Chinh Phu

Chương 1-2



Thích Doãn Dương tỉnh lại từ trạng thái cực độ suy yếu.

Mặc dù ý thức của hắn đã từ từ hồi phục, nhưng mà tứ chi giống như bị người tháo ra thành trăm mảnh mà lại quên gắn về vậy, cả người đau đớn đến vô lực.

Hắn yếu đến nổi gần như ngay cả hơi sức để mở hai mí mắt ra cũng không có, định nhắm hai mắt lại và tiếp tục nằm, nhưng chuyện đã từng xảy ra trước khi hắn hôn mê lại hiện lên trong đầu.

Nghĩ đến hắn bị trúng kế, bị nghĩa muội mà mình tin tưởng hảm hại, người bị thương nặng, cũng nghĩa đến hắn bị thương nhưng lại có thể một đường đi tới vùng núi rừng xa lạ, cuối cùng cũng chống đỡ không nổi nữa mà ngã xuống đất, mà lúc ý thức của hắn sắp rơi vào tình thế tối tăm không có ánh sáng, hắn mơ hồ nghe được tiếng bước chân, cho rằng sát thủ đã đuổi theo.

Khi đó hắn cố gắng duy trì tỉnh táo, vứt bỏ chút sức lực cuối cùng của mình để chế trụ đối phương, lại phát hiện nàng chỉ là một cô nương xa lạ, rồi sau đó lập tức lâm vào hôn mê…..

Là vị cô nương kia đã cứu hắn?

Thích Doãn Dương vừa mới nghĩ như vậy, bên tai liền truyền tới cuộc đối thoại giữa hai nữ nhân.

“Mạt Mạt à, bây giờ nên làm gì?”

“Mẫu thân đừng lo lắng, mới vừa rồi không phải đại phu đã nói rồi sao? Thật may là dường như vị công tử này căn bản có võ công thâm hậu, thân thể cường tráng, hơn nữa lại được chữa trị kịp thời, cho nên sẽ không chết. Chỉ là hắn bị trọng thương, nên giờ phút này tương đối yếu, phải tịnh dưỡng thật tốt để chữa thương mới được.”

“Mạt Mạt, không phải con muốn chứa chấp hắn chứ?”

“Dĩ nhiên, nếu không chẳng lẽ muốn con ném hắn ra ngoài?”

“Nhưng……Lại còn không biết lai lịch của hắn…..”

“Mẹ, mặc kệ như thế nào, hắn bị trọng thương, chẳng lẽ chúng ta lại thấy chết mà không cứu sao?”

“Ai….Ý ta không phải như vậy, đúng là nên cứu người, nhưng mà con cũng phải chú ý tới thanh danh của con chứ! Con còn chưa gả, lại nhặt một nam tử không rõ lại lịch về, chỉ sợ không thể cắt đứt được lời ra tiếng vào ở bên ngoài.”

“Hừ, Đinh Mạt Mạt con làm việc quang minh lỗi lạc( minh bạch rõ ràng), có cái gì mà phải sợ người ta khua môi múa mép chứ? Nếu như thấy người bị thương lại bỏ mặc, vậy con mới phải lo lắng mình rơi vào cảnh thấy chết mà không cứu, bị tiếng xấu là người lang tâm cẩu phế (lòng lang dạ sói) đấy !”

Nghe đến đó, Thích Doãn Dương cảm thấy chắc chắn là vị cô nương tên là Đinh Mạt Mạt kia đã cứu hắn, mà mới vừa rồi hắn nghe qua những lời này, tính tình của nàng phải rất thẳng thắn, là một cô nương tốt vừa thiện lương lại nhiệt tâm!

“Nữ biết rõ mình đang làm chuyện gì, mẹ cũng đừng lo lắng nhiều như vậy, được không?” Đinh Mạt Mạt gợi lên một nụ cười nhạt, mở miệng trấn an cảm xúc của mẫu thân.

