Từ thành phố W trở lại thành phố A, chuyện đầu tiên hai vợ chồng làm là đi thẳng đến bệnh viện trung tâm, tối qua Trình Ngộ Phong nhờ bạn bè giúp đỡ lấy số để gặp chuyên gia ở khoa phụ sản, không phải chờ quá lâu đã đến lượt Trần Niên vào khám.
Kết quả kiểm tra có rất nhanh, Trần Niên thật sự mang thai mà cái thai đã 8 tuần tuổi, tai mắt mũi miệng của thai nhi đã bắt đầu phát triển, hơn nữa bé còn có thể chuyển động trong bụng mẹ.
Trần Niên kinh ngạc nhìn chằm chằm tờ kết quả kiểm tra, dường như vẫn chưa thể tin được trong bụng mình thật sự có một sinh mệnh nhỏ bé đang trú ngụ, đặt tay lên ngực tự hỏi, cô chẳng hề có chút cảm giác nào suốt mấy tháng nay.
Thật là thần kỳ.
Cô không nhịn được nhẹ nhàng vuốt v e phần bụng dưới, có thể do đã biết mình mang thai, cô tựa như cảm nhận được cục cưng bên trong đang động đậy.
Ôi, cô đã lên chức mẹ rồi, mà người mẹ này lại rất khờ khạo.
Nữ bác sĩ sản khoa dặn dò Trình Ngộ Phong những điều cần chú ý, Trình Ngộ Phong lắng nghe vô cùng chăm chú, còn lấy điện thoại ra ghi lại những điểm quan trọng, nữ bác sĩ thấy anh trông như bình tĩnh nhưng vẻ mặt thật ra lại đang rất căng thẳng và kích động thì cười hỏi: “Thai đầu đúng không?”
Trình Ngộ Phong gật gật đầu: “Vâng.”
Anh vừa thả lỏng tay ra, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
“Đàn ông lần đầu làm bố đều như thế.” Nữ bác sĩ đã không cảm thấy kinh ngạc.
Trình Ngộ Phong hỏi bác sĩ mấy vấn đề mà mình tra được trên mạng, bác sĩ vừa kiên nhẫn vừa nhẹ nhàng trả lời, lại còn an ủi anh: “Đừng lo lắng, thai nhi phát triển rất tốt, cuối tháng lại dẫn vợ anh tới khám thai chính thức nhá.”
“Vâng,” Trình Ngộ Phong mỉm cười, “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần cảm ơn.”
Trình Ngộ Phong dẫn Trần Niên ra ngoài, bên ngoài có mấy sản phụ đang ngồi, người thì có chồng đi cùng nên nét mặt tràn đầy hạnh phúc, cũng có cô gái trẻ tuổi đi một thân một mình, gương mặt cứ nhìn xuống đất chằm chằm, ánh mắt không hề thay đổi, hai tay lại bất an siết chặt lấy nhau.
Bệnh viện là một nơi khiến chúng ta có thể nhìn ra được thế gian muôn màu, tình người ấm lạnh.
Trình Ngộ Phong thu lại tầm mắt, cố gắng ổn định lại tâm tình đang vô cùng kích động, thế nhưng…. nào có dễ gì? Dường như trên đỉnh đầu là bầu trời trong xanh sáng sủa, dưới lòng bàn chân là cỏ non tươi mát một màu, trời cao đất rộng, anh giống như một cơn gió được mặc sức rong chơi.
Sau khi đi được mười mấy mét, gắng gượng đè nén chút lý trí còn sót lại, Trình Ngộ Phong dần thả chậm bước chân, bên khoé môi lộ ra một độ cong yếu ớt mà đôi mắt đã loang đầy ý cười, rực rỡ như ngàn ánh sao.
Không nhịn được, đã không thể nhịn được nữa.
Anh khẽ cười thành tiếng.
Trong đầu Trình Ngộ Phong chẳng còn bất cứ suy nghĩ nào mà chỉ sót lại duy nhất một điều: Mình đã được làm bố.
