Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 157: Tế phẩm 18



Edit: Xanh Lá

Đường đến Tề gia cần đi xuyên qua một rừng cây, bởi đã lâu không có xe ra vào, nên con đường sỏi đá đã bị che lấp đi không ít, chỉ có thể thoáng nhìn ra chút hình dáng ban đầu.

Xe việt dã đi tới với tốc độ đồng đều, cũng không biết có phải đã xóc thành quen hay không, Đường Khanh lúc này lại cảm thấy dễ chịu hơn không ít. Ghé mắt nhìn bánh chưng ngàn năm lái xe lưu loát như vậy, cô đột nhiên có một nghi vấn, “Quân Lẫm, ngài học lái xe khi nào?”

Tay lái xe của Quân Lẫm khựng lại một chút gần như không thể thấy được, tiếp theo mới nói: “Lái xe rất khó sao?”

“Cũng không phải quá khó.” Đường Khanh gãi gãi tóc, tuy không khó, nhưng bánh chưng ngàn năm này còn chưa bao giờ lái xe, nghĩ vậy, cô bắt đầu lo lắng cho an toàn sinh mệnh của mình. Đúng lúc này, chiếc xe vốn đi với tốc độ ổn định đột nhiên dừng, nếu không phải cô đã thắt dây an toàn, cô dám khẳng định mình nhất định sẽ đập đầu vào kính xe trước mặt.

“Làm sao vậy?”

“Phía trước có người.”

“Cái gì?” Đường Khanh có chút kinh ngạc, thấy Quân Lẫm chuẩn bị xuống xe, tức khắc nói: “Trước hết đừng đi xuống, vạn nhất là bẫy thì sao.”

“Chính bởi vì bẫy rập nên mới muốn qua đó.” Nói xong, đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã xuống xe.

Phía trước xe việt dã là một thiếu nữ trẻ tuổi đang bị ngã, nước mưa khiến quần áo cô ta ướt nhẹp, lộ ra đường cong mỹ diệu, nghe thấy có người xuống, cô ta điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu, “Vị tiên sinh này, tôi bị trẹo chân, ngài có thể đưa tôi đi một đoạn chứ?”

Lúc này nếu đổi thành người bình thường chỉ e đã sớm dâng lên lòng thương hại, nhưng Quân Lẫm lại lạnh nhạt nói: “Đưa cô đi thì có thể, chẳng qua cô phải tự đi lên.” Thấy đối phương há hốc miệng, hắn có chút không kiên nhẫn nói: “Không chịu thì thôi.”

Nếu không phải biết đây là bẫy, hắn thậm chí còn lười xuống xe, phải biết rằng ngay cả đám thuộc hạ đó hắn cũng không chở, chỉ vì muốn có thế giới hai người với tế phẩm nhà mình.

Thiếu nữ hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ như vậy, mắt thấy hắn sắp rời khỏi, tức khắc sốt ruột, “Tiên sinh, tôi tự mình lên xe.” Nói xong, như sợ hắn thật sự bỏ lại mình, cô ta lập tức khập khiễng đi theo.

Không thể không nói, khuôn mặt thiếu nữ vẫn rất đẹp, mắt to ngây thơ, da thịt mịn màng, thêm khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, xinh xắn đến mức khiến người ta không nhịn được mà muốn bảo vệ.

Một đường nhàm chán, cuối cùng cũng có chút việc vui, Đường Khanh cực kỳ nhiệt tình nói: “Cô gái, cô tên là gì?”

“Bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Tuyết.” Tiểu Tuyết ngọt ngào cười, lại nói: “Con đường này quá khó đi, người lại vắng, nếu không phải gặp được hai vị, chỉ e tôi sẽ bị xối mưa một ngày mất. Đúng rồi, nhìn hai vị có vẻ là người xứ khác, sao lại đi tới nơi này?”

“Chúng tôi tới để du lịch, chỉ là không ngờ trời đột ngột mưa. Ôi, ông trời thật không chiều lòng người.” Đường Khanh cười tủm tỉm nói vậy, lại vừa liên hệ với hệ thống: “Thế nào, vị này có phải người Tề gia không?”

Hệ thống có chút chần chừ, “Là người Tề gia, chỉ là có chút kỳ quái. Trên người cô ta tuy có khí tức của nam chính, nhưng lại quá nhạt, nếu thật sự là vị kia của Tề gia, sẽ không thể nào nhạt đến thế.”

Đường Khanh cạn lời xong liền bình tĩnh lại, từ sau khi nam chính đi trật, rốt cuộc cũng có vai phụ cùng đi trật rồi.

“Thôi được, đi một bước tính một bước vậy.”

“Tề gia là lợi hại nhất trong năm đại gia tộc, ngươi cẩn thận một chút, đừng rơi vào bẫy của bọn họ.”

Nói xong với hệ thống, Đường Khanh liền nghe thấy Tiểu Tuyết mời.

“Nơi này không có khách sạn, các vị đã cứu tôi, nếu không chê thì vào ở nhà tôi nhé.”

“Được đó, tôi còn chưa từng ở homestay bao giờ đâu.”

Thấy cô vui vẻ đồng ý, Tiểu Tuyết càng thêm nhiệt tình, đến tận khi xe việt dã dừng lại, hai người vẫn trò chuyện không ngừng.

Xe vừa đi liền mất cả ngày, chờ ba người xuống xe thì trời đã tối, trên chân Tiểu Tuyết có thương tích lại không dám nhờ Quân Lẫm dìu đi, chỉ có thể tỏ vẻ áy náy nói: “Sở Ca này, cô có thể đỡ tôi một chút không? Chân tôi bị thương.”

