Hiện tại hai người đều đã thẳng thắn công khai yêu đương, đó là vì Lục Hoài Chuẩn ngang ngược tới mức mười con trâu cũng không kéo được.
Lúc trước Lục Hoài Chuẩn phải lén lút mấy ngày, thật ra bây giờ đã nghẹn cực kỳ, cho nên công khai phát cơm chó trước mặt mọi người.
Vị trí của anh và Lục Lâm Vãn khá gần, lúc tan học là nắm lấy tay Lục Lâm Vãn, hai người tay trong tay không nhúc nhích, anh nằm bò lên mặt bàn, nghiêng đầu ngủ, còn cầm tay cô nối thành một cây cầu.
Sợ sẽ ảnh hưởng đến bạn học muốn đi ra ngoài nên cô còn rất ngượng ngùng.
Nhưng Lục Hoài Chuẩn lại nắm lấy tay cô không bỏ, để bạn học đi ra bằng đường khác.
Các bạn học nhìn thấy mà ai cũng cảm thấy hàm răng của mình đau, ăn nhiều cơm chó quá rồi.
Nếu không chính là lúc tan học Lục Hoài Chuẩn đi thẳng tới chỗ ngồi phía trước Lục Lâm Vãn rồi ngồi xuống, uống ly nước của Lục Lâm Vãn.
Cốc mà Lục Lâm Vãn uống nước rất đáng yêu, là cái Lục Hoài Chuẩn tặng từ rất lâu trước đây, cốc nước có ống hút, chỉ cần dùng ống hút là có thể uống được nước.
Lúc ấy Lục Lâm Vãn chê xấu muốn chết, nhưng vẫn luôn dùng.
Bây giờ Lục Hoài Chuẩn uống ly nước của cô, ngậm ống hút, nhìn cô với cái nhìn đầy đáng yêu, Lục Lâm Vãn bị dáng vẻ của anh chọc tức, hỏi anh: "Anh không có cốc nước nào nữa sao? Anh uống cốc nước của em làm gì? Đều bị anh uống hết rồi."
Đàn ông uống nước rất khác với phụ nữ uống nước, đàn ông thì uống như con trâu, ừng ực ừng ực.
Lục Lâm Vãn chỉ còn một nửa, sắp bị anh uống hết, Lục Hoài Chuẩn dùng đôi mắt như chứa ánh sao sáng long lanh lóng lánh để nhìn cô, vuốt mặt cô rồi nói: "Uống nước của bạn gái rất ngọt, nước của anh không có vị gì cả."
Lục Lâm Vãn: "...... Anh uống nước trắng mà còn đòi hỏi mùi vị gì nữa, anh muốn mùi vị thì anh đi mua Coca đi."
Lục Hoài Chuẩn: "...... Lục Lâm Vãn, đừng có làm mất hứng như vậy được không?"
Lục Lâm Vãn cũng không thèm tức giận với anh, Lục Hoài Chuẩn uống hết cốc nước của cô, rồi lại đi lấy nước đem về cho cô.
Vừa nãy Thẩm Chân đang nằm bò đọc tiểu thuyết, bởi vì hai người bọn họ quá ngọt ngào, cho nên không có mặt mũi đi quấy rầy bọn họ, sau khi mọi người rời đi, Thẩm Chân khẽ meo meo nói với Lục Lâm Vãn: "Vãn Vãn, cảm ơn hai người các cậu đã yêu nhau, giúp tớ thấy được mặt khác người của học bá, tớ thật sự không biết sau khi cậu ấy yêu đương lại là có dáng vẻ chim chuột thế này, cái dáng vẻ nũng nịu nũng nịu lúc nãy thiếu chút nữa làm tớ nôn hết cơm tối, tớ quen nhìn hai người các cậu đánh nhau rồi, hiện tại nhìn thấy các cậu ân ái như thế sắp làm tớ bị dọa chết rồi. Lục Hoài Chuẩn giống như tên liệt đầu óc có vấn đề ấy, tựa như vừa rời khỏi cậu là không tìm được đường tới nơi rồi."
Lời này làm Lục Lâm Vãn cười phụt một tiếng, hình dung cũng rất đúng, trước kia thật sự nhìn không ra anh lại nũng nịu như vậy.
Anh đúng là nũng nịu như vậy đấy.
Buổi chiều tan học ngày hôm đó, Lục Lâm Vãn không trở về ký túc xá, chủ yếu là vì ký túc xá nhiều người, chờ các bạn cùng phòng tắm rửa xong đến phiên người cuối cùng là cô thì cũng sắp một tiếng rồi.
Cô định làm đề thi ở lớp, kỳ thi đại học sắp tới rồi, cho nên muốn tranh thủ từng giây để luyện các môn chính nhiều hơn nữa, miễn cho đến lúc đó lại xảy sai sót gì đó, luyện nhiều đề thì chí ít còn có cảm giác an toàn.
Lục Hoài Chuẩn thấy cô làm đề ở lớp thì anh cũng ở lại, quấn lấy bên cạnh cô, ôm lấy bả vai cô, dán lên vai cô làm nũng nói: "Lục Lâm Vãn, em đừng làm bài, em làm anh đi."
Lục Lâm Vãn đã tự nhủ không thể tiếp tục làm chuyện hoang đường với anh, làm mấy ngày liên tục thì cô chịu được, nhưng phía dưới lại không được cho nên lập tức từ chối anh.
Lục Hoài Chuẩn như đứa con nít không được cho kẹo, dán vào tay cô dây dưa: "Lục Lâm Vãn, em thích anh hay thích đề thi?"
