Sự xuất hiện của ba người đã thu hút sự chú ý của không ít người đi đường.
Có mấy cô gái trẻ đi trước họ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn nhưng lại giả vờ như mình đang nhìn bâng quơ.
- Này cậu nói xem, ba người đó có quan hệ gì với nhau?
Một người lên tiếng phỏng đoán:
- Ba anh em? Người đi bên tay trái, mặc đồ đen là anh cả, người bên tay phải, đúng gu của tớ, chính là anh hai.
Còn cô gái chắc là em út.
- Anh cả có vợ chưa nhỉ? Trời đất ơi, khí chất “daddy” này thật sự hút người chết mất.
Cậu nhìn cái cơ thể đó đi, sao có thể đẹp như vậy chứ?
Lúc họ quay lại định nhìn thêm lần nữa thì đã không thấy ba người đâu.
Họ đã rẽ sang một hướng khác, bởi vì Vân Thường Hi muốn ngồi thử tàu lượn siêu tốc đằng kia.
Quang Châu Tự có hơi sợ, nhưng cậu ta không muốn mất mặt trước Vân Thường Hi nên vẫn cố trấn tĩnh bản thân.
Trước khi lên tàu, cậu ta còn cố ý liếc Lập Khang Dụ một cái.
Anh cũng đáp lại, môi mỏng nhếch lên khinh thường.
Đối với lính tinh nhuệ được huấn luyện kĩ càng như anh, việc này không có gì đáng sợ.
Vân Thường Hi giành chỗ ngồi bên cạnh anh, Quang Châu Tự có chút bực bội nhưng cuối cùng vẫn phải ngồi ở ghế sau.
Cô yên vị xong thì nhìn sang anh, nheo mắt cười:
- Lát nữa nếu em có sợ quá thì chú cũng đừng cười em nhé!
Lập Khang Dụ nhìn cô, sau đó nhớ lại những gì sáng nay Tống Bái đã dặn dò.
- Lập Khang Dụ, cậu phải nghe rõ.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, cậu phải nắm bắt thật kĩ.
Lúc đi chơi, cậu phải ra sức bảo vệ cho cô ấy, cho cô ấy dựa, cho cô ấy nắm tay, dù cho cô ấy có không sợ, có nghe rõ không? Còn nữa, lúc ăn uống phải…
Sau đó là cả một đoạn rất dài khiến Lập Khang Dụ nhớ không hết mà phải viết vào phần ghi chú của điện thoại.
Tống Bái và mấy anh em khác dặn dò anh rất kĩ, trước khi anh ra khỏi cửa còn hỏi vài câu bất ngờ để kiểm tra trí nhớ của anh.
Lập Khang Dụ căng thẳng đến mức chảy mồ hôi, lúc huấn luyện ở tổng bộ cũng không đến nỗi khó khăn như vậy.
Đến bây giờ anh mới biết, thì ra theo đuổi một người cần phải làm nhiều đến mức nào.
Đương nhiên, với tư cách là một người có khả năng lĩnh hội xuất sắc, Lập Khang Dụ ngay lập tức thực hành.
Anh hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay ra trước mặt cô, cố để giọng nói của mình tự nhiên hết mức có thể:
- Nắm tay rồi sẽ không sợ nữa.
Vân Thường Hi nhìn anh.
Vành tai cô đỏ ửng lên, hai mắt tròn xoe thoáng chút bất ngờ.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, sau đó từ từ đưa tay sang.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô vừa đặt lên tay anh đã bị nắm chặt.
Lập Khang Dụ cảm nhận được sự mềm mại nơi lòng bàn tay, sau đó thả lỏng đôi chút.
Anh không nỡ làm cô đau.
Anh lo rằng nắm chặt quá sẽ khiến cô sợ.
Quang Châu Tự cài khóa an toàn xong, ngước mặt lên đã thấy hai người cầm tay nhau.
Cậu ta mới vừa mở miệng, tiếng từ loa thông báo đột nhiên phát lên, át đi giọng nói của cậu ta.
- Xin quý khách vui lòng cài chặt khóa an toàn, ngồi đúng tư thế.
Đoàn tàu của chúng tôi xin được khởi hành!
Con mẹ nó! Quang Châu Tự chửi thầm trong bụng.
Chẳng lẽ số cậu ta xui xẻo đến vậy sao? Lần nào cũng bị “cấm nói”.
Rất nhanh, đoàn tàu đã lên đến đỉnh, chuẩn bị lao xuống.
