Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Chương 188: Sư phụ ở dưới, thú vương ở trên (2)



Edit: Xanh Lá


Lần này người Đường Khanh xuyên tới tên là Bạch Chỉ, chính là kẻ gian Bạch Trạch gặp phải khi còn bé. Nàng ta là Thành chủ Vô Song Thành của Nhân tộc, nhờ thực lực nên nàng ta có uy nghiêm siêu cao trong Nhân tộc, rất được dân chúng kính yêu. Lần nọ bên trong hội đấu giá nàng ta vô tình gặp Bạch Trạch mất đi ký ức, chính là một con thú nhỏ màu trắng, đáng yêu dị thường, nhưng ngoại trừ vẻ bề ngoài đáng yêu này, nàng ta lại phát hiện ra thần lực nhạt đến không thể nhạt hơn của hắn.


Có thể có được thần lực liền cho thấy hắn không đơn giản, nên không chút do dự, Bạch Chỉ lập tức mua “con thú nhỏ” kia về dốc lòng chăm sóc, thậm chí còn đối đãi hắn như thân nhân, nhưng hết thảy điều này đều chỉ vì muốn lừa lấy tín nhiệm của đối phương. Vì muốn cướp lấy thần lực của hắn, nàng ta thế mà lại âm thầm hạ dược, thậm chí cuối cùng còn liên thủ với Tà thần.


Bởi vì tín nhiệm nàng ta, nên khi Bạch Trạch phát hiện đây là một âm mưu thì đã muộn. Làm một thần thú bị phong bế thần lực, hắn chỉ có thể mặc người xâu xé.


Sau khi Đường Khanh tiêu hóa tin tức này, ngoài mặt không biểu cảm, kỳ thật trong nội tâm lại ngửa mặt lên trời thét dài, “Ha ha ha ha, rốt cuộc cũng có một lần nam chính là thú!”


Nhớ trước đây khi cô là một con mèo, ngày tháng trôi qua miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất!


Tâm tình thoải mái, cô liền quên luôn chuyện lúc trước bị hệ thống “hố” kia.


Đã là Thành chủ Vô Song Thành, lại có uy nghiêm siêu cao trong Nhân tộc, ngày tháng hiện tại của Đường Khanh sung sướng miễn bàn, chẳng qua vì hình tượng của Bạch Chỉ, nên trước nay cô đều bày bộ mặt than thế này, nghiễm nhiên thành một đóa hoa cao lãnh.


Hôm nay, cô mặt không biểu cảm nghe thuộc hạ bẩm báo, nội tâm lại không nhịn được mà kéo hệ thống nói nhảm một hồi.


“Ta tên Bạch Chỉ, mỗi ngày đều thức dậy trên chiếc giường hơn năm vạn mét vuông, đối mặt với hơn hai trăm tiểu ca ca xinh đẹp, nhưng ta cũng không vì giàu sang mà cảm thấy vui sướng.”


Hệ thống:……


Đường Khanh tiếp tục bày vẻ mặt thâm trầm, “Ta chỉ hy vọng có được một tình yêu minh tâm khắc cốt. Tránh ra, đám tiền mặt đáng chết này, tránh ra, đừng làm phiền ta. Khi nào ta mới có thể có được chân ái đây? Ôi……”


Hệ thống không thể nhịn được nữa, rốt cuộc dồn tất cả tức giận vào thành một câu, “Cút!”


Rốt cuộc đời trước hắn đã phạm tội nghiệt gì, mới gặp phải ký chủ thích phát điên như vậy!!


Vừa mới quát xong, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, không khỏi hỏi: “Khanh Khanh, ngươi xác định muốn chân ái?”


Đường Khanh bị lời này làm cho nghẹn một chớp mắt, bởi vì cái hệ thống lừa người này thậm chí có thể xưng là chủ tịch danh dự hội FFF* (*Hội thẩm phán dị đoan không cho phép người ta yêu đương hạnh phúc).