“Việc nhỏ.” Đường Khanh đang chuẩn bị tiến lên, nhưng vừa bước lên một bước đã bị Quân Lẫm xách về, tiếp theo liền thấy hắn tiến lên, vẻ mặt ghét bỏ xách cô gái kia lên.

Cổ áo phía sau bị người nhấc lên, Tiểu Tuyết thực sự ngây ra một lúc, tiếp theo mới nhỏ giọng nói lời cảm tạ, “Cảm ơn.”

Bởi đã vào đêm lại thêm mưa nhỏ, miễn cưỡng mới có thể nhìn ra một cái nhà nhỏ, nhiều hơn nữa liền có chút khó khăn.

Tiểu Tuyết cực kỳ hiếu khách, vừa khập khiễng đi vừa nói: “Nhà tôi chỉ có một mình tôi, đợi lát nữa tôi dọn dẹp một phòng khách cho hai người. Đúng rồi, cơm tối hai người muốn ăn gì?” Nói xong, cô ta có chút ngượng ngùng le lưỡi, “Chẳng qua chỗ này của tôi cũng không có gì ăn ngon.”

Đường Khanh vẻ mặt thản nhiên, về phần Quân Lẫm, lại càng không quan tâm vấn đề này.

Vì thế, một bữa cơm tối cực kỳ đơn giản liền đặt trước mặt ba người. Nhìn bánh bột mì trước mắt, Quân Lẫm đương nhiên sẽ không ăn, Đường Khanh miễn cưỡng ăn một lát, sau đó cũng buông đũa, nhưng hoa quả ở một bên thật ra lại tươi ngon mọng nước, hương vị cực kỳ không tồi, khiến người ta không nhịn được mà ăn nhiều một chút.

Cơm tối kết thúc, Tiểu Tuyết liền đứng lên, “Tôi dẫn hai người đến phòng cho khách.”

Đường Khanh vừa định nói ‘được’, ai ngờ vừa đứng lên, trước mắt cô liền tối sầm, hoàn toàn ngã xuống. Đương nhiên, trước khi ngã xuống, vẫn có người đỡ được cô.

Không còn người vướng bận, Tiểu Tuyết lúc trước còn cực kỳ khách khí lại đột nhiên bắt đầu cởi quần áo, vừa cởi còn vừa ngọt ngào nói: “Đại Tư Tế, ngài nhìn xem, tôi đẹp hay là cô ta đẹp?”

Quân Lẫm ôm Đường Khanh, mặt không biểu cảm nói: “So với cô ấy, ngươi căn bản không cách nào sánh được.”

Nghe câu trả lời như vậy, Tiểu Tuyết lại không tức giận, mà tiếp tục nói: “Đại Tư Tế, tuy cô ta có linh huyết, nhưng tôi lại có linh cốt, tôi tự nhận không hề kém bao nhiêu so với nha đầu Sở gia. Chi bằng, ngài cũng thu nhận tôi nhé?” Nói xong lời cuối cùng, quần áo trên người cô ta đã cởi ra toàn bộ, dáng người mỹ diệu kia, dưới ánh đèn mông lung có thể khiến người ta dục huyết sôi trào.

Nhưng Quân Lẫm vẫn mặt không biểu cảm, “Cổ trùng của ngươi vô dụng đối với ta. Nói đi, muốn ta tự lấy lại, hay ngươi tự đưa lên.”

Lấy lại dĩ nhiên là linh cốt, chẳng qua Tiểu Tuyết lại không sợ hãi chút nào, ngược lại bày vẻ mặt tủi thân, “Đại Tư Tế thật tuyệt tình. Không có linh cốt, tôi ngay cả đứng cũng không thể đứng nha.” Nói xong, mắt thấy đối phương mất hết kiên nhẫn, cô ta lập tức nói: “Đại Tư Tế không sợ cổ trùng, nhưng người trong ngực ngài hẳn là sợ, Đại Tư Tế không lo tiểu thư Sở gia sẽ phải chôn cùng tôi sao?”

“Giết ngươi, ta tự khắc có biện pháp cứu cô ấy.” Quân Lẫm lạnh giọng nói. Ngay khi hắn chuẩn bị động thủ, Tiểu Tuyết kia tức khắc lui mấy bước về sau. Ngay sau đó, căn nhà vốn còn có vẻ trống rỗng đột nhiên bị một số lớn thi thể ùa vào.

Thi thể dũng mãnh tiến vào khiến Đường Khanh không còn muốn giả vờ ngất nữa, vốn tưởng sẽ là bẫy rập lớn gì đó, không ngờ lại là đám xác chết biết đi, thật phí công cô chờ mong mà!

Khoảnh khắc mở mắt ra, cô liền nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Tuyết đầy kinh ngạc, tiếp theo Đường Khanh ném ra một con sâu nhỏ màu đen, vẻ mặt nhàm chán nói: “Cô em à, cô khiến tôi quá thất vọng rồi đấy.”

Sâu nhỏ màu đen dĩ nhiên là cổ trùng lúc trước, chỉ là Tiểu Tuyết không ngờ cô lại có thể chống lại cổ trùng xâm nhập. Đây chính là cổ trùng cô ta cố ý chuẩn bị cho cô, thế mà lại dễ dàng bị giết như vậy.

Có thân thủ này……

“Cô không phải Sở Ca!”

Đường Khanh lười nhác nói: “Cô còn không phải Tiểu Tuyết kìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.