Mình và Trần Niên đã có con.
Không phải anh chưa từng mong đợi, thế nhưng khi giờ khắc ấy rốt cuộc gõ cửa, Trình Ngộ Phong mới phát hiện một trái tim và hai cánh tay vốn không thể ôm hết niềm hạnh phúc lớn lao kia.
Chẳng biết Trần Niên nói gì, Trình Ngộ Phong không nghe rõ, cô đành phải lặp lại: “Anh đi nhầm hướng rồi kìa.”
Anh bỗng dừng bước, đưa mắt nhìn khắp xung quanh và không khỏi bật cười.
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Niên được chứng kiến Trình Ngộ Phong vốn luôn điềm tĩnh mà lại lộ ra mấy sai sót nhỏ kiểu này, cô phì cười một tiếng, thầm nói trong lòng: “Cục cưng, con xem bố con trông ngốc chưa kìa.”
Bởi vì biết con đã đến nên bố mới vui tới nỗi đầu óc choáng váng như vậy đấy.
Mẹ cũng rất vui, đến bây giờ vẫn còn cảm giác như bước đi trên mây vậy.
Trình Ngộ Phong phản ứng lại kịp, anh thở dài một tiếng rồi ôm lấy eo Trần Niên, hai người quay ngược trở về.
Lúc chờ thang máy, Trần Niên nhận được điện thoại của mẹ, bà hỏi cô và Trình Ngộ Phong đang ở đâu.
“Mẹ ơi,” Trần Niên đang giấu niềm vui to lớn trong lòng, vừa nghe được giọng nói dịu dàng của mẹ, cô bỗng lắp ba lắp bắp, “Tụi con mới trở lại thành phố A, hiện giờ đang ở bệnh viện…. không phải, con không sao.”
“Mẹ, con có thai rồi.”
Đầu bên kia điện thoại yên lặng mấy giây, tiếp đó là giọng của Diệp Minh Viễn truyền đến: “Niên Niên, bố không nghe lầm chứ? Bố sắp được làm ông ngoại rồi?!”
Dung Chiêu đứng bên cạnh vẫn trừng to mắt ngớ người ra, Diệp Minh Viễn cầm di động hít một hơi thật sâu, phát hiện đầu óc trống rỗng, muốn nói gì đó nhưng lại quên hết cả.
“Bố, là thật đấy ạ.”
“Niên Niên!” Diệp Minh Viễn vừa kêu một tiếng, điện thoại đã bị Dung Chiêu đoạt trở lại, hốc mắt bà đỏ ửng, cổ họng nghẹn ngào, khuôn mặt nở nụ cười, “Niên Niên….”
Chẳng hiểu sao, nước mắt bỗng rơi tí tách.
“Tối nay con và Ngộ Phong về nhà ăn cơm nhé.” Bà có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với hai người.
“Vâng ạ.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, điều đầu tiên mà Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu làm là chia sẻ tin tốt này cho ông cụ Trình cùng biết, ông cụ vốn đang thưởng trà chiều cùng mấy người bạn già, vừa nhận điện thoại, chưa nghe được hai câu thì ông đã nhảy bật lên như lò xo, cười ha hả ngay trước mặt bạn già: “Ha ha ha, tôi sắp lên chức ông cố!”
Sau này cũng không cần khổ sở đi nựng ké cháu trai cháu gái người khác nữa.
Không đợi kết thúc buổi trà chiều, ông cụ Trình đã lái xe tới nhà họ Diệp, vừa gặp mặt, cả ba người đều mang theo vẻ kích động chẳng khác gì nhau.
“Chú Trình, chú tới rồi.”
Ông cụ phấn chấn vuốt chòm râu hoa râm: “Sáng sớm thức dậy chú đã nghe chim hỉ thước kêu trước cửa sổ, nghĩ chắc sắp có chuyện vui, quả nhiên là thế!”