Mắt thấy thái độ kiên định của nữ nhi, Lư Thu Tuyết cũng chỉ có thể bắt đắt dĩ mà than thở.

“Từ nhỏ đứa bé này đã có ý nghĩ riêng của mình, mẫu thân cũng không có cách nào khiến con thay đổi chủ ý phải không? Ai, ta tới phòng bếp chuẩn bị lo liệu bữa tối thôi.”

Sau khi mẫu thân rời khỏi, Đinh Mạt Mạt đi về phía giường nhỏ.

Thích Doãn Dương cảm giác được nàng đang đi tới gần, suy yếu mà mở hi mắt ra.

Vừa nhìn thấy hắn tỉnh lại, trên mặt của Đinh Mạt Mạt khó nén được vui mừng.

“Ngươi đã tỉnh? Thật sự quá tốt!”

Thích Doãn Dương giương mắt nhìn nàng, lúc trước ở cánh rừng thì khi ấy ý thức của hắn đã tan rã, không có nhiều ấn tượng về dáng vẻ của nàng, vào lúc này hắn mới có thể nhìn dung mạo của nàng một cách cẩn thận.

Nàng là một cô nương trẻ tuổi, có dung mạo xinh đẹp, ngũ quan tinh tế và mỹ lệ, trên trán tả ra một chút anh khí và kiên định, thoạt nhìn thì cả người tràn đầy tinh thần phấn chấn cùng sức sống.

“Lúc trước ngươi bị thương, ngã ở trong rừng, còn nhớ rõ không?”

Thấy hắn không gật đầu mà cũng không lắc đầu, Đinh Mạt Mạt cũng không để bụng, tiếp tục cắm đầu cắm cổ nói tiếp.

“Chẳng qua cũng đừng lo lắng, mới vừa rồi đại phu đã giúp ngươi xử lý qua thương thế, cũng cho vài phương thuốc, chỉ cần uống đúng giờ, sẽ khá hơn.” Nàng vừa mở miệng an ủi, vừa quan sát khí sắc của hắn.

Mạc dù hắn đã tỉnh dậy, nhưng nhìn vẫn rất suy yếu, xem ra thì ít nhất cũng phải điều dưỡng khoảng mười ngày hoặc nửa tháng nữa, thì mới có thể hoàn toàn hồi phục như trước được.

“Ta tên là Đinh Mạt Mạt, không biết họ tên của công tử là gì? Đến từ nơi nào? Tại sao lại bị thương vậy? Là ai đã ra tay?” Nàng quan tâm nên hỏi liên tiếp rất nhiều vấn đề.

Thích Doãn Dương mím môi, đáy mắt xẹt qua một chút tối tăm, không muốn trả lời những vấn đề này chút nào. Đối với hắn mà nói, những thứ kia đều là chuyện mà hắn cực kỳ không muốn nhớ lại.

Hắn làm sao cũng không ngờ được, nghĩ muội cùng chunh sống với nhau hơn mười năm, trên danh nghĩa chính là thê tử chưa cưới của hắn, thế nhưng lại cùng một tên nam tử khác muốn mưu hại tới tánh mạng của hắn!

Hai mươi năm trước, khi hắn gần bốn tuổi, vốn là cuộc sống gia đinh rất sung túc và ổn định, nhưng vào một ngày ấy phụ mẫu đi du ngoạn bị thổ phỉ tập kích.

Lúc ấy phụ mẫu đã bị sát hại thê thảm, bỏ mình ở đó, ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa bị độc thủ, thật may là đúng lúc đó Hồ Định Viễn chủ nhân của “Khiếu Vân Sơn Trang” đi ngang qua đã cứu hắn.

Hồ Định Viễn đưa hắn về sơn trang, nhận hắn làm nghĩa tử, không chỉ truyền thụ công phu cho hắn, còn đối với hắn tương đối ưu ái , định gã nữ nhi duy nhất là Hồ Lan Nhi cho hắn.

