Lại một hum nữa trôi qua, tối hôm trc hắn bị ngất nên đc đưa về nhà truyền nước và chất dinh dưỡng. Bà Mai đã thay hắn ở đây trông nó. Nắng mùa đông yếu ớt chiếu vào phòng. Tay nó cử động nhẹ làm bà Mai giất mk tỉnh giấc.-Con tỉnh rồi ak, thấy sao rồi, còn đau ko, có pít mọi người lo lắng thế nào ko mà h mới tỉnh hả?-Bà mừng đến nỗi rớt nước mắt
-Mama khóc đấy hả? Mama hỏi nhiều z con pít trả lời sao?
-Hjhj tại mama zui quá ấy mà!
-Hjhj con tỉnh từ hum qua rùi nhưng nhìn VA ngủ con ko tiện đánh thứ. Mà nhìn anh ta thậm tệ quá mẹ ha!
-Tại con chứ ai! Vì lo lắng cho con mà nó ko ăn uống j nên xanh xao như ng sắp chết ấy. Mà con pít ko? Nó cho người treo đầy ảnh của con vs nó ở căn biệt thự ngoại thành lúc 2 đứa đi chơi đấy. Nhìn 2 đứa cute ghê lun đó! Thôi để mẹ đi gọi bác sĩ rồi thông báo cho mọi người nhé!-Bà Mai nói 1 tràng dài.
-Mama đừng thông báo vs mọi người vội! Cứ gọi bác sĩ khám xong rùi con nhớ mẹ 1 chuyện!
-Đc đợi mẹ xíu.
Bà Mai nói rồi chạy đi gọi bác sĩ. Khám xong, bác sĩ bảo:
-Tiểu thư đã ko sao rồi, chỉ cần tĩnh dưỡng khỏe lại là ổn. Thế mà tiểu thư làm cho thiếu gia nhà tôi khốn khổ, chết lên chết xuống vì người.
-Dạ cảm ơn bác sĩ!
-Vâng chào tiểu thư tôi đi!-Bác sĩ cúi chào rồi ra ngoài.
-Con có việc j muốn nhờ mẹ sao?-Bà Mai tò mò
-Con muốn người tiếp theo pít con tỉnh là cậu ta! Dù sao thì cũng vất vả cho cậu ta khi phải chăm sóc con.
-Ý con là VA?
-Dạ phải. Nhưng con ko muốn nhìn thấy bộ dạng hắn như z đâu.
-Vậy mama phải làm sao?
-Mama chỉ cần đến mắng cho cậu ta 1 trận là oke ngay. Nhớ là phải diễn cho đạt vào ko là con ngất tiếp đấy!
-Đây là đang hăm dọa mẹ sao? CÁi con bé này thật tình. Nhưng mama thấy tội nghiệp thằng bé lắm!
-Tội j mà tội! Hắn ko tội hắn thì thôi mama tội làm j cho mệt. Thôi ma đi đi. Nhớ rặn cả bác sĩ ko đc phô cho ai pít nữa đấy!
-Đc rồi, pít rồi. Bye con, ngủ tí đi!
-Dạ bye mẹ, mọi chuyện nhờ mự.
-Rồi rồi!
Sau khi dặn dò bác sĩ xong thì bà Mai đến biệt thự nhà họ Trần. Trong phòng khách, bà Hiền đang đứng ngồi ko yên, đi đi lại lại tìm cách cho đứa con trai mk tỉnh lại.
-Hey chào bà! Tôi nhờ bà một chuyện đc ko?-Bà Mai Đến thì thầm vào tai bà Hiền (Nhưng t/g đã nghe đc hehe)
-SAo? Có chuyện j z?
-Tôi sẽ làm cho con bà tỉnh lại. Ko còn như những ngày trc nữa.
-Bằng cách nào z?
-Chửi nó 1 trận!
-Hả?
-Đừng ngạc nhiên. Đây ko phải ý của tôi! Đồng ý chứ?