Diệp Minh Viễn rót tách trà nóng cho ông.
Dung Chiêu nói: “Cháu cũng mới nghe Niên Niên bảo cái thai được 2 tháng.” Bà nghĩ đến điều gì đó bèn lắc đầu cười cười, Diệp Minh Viễn tiếp lời, “Lúc trước em vừa có mang Niên Niên cũng không có dấu hiệu gì, có lần thân thể không khỏe, anh đưa em đến bệnh viện, vừa kiểm tra mới biết cái thai đã 3 tháng.”
“Vậy có nghĩa là em bé rất ngoan.”
“Nói thế cũng đúng.” Diệp Minh Viễn nhìn vợ, “Niên Niên rất ngoan, không làm khổ mẹ nó chút nào.”
Hai vợ chồng không hẹn mà cùng nhớ lại khoảng thời gian mong đợi đầy ngọt ngào hạnh phúc kia.
Một bên khác, bởi vì kẹt xe nên Trần Niên và Trình Ngộ Phong tốn gần 2 tiếng mới về đến nhà, Dung Chiêu nấu canh cho con gái đã xong, canh nóng hổi được múc ra bát nhỏ đặt sẵn sàng, chờ người đến là có thể dùng ngay.
Trần Niên vừa bước vào cửa đã bị vô số ánh mắt vây quanh tựa như động vật quý hiếm, cô bỗng cảm thấy áp lực như núi, không đợi cô mở miệng, Dung Chiêu đã tiến lên ôm lấy cô.
“Mẹ.”
“Niên Niên, Niên Niên ngoan của mẹ.” Dung Chiêu sờ mặt con gái, cất giọng cảm khái vô vàn, “Thời gian trôi qua thật là nhanh, mới đó mà con cũng sắp làm mẹ rồi.”
“Vâng ạ, mẹ cũng sắp thành bà ngoại rồi.”
“Mẹ có vui không ạ?”
“Vui!” Dung Chiêu gật đầu liên tục, “Đương nhiên là vui!”
“Được rồi, Dung Dung, để Niên Niên dùng canh trước đi.”
Lúc này, Dung Chiêu mới buông con gái ra: “Mẹ có hầm canh đấy, dùng đi cho nóng.”
Trần Niên ngồi trên ghế sô pha vừa húp canh vừa nghe mọi người nói chuyện, chủ đề đều vây xung quanh cô, không biết trong nước canh có gì mà vị hơi đắng, thế nhưng nội tâm cô lại ngọt ngào như được ăn đường.
Sau khi dùng canh xong, Dung Chiêu kéo Trần Niên về phòng ngủ dặn dò rất nhiều thứ phải chú ý trong thời gian mang thai.
Cuối cùng, bà ngập ngừng nói: “Hẳn là bác sĩ đã nói với hai đứa rồi đúng không.”
Trần Niên không phản ứng kịp: “Gì ạ?”
Dung Chiêu ho nhẹ một tiếng: “Ba tháng đầu và ba tháng cuối thai kỳ nhất định phải…. tránh chuyện phòng the.”
Có điều nghĩ lại thì Ngộ Phong là một đứa đáng tin cậy, tất nhiên sẽ vô cùng kỹ lưỡng trong mấy chuyện này nên bà nói tới đó là dừng, không đi sâu hơn nữa.
Mặt Trần Niên hơi nóng lên, bàn bạc về chuyện ấy với mẹ cứ cảm giác là lạ thế nào í, cô mất tự nhiên mà cụp mắt xuống nhìn chằm chằm mũi chân, đáp một cách ngắn gọn: “Vâng…. Con biết rồi.”
“Công việc của con và Ngộ Phong đều bận rộn nên khó tránh khỏi lơ là trong chuyện ăn uống và mấy thứ khác, nếu không hay là hai đứa chuyển về đây ở? Hoặc mẹ và bố đến ở với các con, phải mướn một người giúp việc, cũng phải cân nhắc tìm vú em là vừa, với cả trung tâm hỗ trợ sinh sản cũng phải hẹn trước…..”