“Thôi được rồi, ta vẫn yêu điểm tích lũy hơn.”


Hệ thống nghe được lời này, mới hừ một tiếng nói: “Nam chính sắp xuất hiện.”


Vừa nghe lời này, Đường Khanh tức khắc chấn động cả người. Nói thật ra, cuộc sống của Bạch Chỉ thật sự hết sức không thú vị, ngoại trừ tập võ tu tiên thì không còn theo đuổi gì khác, hiện tại nam chính sắp xuất hiện, cô rốt cuộc cũng tìm được chuyện để làm.


Thuộc hạ đã báo cáo xong, vốn tưởng Thành chủ sẽ bảo hắn rời đi như trước, lại không nghĩ rằng cô đột nhiên mở miệng.


“Nghe nói đêm nay Giác Đấu Trường sẽ có hội đấu giá?”


Giác Đấu Trường chính là sản nghiệp ngầm ở Vô Song Thành, phàm là dã thú bị buôn bán trong đó, gần như đều là bị hãm hại, lừa gạt hay trộm tới. Bọn họ tự cho là loại sản nghiệp ngầm này có thể lừa gạt qua mắt Bạch Chỉ, lại không biết cô sớm đã nắm giữ hết thảy trong tay, rốt cuộc Bạch Chỉ cũng không hề tốt như vậy mặt ngoài, trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, thánh mẫu đơn thuần sẽ không làm được đại sự.


Nếu người khác nghe được lời này của cô, cùng lắm sẽ chỉ kinh ngạc vài phần, nhưng trước thuộc hạ trước mắt này lại sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống đất, bởi hắn ta chính là chủ nhân chân chính của Giác Đấu Trường, Trần Tư.


“Thành chủ đại nhân tha mạng, ta……”


Đường Khanh lười không muốn nghe hắn ta giải thích, ánh mắt quét qua, đối phương sợ tới mức trực tiếp im miệng.


“Quỳ làm gì? Ta cũng đâu có giết ngươi.”


Lời tuy là thế, nhưng Trần Tư vẫn sợ tới mức run bần bật, “Không, không biết ý của Thành chủ đại nhân là?”


Thần sắc Đường Khanh nhàn nhạt, dường như chỉ bâng quơ nói tiếp một câu, “Ta nghe nói Giác Đấu Trường chỉ có khách hàng thân quen mới có thể đi vào?”


Dáng vẻ Thành chủ tuy lãnh đạm như cũ, nhưng Trần Tư lại tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thành chủ Vô Song Thành trước nay coi thường hết thảy, có thể khiến cô mở miệng dò hỏi, chỉ e ít nhiều vẫn có điểm hứng thú, nên hắn ta rất nhanh liền khôi phục thành dáng vẻ tự tin. Đương nhiên, đối mặt với Thành chủ hắn ta vẫn phải cực kỳ khiêm tốn.


“Nếu Thành chủ muốn đến, bất luận khi nào Giác Đấu Trường cũng đều hoan nghênh ngài.”


Nghe vậy, Đường Khanh đạm mạc gật gật đầu, liền phất tay cho hắn rời đi.


Vào đêm, bởi vì thời tiết khá nóng, nên trong thành cũng không vì hoàng hôn xuống núi mà có vẻ tiêu điều, vẫn náo nhiệt bất phàm như cũ. Nhìn Thành chủ đột nhiên ra khỏi thành, thực sự không ít người kinh ngạc, bởi Thành chủ của bọn họ lại có thể lẻ loi một mình, ngay cả thị vệ cũng không mang theo.


Dân chúng trời sinh tính tình thiện lương, trong thế giới hỗn độn sơ khai này, Nhân tộc tương đối nhỏ yếu, nếu không có Thành chủ thực lực bất phàm, bọn họ đã sớm trở thành đồ ăn trong mâm theo lời người khác, nên bọn họ đặc biệt để ý đến nhất cử nhất động của Thành chủ, trước mắt việc cô một mình ra ngoài thực sự khiến không ít người lo lắng, tuy toàn bộ Vô Song Thành cũng không có ai là đối thủ của cô.