Vân Thường Hi quay sang nhìn anh, bàn tay siết chặt thêm một chút.
Lập Khang Dụ mỉm cười, nói với cô:
- Có tôi ở đây, tôi ở ngay bên cạnh em.
Đoàn tàu lao xuống thật nhanh, phía đằng sau phát ra hàng loạt tiếng la hét thất thanh.
Trong phút chốc, Vân Thường Hi mở to hai mắt.
Cô nhớ đến khung cảnh hỗn độn trên máy bay, cũng là những âm thanh giống như vậy, nhưng dường như còn pha thêm chút đau đớn, tuyệt vọng không thể nói rõ.
Lập Khang Dụ cảm nhận được bàn tay nhỏ mình đang nắm lạnh dần.
Anh quay sang nhìn cô, định lên tiếng trấn an thì thấy Vân Thường Hi đã ngân ngấn nước mắt từ bao giờ.
Cô cứ duy trì trạng thái thơ thẩn đó cho đến khi tàu về lại trạm.
- Vân Thường Hi, em sao vậy?
Anh lo lắng đến cuống quýt tay chân.
Vân Thường Hi vẫn ngồi im lặng, hai mắt dường như không có tiêu cự.
- Em thấy, em nhớ ra… em đang trên máy bay…
Lập Khang Dụ ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi.
- Không sao, không sao cả.
Em đừng cố nhớ nữa, mọi chuyện đều đã qua rồi.
Quang Châu Tự thấy cô có vẻ không khỏe, vội vàng đẩy anh ra.
- Cậu sao vậy Thường Hi? Có phải nhớ đến chuyện gì rồi không? Không sao, chúng ta về nhà nhé!
Cậu ta nắm tay Vân Thường Hi, định kéo cô ra ngoài nhưng bị Lập Khang Dụ ngăn lại.
- Đừng kéo đau cô ấy.
Lập Khang Dụ không nói nhiều lời, ngay lập tức bế bổng Vân Thường Hi lên, nhẹ tựa lông hồng.
Cô cũng nương theo, vòng tay qua cổ anh.
Vân Thường Hi vẫn lẩm bẩm trong miệng:
- Em sợ lắm, em sợ lắm, Khang Dụ.
Anh vừa bế cô vừa nhỏ giọng an ủi:
Tôi ở đây, tôi không để em một mình nữa.
Bé con, em đừng sợ, có được không?
Lập Khang Dụ không dám tưởng tượng ra lúc cô trên máy bay đã hoảng loạn đến mức nào.
Anh thấy cô nắm lấy áo mình không buông mà trong lòng nặng trĩu.
Cô gái nhỏ này của anh lúc ấy đã cô đơn đến mức nào, tuyệt vọng đến dường nào.
Lập Khang Dụ hít một hơi thật sâu, cố nén cảm giác đau thương đang bùng nổ.
Vân Thường Hi được ôm chặt trong lòng, cảm nhận được hơi thở đều đặn và hương thơm ấm nóng của anh, đầu óc mới tỉnh táo lại một chút.
Cô cọ đầu vào hõm vai anh, nhỏ giọng nỉ non:
- Chú, em sợ lắm! Em không muốn ở đó một mình, em không muốn đi máy bay nữa.
- Ừ, không đi nữa.
Ngoan, em đừng khóc nhé! Cầu xin em đấy, tôi còn chưa học xong cách dỗ con gái.
Anh ôm cô ngồi vào ghế đá chỗ bóng mát ít người qua lại.
Vân Thường Hi vẫn đang nằm gọn trong lòng anh, dần bình tĩnh lại.
Lập Khang Dụ cúi đầu nhìn cô đang nhắm nghiền mắt, tựa đầu vào vai anh, đột nhiên có chút muốn hôn cô.
Hai má cô hơi phồng lên, trắng trắng mềm mềm, thật sự khiến người ta không kiềm lại được.
Lập Khang Dụ để tay sau lưng cô, vuốt v e lên xuống, dịu dàng như một người mẹ.
Trước giờ anh còn chưa ôm ai lâu như vậy, chỉ trừ một lần đi giải cứu con tin phải ôm thằng nhóc đang bất tỉnh chạy từ tầng năm xuống.
Hơn nữa bây giờ, người anh đang ôm lại là một người con gái xinh đẹp, nói không rung động chính là nói dối.
Nhưng anh không thể nhân lúc người ta hoảng sợ mà lợi dụng, như vậy không phải là người chính nghĩa..