Và nụ hôn đầu này kéo dài đến tận năm phút.
Xúc cảm mềm mại cùng chút vị ngòn ngọt ở khóe môi làm Lập Khang Dụ say mê không dứt.
Lần đầu tiên anh được hôn Vân Thường Hi, hóa ra cảm giác lại tuyệt vời đến vậy.
Không gian trong xe yên tĩnh đến độ cả hai đều nghe được nhịp tim đập nhanh bất thường của đối phương.
Lập Khang Dụ ôm mặt cô, nhẹ nhàng vuốt v e, còn cố ý đẩy người tới để Vân Thường Hi khỏi rướn người.
Vân Thường Hi đặt tay trước ngực anh, không mơ hồ khẽ sờ s oạng đôi chút.
Những chỗ mà tay cô lướt qua, cho dù cách một lớp áo vẫn khiến Lập Khang Dụ thấy nóng rực.
Nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt, lúc sắp cạy mở được miệng cô thì anh vội vàng buông ra.
Cô hít sâu để ổn định lại hơi thở, đưa tay lau đi chút nước dính ở khóe môi.
Lập Khang Dụ không dám tiếp tục, sợ sẽ không kiềm chế được bản thân.
Vân Thường Hi còn nhỏ như vậy, anh không nỡ động đến cô.
Vân Thường Hi sửa lại quần áo, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt ra sau tai.
Cả người cô hình như hơi phiếm hồng, riêng môi thì vừa đỏ vừa sưng.
Lập Khang Dụ nhìn cô, dường như muốn nói gì đó.
Đợi đến khi bình tĩnh trở lại, anh mới không kiềm được sự tò mò trong lòng, đỏ mặt hỏi cô:
- Em… em bao nhiêu tuổi rồi?
- Em sắp mười chín ạ.
Làm sao thế?
Vân Thường Hi không biết tại sao anh lại hỏi tuổi của mình, trong phút chốc hai tay đã căng thẳng đến độ nắm chặt vạt áo, vần vò nó nhàu nát.
Đầu óc cô không khống chế được nghĩ đến những chuyện mà hai người sau mười tám tuổi mới làm được, hai tai như muốn nhả khói đến nơi.
Nhưng câu trả lời của anh khiến cô bất ngờ không kịp trở tay.
- Em… vẫn còn uống sữa à? Sao người em… lại có mùi sữa thơm thế?
Không phải Lập Khang Dụ không biết tuổi của cô, chỉ là anh thắc mắc tại sao trên người Vân Thường Hi lại có mùi hương đặc trưng như vậy - mùi thơm của sữa, giống hệt em bé.
Vân Thường Hi tròn mắt nhìn anh, sau đó tự mình ngửi thử để xác nhận lại.
Mặt của Lập Khang Dụ càng ngày càng đỏ, anh quay mặt sang hướng khác, nói lắp bắp:
- Miệng em thơm… cả má nữa.
Vân Thường Hi nhìn phản ứng đáng yêu của anh, trái tim muốn tan thành nước.
Cô xoay cằm của anh lại đối diện với mình, vừa cười vừa nói:
- Từ trước đến giờ không có ai thấy em thơm mùi sữa cả, anh là người đầu tiên đó.
- Vậy, vậy à?
- Bởi vì chỉ có anh được hôn em thôi.
Anh ngại đến độ không dám nhìn thẳng vào mắt cô, bởi vì mùi sữa thơm ấy như nhắc nhở anh cô còn rất nhỏ, không thể làm những chuyện “đồi bại”.
Nhưng nghe đến đây, trong lòng anh đột nhiên có cảm giác khác lạ, khó nói hết bằng lời.
Lập Khang Dụ đưa tay sang, đan vào bàn tay mềm mại của cô, dịu dàng nói:
- Thường Hi, mấy chuyện yêu đương anh không giỏi, sau này nếu anh làm sai, em phải mắng anh để anh sửa, có được không?
Cô cười cười, dùng tay còn lại chọt vào má anh, đáp:
- Chuyện gì cũng có thể làm sai, chỉ là không được phản bội em, không được làm em đau lòng.
