Hoàng Thanh bắt đầu tò mò về cô gái mà Lập Khang Dụ thích.
Phải đặc biệt đến mức nào mới có thể khiến đứa con trai “ù lì, cục mịch” của mình say đắm chứ? Lập Khang Dụ chưa trả lời vội, anh chỉ hẹn khi nào thích hợp sẽ đưa Vân Thường Hi về ra mắt bà.
Hoàng Thanh thu sự tò mò của mình lại, không hỏi gì thêm nữa, chỉ muốn giữ anh lại ăn cơm.
Lập Khang Dụ nhìn đồng hồ, trả lời mẹ:
- Con chỉ xin nghỉ hai tiếng, bây giờ đã hơn một tiếng mười phút.
Hoàng Thanh cười bất lực, con trai của bà lúc nào cũng nghiêm túc như vậy, tinh thần trách nhiệm luôn được đặt lên cao nhất.
- Rồi, rồi, mẹ làm nhanh lắm, chỉ mười lăm phút.
Lúc anh ngồi chờ mẹ, tin nhắn từ tổng đài báo tới làm cho điện thoại sáng lên.
Anh liếc mắt nhìn, lại nhìn thấy tấm ảnh hai người chụp chung ở màn hình chờ, trong lòng chợt nhẹ bẫng.
Cho dù có chạy bao xa, tốn bao nhiêu sức đi nữa, anh cũng sẽ không hối tiếc.
Chỉ cần được ở bên cạnh Vân Thường Hi, anh không sợ gì nữa.
Lập Khang Dụ cầm điện thoại lên, mở ứng dụng nhắn tin rồi dùng tay gõ vài chữ lên.
Đã rất lâu rồi anh và Vân Thường Hi không gửi tin nhắn cho nhau.
Lúc trước đều là cô chủ động hỏi han anh, những lần anh bắt chuyện trước đều liên quan đến công việc.
Anh nhớ lại lời Tống Bái nói, muốn theo đuổi con gái thì phải biết quan tâm, chăm sóc người ta.
Theo lời “thầy giáo”, Lập Khang Dụ ngay lập tức thực hành:
- Em đang làm gì vậy?
- Ở nhà có buồn chán không?
- Tôi sắp về rồi.
Anh gửi liên tiếp ba tin nhắn, sau đó ngừng lại một chút.
Hai hôm trước, một người anh em trong đội có chia sẻ cho anh một gói cảm xúc.
Lập Khang Dụ bấm tìm, cuối cùng cũng thấy cái mình muốn gửi cho cô.
Đó là hình một em bé với đôi mắt tròn xoe, đẫm nước, môi dưới còn bĩu ra trông vừa tội nghiệp vừa đáng yêu không chịu được.
Phía trên còn đề một dòng chữ: “Nhớ em quá!”
Lập Khang Dụ cứ phân vân mãi, không biết có nên gửi không.
Bởi vì trước nay con người anh rất cứng nhắc, nhắn tin còn cộc lốc, ngắn gọn hết mức có thể, đừng nói gì đến việc sử dụng hình ảnh dễ thương như vậy.
Anh sợ cô sẽ nhìn anh bằng một con mắt khác.
Đúng lúc này, giọng nói của Tống Bái lại văng vẳng bên tai anh:
- Đại ca à, nếu cậu muốn theo đuổi con gái nhà người ta, thì điều đầu tiên là cần phải mặt dày một chút.
Còn nữa, đừng ngại làm mấy việc sến súa, nếu cô ấy cảm thấy ghê tởm cậu, vậy thì chắc chắn là người ta không thích cậu, đừng có mà nhiều lời.
Ngược lại, người đã thích cậu thì cho dù cậu có làm nũng đến mức nào cũng sẽ thấy cậu đáng yêu.
Hiểu chưa?
Lập Khang Dụ hít một hơi thật sâu, cuối cùng gom hết dũng khí gửi hình ảnh đó đi.
Nhưng rất nhanh chóng, anh đã đỏ bừng cả mặt.
Cái này thật quá đáng yêu rồi!
Vân Thường Hi ở bên kia vừa được mẹ ôn cho mấy bài múa lúc trước.
Cô ít nhiều cảm nhận được sự quen thuộc từ cơ thể.