Trần Niên choáng váng, mới có 2 tháng thôi mà mẹ đã nghĩ tới nhiều thứ như vậy rồi?
Không để ý không biết, một khi đã nghĩ tới rồi thì có cả đống chuyện quan trọng phải chuẩn bị, Dung Chiêu suy nghĩ rất lung mà vẫn không hạ quyết định được: “Mấy chuyện này mẹ phải thương lượng với bố con cái đã.”
“Niên Niên, con cứ yên tâm mang thai đi, đừng quan tâm tới chuyện gì khác.”
Đúng như Dung Chiêu nói, đoạn thời gian kế tiếp đã có bố mẹ và Trình Ngộ Phong xử lý ổn thỏa, Trần Niên hoàn toàn không cần hao tâm tổn trí, đồng nghiệp ở phòng thí nghiệm cũng chiếu cố rất nhiều, theo lý thuyết thì cô nên kê cao gối mà ngủ nhưng đứa bé trong bụng lại quá hành hạ người ta.
Trần Niên nôn nghén dữ dội, hầu như là ăn cái gì nôn ra cái đấy, buổi tối ngủ phải thức giấc nửa đêm vì bị chuột rút khiến Trình Ngộ Phong liên lụy mất giấc ngủ, cả người cũng hao mòn đi mấy phần.
Diệp Minh Viễn nghe thấy vậy, đau lòng thở dài: “Quậy ầm ĩ như thế chắc là một thằng nhóc rồi.”
Dung Chiêu cũng nghĩ vậy, ông bà ta nói chua trai ngọt gái, sau khi mang thai, khẩu vị con gái bà nghiêng về phía thích ăn chua.
Mang thai 4 tháng, ngoại trừ phần bụng dưới hơi gồ lên còn tay chân Trần Niên vẫn mỏng manh như cũ, Dung Chiêu trăm phương ngàn kế tìm cách bồi bổ cho con gái trong phạm vi đề nghị của bác sĩ, nếu Trình Ngộ Phong không có chuyến bay đều sẽ về bên cạnh cô, để ý chăm sóc từng li từng tí sinh hoạt và ẩm thực thường ngày.
Hôm nay, sau khi tản bộ về, Trần Niên nằm trên ghế sô pha còn Trình Ngộ Phong ngồi bên cạnh giúp cô mát-xa chân.
“Tối nay muốn ăn gì nào?”
“Ừm….” Trần Niên nghĩ nghĩ, “Ăn gì cũng được, chỉ là không muốn ăn canh nữa.”
Cô húp canh nhiều tới nỗi bị ám ảnh luôn rồi.
Trình Ngộ Phong mím môi cười: “Sợ là không được, mẹ vừa gọi cho anh, nói đang trên đường tới.”
Trần Niên lộ vẻ mặt khóc không ra nước mắt, bỗng nhiên cô run lên, suýt chút đã khóc thét: “Trình Ngộ Phong!”
“Sao thế?” Trình Ngộ Phong hết hồn hết vía, “Có phải khó chịu chỗ nào không?”
“Không phải,” Trần Niên lại cảm nhận một chút, “Hình như con vừa đá em.”
“Thật sao?”
“Ừm!”
Trình Ngộ Phong phủ nhẹ bàn tay to lớn của mình lên bụng Trần Niên, chờ thêm một lúc lâu, đôi mắt anh bỗng tỏa sáng rực rỡ, cười ha hả: “Con đang động đậy thật này!”
Trần Niên hãnh diện khỏi phải nói: “Đúng không đúng không.”
Hai bậc cha mẹ mới toanh đắm chìm thật sâu trong sự biến hoá đáng mừng của con, huyết mạch tình thân là một loại sức mạnh diệu kỳ, dù chưa từng gặp mặt nhưng họ cũng nguyện gỡ bỏ tất cả mọi kiêu ngạo, dốc hết quãng đời còn lại để che chở cho sinh mệnh nhỏ bé kia trưởng thành một cách khỏe mạnh và bình an.
