Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 47: Thuê phòng tình thú thế giới động vật



Nghe thấy lời này, Lâm Manh Sanh lập tức bấm mở diễn đàn trường học, xem một chút xem Lục Lâm Vãn bôi nhọ cô ta như thế nào, kết quả sau khi nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt của cô ta trở nên vặn vẹo.

Thế mà lại bôi nhọ cô ta như vậy, đăng ảnh mà cô ta đăng trên vòng bạn bè lên, cũng không biết Lục Lâm Vãn lấy bản lĩnh ở đâu, cô tìm được bạn bè khác trên vòng bạn bè của cô ta, nhìn thấy cô ta chỉ cho một mình cô xem vòng bạn bè đó, cho nên nói cô ta không biết xấu hổ, rõ ràng bạn trai của cô hờ hững với cô ta, kết quả cô ta vẫn không biết xấu hổ mà sán lại gần, dụ dỗ bạn trai của cô.

Rõ ràng đã nhắc nhở mà vẫn nhắc mãi không sửa.

Lục Lâm Vãn vô cùng thông minh, rõ ràng đều đã làm mờ tất cả chữ Lục Hoài Chuẩn, nhưng cô đều làm lộ ra, chỉ tên gọi họ viết là cô ta không biết xấu hổ dụ dỗ bạn trai của cô.

Còn mong nhà trường xử lí cô ta, nói cô ta không biết xấu hổ, làm bại hoại danh tiếng của nhà trường, trường học có người như vậy, quả thực chính là xui xẻo của trường học, nói rất khó nghe.

Ảnh của Lâm Manh Sanh còn bị đăng lên.

Quan trọng là, các bình luận bên dưới đều là đứng về phía Lục Lâm Vãn, nói cô ta không biết xấu hổ, mọi người đều bảo vệ Lục Lâm Vãn.

Bây giờ đều đang mắng cô ta là đồ trà xanh không biết xấu hổ, nói cô ta dụ dỗ người chính là hồ ly tinh, bài đăng này có độ nổi tiếng rất cao, tất cả mọi người đều bảo cô ta cút khỏi trường học, bảo nhà trường xử lí cô ta, không thể để cho cô ta tiếp tục ở lại trường học được.

Lâm Manh Sanh bị chọc tức phát khóc, không muốn thừa nhận, ấm ức nói với mọi người: "Các cậu đừng tin đứa con gái này, tớ không phải là người như trong bài đăng đó nói, tớ không phải như thế đâu."

Nhưng không ai để ý tới cô ta, lúc này, một bạn học đi vào, báo cho cô ta biết: "Lâm Manh Sanh, giảng viên hướng dẫn bảo cậu đi một chuyến tới văn phòng của thầy ấy, thầy ấy có chuyện muốn nói với cậu."

Ý nghĩa rất rõ ràng, chính là bài đăng của cô ta gây ảnh hướng nghiêm trọng tới danh dự của nhà trường, bởi vì chuyện của cô ta nên nhà trường rất giận dữ, cho cô ta một ngày để xử lí chuyện này cho tốt, gỡ bỏ bài đăng xuống, coi như chưa hề xảy ra chuyện này.

Nếu không thì sẽ xử lí bằng cách đuổi học, dù sao đây là cô ta có đạo đức không đứng đắn, quả thật cũng có thể đuổi học được rồi.

Nghe thấy hai chữ đuổi học, Lâm Manh Sanh lập tức tái mét mặt trong nháy mắt, cô ta cố gắng lâu như vậy, học tập lâu như vậy mới thi đỗ vào trường học tốt như thế này, bắt cô ta nghỉ học, cô ta sẽ không cam lòng.

Cô ta chỉ có thể đi tìm Lục Lâm Vãn, bảo cô gỡ bài đăng xuống.

Cô ta tìm được WeChat của cô rồi nói với cô: "Lục Lâm Vãn, đồ không biết xấu hổ, cô có bệnh à, có phải cô muốn hại chết tôi không, rắp tâm đối xử với tôi như vậy, chơi vui không? Cô muốn tôi đi tìm chết hả? Uy hiếp tôi như vậy, tôi chết thì cô mới vui vẻ hả? Vậy tôi đi chết là được chứ gì."