Lục Lâm Vãn nghe xong lời này, ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhíu mày, có chút không vui, "Anh có thể so sánh với bài thi sao?"
Lục Hoài Chuẩn nghe được lời này thì vui vẻ, cho rằng đây là cô đang nói chắc chắn anh quan trọng hơn đề thi rồi, kết quả, Lục Lâm Vãn nói: "Bài thi còn quan trọng hơn anh nhiều."
Lục Hoài Chuẩn: "......"
Sớm hay muộn gì anh cũng tức chết thôi.
Lục Hoài Chuẩn như thằng nhóc không ăn được kẹo thì không chịu, cứ bắt lấy tay cô, ở trong phòng học làm bài thi cùng cô, có đề làm sai còn nhắc nhở cô.
Thật ra Lục Hoài Chuẩn vẫn chưa nghĩ thông suốt, vì sao cô lại thích học tập như vậy, hơn nữa còn thích làm việc ấy như vậy.
Sau khi anh tự bổ sung vào não một đống chuyện khiến anh cảm thấy cô đáng thương, hỏi cô: "Lục Lâm Vãn, có phải gia đình em giáo dục quản lý nghiêm quá không, chính là ba mẹ em suốt ngày bắt em học tập ấy, nếu không học thì sẽ đánh em, thi không đứng thứ nhất thì sẽ treo em lên đánh."
Lục Lâm Vãn: "...... Anh nói cái gì thế? Ba mẹ em rất cởi mở, em thi thế nào cũng chẳng sao cả, chỉ cần vui là được."
Lục Hoài Chuẩn: "Vậy em thích học tập như thế làm gì?"
Lục Lâm Vãn: "...... Em là trời sinh thích học, trời sinh yêu học không được sao?"
Lục Hoài Chuẩn: "......"
Lục Hoài Chuẩn gần như phục cô, nhớ ngày xưa có một lần anh muốn theo đuổi Lục Lâm Vãn, còn mời cô cùng nhau đi xem một bộ phim để hẹn hò gì đó vào cuối tuần, đi mua đồ này nọ, dạo quanh công viên trò chơi cũng được.
Kết quả Lục Lâm Vãn nói: "Được nha, cuối tuần có thể đi đấy, chúng ta đi nơi nào? Là thư viện hay là hiệu sách. Đúng lúc tớ muốn mua một tập đề thi mới, nếu không chúng ta đi hiệu sách đi, có thể vừa đọc sách vừa chọn lựa đề thi."
Lục Hoài Chuẩn: "?"
Khắc sâu trong ký ức của Lục Hoài Chuẩn là Lễ Tình Nhân năm trước, anh tỉ mỉ chọn lựa một cái vòng tay Cartier để tặng cho Lục Lâm Vãn, hy vọng cô có thể hiểu được lòng mình.
Lục Lâm Vãn thật sự rất cảm động. Trở tay tặng anh một bộ đề thi, nói với anh, anh nên làm nhiều đề thi một chút, để sau này anh đừng mua mấy thứ đắt như vậy nữa, có tiền thì mua đề thi cho cô là được rồi.
Suýt chút nữa Lục Hoài Chuẩn tức đến nỗi nằm viện ngay trong ngày Lễ Tình Nhân, bất kể thế nào cũng phải la lối khóc lóc lăn lộn ở trên giường bắt Lục Lâm Vãn mua quà tặng khác, về sau cô tra Baidu một chút, tặng cho Lục Hoài Chuẩn một hộp sôcôla phiên bản giới hạn Lễ Tình Nhân của Dove.
Đến bây giờ Lục Hoài Chuẩn vẫn chưa nỡ ăn, còn đang đặt ở nhà làm kỉ niệm.
......
Lục Lâm Vãn ngẫm lại bọn họ đã từng xảy ra nhiều chuyện như vậy, Lục Hoài Chuẩn thật là, đến tận già vẫn cứ đáng yêu như vậy.
Thẩm Chân là một người có niềm yêu thích sâu sắc với truyện người lớn, nhìn thấy dáng vẻ Lục Lâm Vãn cười cười, lén lút hỏi cô: "Vãn Vãn, tới hỏi thôi, hai người các cậu có làm cái kia chưa......"
Lục Lâm Vãn không hiểu được, "Cái gì?"
Thẩm Chân vỗ tay, bạch bạch bạch.
Lục Lâm Vãn lập tức hiểu ra, cô gật đầu.
Thẩm Chân thật sự bội phục tốc độ của hai người bọn họ, gạt cô ấy ở bên nhau thì thôi, bây giờ còn gạt cô ấy vụ bạch bạch bạch.
"Khi nào ấy?"
Lục Lâm Vãn: "...... Đại khái một năm trước, lúc sinh nhật tớ."
Thẩm Chân bị dọa tới miệng cũng không khép được, "Sớm như vậy?? Á đù, Vãn Vãn, cậu che giấu cũng đủ sâu đấy."
Một năm trước vào ngày sinh nhật của Lục Lâm Vãn.
Lục Hoài Chuẩn chờ đợi đã lâu, cho nên vẫn luôn nhớ kỹ mốc thời gian này, chỉ nghĩ tới lúc đó, hai người thuận lý thành chương là có thể...... ấy ấy ấy.
Cho nên anh vẫn luôn chờ mong tới ngày đó. Hôm nay là sinh nhật Lục Lâm Vãn, Lục Hoài Chuẩn lịch sự hỏi cô: "Muốn ăn cái gì không hay là muốn đi chỗ nào chơi?"