Đứa bé lớn rất nhanh, tháng thứ 10, bụng Trần Niên giống như độn một quả bóng da thật lớn, khi cúi đầu ngay cả mũi chân mình cũng không thấy được, mỗi ngày đi ngủ chỉ có thể nằm nghiêng.
Còn một tuần nữa là đến thời gian dự sinh.
Trình Ngộ Phong xin nghỉ phép, trông coi cô một ngày 24 tiếng đồng hồ.
Đối với Trần Niên thì buổi tối là thời điểm khó khăn nhất, cơ thể đã nặng nề khó chịu rồi mà em bé lại quậy tưng bừng khiến ngay cả việc xoay người cũng rất gian nan, đêm nay hiếm khi con yên tĩnh, cô cũng vì vậy mà ngủ được một giấc ngon lành.
Còn cả nằm mộng nữa.
Trong mộng là cảnh tượng rất xa lạ, ánh mắt cô dõi theo một bóng dáng ngả nghiêng lảo đảo, bóng dáng ấy bước tới từ trong làn sương mù, gương mặt dần trở nên rõ ràng.
Đó chính là người mẹ Lộ Như Ý của cô.
“Mẹ!” Cô kêu một tiếng đến tan nát cõi lòng, “Mẹ ơi!”
Dường như Lộ Như Ý không nghe thấy, cứ thất hồn lạc phách bước thẳng về phía trước, một con sông cuồn cuộn đầy bùn xuất hiện, chẳng biết bà đi dọc theo con sông bao xa, phía trước lại xuất hiện một bãi cỏ.
Lộ Như Ý hốt hoảng nhìn khắp bốn phía, hai tay thống khổ che đầu ngồi xổm xuống, kế tiếp, bà bỗng ngừng hết mọi động tác, ánh mắt trở nên sắc bén trong trẻo, bà vừa khóc vừa cười, bò về phía bãi cỏ bên bờ sông….
Trong mộng, Trần Niên chỉ là khán giả đứng xem, thấy mẹ ôm một đứa bé từ trên mặt cỏ, bà ôm chặt đứa bé ấy vào lòng, lực độ mạnh tới nỗi đứa bé vốn thoi thóp lại khóc lên nghẹn ngào, nước mắt tuôn ra từ khoé mi.
Mẹ như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đặt tay lên trán đứa bé rồi giật nảy mình, bà ôm lấy nó, bắt đầu chạy như điên….
“Mẹ, mẹ ơi….” Trần Niên gọi bà liên tục nhưng từ đầu đến cuối, bà không hề quay đầu lại.
Cảnh tượng lại thay đổi, địa điểm biến thành thị trấn Đào Nguyên.
Lộ Như Ý cõng đứa bé nhặt được trên bãi cỏ, bên cạnh là Lộ Cát Tường giúp bà xách hành lý.
Trời mưa, dãy núi xa xa mịt mù, con đường đá xanh dưới chân lộ ra ánh nước loang loáng.
Hai bóng người chậm rãi bước đi trên con đường ấy.
Trần Niên vẫn còn muốn đuổi theo nhưng lại bị một cơn co rút đau đớn kéo ra khỏi giấc mộng, cô khom lưng che lấy bụng dưới, cảm giác giữa hai ch@n có dòng chất lỏng ấm áp chảy ào ra khiến cô hoảng hốt ngay lập tức.
“Trình Ngộ Phong, hình như em sắp sinh rồi!”
Trình Ngộ Phong không ngủ quá sâu nên tỉnh giấc ngay, tiếp theo là cả căn phòng rối loạn lung tung.
Trần Niên được nhanh chóng đưa vào phòng sinh.
Lúc này, em bé không hề làm khổ cô mà lại rất phối hợp, sau khi đau bụng hơn 1 giờ thì Trần Niên thuận lợi sinh hạ một bé gái nặng 3kg2.
