Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 43



Mặt trời đã khuất sau ngọn núi, trên bầu trời có mấy ngôi sao sáng lấp lánh.

Trần Niên chạy như bay xuống dưới lầu, tà váy dài đón gió tung bay phía sau người cô, giống như tâm trạng nhảy nhót hân hoan không gì sánh được của cô ngay lúc này.

Mặc dù hai người mới gặp nhau hôm qua nhưng một đêm dài xa cách mà giống như đã trải qua cả thế kỷ, Trần Niên thở hổn hển đứng trước mặt Trình Ngộ Phong, cảm nhận rõ ràng sự vui vẻ của trái tim mình tựa trăm hoa đua nở, một làn gió thổi qua khiến cánh hoa tung bay, cô nheo đôi mắt, lộ ra lúm đồng tiền tươi tắn. Nếu như không phải bốn phía có không ít người, có lẽ cô đã xông tới ôm chầm lấy anh.

Hai chữ ngọt ngào thấp thoáng bên môi Trần Niên, vừa lúc định gọi ra tiếng thì Diệp Minh Viễn cũng nhìn thấy Trình Ngộ Phong đang đứng trước cửa, ông bèn đi về phía bên này, “Ngộ Phong, cháu đến rồi.”

“Chú Diệp.” Trình Ngộ Phong gật đầu chào hỏi.

“Nhanh vào nhà ngồi đi.” Diệp Minh Viễn lại nhìn sang con gái, giọng nghi ngờ, “Niên Niên, không phải con nói bị mệt muốn lên phòng nghỉ ngơi sao, vì sao còn ở đây?”

“Con, con đã nghỉ ngơi rồi…. Không mệt nữa.”

Trước đó Diệp Minh Viễn bận nói chuyện cùng mấy người lớn trong gia tộc, không để ý Trần Niên đi lên tầng, bây giờ nhìn thấy cô đổi một bộ váy mới, dáng vẻ thướt tha đứng trước mắt mình, mỗi một cái nhăn mày hay một nụ cười đều toát lên vẻ xinh xắn đầy sức sống. 

Nhà mình có con gái sắp lớn rồi.

Đáy lòng Diệp Minh Viễn như một mảnh đất trải rộng với sự dịu dàng vô tận, lan tỏa vô bờ bến, ông giơ tay vuốt gọn mái tóc Trần Niên vì chạy nên bị vểnh lên, giọng nói mềm mại dịu dàng vô cùng, “Con đói chưa? Chắc chưa ăn cơm sớm như vậy, bố bảo thím Trương làm cho con một chút đồ ăn nhẹ nhé.”

“Được ạ.” Lúc ăn cơm trưa, Trần Niên không ăn nhiều nên đúng là có hơi đói.

Thím Trương nhanh chóng mang đồ điểm tâm đến, Trần Niên kéo cả Trình Ngộ Phong đến hậu viện, hai người tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, bỏ đồ ăn lên bàn và yên tĩnh ngắm trăng.

Trước hoa dưới trăng mà sự chú ý của Trần Niên đều chỉ đặt trên người Trình Ngộ Phong, ngay cả mình đói bụng cũng quên béng mất. 

Chẳng lẽ thật sự có chuyện yêu rồi thì uống nước cũng cảm thấy no sao?

“Cơ trưởng.”

Nếu như không nhớ nhầm thì sáng sớm hôm nay anh phải bay đến thành phố F, tính sơ khoảng thời gian anh xuất hiện ở nhà họ Diệp chắc là trực tiếp từ phía sân bay chạy qua đây, mặc dù cô rất muốn gặp anh nhưng càng không muốn để anh vất vả như vậy.

Trình Ngộ Phong vừa nhìn đã rõ tâm ý của cô bé, anh sờ sờ đầu cô, “Những việc này không thể tính theo cách đó được.”

