Edit: Xanh Lá
Dĩ nhiên không có chuyện Bạch Trạch quên, hắn sở dĩ mặc một thân quần áo này tới đây chính là cố ý. Hắn muốn nhìn dáng vẻ của cô, muốn nhìn xem rốt cuộc cô sẽ lộ ra biểu cảm gì.
Đường Khanh hiện tại nhìn hắn máu nhuộm đầy người chỉ cảm thấy chói mắt, chỉ có thể sai người hầu dẫn hắn xuống tắm gội, tiếp theo lại gọi người đi điều tra rõ chân tướng.
Bởi vì chuyện náo động quá lớn, rất nhanh liền có người không chịu được, nói tất cả mọi chuyện ra.
Hóa ra việc này muốn truy cứu lại phải ngược dòng đến chuyện Giác Đấu Trường bị hủy năm đó, Đường Khanh tuy giết toàn bộ người Vô Song Thành có liên quan, nhưng người bên ngoài Vô Song Thành lại không do cô quản hạt, cô không có quyền xử lý, trong những người đó có người quyền quý, thậm chí còn có thành chủ. Chuyện Giác Đấu Trường làm tổn hại ích lợi của bọn họ, sao bọn họ lại cam tâm như thế, nên liền nghĩ ra chủ ý ngu ngốc kia, phái nữ nhân đến muốn mê hoặc đồ đệ tốt của cô, khuyến khích hắn hợp tác cùng bọn họ, sau đó tạo phản, lật đổ Thành chủ là cô.
Bạch Trạch tắm gội xong ra ngoài, liền nhìn mấy thuộc hạ quen mắt run bần bật quỳ trên đất, mà sư phụ hắn, giờ phút này mặt đầy băng sương.
Đường Khanh thấy hắn tới đây, liền bảo mấy người quỳ trên đất kia lặp lại toàn bộ lời nói trước đó lần nữa, tiếp theo lại hỏi, “Việc này ngươi muốn xử lý thế nào.”
Nghe vậy, ánh mắt Bạch Trạch lướt qua mấy lão gia hỏa quỳ trên đất kia, nói thẳng: “Sư phụ, chuyện này ta muốn tự mình xử lý.”
“Cũng được.” Không chút do dự, Đường Khanh liền đồng ý, Bạch Trạch cũng coi như người bị hại trong chuyện này, hắn muốn tự mình xử lý thì không thể tốt hơn.
Mấy lão gia hỏa quỳ trên đất nhìn Bạch Trạch công tử bọn họ không hề đặt trong mắt trước kia, mặt đầy hoảng sợ, hắn có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như thế với một thiếu nữ, vậy kết cục của bọn họ không cần nói cũng biết rồi.
Bọn họ muốn cầu xin, rốt cuộc bọn họ cũng từng vì Vô Song Thành làm không ít chuyện, nhưng bọn họ còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một luồng kiếm quang hiện lên trước mắt mình, tiếp theo tất cả mọi người đều ngừng hô hấp.
Búng tay một cái, kiến huyết phong hầu*. (máu bắn ra, đồng thời tắt thở)
Có thể có kiếm pháp cao siêu như vậy, dù là Đường Khanh cũng thấy mà kinh ngạc, phải biết rằng tuy cô hiểu kiếm pháp, nhưng với hình tượng vốn có của Bạch Chỉ, cô chỉ có thể dạy hắn trận pháp, về phần những thứ khác, đó đều là hắn tự học.
Không thể không cảm thán, rốt cuộc cũng là thượng cổ thần thú, nhanh như vậy mà tu vi đã sắp vượt qua cô. Vẫn may cô còn có trận pháp, nếu không cũng không có mặt mũi để hắn gọi một tiếng sư phụ.
Mấy lão gia hỏa chết đi kia rất nhanh liền có người xử lý sạch sẽ, bởi lúc này Bạch Trạch xuống tay cực kỳ lưu loát gọn gàng, không giống phòng ngủ kia của hắn đầy đất toàn máu tươi, nên Đường Khanh không cần đổi phòng ngủ, chẳng qua dù vậy, tưởng tượng đến trong phòng mình từng có người chết, cô thật sự có vài phần không ngủ được.
Chẳng qua, cô không ngủ được nhưng có người lại ngủ được.
“Sư phụ, phòng ta bẩn rồi.”
Tuy chưa từng thấy căn phòng kia của hắn đã bị hắn biến thành như thế nào, nhưng từ vẻ mặt của người hầu tới đây bẩm báo, khẳng định là thảm không nỡ nhìn.
