Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 29: Lục Lâm Vãn làm nũng



Lục Hoài Chuẩn đột nhiên nổi bão như vậy làm mọi người đều kinh ngạc.

Cái gì thế này?

Vừa rồi Lục Lâm Vãn cũng bị anh dọa sợ, dù sao trông có vẻ anh là một người có tính cách rất tốt, lúc trước dù cho cô có đánh anh thế nào cũng không thấy anh đánh trả.

Quen biết lâu như vậy mà đây vẫn là lần đầu tiên thấy anh nổi giận như vậy.

Chỉ bởi vì có người đưa thư tình cho cô.

Lục Hoài Chuẩn đột nhiên như vậy, dọa tất cả mọi người sợ hãi, bạn cùng bàn của anh nhìn thấy anh đã trở lại, sợ hãi bắt lấy tay anh, nhắc nhở anh: "Hoài Chuẩn, cậu làm gì vậy? Cậu, tớ là bạn của cậu, tớ cũng không thể giúp cậu. Cậu không thể vì mình là chó độc thân mà ghen ghét bạn Lục Lâm Vãn có thể tìm được bạn trai, lại xé thư tình của cậu ấy nha."

Sau khi Lục Hoài Chuẩn xé bức thư tình kia đi thì mới hả giận, anh uống một ngụm nước hạ hỏa, nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Vãn, ánh mắt mang theo sát khí, dùng thái độ nghiêm túc nói với cô: "Đây là tớ giúp bạn Lục Lâm Vãn, bây giờ cậu ấy đang học lớp mười hai, chính là lúc nên học tập nghiêm túc, không thể bị mấy chuyện yêu yêu đương đương này làm chậm trễ. Hơn nữa, trường học của chúng ta lại cấm học sinh yêu đương, càng cấm học sinh yêu đương khác lớp đây là trái với quy định trường học, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Lục Lâm Vãn chỉ có thể yêu đương với học sinh trong lớp chúng ta."

Bạn cùng bàn của anh nghe xong lời này, có chút khó hiểu, "Từ khi nào mà trong nội quy trường học lại có điều này thế?"

Lục Hoài Chuẩn bị tức đến mức giọng điệu tăng vọt lên: "Tớ nói có là có. Bao nhiêu tuổi hả, cứ phải yêu đương làm gì, không bằng học tập cho tốt, nếu cậu ấy dùng cái tâm tư này để học, Thanh Hoa Bắc Đại đều là của cậu ấy."

Các bạn học nghe xong lời này thì rất cảm động, không hổ là Lục Hoài Chuẩn, quả nhiên có dáng dấp của cán bộ kỳ cựu.

Lục Lâm Vãn bị anh dọa sợ, không dám đắc tội anh, giơ ngón tay cái lên với anh, nịnh hót nói: " Bạn Lục Hoài Chuẩn nói rất đúng, tớ nghe lời bạn học Lục Hoài Chuẩn."

Đúng lúc này tiếng chuông vào học vang lên, mọi người nghe thấy tiếng chuông, nhanh chóng trở về, cũng tuyên bố kết thúc chuyện vừa rồi.

Lục Lâm Vãn cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thẩm Chân cảm thấy Lục Hoài Chuẩn thật sự quá xấu xa, cô ấy đau lòng an ủi Lục Lâm Vãn: "Vãn Vãn, cậu đừng tức giận vì cậu ta, cậu phải biết rằng chắc chắn là cậu ta ghen ghét với cậu. Cậu nghĩ đi, hai người các cậu đấu nhiều năm như vậy, vẫn luôn như nước với lửa, kết quả hiện tại có người theo đuổi cậu, cậu ta lại không có người theo đuổi, vẫn là một tên chó độc thân, bây giờ nhìn thấy người khác theo đuổi cậu, cậu ta sẽ tức giận, không muốn cậu được người khác theo đuổi, không muốn cậu thoát ế!"

Lục Lâm Vãn: "...... Chân Chân, cũng không phải như cậu nói đâu."

Thẩm Chân: "Cái gì mà không phải chứ, Vãn Vãn, tớ nghĩ như vậy đấy, là cậu ta ghen ghét cậu được người ta theo đuổi, hơn nữa cậu ta lại không có bạn gái, cho nên cứ như vậy. Đây là bình thường, bởi vì hai người các cậu đấu nhau nhiều năm như vậy rồi, đột nhiên cậu có người yêu, mà cậu ta lại không có, cậu ta còn không phải là một đứa nhóc bị tổn thương sao."

