Chinh Phục Kiều Thê Khó Thuần Phục

Chương 48: 48: Có Phải Cảm Thấy Rất Thoải Mái Không





Bao nhiêu viên?Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lọ thuốc trong tay Lãnh Tiểu Dã, đôi mắt xanh đột nhiên trợn to.

(team dịch THE CALANTHA)Cô gái nhỏ này, là đang muốn chơi chết anh sao?Hài lòng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của anh, Lãnh Tiểu Dã trên mặt càng tươi cười nhiều hơn.

Hừ!Đêm hôm đó anh ta hạ thuốc cô, bây giờ cũng cho anh ta thử xem, mùi vị bị người khác hạ thuốc.

Đưa dao găm ra, dùng mũi dao nhẹ nhàng đẩy đẩy trên ngực anh, cái dao nhô ra nho nhỏ, cô thổi hơi bên tai hỏi "Thế nào, bá tước đại nhân, bây giờ ngài có cảm thấy thoải mái không?" (team dịch THE CALANTHA)Con dao tuy lạnh, nhưng cơ thể lại anh nóng rực, thuốc phát tác khiến mọi giác quan đều trở nên nhạy cảm, một chút thao túng nhỏ, đều mang đến sự bùng nổ dục vọng cuồng nhiệt, hô hấp của Hoàng Phủ Diệu Dương ngày càng nặng nề.

“Em đừng để tôi bắt được em!” Anh cắn răng nghiến lợi nói.

Lãnh Tiểu Dã cầm dao nhỏ vẽ xuống, nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, học giọng điệu của anh vào đêm đó, “Nửa tháng trước, có một nữ đặc vụ của liên minh M kiên trì trong ba tiếng.

Đó là kỷ lục cao nhất mà tôi biết, nhưng tôi hy vọng anh có thể tạo ra một bước đột phá.


”Đôi mắt xanh của Hoàng Phủ Diệu Dương phun lửa trừng mắt nhìn cô.

Nếu ánh mắt có thể giết người, Lãnh Tiểu Dã hẳn đã chết không biết bao nhiêu lần.

Anh tức giận đến sắp phát điên, nhưng Lãnh Tiểu Dã lại càng ngày càng cảm thấy thú vị.

Cô ngược lại muốn xem xem, anh có thể chịu đựng được bao lâu? (team dịch THE CALANTHA)Cúi người xuống, cô dùng một tay đè vào cánh tay anh, mặt ghé vào tai, nhẹ nhàng mà thổi khí vào tai anh.

Cơ thể Hoàng Phủ Diệu Dương ngày càng bành trướng lợi hại, căng đến độ muốn đau chết luôn, anh giơ tay định bắt lấy cô, nhưng cô lại dứt khoát thoát khỏi tầm tấn công của anh.

"Ha ! " Lãnh Tiểu Dã cười lớn, "Muốn tôi buông tha cho anh sao? Cầu xin tôi đi!"Hoàng Phủ Diệu Dương hừ lạnh một tiếng.

Cầu xin cô, nằm mở!"A, thật đúng là một tên tiểu tử khó thuần phục!" cô lại lần nữa bắt trước ngữ khí của anh, "Bất quá…Tôi một chút cũng không thích!"Trợn mắt nhìn cô, Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức đẩy mảnh áo nhỏ trong miệng, tay trái lén lút đưa về chiếc nút phía hộc tủ.

Chỉ cần ấn xuống cái nút này, quản gia chắc chắn sẽ nghe được âm thanh của anh.


(team dịch THE CALANTHA)Lãnh Tiểu Dã vẫn đang dùng đầu dao cọ đông cọ tây trên người anh, ở chỗ mân cảm ma sát qua lại.

Mắt thấy ngón tay anh còn mấy cm sẽ chạm đến cái nút, cô giương tay một cái, dao ăn bay tới, ma sát vào ngón tay anh, rồi tạo ra một tiếng đinh ở hộc tủ.

Tiểu tử, cho là cô không nhìn thấy sao?Liếc nhìn đồng hô, cô lưu loát đứng dật, nhấc chân lên, không nhẹ không mạnh đá vào "cái lều" nào đó của anh một cước.

"Anh nói xem, tôi nên thiến anh, hay giết anh bây giờ?!"Bị cô đá một cước như vậy, đau cũng không đau, nhưng lại vô cùng kích thích, dường như khiến anh không khống chế được bản thân mà rên rỉ ra tiếng.

Phốc!Hoàng Phủ Diệu Dương dùng sức đẩy mảnh áo trong miệng ra, "Tiếu Dã, cô không trốn thoát được đâu!""Ai nói tôi muốn trốn?" Lãnh Tiểu Dã cúi người xuống, dùng ngón tay vỗ vỗ mặt anh, "Tiết mục vẫn chưa xong đâu, tôi vẫn còn rất luyến tiếc!"Nói xong, cô vươn tay phải lên, lấy ra một đồ vật.

Nhỏ nhắn, hồng hồng, hình trụ, hơi lấp lánh dưới ánh đèn - đó là một thỏi son môi.

Nâng tay mở nắp ra, Lãnh Tiểu Dã cầm thỏi son vẽ trên bả vai anh một nét, "Ừm, cái này khá hợp với anh!"(team dịch THE CALANTHA)Đưa tay qua nắm cằm anh, cô vươn tay đem thỏi son, tô lên môi anh.

Hoàng Phủ Diệu Dương không chịu yên, chỉ dùng sức giãy giụa, Lãnh Tiểu Dã có chút không bắt được anh, trong lòng quýnh lên, trực tiếp dùng chân ngăn mặt anh lại, giúp anh vẽ một cái miệng lạp xưởng.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.