Bởi vì tính chất công việc nên bình thường anh rất bận, thời gian rảnh dành cho bản thân cũng không tính là nhiều, điều này đối với Trần Niên mà nói là đã không công bằng rồi. Thực ra, so với vấn đề tuổi tác,  điều làm Trình Ngộ Phong suy nghĩ nhiều hơn là việc sau này hai người sống cùng nhau có nhiều khả năng phải đối mặt với chuyện gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, vấn đề thực tế này là chuyện khiến người ta đau đầu nhất, lúc mới bắt đầu có lẽ cô vẫn chưa cảm thấy có vấn đề gì, nhưng mà lâu dần….

Trình Ngộ Phong là một người đàn ông chín chắn, đương nhiên việc đầu tiên sẽ đặt mình vào vị trí của Trần Niên để xem xét, chỉ cần cô muốn, tất cả thời gian riêng tư mà anh có thể giành ra được đều là của cô.

Anh cũng cho cô đầy đủ quyền tự do lựa chọn, nếu có một ngày cô gặp được người tốt đẹp hơn, cảm thấy tình cảm này không cần thiết phải tiếp tục nữa thì bất cứ khi nào cũng có thể rời đi.

Đương nhiên, đây là giả thiết về trường hợp xấu nhất.

Nếu như có thể, Trình Ngộ Phong hi vọng cả hai sẽ tay trong tay cùng nhau đi hết con đường này, mãi cho đến lúc bạc đầu.

Gió đêm hơi lớn, gió thổi làm cho những bóng đèn phía trên không ngừng lắc lư dao động khiến bóng đen in trên bàn đan xen vào nhau, Trình ngộ Phong lấy lại tinh thần, “Anh đến là vì anh muốn gặp em, có biết không?”

Ba chữ cuối cùng, anh hạ giọng xuống thật thấp, bên trong còn mang theo một chút cưng chiều, Trần Niên chỉ cảm thấy một cơn tê dại chạy từ tai thẳng vào tim rồi chảy khắp cơ thể cô, cô cắn nhẹ môi dưới, “Là thật ạ?”

Đáy mắt đen nhánh của Trình Ngộ Phong xuất hiện nét cười, đôi chân dài dưới bàn cũng thoải mái duỗi thẳng ra, một bộ dáng khoan thai tự nhiên, anh giữ nhẹ tay Trần Niên, tách từng ngón tay tinh tế nõn nà của cô ra và chậm rãi đan tay mình vào.

Anh dùng hành động cho cô một đáp án.

Trần Niên mặc một chiếc váy cotton sát nách, cánh tay lộ ra ngoài bị lạnh vì gió thổi, cô nhịn không được dựa vào người Trình Ngộ Phong, không ngờ đúng lúc anh quay đầu qua, hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau trong bầu không khí lành lạnh.

Tình cảnh này đã gợi lên một vài ký ức ngọt ngào trong lòng Trần Niên. 

“Cơ trưởng, hỏi anh một chuyện. Trên đường anh đưa em về trường học, có lần em nói muốn ôm anh, lúc đó, thứ rơi xuống đầu em là…”

Bởi vì trái tim đang rung động nên lời nói của cô không mạch lạc, muốn nói rồi lại thôi, nhưng thân là người trong cuộc, làm sao Trình Ngộ Phong không rõ ràng cô đang muốn biết chuyện gì chứ.

“Em nói đến… là như thế này sao?”

Anh khẽ cúi đầu, hôn lên tóc cô.

Nụ hôn dường như rơi xuống đầu quả tim của Trần Niên, làm tim cô đập loạn nhịp, thì ra… thì ra điều cô đoán không sai, buổi tối hôm đó, anh thật sự đã hôn lên tóc cô! Mặc dù dựa vào tình huống lúc ấy, có lẽ anh không cố ý nhưng như vậy đã quá đủ rồi.

“Còn có,” Trần Niên dự tính hỏi rõ tất cả những nghi vấn, “Thành phố A bị bão, lần đó anh đến Nhất Trung ở thành phố S tìm em, em hôn, khụ khụ… không cẩn thận hôn vào…” Đột nhiên cô có chút ngại ngùng, nói không nên lời, duỗi tay chạm tới hầu kết của anh, “Nơi này của anh, lúc đó anh có cảm nhận được không?”