Lục Lâm Vãn: "......" Anh tức giận là bởi vì anh là người yêu của mình mà.



Lục Lâm Vãn dở khóc dở cười, chuẩn bị giải thích rõ ràng với Lục Hoài Chuẩn sau khi tan học, cô cũng không biết bạn lớp trưởng kia thích cô mà.

Lục Lâm Vãn vẫn luôn nhịn tới lúc tan học, chờ sau khi mọi người đều rời đi, cô tìm tới Lục Hoài Chuẩn.

Lúc tan học buổi chiều Lục Hoài Chuẩn đều sẽ đi đánh bóng rổ một lát, hiện tại chuẩn bị đi chơi bóng rổ, Lục Lâm Vãn kéo anh lại.

Anh dùng một tay ôm bóng rổ chuẩn bị rời đi, không thèm để ý tới Lục Lâm Vãn, không nói lời nào, tự mình ăn dấm tự mình tức.

Lục Lâm Vãn kéo anh lại, nói: "Anh đừng giận được không, em cũng không biết cậu ấy thích em mà, em thật sự không biết, cho nên anh đừng nóng giận nữa nhé, có được không."

Lục Hoài Chuẩn nghe xong lời này trong lòng thoải mái, cũng vui vẻ, dù sao bạn gái cũng đã làm nũng với mình rồi, nhưng là tính anh chính là tính kiêu ngạo xấu nết kia; "Tránh ra, không thèm để ý tới em, em đi tìm người khác trước đi, tìm tên lớp trưởng kia kìa, cậu ta thích em, em còn nhận thư tình của cậu ta, nhận thư tình của người ta thì em đi làm bạn gái của người ta đi, đi tìm cậu ta đi, đừng tìm anh."

Trước kia vì sao Lục Lâm Vãn lại không biết anh không bình thường như thế nhỉ, nhưng nhìn dáng vẻ kỳ quặc của anh, cô còn cảm thấy đáng yêu một cách khó hiểu, giang hai tay ra ôm eo anh, cứ trực tiếp ôm anh như vậy rồi nói: "Lục Hoài Chuẩn, anh đừng nóng giận nữa nha, em thật sự không biết, em không làm bạn gái của cậu ấy, em là bạn gái của anh mà."

Lục Hoài Chuẩn nghe xong lời này, nhíu mày nhìn cô, có chút không thích ứng được, "Không được, em không thể làm nũng như vậy, em làm nũng như thế anh có chút chịu không nổi."

Trước đây Lục Lâm Vãn đối xử với anh thật sự chính là hô to gọi nhỏ, làm nũng như vậy, anh cảm giác hơi sai sai, da gà cũng nổi lên rồi.

Lục Lâm Vãn cảm thấy mình chiều anh quá nên anh hư rồi, cô cũng không thích làm nũng như vậy, thấy anh hồi lâu không có phản ứng gì, không muốn dỗ anh nữa, "Dù sao em đã làm nũng với anh, anh không chấp nhận thì thôi, em đi đây."

Lục Hoài Chuẩn nghe được lời này thì lại sốt ruột, giữ tay cô lại không cho cô rời đi, để cô ôm lấy mình, "Anh không giận. Anh chỉ ghen thôi, nếu không chúng ta công khai đi, bằng không giờ có một lớp trưởng lớp A6, lỡ như sau này còn có lớp trưởng lớp khác thì làm sao bây giờ."

Lục Lâm Vãn sợ, kéo tay anh lại, "Không được, sẽ không đâu, nếu bây giờ hai người chúng ta công khai chính là làm trò cười cho cả thiên hạ rồi. Mọi người đều cho rằng chúng ta có thù oán, anh nhịn một chút được không! Còn có một tháng nữa là thi đại học, đến lúc đó chúng ta thi đại học xong rồi lại nói."

Lục Hoài Chuẩn bị điệu bộ làm nũng cô thuyết phục, đồng ý.

Nhưng lại có điều kiện, "Chờ chút nữa anh chơi bóng rổ em phải đưa nước cho anh."

