Trương Tuyền nói là sự thật, như vậy, đây thật là chuyện gièm pha rất lớn! Quả thực là kinh thế hãi tục, làm cho người ta khó có thể tin. Lưu gia nhị lão thật sự rất khó chấp nhận.

Lại nhìn sắc mặt Lưu Kiện, đúng là đen như mặt Bao Công. Hắn đầy mặt lửa giận nhìn về phía Nhã di nương, trong đầu tất cả đều là hình ảnh những động tác lẳng lơ câu dẫn thành thục mà mấy ngày nay Nhã di nương dùng khi cùng hắn điên long đảo phượng, có vẻ như kỹ xảo thật sự không kém gì gái thanh lâu, đều khiến hắn trầm mê cũng dục tiên dục tử. Trước kia còn cảm thấy là Trương Anh quá mức thành thật, thân thể cứ như đầu gỗ mới có thể khiến hắn không thích. Hiện thời xem ra, sở dĩ Nhã di nương có thể phong tình quyến rũ đa dạng như vậy thì ra là bởi vì ả đã từng là kỹ nữ! Một kỹ nữ bị không biết bao nhiêu đàn ông giày vò trên giường!

Lưu Kiện cảm giác trên đầu mình bị đội một cái nón xanh, còn có loại cảm giác như mình đang trần truồng bị người trong thiên hạ cười nhạo! Cảm giác này khiến hắn ngay cả ý nghĩ muốn chết đều có!

Trương Anh cũng khó tin nhìn về phía Trương Tuyền. Đệ ấy làm sao có thể biết quá khứ nhiều năm trước của Nhã di nương như vậy? Nhã di nương là người rất có tâm cơ, ả nhất định sẽ giấu diếm quá khứ thật kĩ không để cho bất luận kẻ nào biết. Nếu sớm biết Nhã di nương là người như thế, chắc chắn ngay từ lúc bắt đầu nàng sẽ đề phòng ả, nhất quyết không bị tính kế như thế.

Cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của Trương Anh, con ngươi đen của Trương Tuyền đang tràn ngập ý cười. Hắn không hề nghĩ nhiều như vậy. Chỉ là có một ngày, trong lúc lơ đãng hắn nghe thấy một người bán hàng rong nho nhỏ ở trấn Thượng Chí lén lút nói hình như đã gặp qua Nhã di nương ở đâu đó. Trương Tuyền ghi nhớ kĩ, hỏi tới, người bán hàng rong kia mới dần dần nhớ lại, Nhã di nương đã từng là kỹ nữ trong kỹ viện, từng cùng hắn có một đêm phong lưu. Vì vậy hắn mới có thể nhớ được. Trương Tuyền đem việc này nói lại cho Mộ Dung Thư. Phu nhân nghe xong liền bảo hắn nhờ vả các bằng hữu tìm kiếm chứng cớ. Quả nhiên, ở trấn Thái Nguyên tìm được rất nhiều về quá khứ của Nhã di nương.

Ánh mắt Mộ Dung Thư nhìn về phía Nhã di nương, trong lòng thầm nghĩ: bình thường Nhã di nương là người như thế, xảo trá điêu ngoa lại nói năng nhạy bén, ả có thể vong ân phụ nghĩa, ra tay độc ác với Trương Anh là ân nhân đã cứu mình, giờ đây chắc chắn sẽ không dễ dàng thừa nhận. Dù sao một khi thừa nhận loại chuyện này, như vậy ả ta tuyệt đối không thể sống sót ở trấn Thượng Chí nữa.

Quả nhiên, nghe thấy Trương Tuyền nói có chứng cớ, tuy rằng sắc mặt Nhã di nương xám như tro tàn, cả người run run nhưng vẫn giải thích:

– Ngươi là em ruột của Trương Anh, vì xả giận cho chị gái mình, nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách nhằm vào ta, ta há lại trúng kế của ngươi. Trương Tuyền, ngươi cho rằng mọi người ở đây đều là người mù à? Sao lại bị hai ba câu nói của ngươi lừa gạt mà không nghĩ ra? Lúc ta ở cùng phu quân vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ. Chẳng lẽ lại là ngươi có thể tuỳ ý nói xấu?