Cho dù mới nghe nhạc lần đầu nhưng Vân Thường Hi lại giống như vô thức nhảy múa theo, từng động tác rất đều, rất đẹp.
Mỹ Tuyết Lệ cực kì hài lòng với sự dẻo dai này, không khỏi vỗ tay tán thưởng cô.
- Việc đánh thức cơ thể cũng giúp ích cho việc khôi phục trí nhớ của con.
Cứ từ từ thôi, không vội.
Cô cảm thấy việc giải phóng hình thể thế này có chút thú vị.
Thế nên Vân Thường Hi ở trong phòng múa cùng mẹ suốt mấy tiếng đồng hồ liền.
Lập Khang Dụ thì cứ trông tin nhắn của cô mãi, đến nỗi lúc ăn cơm, Hoàng Thanh phải phàn nàn việc anh cứ hai phút lại nhìn điện thoại một lần.
- Tiểu Dụ, không phải con gần muộn rồi à? Hay có nhiệm vụ gì mà nhìn điện thoại mãi thế?
Anh nhẹ cau mày, giọng nói hình như hơi thất vọng:
- Không có gì ạ.
Cuối cùng anh đã hiểu được cảm giác chờ đợi tin nhắn phản hồi của đối phương.
Lúc đó, chắc hẳn Vân Thường Hi cũng cảm thấy như bây giờ.
Anh ăn vội chỗ cơm còn thừa, sau đó cầm điện thoại đứng dậy.
- Mẹ, con hết giờ nghỉ rồi.
Cuối tuần con lại về.
- Ừ, con đi cẩn thận nhé! Đừng chạy nhanh quá.
- Con biết rồi, mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.
Lập Khang Dụ với tay lấy áo khoác ở trên ghế, sau đó mặc vào.
Trước khi xe nổ máy, anh còn nói với Hoàng Thanh:
- Con sẽ cố gắng đem con dâu về cho mẹ.
Bà bật cười.
- Mẹ chờ con.
Hoàng Thanh nói là nói vậy nhưng không dám vội.
Vì bà biết con trai bà thật sự mù tịt trong mấy chuyện tình cảm thế này.
Yêu đương một, hai tháng, chưa dọa người ta chạy là may huống gì đem về ra mắt phụ huynh.
Thôi thì cứ thuận theo ý trời vậy.
Lúc Lập Khang Dụ về đến nhà, Vân Thường Hi vẫn đang miệt mài trong phòng tập múa.
Anh không muốn làm phiền cô, cho nên ra khu nhà phía sau làm chút việc vặt.
Vân Thường Hi tập đến mức mệt lả người, mồ hôi thấm ướt cả áo, mặt đỏ hồng hết cả.
Cô vừa uống nước vừa cầm điện thoại lên xem.
Là tin nhắn của Lập Khang Dụ gửi đến.
Cô gần như ngay lập tức bấm vào xem, chẳng mấy chốc nhịp tim vốn bình ổn lại tăng lên đột ngột.
Anh nói là anh nhớ cô.
Vân Thường Hi ngồi dựa vào tường, suy nghĩ không biết nên trả lời lại anh thế nào.
Quanh đi quẩn lại một lúc lâu mới gõ được vài dòng.
- Khi nãy em tập múa, không thấy tin nhắn của chú.
- Em cũng… nhớ chú lắm ạ.
Tin nhắn vừa được gửi đi, cô đã để điện thoại sang một bên, hai tay ôm lấy mặt, hét lên xấu hổ.
“Ting!”
Là tiếng báo có tin nhắn mới.
Tim cô đập hụt một nhịp.
- Vậy em mở cửa đi, tôi về rồi.
Vân Thường Hi không biết anh về từ lúc nào, nghe thấy vậy thì nhanh chóng đứng dậy, mở cửa phòng lao ra.
Lập Khang Dụ đã đứng sẵn ở trước cửa, rõ ràng là vừa nhận được tin nhắn của cô xong đã vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất để lên đây.
Cô thấy anh thì cười một cái thật tươi, sau đó chạy đến ôm chầm lấy anh.
Lập Khang Dụ hơi bất ngờ, hai mắt liền mở to.
Vân Thường Hi không nói gì, chỉ thoải mái cọ đầu vào lồ ng ngực ấm áp của anh..