Lâm Manh Sanh gửi tin nhắn này đi, nhưng Lục Lâm Vãn lại không trả lời, không bao lâu sau, diễn đàn trường học được đổi mới, nội dung trong bài đăng chính là tin nhắn mà cô ta vừa gửi đi, Lục Lâm Vãn không nói lời nào, nhưng lại đăng công khai lịch sử trò chuyện lên.

Còn đăng thêm câu: "Không hiểu nên mới hỏi, trà xanh đều như vậy à?"

Lâm Manh Sanh: "..."

Trước đây có người bênh Lâm Manh Sanh, nhưng nhìn thấy bài đăng này, lập tức hiểu ra tại sao lại thế này, quả thật đúng là Lâm Manh Sanh không biết xấu hổ, người bình thường, sao có thể nói ra những lời này, đây quả thật rõ ràng chính là... hành vi của đứa con gái mưu mô xấu xa, vì thế cùng nhau mắng cô ta.

Lâm Manh Sanh nhìn thấy hình hình như vậy thì sợ hãi, cô ta sai rồi, cô ta gửi tin nhắn WeChat cho Lục Lâm Vãn: "Lục Lâm Vãn, tôi cầu xin cô, cô đừng đối xử với tôi như vậy mà, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi hứa với cô, cô đừng làm gì tôi nữa, sau này tôi sẽ không dây dưa với Lục Hoài Chuẩn nữa, tôi sẽ không như vậy nữa, có được không? Tôi và cậu ta không hề có quan hệ gì, tôi thật sự không có quan hệ gì với cậu ta mà, cô đừng đối xử với tôi như vậy."

Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này, vẫn luôn yên lặng không nói lời nào, nhưng vẫn luôn chụp màn hình lịch sử trò chuyện rồi đăng lên diễn đàn Tieba.

"A a a!" Lâm Manh Sanh tức tới giậm chân, cuối cùng cho Lục Lâm Vãn vào danh sách đen, không cho cô xem lịch sử trò chuyện của mình nữa.

Lâm Manh Sanh sẽ không tiếp tục nhắn tin ăn nói khép nép với Lục Lâm Vãn nữa, cô ta cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi rồi, cô ta đi tìm Lục Hoài Chuẩn, hy vọng anh sẽ tha thứ cho cô ta.

Cô ta đi thẳng tới dưới tầng của Lục Hoài Chuẩn, chặn đường anh, khi anh tới đây thì trực tiếp quỳ xuống xin anh tha thứ: "Lục Hoài Chuẩn, tớ cầu xin cậu đừng đối xử với tớ như vậy mà, tớ sai rồi, tớ thật sự sai rồi, bạn gái của cậu quá đáng quá, đối xử với tớ như vậy, còn không phải muốn hại chết tớ ư? Cậu chỉ cần bảo người yêu cậu xóa bài đăng đi, sau này, tớ sẽ không quấn lấy cậu nữa có được không, sau này tớ sẽ không bao giờ làm như vậy nữa."

Lục Hoài Chuẩn nghe thấy lời này, thì lấy điện thoại ra, quay video thẳng vào mặt cô ta, nói bằng giọng điệu lạnh nhạt: "Tiếp tục, bài đó là tôi đăng, tôi cũng có thể chỉnh sửa, cô tiếp tục nói đi, tôi đăng lên, để cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ như này của cô."

Lâm Manh Sanh nổi giận: "Cậu... có phải các cậu muốn trông thấy tôi chết đi không hả?"



Lục Hoài Chuẩn không nói gì, nhưng vẫn luôn quay video, Lâm Manh Sanh bị tức tới phát khóc, không muốn cầu xin anh nữa mà bỏ đi.

Cô ta muốn tiếp tục liên lạc với Lục Lâm Vãn, nhưng Lục Lâm Vãn đã cho cô ta vào danh sách đen, cũng không thể gọi điện thoại được.

Lần này Lâm Manh Sanh không còn cách gì khác, ngày hôm sau Lâm Manh Sanh nhận được thư đuổi học của nhà trường.