Lập Khang Dụ không trả lời cô, chỉ dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán thay cho lời hứa kiên định của anh.
Mất ngần ấy thời gian mới có thể ở bên nhau, anh sẽ không dễ dàng buông tay.
Hai người về đến nhà, trời cũng đã tạnh mưa từ lâu.
Lập Khang Dụ mở cửa xe, cẩn thận dìu cô xuống.
Đợi đến khi Vân Thường Hi đứng vững trên mặt đất, ánh mắt anh nhìn cô đột nhiên có chút tiếc nuối.
- Em vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.
Hóa ra là vì đoạn đường hơn mấy tiếng kia không đủ làm anh thỏa mãn, anh vẫn muốn ở cạnh cô nhiều hơn chút nữa.
Vân Thường Hi cầm tay anh lắc qua lắc lại, sau đó nói:
- Hay là anh vào ăn cơm với em đi, anh chưa ăn gì mà, còn chạy xe lâu như vậy.
Lập Khang Dụ xoa xoa bàn tay cô, không nỡ rời đi.
- Chút nữa trước khi đi ngủ, có thể gặp anh một lần không?
Cô bật cười.
- Chúng ta người tầng trên người tầng dưới, sao anh lại làm thể cách xa lắm vậy?
Đúng lúc đó, hai người nghe thấy tiếng Mỹ Tuyết Lệ vọng từ trong nhà ra:
- Thường Hi về rồi đấy à? Sao không vào nhà đi con?
- Dạ, con vào ngay đây ạ.
Lập Khang Dụ buông tay cô ra, gật đầu bảo cô đi trước.
- Tống Bái bảo có đồ ăn, anh về ăn chung với cậu ấy.
- Vậy anh phải ăn nhiều một chút, đừng để bị đói.
Anh nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ cưng chiều, mỉm cười đáp lại:
- Anh phải dặn em mới đúng.
Đừng giữ dáng nữa, em đã đẹp lắm rồi, ăn nhiều vào nhé bé con!
Vân Thường Hi nhón chân hôn nhẹ vào má anh, sau đó chạy vào nhà.
Lập Khang Dụ sờ sờ chỗ cô vừa hôn, khóe miệng lại càng cong hơn.
Vân Thường Hi đưa dâu cho mẹ, còn khoe hôm nay đi chơi rất vui.
Vân Chính Kiệt đẩy ly nước tới trước mặt cô, nói:
- Ngày mai em phải dậy sớm sửa soạn nhé! Anh dẫn chị dâu của em đến chơi.
Cô vui vẻ ra mặt, không tin người anh chạy nhảy bao nhiêu lâu của mình cuối cùng cũng chịu đem con dâu về cho ba mẹ xem mặt.
- Anh yên tâm, em sẽ không làm anh mất mặt.
Mỹ Tuyết Lệ gắp cho cô một miếng thịt bò, cười đến độ hai mắt cong như trăng lưỡi liềm.
- Chắc mẹ phải đi xem ngày sớm thôi, anh trai con muốn lấy vợ lắm rồi.
Vân Chính Kiệt nhìn mẹ, đáp lại:
- Không phải mẹ cứ giục con mãi à? Còn phải có cháu để mẹ bồng bế nữa chứ.
Bà lại gắp cho Vân Chính Kiệt một miếng thịt, gật gật đầu.
- Phải, phải, mẹ cũng muốn có cháu lắm rồi.
- Ngày mai ba con về, cả nhà chúng ta cùng ăn cơm.
Mỹ Tuyết Lệ lại quay sang nhìn cô, cười tế nhị.
- Con có muốn mời bạn tới thì mời nhé!
Vân Thường Hi đang nhai thịt trong miệng, cô hiểu từ “bạn” này có nghĩa là gì, vì thế hai má phồng lên mà cười.
Đây quả thực là cơ hội tốt để cô công khai chuyện tình cảm của mình, chỉ không biết ông chú nhà cô đã sẵn sàng hay chưa mà thôi..