Trình Ngộ Phong và ông nội, Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu, Lộ Chiêu Đệ và Giả Huy Hoàng đều đợi bên ngoài phòng sinh, nghe thấy tiếng trẻ con khóc vang dội khiến ai cũng như vừa trút được gánh nặng, kèm theo đó là cảm giác mừng rỡ vô cùng.
Ông cụ Trình cười không khép miệng: “Khóc lớn như thế, nhất định là một thằng nhóc con khỏe mạnh đây.”
Tay Trình Ngộ Phong siết chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt, rõ ràng là khung cảnh đầu mùa xuân mà cả người anh cứ như vừa mới vớt ra từ trong nước, lưng áo sơ mi ướt đẫm một mảng.
Y tá ôm đứa bé đã được tắm rửa sạch sẽ ra: “Xin chúc mừng, là một cô công chúa.”
Ba vị trưởng bối không kịp chờ mà vây quanh lại, ông cụ Trình nhìn khuôn mặt bé xíu vẫn còn đỏ hỏn kia: “Thì ra là con gái a ha ha ha. Con gái được, con gái được lắm….”
“Ngộ Phong, đừng có ngẩn ra như thế nữa, nhanh nhanh qua đây xem con gái của cháu này.”
“Ủa, nó đâu rồi?”
Lộ Chiêu Đệ chỉ vào phòng sinh: “Anh ấy vừa vào trong rồi ạ.”
Bên trong phòng sinh.
Trần Niên mệt mỏi thở không ra hơi, Trình Ngộ Phong cầm lấy tay cô: “Bà xã.”
“Vâng.” Cô miễn cưỡng mở mắt ra, “Em vừa nghe nói rồi, là con gái.”
Cô quá mệt nên sau khi nói được mấy câu đã ngủ thiếp đi.
Trình Ngộ Phong đặt lên trán cô một nụ hôn: “Ngủ đi, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Khi Trần Niên tỉnh lại lần nữa đã là buổi trưa, vừa mở mắt ra cô đã thấy trước giường là Trình Ngộ Phong, ba vị trưởng bối cũng có mặt, mẹ đang chỉ anh cách bế em bé.
Động tác của anh vừa nhẹ vừa lóng ngóng, sợ cục thịt nhỏ xíu trong lòng không thoải mái.
“Niên Niên tỉnh rồi.”
Dung Chiêu dịu dàng nói: “Ngộ Phong, con bế bé cưng qua cho Niên Niên xem đi.”
Nói xong bà bèn nhìn chồng một cái, Diệp Minh Viễn hiểu ý, ông cụ Trình cũng hiểu nên cả ba người nối đuôi nhau bước ra ngoài, còn chăm sóc mà đóng cửa lại.
Trình Ngộ Phong đặt con gái bên cạnh Trần Niên.
Bé gái có mái tóc đen nhánh, hàng lông mi vừa dày vừa dài, làn da trắng nõn, cái miệng bé xinh đỏ tươi, hiện tại vẫn chưa thể nhìn ra bé giống ai, Trần Niên vừa gặp con, cả trái tim như tan chảy.
Cô khẽ chạm vào má con gái: “Mềm mại quá.”
Đôi mắt Trình Ngộ Phong cũng dịu dàng chưa từng thấy: “Đúng rồi, giống em đấy.”
“Niên Niên,” anh cầm lấy tay cô, đặt lên đó một chuỗi những nụ hôn, “Cảm ơn em.”
“Cảm ơn cái gì chứ?” Trần Niên nghe đến đây, chóp mũi thoáng chua xót, “Sinh được con của chúng ta, em rất hạnh phúc.”
“À phải rồi, đã suy nghĩ tên con là gì chưa?”
Trình Ngộ Phong nhìn cô một cái rồi lại nhìn con gái, thấp giọng đáp: “Nghĩ kỹ rồi.”