Trình Ngộ Phong rất biết nhắm vào trọng điểm, “Không cẩn thận?”

Trần Niên chột dạ lảng tránh ánh mắt anh, giọng nói yếu ớt, “Bằng không thì sao?”

Trình Ngộ Phong cười nhẹ một tiếng, trong tiếng cười mang theo dáng vẻ đã biết tất cả, “Vậy sao? Anh còn nghĩ rằng…”

Trần Niên bối rối, ngay trước lúc Trình Ngộ Phong nói ra hết sự thật thì trực tiếp che miệng anh lại, hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay cô giống như sờ vào củ khoai lang nóng bỏng tay, cô lập tức thả ra, sau đó nhẹ nhàng chớp chớp mắt, hàng mi vừa dày vừa dài rũ xuống, in bóng lên làn da trắng nõn. 

Có lẽ là ánh trăng quá dịu dàng. Một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, đôi môi hai người cứ như vậy mà hiểu ý quấn lấy nhau. 

Vẫn là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nhưng kiểu tiếp xúc thân mật như vậy, đối với Trần Niên đã đủ bắt đi tâm hồn cô, cô mềm đi trong vòng tay Trình Ngộ Phong, rất cố gắng bám theo tiết tấu của Trình Ngộ Phong mà học tập, khám phá.

Đầu lưỡi Trần Niên vô tình lướt qua môi anh, chạm vào thứ gì đó mềm mại lại nóng bỏng, ý thức được đó là cái gì, gương mặt cô đỏ ửng cả lên…..

Lúc này bỗng có tiếng bước chân từ xa truyền đến, cùng với đó là giọng nói của Dung Chiêu, “Nghe chị Trương nói Niên Niên đi về phía vườn sau, sao lại không thấy người đâu chứ?”

Trần Niên giống như chú cá bị vớt lên bờ, mở miệng thở hổn hển, cô hoảng loạn giống như vừa làm chuyện xấu gì đó bị người khác bắt gặp, vừa nãy không phải cô đang lén lút làm chuyện xấu đó sao?

Nhưng mà, vừa nghĩ tới còn có Trình Ngộ Phong là “đồng phạm”, cô không còn căng thẳng như vậy nữa.

Trên tay truyền đến một lực nắm không nặng không nhẹ, cô quay đầu nhìn Trình Ngộ Phong, hiểu được ánh mắt của anh, anh đây là muốn chuẩn bị kéo cô ra nói chuyện thẳng thắn đây mà, cô nhanh chóng lắc đầu.

Tiếng bước chân không hề tiến gần lại phía bên này, Trần Niên thông qua những kẽ hở giữa hàng cây nhìn thấy bóng dáng bố mẹ, cô nín thở tập trung, lại nghe bố nói “Có thể là con trở về phòng rồi, em xem, đèn phòng con bé không phải đang sáng à?”

Hồi nãy Trần Niên xuống lầu rất vội vàng nên quên tắt đèn, bây giờ nghĩ lại cũng thật là quá sáng suốt đi.

“Vậy chúng ta lên lầu xem.”

Những cảm xúc thay đổi thăng trầm như thế này giống như là ngồi tàu lượn siêu tốc, Trần Niên giữ lấy lồng ngực đang nhảy loạn, “Thật nguy hiểm quá.”

Dưới ánh trăng, Trình Ngộ Phong nghiêm mặt. 

Dường như cô đã ý thức được điều gì đó, “Cơ trưởng, chúng ta lập một giao ước đi.

Giống như phần lớn các bạn nữ yêu sớm, Trần Niên không hề muốn bố mẹ biết chuyện bản thân đã yêu đương sớm như vậy, giống như những thí nghiệm cô đã làm, cho dù thật sự muốn nói rõ mọi chuyện cũng không nên lựa chọn lúc ngọn lửa tình yêu vừa mới bén như lúc này. 