Một năm kia khi mà hắn mười bảy tuổi còn Hồ Lan Nhi thì mười tuổi, nghĩa mẫu mắc phải bệnh nặng, nghĩa phụ vì không muốn để cho nghĩa mẫu mang theo luyến tiếc mà rời khỏi nhân thế, lập tức thành lập hô sự cho hắn và nghĩa muội, cũng quyết định đợi đến lúc nghĩa muội mười bảy tuổi thì để họ bái đường thành hôn.

Ba năm trước, nghĩa phụ qua đời vì bệnh nặng, trước khi lâm chung giao lại cho hắn “Khiếu Vân Sơn Trang” và ái nữ duy nhất, hắn cũng chính miệng đồng ý nhất định sẽ chăm sóc nghĩa muội thật tốt.

Chờ đến tháng sau, thì nghĩa muội tròn mười bảy tuổi, mặc dù tình cảm của hắn với nghĩa muội thủy chung chỉ là tình huynh muội, không có chút tình yêu nam nữ, nhưng hắn tự giác biết được mình có một phần trách nhiệm và nghĩa vụ với nghĩa muội, vì vậy định theo y như kế hoạch ban đầu mà bái đường thành hôn với nghĩa muội.

Sáng sớm hôm nay, nghĩa muội hẹn hắn sau giữa trưa thì đến phòng ngựa ở phía sau Sơn Trang, nói là muốn thảo luận với hắn một chút chuyện có liên quan đến chuyện thành thân của bọn họ.

Mạc dù hắn không hiểu vì sao nghĩa muội lại hẹn đến một nời kì quái như vậy, nhưng nghĩ thầm có lẽ nghĩa muội còn đang băn khoăn, vì vậy vẫn đi đến đó đúng hẹn.

Không ngờ vữa mới tới chuồng ngựa, chợt có một luồng khói mù khả nghi thoát ra, hắn chợt phát giác rằng nội lực của mình đang bị cắt giảm nhanh chóng, dĩ nhiên là bị trúng thuốc mê.

Lúc hắn quyết định sẽ nhanh chóng rời khỏi, nhưng lại bị một nam tử che mặt đang lao ra từ nơi ẩn núp chạy về phía hắn chém giết.

Bởi vì tác dụng của mê hương làm công lực của hắn giảm đi rất nhiều, lúc ấy mặc dù hắn đã nổ lực chống đỡ, nhưng vẫn bị tên nam tử che mặt kia chém mấy đao, vả lại đao còn chém về phía chỗ yếu, dĩ nhiên là đối phương quyết tâm muốn đưa hắn đến chỗ chết.

Bởi vì thân chịu trọng thương, hắn biết rõ đây không phải là lúc để gắng gượng và ngoan cố chống lại, chỉ đành phải tạm trốn đi.

Ỷ vào địa hình quen thuộc, hắn xông vào phía sau rừng của “Khiếu Vân Sơn Trang”, gắng gượng thi triển khinh công để ẩn náo trên đoạn cây, định đợi nguy hiểm trôi qua rồi mới trở về sơn trang.

Khoảng chừng hai khắc sau, hắn mơ hồ nghe thấy nghĩa muội đang gào thét tên hắn, nên hắn vội vàng muốn cảnh báo cho nghĩa muội biết, để tránh nàng bị người bịt mặt kia sát hại.

Vậy mà, lúc hắn sắp hiện thân, nhìn từ trên cao xuống, lại liếc thấy nghĩa muội cùng đi chung với tên sát thủ che mặt kia, mà quỷ dị nhất chính là….chẳng những vẻ mặt của nghĩa muội không có một chút kinh hoảng cùng hoảng sợ, ngược lại giống như là cùng kết bè kết đảng hợp lực với tên sát thủ đó vậy!

Càng đi lại gần bọn họ, hắn cũng từ từ mà nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, mới đột nhiên hiểu ra đây là mưu kế.

Thì ra, nghĩa muội không những yêu tên ma tử che mặt này, mà còn mang thai!

