Chinh Phục Dị Giới

Chương 12: Đầu trâu mặt...



Đôi mắt xanh biếc của Thanh Liên dần mở ra, bên trong chứa một ít sự mơ màng còn cô đọng lại, đôi môi khẽ run rẩy nói

" tên khốn nạn nào chơi trò hố cha thế này suýt nữa hại mình giật nảy vỡ tim rồi! cái xxxl tên khốn nạn nào bày ra cái trò này...@₫₫@ "

miệng vẫn thầm than, Hai tay khẽ đặt xuống đất để đẩy bản thân đứng dậy, mà lúc đặt tay chống xuống Thanh Liên bỗng cảm giác có một loại lạnh buốt xương từ bàn tay truyền đến liền giật thót người quay đầu lại, đang định nói gì đó bỗng hắn mặt liền tái xanh hét to

" Á á á á!!!!! moá ơi có quỷ"!!! "

đối diện mặt của Thanh Liên là cái đầu lâu, mà không chỉ một cái mà là cả một đống, nhiều không kể xiết chất thành một núi nhỏ, mà hắn liên lại ngồi trên đỉnh núi này...., hai chân khẽ run không tự chủ được mất sức khiến cơ thể lăn theo rơi xuống dưới

Bản thân cứ thế lăn xuống dốc không phanh, đầu óc thì quay vòng vòng khiến bản thân Thanh Liên choáng váng lại một lần nữa rơi vào bất tỉnh nhân sự

....

khoảng hai canh giờ sau đôi mắt xanh biếc của thanh liên lại một lần nữa mở ra mà bên trong con ngươi vẫn còn đọng lại sự chấn động không sao xoá được, được một lúc lại lại được tinh thần Thanh Liên khẽ xoay đầu liếc nhìn xung quanh khi nhìn thấy hình ảnh xung quanh thân đôi con ngươi không khỏi chấn động một lần nữa!

trước mắt hắn hiện tại không chỉ là một mà là một núi xương nữa mà là có tận vô số núi xương có đủ loại hình dáng như Nhân tộc, rồng châu âu, xác con gì đó rất giống con bướm và nhiều loại nữa...

Thanh Liên hai mắt trợn to tròn nhìn hình ảnh trước mắt để cả đời này sẽ không bao giờ quên được miệng khẽ thầm than

" cái đống xương này... cần bao nhiêu xác người mới có thể tạo thành được chứ....?"

đang ở trong sự miên mang thì bên tai Thanh Liên liền vang lên âm thanh

" Đinh! Phát hiện âm khí đang xâm nhập cơ thể kí chủ, đang tiến hành cử lí"

" Đinh! xử lí hoàn tất! âm khí đã được chuyển hoá thành điểm kinh nghiệm yêu cầu kí chủ hấp thụ nhiều hơn! "

" Đinh! Kí chủ đã thăng cấp thành công trước mắt là..... "

Thanh Liên khuân mặt ngơ ngác nghe được âm thanh của hệ thống liền hỏi

" Hệ thống! cái âm khí kia là cái gì? làm sao để hấp thụ "

sau câu hỏi của mình đợi mãi một mà không thấy Hệ thống trả lời Khiến Thanh Liên càng tò mò hơn

" âm khí " hai tay khẽ đưa ra không trung " chả lẽ lại là cái làn khói đen này? "

bên tai Thanh Liên lại xuất hiện tiếng kêu của hệ thống

" Đinh! phát hiện âm khí đang hấp thụ.... "

Thanh Liên khẽ "Ồ" lên một cái, miệng khẽ nhếch lên cười

" vậy là đúng rồi! "

liếc nhìn xung quanh Thanh Liên liền phát hiện phía trước hắn tầng khói đen này càng ngày càng dầy hơn thì phải? hai mắt liền loé sáng miệng rên lên

" Điểm kinh nghiệm! Ta tới đây!!"

....

đi vào sâu hơn những tầng khói đen càng dầy hơn mà bản thân Thanh Liên cũng càng ngày càng cảm giác ngột ngạt, Thanh Liên nhìn cái hang này không khỏi thầm than, cái hang này thật sự quá lớn nếu muốn có thể di dời cả thành phố xuống đây sống cũng đủ ấy chứ

đi được một đoạn thì Thanh Liên liền dừng lại, phía trước hắn đã là đường cụt bị chặn bởi một bức tường đá, Thanh Liên liền đứng đó hai tay đặt lên cằm kiểu conan suy nghĩ " Rõ ràng cái âm khí từ hướng này phát ra bây giờ lại là đường cụt? lạ..."

Đang sut nghĩ miên mang thì trong đầu hắn bỗng sẹt qua 1 tia sáng đầu óc thông suốt khuân mặt bừng tỉnh như nhận ra sự thật miệng quát một cái

" Phải rồi ha! cái này biết đâu lại có cơ quan nào đó để mở cửa hang chăng...?" không nói nhiều bản thân thanh liên liền lấy tay mần mò trên tường " cạch " một âm thanh quen thuộc vang lên, thanh liên sờ vào một hòn đá có hình thù kì lạ liền cảm giác khác hẳn với mấy cái khác mặt liền bừng tỉnh đại ngộ " chắc chắn là nó " nhấn mạnh một cái hòn đá kia liền thọt vào trong

đúng lúc này khuân mặt thanh liên bỗng tắt hẳn nụ cười thay vào đó là vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ

" cái này cảm giác sao cứ quen quen thế nhỉ?...." -.-"

"bục " lại một âm thanh quen thuộc kêu lên, phía dưới chân thanh liên liền xuất hiện một cái hố... ân! lại là một cái hố không có đáy, thân hình thanh liên liền thọt một cái rơi xuống cái hố chỉ kịp hét lên một tiếng

"aaaaaaa!!!! ta căm thù kẻ nào bày ra cái trò khốn nạn này aaaaaaa!!!! ~ "

và từ đó không ai nhìn thấy hắn nữa ( à nhầm! nếu thế thì nhạt quá nhỉ...)