– Đến bây giờ Nhã di nương vẫn khăng khăng một mực như thế, đúng là không thấy quan tài không đổ lệ. Ta đã mời mấy nam nhân từng có một đêm phong lưu với Nhã di nương đến đây, đồng thời làm chứng. Lại nói, kĩ nữ trong thanh lâu kỹ viện, ai mà không có chút thủ đoạn? Còn không biết Nhã di nương ngươi từng có đến vài đêm đầu! Nhưng đây chỉ là vài người trong số đó mà thôi, nếu những người này Nhã di nương còn cảm thấy là Trương Tuyền ta vu oan ngươi, như vậy Trương Tuyền ta đành chịu tốn ít bạc đưa cả nhà Lưu gia già trẻ lớn bé cùng đến trấn Thái Nguyên hỏi thăm một chút, xem có bao nhiêu nam nhân đã từng có một đêm phong lưu với Nhã di nương.

Trương Tuyền thấy Nhã di nương vẫn liều chết không thừa nhận, lập tức cười lạnh ba tiếng.

Một tia hi vọng sống sót cuối cùng trong mắt Nhã di nương biến mất. Ả nắm chặt hai đấm, ánh mắt âm độc nhìn Trương Tuyền, sau đó lại nhìn về phía Trương Anh. Bất kể thế nào ả cũng không ngờ mình sẽ có hôm nay.

Mà lúc này, có mấy người đàn ông từ phía sau đám đông đi ra. Trong đó đủ mọi loại người, có ông già năm mươi tuổi, có kẻ trung niên bốn mươi tuổi, cũng có người trẻ tuổi chừng hai mươi ba mươi, đủ mọi thành phần cao thấp. Bọn họ vừa thấy Nhã di nương thì đồng loạt kêu lên:

– Đây không phải là Đào Hoa cô nương của Thúy Liễu viện sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên, một năm trước chúng ta đã cùng phong lưu một đêm, ta cho ngươi một lượng bạc à?

– Đúng rồi. Nàng chính là Đào Hoa cô nương, hồi đó cũng không đẹp như thế này. Bây giờ xem ra lại còn có vẻ lẳng lơ phóng đãng hơn trước kia nữa.

– Trương thiếu gia, nàng thật sự là Đào Hoa cô nương, ta đã từng vì bị trộm bạc, không có tiền cho nàng, nàng còn sai hộ viện trong kỹ viện đuổi đánh ta ra khỏi Thúy Liễu viện. Ta tuyệt đối không hề nhận lầm.

– Các ngươi nói láo! Nói láo! Các ngươi đều là người Trương Tuyền tìm đến để hãm hại ta! Trương Tuyền! Ta với ngươi không oán không thù, sao ngươi lại đối với ta như vậy? Trương Anh bị phu quân hưu chính là trừng phạt người đúng tội, có liên quan gì đến ta? Hôm nay ngươi vu oan ta như vậy, không sợ bị trời phạt sao?

Nhã di nương nhìn thấy những người thình lình xuất hiện này, sắc mặt càng thêm trắng bệch. Ả vẻ mặt hận ý nhìn về phía Trương Tuyền nổi giận mắng.

Trương Tuyền không để ý tới, nhìn mấy nam nhân đang nói kia.

– Chẳng lẽ Đào Hoa cô nương đã quên ta? Ta đây không chỉ một lần đi thăm ngươi. Ta còn nhớ rõ chỗ đùi của ngươi có một vết bớt tím hình tròn. Cái này chắc tuyệt đối không sai chứ?

Có người cực kì bất mãn Nhã di nương phủ nhận, lập tức bước tới nêu ra chứng cứ xác đáng.

– Ngươi tiện phụ! Ngươi dám lừa gạt ta!

Sắc mặt Lưu Kiện xanh mét, lửa giận ngập trời, một cước tàn nhẫn đá vào Nhã di nương, mặc kệ vừa rồi ả đã bị một cái tát và một cú đá của mình, lúc này thân mình đã thật sự yếu ớt rồi. Một cú này của hắn khiến Nhã di nương trong mắt hoa lên toàn sao với sao!