Ngọn lửa còn rất yếu ớt, cần phải tỉ mỉ che chở.

Cô lắc lắc cánh tay Trình Ngộ Phong, nhẹ nhàng nói: “Cơ trưởng, chuyện của chúng mình trước tiên chưa cần nói với bố mẹ em, cứ… thuận theo tự nhiên thôi, có được không?”

Trình Ngộ Phong cười, “Thuận theo tự nhiên như thế nào?”

“Đợi sau khi nước chảy thành sông, gạo nấu thành cơm?”

Nhìn thấy vẻ mặt Trình Ngộ Phong có chút kỳ lạ, Trần Niên bối rối, “Em nói sai rồi sao?”

“Cơ trưởng, sao anh không nói gì hết vậy?”

Trình Ngô Phong than nhẹ một tiếng, “Anh đang nghĩ có nên gửi thêm cho em một quyển từ điển thành ngữ không.”

Trên thực tế, điều anh nghĩ là nếu như sau này có con cái, anh phải đích thân dạy môn Ngữ văn và Anh văn mới được.

“Không cần đâu.” Trần Niên từ chối trong vô thức.

Từ điển rất khó xem hết, giống như quyển từ điển Oxford kia vậy, thời gian lâu thế rồi mà cô cũng chỉ mới lật đến chữ “H”. 

Lại có một cơn gió thổi đến, Trình ngộ phong nhận thấy Trần Niên hơi co vai lại, “Vào nhà trước đi.”

“Vậy….”

Anh kéo cô đứng dậy từ trên ghế: “Thuận theo tự nhiên đi.”

Tất nhiên Trình Ngộ Phong tôn trọng mong muốn của Trần Niên, anh cũng có tính toán riêng của bản thân, dù sau này mọi chuyện phát triển như thế nào, trong lòng anh cũng nắm chắc ít nhiều, sẽ không khiến cô chịu bất cứ tổn thương nào.

Lúc Trần Niên đứng dậy tiện thể hôn “chụt” một cái lên cằm anh, “Cơ trưởng, bật mí cho anh biết một bí mật nè.”

“Lần đó là em cố ý đấy.”

Cô nói là chuyện hôn lên hầu kết của anh.

Trần Niên nói xong thì tránh khỏi vòng tay anh và bỏ chạy.

Trình Ngộ Phong đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô thấp thoáng dưới ánh trăng đang xa dần, bỗng nhiên anh nhẹ nhàng bật cười.

Vừa vào đến cửa, Trần Niên nhìn thấy Dung Chiêu từ trên lầu đi xuống, “Mẹ.”

“Niên Niên, con đi đâu vậy, sao đi khắp nơi mà không tìm thấy con?”

Trần Niên nói một cách chung chung không rõ ràng, “Bên ngoài ánh trăng rất đẹp, con đi ngắm trăng ạ.”

Dung Chiêu cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán Trần Niên, nghe thấy âm thanh ọt ọt phát ra từ bụng con gái thì nhịn không được cười, “Nhanh chóng rửa tay ra ăn cơm thôi.”

“Vâng ạ.”

Lúc ăn cơm tối, Trình Ngộ Phong và Trần Niên không hề ngồi cùng một bàn nhưng vị trí của hai người đối diện nhau, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương, chỉ cần ánh mắt giao nhau là cũng giống như trao đổi bí mật nhỏ mà chỉ hai người mới hiểu.

Một bữa cơm diễn ra, nâng ly kính rượu, mọi người đều ăn uống no nê. 

9 giờ tối, khách khứa hầu như đã ra về hết, Trình Ngộ Phong cũng tạm biệt vợ chồng Diệp Minh Viễn, trước khi rời đi còn gửi cho Trần Niên một ánh mắt đầy thâm ý, cô cười thầm nhìn anh, đưa mắt trông theo anh đi ra cửa.