......

lại một lần nữa tỉnh lại Thanh Liên mở to hai mắt ngồi dậy lấy bàn tay dụi dụi miệng liền chửi cha mẹ thằng nào bày ra cáu trò này

" một ngày mà mình liền ngất đến mấy lần lận hôm nay là ngày gì mà xui vậy hà!!!! "

lắc đầu một cái Thanh Liên liền không quan tâm đến nữa... chuyện đến đấu thì đến... nước đến chân nhảy ân! kệ đi...

lúc này thanh liên liền ngẩng đầu lên nhìn về phía trước... ánh mắt hắn bỗng nhiên trợn to, từng giọt từng giọt mồ hôi từ hai bên má chảy xuống miệng chỉ khẽ rên lên " Ngưu ma vương...! "

trước mặt thanh liên lúc này là một con trâu... nhầm! phải là người trâu mới đúng! chính xác với từ "đầu trâu thân người" ít nhất cũng phải to cao bằng toà nhà 5 tầng đang mở to hai mắt đỏ lòm nhìn về phía hắn, hơi thở của con người trâu phả ra hướng về phía thanh liên khiến hắn không tự chủ được ngồi bệt xuống ánh mắt tỏ rõ sự kinh hãi vô cùng

hai bên cứ như thế im lặng cho đến khi con người đầu trâu kia lên tiếng cười lớn

" hahaha!! sau bao nhiêu lâu cuối cùng bổn vương cũng đợi được ngày này! đã thế còn là căn cốt 12 sao! thiên đạo muốn ta quay lại rồi, ta sẽ quay lại huỷ diệt các ngươi lũ nhân loại khốn kiếp muahahaha....!!!! "

con người trâu liền đứng bật dậy nhưng hai bên xích sắt liền kéo cơ thể hắn lại khiến hắn không thể di chuyển chỉ có thể hống lên

" Khốn nạn! Khốn nạn!!! các ngươi dám phong ấn bổn vương!! bổn vương muốn tất cả các ngươi bị huỷ diệt aaaaa!!! "

Thanh liên ngồi bệt nãy giờ ánh mắt nhìn con người trâu không khỏi run lên sợ hãi, cái khí thế này cũng quá doạ người rồi...! trong đầu thanh liên liền nghĩ đến một điều "chạy" nhưng hắn lại vô cùng thất vọng vì chạy kiểu gì bây giờ? hắn là rơi từ trên xuống hà!!!... hai chân không tự chủ được lui lại

đối diện với Thanh Liên con trâu sau khi hống một lúc liền nhìn vào thanh liên với ánh mắt thèm thuồng! căn cốt 12 sao à! cái này tư chất có thể sánh ngang với chủ nhân trước kia của hắn vì thế không khiến hắn thèm thuồng mới lạ! nhưng cơ thể hắn bị xích ở đây liền không thể với tới nhân loại kia! điều này không khỏi khiến hắn vô cùng căm thù những kẻ trước kia phong ấn hắn

lấy lại sự bình tĩnh người trâu liền nói ra âm thanh nhỏ nhẹ về phía Thanh Liên

" Tiểu nhân loại ngươi lại đây ta có việc muốn nhờ ngươi giúp chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi nơi này! thấy sao ngươi có muốn hay không? "

Thanh liên nghe thấy con người trâu đó nói liền lấy lại tinh thần đứng dậy chỉ vào người y nói

" nếu ta thả ngươi ra ngươi liền hại ta thì sao? " ánh mắt thanh liên nhìn con trâu đó toát lên vẻ nhiêm túc

người trâu cũng không có cách nào khác đành nói

" Ta thề với thiên đạo! chỉ cần ngươi thả ta ra ta sẽ không làm hại đến tính mạng của ngưoi "

nghe con trâu đó nói Thanh Liên cũng bớt đi một chút sự cảnh giác, thiên đạo ở thế giới này không phải có thể đùa! chỉ cần ngươi làm trái lời thề sẽ bị vạn lôi cùng đánh khiến ngươi biến thành khói bụi mãi mãi không được siêu sinh,

Thanh Liên tiến lên phía trước liền hỏi lại

" vậy ta phải làm thế nào? "

thanh liên vẫn vô cùng cảnh giác chỉ cần có gì hơi lạ xuất hiện hắn liền lùi lại ngay, con người trâu kia nghe vậy biết là đối phương đã đồng ý liền cười ha hả sau đó chỉ tay về 4 lá cờ đặt ở 4 góc tường nói

" ngươi chỉ cần nhổ mấy cái đó ra là dược còn lại ta sẽ tự lo *

Thanh Liên do dự một chút liền đi về phía 4 lá cờ nói " được "

từ từ nhổ từng cái lá cờ ra đến cái cuối cuồng thanh liên liền rút một cái " Uỳnh" tiếng vang vọng vang khắp nơi bản thân thanh liên cũng bị chấn động ngã bệt xuống đất

con người trâu kia sau khi được giải khai phong ấn hắn liền hét to một tiếng " Ra!! " hai tay hai chân hất mạnh một cái những cái xích sắt khổng lồ trói cơ thể hắn liền " đùng " một cái vỡ ra thành từng mảnh

hai tay giơ lên trời mặt hướng theo hú mạnh một cái rồi cười sảng khoái hét lớn

" hahaha Bản Vưong đã quay lại rồi đây, nhân loại các người hãy chờ đất cho ta!!! "...

ps/tg: ta ngại viết quá đi hà... ai động viên ta đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.