Bởi vì bài đăng tới một mức độ nổi tiếng nhất định thì còn gửi lên sân chơi lớn hơn của cộng đồng, các trang xã hội Douyin và Weibo đều đang nói xấu cô ta, cũng chỉ trong vòng một ngày, cô ta đã bị đẩy lên chỗ đầu sóng ngọn gió, mọi người đều biết sự tích của cô ta, vì bảo vệ danh tiếng, nhà trường chỉ có thể đuổi học cô ta.

Lâm Manh Sanh muốn xin tha cũng vô ích, bởi vì một khi ra quyết định này thì không thể thu lại được, cô ta khóc lóc rời khỏi văn phòng, cầm giấy thôi học.

...

Cứ như vậy Lục Lâm Vãn xử lí xong một trà xanh, còn rất tốn thời gian, nhưng cũng may Lục Hoài Chuẩn có anh họ phụ trách mảng công tác truyền thông, hoạt động diễn đàn nên mới giải quyết được người con gái này.

Lâm Manh Sanh bị đuổi học, Lục Hoài Chuẩn có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, không bao giờ cần lo lắng cho sự trong sạch của mình nữa.

Lục Hoài Chuẩn vui vẻ gửi một tin nhắn cho Lục Lâm Vãn: "Chúc mừng một chút đi, đêm nay chúng ta đi thuê phòng vui vẻ một chút đi."

Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này thì nhìn địa chỉ mà anh gửi một cái, đây là khách sạn tình thú.

Tên này khá lắm, khách sạn bình thường và trong nhà đã không thể thỏa mãn anh nữa.

Bây giờ anh còn cần tới khách sạn tình thú.

Quan trọng là, khách sạn tình thú còn là chủ đề về thiên nhiên, chính là... kiểu thế giới động vật ấy.

Lục Lâm Vãn cảm thấy anh có bệnh.

"Anh chọn chủ đề về thế giới động vật, anh chắc chứ?"

Lục Hoài Chuẩn: "Em không thích à? Anh cảm thấy khá hay, hòa mình vào thiên nhiên, hơn nữa, em không thấy rất hoang dã à? Nếu không, còn có một chủ đề đại náo thiên cung nữa."

Lục Lâm Vãn: "..."

Loại chủ đề này cũng chỉ có Lục Hoài Chuẩn mới có thể chọn thôi. Kiểu khách sạn này đã khai trương lâu như vậy rồi, có phải chỉ có một khách quen là Lục Hoài Chuẩn không?

Mặc dù Lục Lâm Vãn rất phỉ nhổ thứ trò chơi này nhưng thấy Lục Hoài Chuẩn đã chi tiền, số tiền cho một đêm này còn không ít, cô cũng đành chịu, chỉ có thể đi thôi.

Hai người đi vào phòng, Lục Lâm Vãn suýt bị toàn bộ sắp xếp trong phòng này làm cho cười đến chết.

Đây quả thật là thế giới động vật, hơn nữa, phông nền này đúng là kiểu tưởng tượng rằng mình đang dã ngoại ở sâu trong rừng rậm, Lục Lâm Vãn cảm thấy mình cười ra nước mắt rồi.

"Kích thích như vậy à?"

Lục Hoài Chuẩn cảm thấy rất kích thích, nhưng cũng không biết tại sao sắp xếp của người bán lại khác biệt nhiều như vậy, thật đúng là... rất dọa người.

Vậy mà bên trong có một đống thứ giống như cành cây, lại còn có một bộ quần áo giống con hổ, để mặc lên người.

Đây là ý thật sự để cho bọn họ làm tình kiểu động vật hả?

Lục Lâm Vãn cảm thấy mình sắp cười ra nước mắt rồi.



Lục Hoài Chuẩn cảm thấy khá tốt nha, chỗ này không tốt lắm, nhưng chí ít là giản dị đó.

Thứ duy nhất nhìn có vẻ giống như phòng tình thú bình thường, chính là căn phòng này có giường nước hình tròn, trên đỉnh đầu là một chiếc gương tròn, hai người làm gì, thì đều có thể xem rõ ràng ở trong gương.