Hai người già Lưu gia hoàn toàn không còn mặt mũi, đối mặt với đám đông chung quanh đang bàn tán xôn xao, hai người cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng.

Ngày hôm nay Lưu gia đã phải trải qua sự nhục nhã lớn nhất, thể diện mất sạch. Mà đâu chỉ có mất mặt, còn mất hơn hai trăm vạn lượng bạc. Hai người già Lưu gia lúc này vỗ ngực liên tục, trước đây sao lại đồng ý Lưu Kiện nâng Nhã di nương làm chính thê mà đuổi Trương Anh ra khỏi nhà chứ! Nếu họ không tuyệt tình đến mức đó với Trương Anh thì hôm nay đã chẳng xảy ra nhiều chuyện như vậy. Thậm chí lúc này có hối hận cũng vô ích, bên ngoài vây quanh nhiều người như vậy, chuyện gièm pha mất mặt này e là không tới hai canh giờ thì tất cả mọi người ở trấn Thượng Chí đều sẽ biết.

Nhã di nương ói ra một ngụm máu, hai mắt vô thần ngồi sững trên mặt đất, trong lòng đã hoàn toàn không có chủ ý. Nhiều người lên án như vậy, nàng còn có thể phản bác thế nào? Huống hồ cho dù lúc này nàng vẫn nói dối, chỉ cần họ đến trấn Thái Nguyên hỏi thì chắc chắn toàn bộ quá khứ của nàng sẽ không giấu diếm được.

Lúc này Nhã di nương vạn phần hối hận, nếu nàng hiểu được thỏa mãn vui vẻ, không đòi hỏi tham lam nhiều như vậy, hiện thời chính là làm một di nương ở Lưu gia, đời này cũng sẽ áo cơm không lo. Nhưng nàng lại vì đi tranh đoạt cái ghế thiếu phu nhân nên giờ đây mới rơi vào nông nỗi này, đây là ông trời trừng phạt nàng ư? Báo ứng này sao có thể tới nhanh như vậy.

– Không ngờ Nhã di nương lại là người không biết liêm sỉ như vậy. Nguyên bản đã cảm thấy ả này lẳng lơ phóng đãng không khác gì hồ ly tinh, thì ra thật sự là hồ ly tinh không biết xấu hổ! Lại còn làm ra vẻ như hoàng hoa khuê nữ, thật khiến người khác cảm thấy ghê tởm.

– Ta thấy chuyện Trương Anh hồng hạnh vượt tường, gian díu với người ta chắc cũng là do Nhã di nương này làm ra, mục đích là vị trí Lưu thiếu phu nhân!

– Ta cũng thấy thế. Bất quá Nhã di nương này có phải hoàng hoa khuê nữ hay không, Lưu thiếu gia kia nửa điểm cũng không biết à? Cứ bị người ta lừa như vậy? Lưu thiếu gia không phải tự nhận phong lưu sao? Hắn chính là khách quen của các kĩ viện trên trấn của chúng ta đấy, không ngờ cũng sẽ bị lừa! Quả nhiên là chuyện thú vị nhất mà ta từng nghe.

Đám đông vẫn đứng vây xem ngoài cửa đến bây giờ cũng đã không nhịn được, bắt đầu xôn xao bàn tán.

Nhã di nương hoàn toàn tuyệt vọng. Chuyện hôm nay bị truyền ra, nàng căn bản cũng không còn cách nào tiếp tục ở lại Lưu gia. Nhưng nàng đã được hưởng thụ mấy năm cẩm y ngọc thực ở Lưu gia, nếu đột nhiên bắt nàng từ bỏ để quay về cuộc sống lang bạt kỳ hồ, ăn bữa nay lo bữa mai, nàng trăm triệu lần không chịu nổi. Lập tức, Nhã di nương cũng không để ý mặt mũi, quỳ xuống bò về phía Lưu Kiện, hai tay ôm lấy đùi hắn, khóc lóc cầu xin:

– Phu quân, Tiểu Nhã là thật tâm yêu chàng. Mấy năm nay thiếp luôn luôn tận tâm hầu hạ người. Bất kể gặp bao nhiêu khó khăn Tiểu Nhã đều vắt hết óc suy nghĩ mưu tính cho chàng. Chàng tuyệt đối không thể nhẫn tâm với Tiểu Nhã như thế. Tiểu Nhã thật sự bất đắc dĩ mới có thể lừa gạt phu quân. Tiểu Nhã thề, sau này tuyệt đối sẽ không lừa gạt phu quân nữa. Ngày sau nhất định sẽ tận tâm hầu hạ phu quân, lão gia, phu nhân.