Diệp Minh Viễn vẫn còn đang nói chuyện với một người chú, Dung Chiêu nhìn thấy Trần Niên che miệng ngáp, trong lòng bà nghĩ cả ngày nay chắc là mệt lắm rồi, bèn bảo cô lên phòng nghỉ ngơi trước.

Trần Niên rửa mặt sạch sẽ, thay bộ đồ ngủ nằm lên giường, vừa nhắm mắt đã tiến vào mộng đẹp.

Giấc ngủ này rất sâu, mãi đến khi ánh mặt trời rọi tới đầu giường thì Trần Niên mới tỉnh lại, cô gãi gãi đầu, cả người vẫn còn hơi lơ mơ, tối qua cô mơ thấy Trì Vân Phàm. 

Trong mơ là Trì Vân Phàm đạt giải vô địch môn Văn cấp tỉnh, Trần Niên thật sự cảm thấy vui mừng thay cô ấy. 

Hơn nửa năm nay, dường như Trần Niên đều chìm ngập trong kỳ huấn luyện khép kín, hiếm khi chú ý đến tin tức của các bạn học cũ, cô đã biết tin Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng được tuyển thẳng vào đại học A từ lâu, hôm qua, sau khi liên lạc lại với Âu Dương Bân cũng biết được cậu ấy tự thi đỗ vào đại học A, mặc dù gặp phải một vài trở ngại nhưng may mắn cả bốn học sinh lớp mũi nhọn cuối cùng cũng hội tụ cùng nhau ở đại học A.

Triệu Thắng Nam đỗ vào Học viện Thể dục ở thành phố A, Phi Phi thi đậu đại học C, Trương Nghệ Khả đậu đại học ở Hồng Kông, mọi người đã có những tháng ngày cùng nhau phấn đấu, cuối cùng là vì tương lai, tiền đồ của mỗi người mà đi khắp mọi nơi.

Lúc thi đại học, Lộ Chiêu Đệ không may mắn nên chỉ đậu trường cao đẳng, cô ấy nghiến răng quyết định ôn lại một năm, cũng dốc sức thi đậu đại học thành phố A, tất nhiên Trần Niên cũng vui vẻ lạc quan vì thành công của Lộ Chiêu Đệ.  

Điều Trần Niên không ngờ tới là sau khi dùng xong bữa trưa lại có thể gặp được Lộ Chiêu Đệ ngay tại phòng khách nhà mình. 

“Chiêu Đệ!” Cô khó giấu được sự vui mừng, chạy đến ôm chầm lấy Lộ Chiêu Đệ, “Đã lâu không gặp.”

“Đúng rồi, đã lâu không gặp.”

Lộ Chiêu Đệ dùng ngữ điệu trêu đùa nói: “Có người gửi tin nhắn cho chị, nói họ nhận được rất nhiều quà, chị nghĩ rằng chắc là mở không hết, vì thế chạy đến giúp họ mở quà.”

Trần Niên xoa xoa mặt cô, “Chị muốn gặp em không cần tìm nhiều cớ như vậy.”

“Yo, bị em phát hiện rồi.”

Hai người “phì” cười ra tiếng.

Thật tốt quá, thời gian không hề làm thay đổi bộ dáng ban đầu của chúng ta, đã hẹn với nhau, cho dù tương lai như thế nào, chị em hai người đều phải đi cùng nhau hết một đời.

Nửa tiếng sau, hai người ngồi trên sàn nhà trải thảm trong phòng ngủ mở quà, Trần Niên nghĩ đến giấc mơ của bản thân bèn hỏi Lộ chiêu Đệ tin tức của Trì Vân Phàm, “Em mơ thấy Trì Vân Phàm giành được giải vô địch môn Văn học của tỉnh G, giấc mơ của em trước giờ luôn rất chuẩn đấy…”

Lộ Chiêu Đệ im lặng một lúc mới nói: “Nhưng Trì Vân Phàm không tham gia thi đại học đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.