2 tiếng sau.....rồi 2 tiếng nữa.......đã 5 tiếng rồi mà phòng nó vẫn chưa mở. Không khí ngoài hành lang rất là căng thẳng. Sau khi tỉnh lại pít là nó vẫn còn ở trong thì hắn nhất quyết đòi ngồi đó chờ, ko ai có thể ngăn cản đc hắn. Hắn sợ sẽ mất nó. Cuối cùng thì cánh cửa cũng mở ra. Nữ bác sĩ trẻ cúi chào bà Hiền. Hắn chạy ngay ra và hỏi (Ủa tưởng chân pị đạn bắn mà vẫn chạy đc sao?):
-Cô ấy sao rồi?
-Dạ thưa cậu chủ, tiểu thư đã pị chầy xước khắp cơ thể do pị đánh = vật nhọn. Ngay sau đó còn pị sát muối và ở trong 1 điều kiện ẩm ướt gây ra nhiễm trùng. Chúng tôi đã cố gắng hết sức để sát trùng cho cô ấy nên tạm thời những viết thương đó ko đáng lo ngại và chắc chắn ko để lại sẹo, chỉ cần 1-2 ngày lên da là sẽ trở lại bình thường thôi. Nhưng điều đáng lo ngại ở đây là....-Vẻ mặt của BS có chút lo lắng, sợ hãi. Cô ta cúi mặt xuống. Tất cả đang rất hồi hộp.
-Cô có nói nhanh đi ko?-Đồng thanh giận dữ.
-Dạ tiểu thư do chấn động tâm lí nên dẫn đến tình trạng hôn mê. Chúng tôi ko thể chắc chắn bao h tiểu thư có thể tỉnh lại. Có thể là 1 ngày, 1 tuần, 1 tháng hay 1 năm hoặc nhìu hơn. Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Tôi xin phép.-Bắc sĩ nói rồi rời đi.
Bà Mai nắm chặt tay, nghiến răng rít lên:
-Ai? Ai đã làm ra chuyện này?
-DẠ là do Tố Uyên. Nhưng cô ta đã tự tử rồi ạ.-Mi
-Khánh! Con đuổi cổ bố cô ta ra khỏi công ti cho mẹ. Làm cho nhà cô ta sụp đổ!
-Vâng con biết rồi.
______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________Một tuần nữa lại trôi qua. Như z là đã 2 tuần rồi mà nó vẫn chưa tỉnh lại. Phong định nghỉ học để cùng hắn thay phiên chăm sóc cho nó nhưng hắn ko chịu. Cả trường khi thấy vắng bóng của công chúa và hoàng tử thì đứng ngồi ko yên. Cả nhóm bn của nó thì lo lắng đến nỗi học mà cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn ra ngoài, ko hề để ý đến bài giảng, tâm hồn treo trên ngọn cây Mắt của Mi và Trâm đã sưng húp do khóc nhiều mặc dù Minh và Duy có an ủi đến gãy lưỡi. 2 mama mất ăn mất ngủ vì nó.Dường như tình trạng của nó có ảnh hưởng rất lơn đối vs mọi người. Thậm tệ nhất vẫn là hắn. Hắn h chỉ có thể miêu tả = 1 từ thảm hại. Nhìn hắn ko khác j 1 thằng nghiện hút cả. Gương mặt xanh xao, hốc hác. Quần áo xộc xệch. Cơm ko ăn 1 hạt. "Tiết kiệm" bằng cách uống nước thay cơm. Suốt ngày ngồi bên giường bệnh của nó, nắm lấy đôi bàn tay ngọc ngà kia và nói xảng như người mất hồn. Nói đến khát khô cổ rồi vẫn nói, có khi còn ngất lúc nào ko pít nhưng khi tỉnh dậy lại tiếp tục 'sự nghiệp' của mình. Hắn bây h ko còn là 1 hotboy, 1 hoàng tử nữa. Mặc dù mọi người có khuyên đến rát cổ đi chăng nữa thì hắn vẫn thế.
-Linh ak! Em có nghe anh nói ko z? Em có thể mau tỉnh lại nhìn anh ko? Em có cần hành hạ anh đến mức này ko?
-Linh ak! Mọi người lo cho em nhiều lắm đó. Em mà ko tỉnh lại là mọi người sẽ giận em đó. Mau tỉnh lại đi nha!
-Linh ơi! Em có pít anh đau thế nào khi nhìn em như z ko hả? Tại sao em ko tỉnh lại mà nhìn anh đi chứ?
-Khánh Linh ak!Em mau mở mắt ra đi! Em nhẫn tâm nhìn anh như z sao?
-Khánh Linh! Em ngoan ngoãn tỉnh lại đi nào. Em chỉ cần mở mắt ra nhìn anh thôi anh sẽ làm rất nhiều món ngon cho em ăn. Anh sẽ cùng em đến cánh đồng hoa bồ công anh chơi. Anh sẽ ko bắt nạt em nữa. Anh hứa đó! Anh hứa!
…………..Bla Bla……………
Hắn cứ thế, cứ độc thoại 1 mình. Nói như 1 người mê sảng. Mọi người đứng ngoài nhìn mà thấy xót xa, nước mắt ko tự chủ mà rơi lã chã xuống nền gạch hoa lạnh lẽo.