Lúc trước anh còn hâm mộ bạn gái người khác đưa nước cho đồng đội của anh, còn anh lại không dám trực tiếp kêu Lục Lâm Vãn đưa, hiện tại là bạn gái, phải đưa.

Lục Lâm Vãn có chút lo lắng, "Người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

"Em cứ nói là em đổ thuốc diệt chuột hạ độc vào trong đó, người khác thấy cũng sẽ không nghĩ nhiều, còn cảm thấy đó chính là Lục Lâm Vãn, không sai."

Lục Lâm Vãn: "......"



Lục Lâm Vãn đồng ý, cô đi một chuyến về ký túc xá chuẩn bị tắm rửa trước, nếu không lại kéo dài tới tối thì sẽ mất nước.

Cô đi về ký túc xá trước, Lục Hoài Chuẩn tới sân bóng rổ.

Lúc Lục Lâm Vãn tắm rửa xong, Thẩm Chân ở bên ngoài mua đồ ăn vặt cũng trở về, nói với cô: "Vãn Vãn, cậu nhờ tớ mua nước khoáng tớ mua rồi, tớ để trên bàn cậu ấy, đúng rồi, không phải lúc nãy tớ đi qua sân thể dục sao, cậu đoán có gì xảy ra đi, tớ nhìn thấy Lục Hoài Chuẩn với lớp trưởng lớp A6, người vừa mới tỏ tình với cậu ấy, chơi bóng rổ với nhau, đúng là cừ thật, dáng vẻ hung hăng kia kìa, không biết còn cho rằng đang ở trên chiến trường."

Lục Lâm Vãn cảm thấy hỏng rồi, cô mặc đồng phục vào, cầm nước đi ra ngoài.

Thời gian vừa khéo, bọn họ đã chơi xong, lớp trưởng lớp A6 nhìn thấy Lục Lâm Vãn còn cười nói: "Lục Lâm Vãn, cậu tới đưa nước cho tớ sao?"

Lục Lâm Vãn xấu hổ.

Lục Hoài Chuẩn nghe xong lời này, đoạt lấy nước khoáng trên tay Lục Lâm Vãn, ừng ục ừng ục uống hết cả chai ngay trước mặt lớp trưởng lớp A6, vốn dĩ định ném cái chai lên người cậu ta, nhưng anh lại tiếc, đây là nước khoáng Vãn Vãn mua cho anh, ngay cả cái chai cũng là của anh.

Sau khi anh lạnh mặt thực hiện một loạt hành động đó thì lôi kéo Lục Lâm Vãn rời đi.

Lục Lâm Vãn không hiểu ra sao bị anh kéo tới phòng thiết bị ở cách đó không xa.

Anh để Lục Lâm Vãn chờ anh ở bên trong.

Anh ôm bóng rổ đi ra ngoài, tới WC tắm rửa tiêu độc một chút rồi mới trở về, quả bóng rổ này anh vừa mới mua, sau khi anh đã chuẩn bị xong thì nói với Lục Lâm Vãn, "Anh vừa mới mua quả bóng rổ mới, em làm ký hiệu cho anh đi."

Lục Lâm Vãn nghe xong lời này, lấy quả bóng rổ qua, hôn một cái lên nó.

"Như vậy được không?"

Chắc chắn Lục Hoài Chuẩn không dễ giải quyết như vậy, anh ngồi xổm xuống, cởi quần Lục Lâm Vãn ra, bóng rổ thả xuống phía dưới rồi nói: "Em cầm bóng rổ ma sát tự an ủi đi, dùng nước trong em làm ký hiệu cho anh."

Lục Lâm Vãn: "...... Lục Hoài Chuẩn, đầu óc anh bị gì à, cái chuyện thẹn thùng như vậy em không làm."

Lục Hoài Chuẩn đã nổi nóng, kéo cô ngồi xổm xuống, đặt mông lên quả bóng rổ.

Lục Hoài Chuẩn còn có ý xấu cởi quần lót của cô ra, Lục Lâm Vãn muốn từ chối, nhưng không chịu được sự ngang ngược của anh, sức lực anh lại lớn, cô trực tiếp ngồi lên trên quả bóng rổ, nơi riêng tư non mềm đặt lên quả bóng, có chút kích thích......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.