Bởi vì sợ hắn kiên quyết muốn bái đường thành thân, sợ hắn phát hiện nàng đã không còn trong sạch, thậm chí sợ hắn độc ác cho nàng uống thuốc độc để phá thai nhi trong bụng nàng, nghĩa muội lại quyết định trợ giúp đối phương để diệt trừ hắn, mà mới vừa rồi nghĩa muội vào trong rừng gào thét gọi tên hắn, cũng là vì muốn giúp tên kia dụ hắn hiện thân!

Sự phát hiện này khiến hắn cực kỳ khiếp sợ, mặc dù hắn tin tưởng nghĩa muội bị tên nam nhân kia kích động và lừa gạt, mới có thể làm ra những chuyện như vậy, nhưng vẫn khiến trái tim hắn băng giá không dứt.

Nhưng vào lúc này, máu tươi nhỏ xuống từ ngọn cây đã tiết lộ hành tung của hắn, nam nhân kia lập tức đuổi giết, hắn đành phải cố gắng chống đỡ thân thể trọng thương của mình, một đường đi về phía rừng núi Đông Bắc, cố gắng hết sức chạy đi càng xa càng tốt, cho đến cuối cùng cũng tiêu hao hết sức lực, và mất đi ý thức…

Đinh Mạt Mạt thấy mày rậm của hắn nhíu chặt lại, trầm mặt không lên tiếng, đáy lòng không khỏi dâng lên một chút lo lắng.

“Hỏng bét, chắc không phải bị thương nên tổn thương đầu, mất trí nhớ rồi chứ?”

Lúc Đinh Mạt Mạt còn đang thật sự lo lắng muốn tìm một đại phu đến xem thử, rốt cuộc hắn cũng suy yếu mà mở miệng.

“Tại hạ….Thích Doãn Dương…Đa tạ cô nương….Ra tay cứu giúp…..Nơi này…..Là nơi nào?” Mấy câu nói ngắn ngủi này, dường như đã tiêu hao hết sức lực còn sót lại của hắn.

Nghe hắn mở miệng trả lời, lúc này Đinh Mạt Mạt mới yên tâm.

“Nơi này là

Thích Doãn Dương khẽ gật đầu, thì ra hắn đã được cứu về “Mã Trường Đinh gia”.

Hắn biết, vị trí của “Mã Trường Đinh gia” là ở hướng Đông Bắc của “Khiếu Vân Sơn Trang”, thực ra thì hai khoảng cách này cũng không xa, chỉ cách hai ngọn núi ở trung gian, hơn nữa nghề nghiệp của “Khiếu Vân Sơn Trang” là kinh doanh và buôn bán đồ cổ, vì vậy tuy là qua nhiều năm như vậy nhưng vẫn không hề quen biết tới “Mã Trường Đinh gia”.

Cỉ là cho dù hai bên không có qua lại, nhưng thật ra hắn cũng có nghe được chút chuyện về mã trường này.

Nghe nói chủ tử đương gia của “Mã Trường Đinh gia” là một cô nương trẻ tuổi, xam ra thì chắc là nàng rồi!

Khó trách trên trán của nàng lại tản ra một chút kiên định, thần thái tự tin, không nhỏ bé yếu đuối giống như các cô nương bình thường, xem ra đúng là một vị cô nương tương đối xuất phàm.

“Thích công tử từ đâu tới? Làm sao lại bị thương nặng như vậy?” Nàng không nhịn được lại hỏi.

Những vấn đề này, khiến Thích Doãn Dương mín môi lần nữa, một chữ cũng không muốn nói thêm.

Hắn trầm mặt khiến Đinh Mạt Mạt có chút xấu hổ, lúc này mới ý thức được có lẽ chuyện này ngoài ý muốn này với hắn mà nói, là một chuyện cũ không muốn nhớ lại, nàng cũng không thể nghiêm hình bức cung!