Nhưng Lưu Kiện vốn cũng không phải là một người thương hương tiếc ngọc. Hắn lúc này hơi nóng đã bốc lên tới đầu, trong tiếng cười nhạo của mọi người thật muốn giết Nhã di nương. Lúc này ả lại còn nói nhiều như thế, càng khiến hắn phiền chán, thống hận, trực tiếp một cước đạp ả ta ngã văng ra.

Mộ Dung Thư khẽ nhướng mày, trong lòng cười lạnh, cảnh này nhìn vô cùng quen mắt.

Trương Anh xoay mặt không muốn nhìn nữa. Dù sao mấy ngày trước, tự bản thân nàng đã trải qua cảnh này. Tuy rằng nàng đã từng bị Lưu Kiện và Nhã di nương hãm hại, nhưng dù sao cũng là người hiền lành chất phác, nhìn không được người khác đau khổ như thế.

Trương Tuyền lại không nhịn được khóe miệng khẽ nhếch. Những năm gần đây lăn lộn trên giang hồ, hắn sớm đã không còn là người mềm lòng như vậy, Nhã di nương nên trả giá thật nhiều, sớm biết hôm nay sao lúc trước còn làm như thế?

Hồng Lăng nghiêng thân nói khẽ bên tai Mộ Dung Thư:

– Cái này gọi là trừng phạt đúng tội.

Nếu Nhã di nương sớm biết có kết quả như hôm nay, vậy ả ta vẫn sẽ xuống tay ngoan độc đối với Trương Anh sao?

Trong phòng Triệu Sơ khẽ nhíu nhíu mày, nhẹ giọng phân phó gã sai vặt phía sau:

– Đóng cửa lại đi.

Nhã di nương bị một cước này đá văng ra xa, cho dù muốn lết tới gần Lưu Kiện chút nữa để cầu xin tha thứ cũng không còn sức lực.

– Kiện Nhi, đừng dây dưa nữa. Không cần nghe lời ả đàn bà không biết hổ thẹn đó nói. Hôm nay trong nhà còn có nhiều việc cần phải xử lý, đi thôi.

Lưu lão gia thật sự xấu mặt không chịu nổi, chỉ muốn bỏ chạy ngay lập tức.

– Đúng vậy, Kiện Nhi, đừng nghe ả nói nữa. Hôm nay chúng ta đã đi ra ngoài khá lâu, còn dây dưa ở đây cũng chẳng có lợi lộc gì, đi thôi.

Lưu phu nhân cũng bước lên nói.

Nghe vậy, Lưu Kiện mang sắc mặt xanh mét nhổ một ngụm nước bọt lên người Nhã di nương, lại nhìn thoáng qua Trương Anh, trong mắt không che giấu chút nào sự chán ghét và khinh thường. Tiếp đó, trong tiếng nghị luận sôi nổi của đám đông vây quanh, người một nhà Lưu gia bỏ đi khỏi đó như chạy trốn.

Sau khi một nhà Lưu gia đi hết, Nhã di nương ngồi yên bất động trong sân giống như xiêu hồn lạc phách.

Hàng xóm láng giềng lên tiếng trào phúng gièm pha Nhã di nương một trận rồi đồng loạt giải tán.

Mộ Dung Thư nhàn nhạt nhìn lướt qua Nhã di nương, quay đầu về phía Hồng Lăng, Trương Anh, Trương Tuyền nói:

– Chuyện còn lại các ngươi xử lý đi.

Dứt lời, nàng đi vào nhà, Hồng Lăng cũng theo sát phía sau.