Chính là làm tình trước gương.

Lục Hoài Chuẩn thấy dáng vẻ cười vui vẻ như vậy của Lục Lâm Vãn thì đẩy cô ngã lên giường, trực tiếp vuốt ve phía dưới của cô, làm cô ngã vào trên giường.

Anh sờ phía dưới của cô, xem trứng rung có làm ra dâm thủy hay không.

Tối hôm nay, khi Lục Hoài Chuẩn bảo cô tới đây thì đã nhét trứng rung vào trong huyệt nhỏ của cô, còn không cho cô mặc quần lót, dọc đường tới đây, đi đường, ăn cơm này kia, đều đang nhét trứng rung.

Quả nhiên, hai người ở bên nhau lâu rồi, là càng ngày càng kích thích, trước kia cho dù là nhét trứng rung thì cũng vẫn mặc quần lót, nhưng tối hôm nay, Lục Hoài Chuẩn không cho Lục Lâm Vãn mặc quần lót, cứ như vậy nhét thẳng trứng rung vào, ăn cơm đi dạo phố, suốt dọc đường đi tới khách sạn.

Lục Lâm Vãn cảm thấy rất xấu hổ, cảm thấy ngại nên vẫn luôn kẹp chặt chân, bởi vì khi đi đường, trứng rung vẫn luôn chuyển động, hơn nữa không mặc quần lót, không có cảm giác che chắn nên Lục Lâm Vãn cảm thấy mình không biết xấu hổ phơi ra cho người khác xem, nên rất xấu hổ.

Cô đi đường thì đều kẹp trứng rung suốt dọc đường, đi đường vô cùng khó chịu, cảm giác nước phía dưới sẽ chảy ra ngoài, cũng không biết có phải bởi vì cô cảm thấy ngại hay không mà luôn có cảm giác sẽ có chất lỏng chảy xuống dưới.

Hơn nữa, cô thậm chí còn cảm thấy chất lỏng đã chảy xuống đất, cho nên cũng không dám cúi đầu nhìn, chính là sợ nhìn thấy thứ gì ngại ngùng.

Hiện tại cô bị Lục Hoài Chuẩn đè ở trên giường, tay anh đã luồn vào trong phía bên dưới, tay anh khupấy loạn ở trong cô bé của cô, anh không vội vã lấy trứng rung ra, trứng rung vẫn rung lên bên trong huyệt nhỏ của cô như trước, nước chảy rất nhiều, tưới ướt đẫm tay anh.

"Vừa rồi rung suốt dọc đường, chảy nhiều nước như vậy à?"

Lục Lâm Vãn cảm thấy xấu hổ kẹp chặt tay anh, không cho anh nhúc nhích, Lục Hoài Chuẩn tách chân cô, lấy trứng rung ra, khiến cho nước chảy ướt nhẹp.

Vừa lấy ra, cả bàn tay ướt sũng nước.

Còn làm ướt đẫm cả giường, Lục Hoài Chuẩn hỏi cô: "Ngứa không?"

Lục Lâm Vãn: "... Anh hỏi như vậy, thế 'thằng nhỏ' của anh có cứng không?"

Lục Hoài Chuẩn: "... Anh đang tán tỉnh mà, em ngoan ngoãn trả lời anh đi."

Lục Lâm Vãn: "... Ngứa muốn chết anh trai ơi."

Lục Hoài Chuẩn: "Gọi anh trai cái gì, gọi bố đi."

Lục Lâm Vãn: "... Lục Hoài Chuẩn, anh không biết xấu hổ như vậy hả?"

Lục Hoài Chuẩn: "Gọi một tiếng đi, con gái ngoan, gọi bố đi."

Lục Lâm Vãn: "..."

Lúc trước Thẩm Chân đã từng nói với cô, đàn ông đều có một đam mê, chính là thích người yêu gọi mình là bố, đam mê thật là kỳ quái.

Ngày xưa cô không tin, cảm thấy không thể nào, làm gì có người biến thái như vậy chứ.

Bây giờ...

Cô tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.