“Vậy….Cần ta giúp ngươi liên lạc với người nhà không?” Nàng thử dò xét hỏi.

Người nhà? Đáy mắt Thích Doãn Dương xẹt qua một chút tối tăm.

“Ta….Không có…..Người nhà….” Nghĩa muội đã có ý định đưa hắn tới cái chết, sợ rằng căn bản là trong lòng của nàng không thể coi hắn như người trong nhà mà đối đãi.

“À?” Đinh Mạt Mạt kinh ngạc ngẩn ra.

Không có người thân? Lần này lại phiền phức rồi.

Nàng vốn nghĩ muốn thông báo cho người nhà của hắn để đoán hắn về dưỡng thương, thứ nhất tránh người nhà của hắn vì không rõ tin tức của hắn mà lo lắng, thứ hai mẫu thân cũng không cần lo ngại người ở bên ngoài sẽ bí mật nói lời nhiều ra tiếng vào, không ngờ hắn lại không có người thân.

“Đã như vậy, Thích công tử hãy ở lại đây để dưỡng thương đi!” Đinh Mạt Mạt sảng khoái nói.

“Như vậy….Có thể hay không…..gây thêm phiền toái cho cô nương?” Thích Doãn Dương hỏi.

“Đừng lo lắng, không có phiền toái gì, Thích cong tử chỉ cần an tâm chữa thương là được.”

Nếu nàng đuổi hắn ra ngoài vì sợ lời đồn đại, chuyện đấy sẽ khiến nàng khinh thường, khi dễ mình. So với những lời ra tiếng vào kia, mạng người quan trọng hơn nhiều.

“Vậy thì….Đa tạ cô nương rồi….”

“Đừng khách khí, Thích công tử bị trọng thương chưa khỏi, hay là nghĩ ngơi nhiều hơn một chút đi!”

Thích Doãn Dương suy yếu gật đầu một cái, nhắm mắt lại lần nữa, rất nhanh lại lâm vào cảnh ngủ mê man.

Đinh Mạt Mạt nhìn khuôn mặt đang ngủ mê kia nhưng vẫn giữ được mày rậm thâm tỏa cùng gương mặt tuấn tú, không nhịn được suy đoán đến cuối cùng thì hắn có thân phận và lai lịch gì?

Cho dù lúc này trừ tên họ của hắn ra, còn lại thì hoàn toàn không biết gì hết, nhưng vừa rồi hắn lại băn khoăn vì mình có thể sẽ gây thêm phiền toái cho nàng, chắc là không phải người lãnh huyết và ích kỷ, vậy khiến nàng càng thêm cảm thấy không hối hận khi cứu hắn.

Chỉ là nàng không khỏi cảm thấy tò mò, muốn biết cuối cùng thì đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn? Là ai lại có lòng dạ độc ác như thế, có ý muốn cướp tính mạng của hắn?

Vừa rồi thấy hắn không có ý định muốn nói thêm, nhất định là tương đương với việc gặp phải đau thương kịch liệt rồi!

Nghĩ đi nghĩ lại, đáy lòng của Đinh Mạt Mạt lại dâng lên một chút xúc động, muốn đưa tay vuốt mi tâm( ấn đường) nhăn nheo của hắn, thậm chi ngay cả tay cũng thật sự đưa ra.

Khi nàng ý thức được nàng đang cử động tay thì thoáng chốc dừng lại ở không trung, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên trong đời nàng chủ động muốn đụng vào một tên nam tử!

Cỏ thể là thấy ánh mắt hắn quá uất ức, vả lại thân còn bị trọng thương thiếu chút nữa là ngay cả mạng sống cũng không còn lại gặp phải quá nhiều bất hạnh, chuyện này khiến nàng nhất thời đồng tình, mới có thể có cử chỉ khác thường như vậy!

Đinh Mạt Mạt vội vã thu tay về, tâm tư có chút lúng túng, sau khi thâm sâu liếc hắn một cái, mới xoay người rời khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.