– Vâng.

Trương Tuyền, Trương Anh lập tức đáp.

Ngay lúc Mộ Dung Thư xoay người đi vào nhà, một bóng người khoác áo bào tím sẫm xuất hiện trước cửa, đôi tròng mắt đen sâu hun hút của người đó không hề chớp nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng lại sau lưng nàng kia.

– Vương gia, vì sao ngài không gặp vương phi?

Một hộ vệ phía sau nam tử kia tiến lên một bước, thấp giọng hỏi.

Nghe vậy, trong nháy mắt đôi đồng tử của nam tử kia trở nên đen như bóng đêm huyền ảo, nếu để ý có thể thấy trong đôi mắt như đêm đen ấy có một nỗi đau sâu sắc. Cẩn thận nhìn lại, còn có thể phát hiện trên mu đôi bàn tay sớm nắm chặt thành nắm đấm đã nổi đầy gân xanh. Nếu nàng đã không thèm che giấu hành tung của mình, cũng để cho Mã hộ vệ biết được, như vậy chứng tỏ nàng đã suy nghĩ cẩn thận, cũng có quyết định…

Quyết định này…

Hắn nhíu chặt mày, sâu tận đáy mắt càng thêm thâm trầm, trái tim tựa hồ bị từng nhát dao đâm vào đau đớn.

Giây lát, giọng hắn dị thường âm trầm nói:

– Ngươi đi hủy khuôn mặt Lưu Kiện cho ta.

– Vâng.

Vì hai người đứng khá xa cánh cổng, vốn Trương Tuyền và Trương Anh cũng không chú ý, nhưng hai người vừa đuổi kẻ đang hoang mang lo sợ, Nhã di nương, ra ngoài xong, lại nhìn thấy ở trước cửa có hai người đàn ông, nhất thời đều cảm giác được một luồng khí lạnh thấu xương ập tới. Nam tử trước mặt một thân như hàn băng vạn năm, hơi thở lạnh lẽo khiến hai người không dám nhìn thẳng. Mà nam tử kia dùng đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo đó liếc nhìn bọn họ, có thể làm cho họ không tự chủ giật mình.

Bọn họ cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, trước cửa đã không còn bóng dáng người đàn ông kia.

– Tỷ tỷ, người đó là ai vậy?

Trương Tuyền hàng năm luyện võ, cơ thể lúc nào cũng ấm áp, nhưng mới rồi lại cảm thấy cả người lạnh lẽo đến phát run. Khi nào thì trấn Thượng Chí lại có nhân vật bậc này xuất hiện? Hắn vừa rồi còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi người đàn ông kia.

Trương Anh lắc đầu:

– Ta cũng không biết, có lẽ là người qua đường thôi. Chuyện người khác chúng ta đừng quan tâm làm gì, đóng cửa lại đi.

Y phục người đó mặc được may từ vải vóc thượng hạng, đường may khéo léo, toàn thân toát ra khí độ bất phàm, vừa thấy đã biết không phải nhân vật đơn giản.

Mà sau khi Nhã di nương bị đuổi đi, hoang mang lo sợ lang thang trong ngõ hẻm, không hề tranh cãi ầm ĩ, thật ra khiến Trương Anh và Trương Tuyền đỡ nhọc lòng.

Mộ Dung Thư trực tiếp đi thẳng đến căn phòng Triệu Sơ tạm thời nghỉ lại.

Triệu Sơ vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mộ Dung Thư đang đi về phía mình. Bỗng nhiên thấy mấy vết rỗ trên khuôn mặt Mộ Dung Thư, trong mắt chợt loé lên.

Mộ Dung Thư đúng lúc nhìn thấy khoảnh khắc đó thì sau khi ngồi xuống, cười nói:

– Thích hợp che giấu khuôn mặt, sẽ giảm bớt không ít phiền phức.

Ở cổ đại, nữ tử quá đẹp, nếu như không có gia tộc lớn mạnh bảo vệ, chỉ có thể rơi vào kết cục trở thành vật phẩm cho đám nhà giàu quyền thế đùa bỡn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.