Bạch Chỉ mỗi lần ra cửa đều quá mức phiền toái, từ xe ngựa đến thị vệ, thậm chí còn cần huân hương gì đó, Đường Khanh sợ phiền toái cũng không nghĩ quá nhiều mà trực tiếp cưỡi ngựa một mình tới Giác Đấu Trường.


Hôm nay Giác Đấu Trường có hội đấu giá nên đặc biệt náo nhiệt, Trần Tư cũng không vì Thành chủ đến đây mà cố ý “dọn dẹp sạch sẽ” nơi này, ngược lại vẫn giữ nguyên trạng. Rốt cuộc Thành chủ đến đây cũng chính là một cơ hội, nếu cô không phản đối, về sau Giác Đấu Trường liền có thể mở quang minh chính đại.


Trần Tư nghĩ rất hay, nên thấy Đường Khanh đến đây liền dị thường ân cần.


“Thành chủ đại nhân, mời đi bên này.”


Bạch Chỉ trước nay cao lãnh, nên đối mặt với sự ân cần của Trần Tư, Đường Khanh thậm chí còn không thèm để ý tới.


Nhưng Trần Tư lại không chút bất mãn, ngược lại càng thêm tích cực, “Thành chủ đại nhân, đây là linh trà tốt nhất cố ý chuẩn bị cho ngài, thỉnh ngài từ từ dùng.” Nói xong, hắn ta lại lập tức phân phó thuộc hạ, để lần bán đấu giá này bắt đầu sớm hơn, rốt cuộc Thành chủ đã tới rồi, để cô đợi lâu thì không tốt.


Thuộc hạ cực kỳ nhanh nhẹn, không bao lâu sau Đường Khanh liền thấy được một vị nam tử cường tráng đi ra, mà bên cạnh hắn lại là một con ngưu thú cực lớn bị xích lại.


Thú có thể vào nhà đấu giá gần như đều có linh khí, thậm chí còn có không ít đã khai mở thần trí rồi. Linh thú đã khai thần trí được xưng là thú nhân, nhưng nhân loại theo đuổi mục đích thành thần tiên, đa số người mua chúng đi đều là để ăn cả, rốt cuộc ăn bọn họ có thể gia tăng linh khí, huống hồ chất thịt của linh thú có chứa linh khí cũng rất ngon miệng.


Chẳng qua, Nhân tộc trên thế giới này có quy củ bất thành văn, chính là không thể ăn linh thú. Tuy linh thú không tính là hiếm hoi, nhưng chính là bạn bè của Nhân tộc, rốt cuộc ai cũng không biết linh thú kia có thể thăng cấp trở thành thú nhân hay không, trong lịch sử ngắn ngủi của nhân loại cũng từng có không ít lần được thú nhân giúp đỡ.


Hành vi này của Trần Tư quá mức tà ác, một khi bị phát hiện, rất có khả năng sẽ khiến linh thú đối đầu với nhân loại.


Đường Khanh nhìn phía sau ngưu thú bị xích kia còn có không ít lồng sắt, không khỏi chậc chậc trong lòng. Trách không được về sau Vô Song Thành lại là thành đầu tiên bị diệt, nhìn quy mô Giác Đấu Trường này quả thực chính là đang khiêu khích thú nhân a.


Nhưng Trần Tư lại hoàn toàn không thèm để ý, ngược lại mang theo một tia kiêu ngạo nói: “Thành chủ đại nhân, ngài nhìn trúng con nào, ta sẽ sai người đưa tới cho ngài.” Nói xong, hắn ta không quên dò hỏi, “Ngài muốn ăn ở chỗ này, hay mang về phủ ăn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.