“Vậy đổi phòng khác đi, dù sao trong phủ cũng nhiều phòng, ngươi muốn đổi sang cái nào cũng được.”
Vốn nghĩ đồ đệ nhà mình bị sợ hãi, người làm sư phụ như cô cũng phải tỏ vẻ phần nào, ai ngờ đối phương lại cho cô một kích mạnh mẽ.
“Cảm ơn sư phụ.”
Đường Khanh đầy mặt khó hiểu, vừa định mở miệng, đã thấy hắn leo lên giường mình, tiếp theo bày vẻ mặt vô tội hỏi: “Sư phụ không ngủ sao?”
“Không ngủ.” Lúc này vừa mới chết người, trái tim cô còn chưa lớn được như vậy. Không đúng, đợi đã, đây không phải trọng điểm nha.
“Ồ, vậy ta ngủ trước. Sư phụ ngủ ngon.”
Mắt thấy hắn đã lôi cái chăn cô đắp trước đó phủ lên người mình, Đường Khanh trừng lớn hai mắt, “Thống Nát, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng nha.”
Hệ thống lần đầu tiên nuôi trẻ cực kỳ thương nam chính, thậm chí còn không quên giải thích giúp hắn: “Khi còn nhỏ hắn đều ngủ trong phòng này, hiện giờ bị sợ hãi, hẳn là muốn tìm kiếm cảm giác an toàn chăng.” Nói xong, còn sợ ký chủ nhà mình đuổi người, lại không quên thêm một câu, “Ngươi cũng đừng đuổi hắn đi, dù sao cũng chỉ có một thời gian như vậy, chờ thêm mấy năm hắn khôi phục thần lực sẽ liền không như vậy nữa.”
Đường Khanh nhìn dáng vẻ từ ái kia của hệ thống, cô giật giật khóe miệng, chẳng qua cuối cùng vẫn không cự nự nữa.
Một đêm không ngủ, cũng may ít nhiều vẫn có chút tu vi, tuy có hơi mệt, nhưng không đến mức uể oải không phấn chấn, chẳng qua một khắc nhìn đồ đệ nhà mình bò dậy từ trên giường mình kia, cô luôn cảm thấy có chút vi diệu.
Bạch Trạch ưu nhã dậy khỏi giường, tuy ngủ một đêm, nhưng mái tóc bạc kia lại không chút hỗn độn, ngược lại hệt như quý công tử.
“Sư phụ một đêm không ngủ sao?”
Đường Khanh yên lặng nhìn hắn một cái, tuy nuôi 6 năm, nhưng mỗi lần đối diện với nụ cười trên gương mặt ngày càng tinh xảo kia, cô quả thật vẫn không hề có sức chống cự.
Cô cũng không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu đã tỉnh, vậy đi dùng bữa đi.”
“Sư phụ thì sao?”
“Chuyện của ta, ngươi không cần quản.”
Đã có người chết lại bị đồ đệ nhà mình ngủ qua, cô thật sự có chút không nỡ nhìn thẳng gian phòng này, cũng may trong phủ nhiều phòng, cô sẽ lần nữa tìm một sân viện thích hợp để ở. Đương nhiên, loại lời nói giống như ghét bỏ đồ đệ nhà mình này, cô vẫn không nói ra miệng.
Nghe được lời này, hai mắt trước nay mang ý cười của Bạch Trạch chợt nhiễm một màu sắc khác. Chuyện của sư phụ, sao hắn có thể mặc kệ được đây?
Chẳng qua dị sắc này chỉ lướt qua trong giây lát, rất nhanh hắn lại khôi phục như ban đầu.
“Sư phụ, ta muốn ra khỏi thành mấy ngày.”
Câu nói thình lình xuất hiện khiến Đường Khanh không khỏi ngước mắt nhìn về phía hắn, “Vì sao?”
“Chuyện gian tế, ta cần nhổ cỏ tận gốc.”
Nghe được lời này, Đường Khanh nhướng mày, không nhiều lời nữa, chỉ bảo hắn đi đường cẩn thận.
Bạch Trạch đi rồi, thần kinh vẫn luôn căng chặt của cô cuối cùng cũng được thả lỏng, nhưng cô còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn, trong phòng lại có “khách quý” đến.
Lúc này mới qua một ngày, nhìn Tà thần đột nhiên xuất hiện, cô ngoài mặt không biểu cảm nhưng nội tâm lại có chút cạn lời, đây cũng quá sốt ruột rồi đấy, có còn chút dè dặt nào của thần linh không vậy?
“Thành chủ đại nhân, chúng ta lại gặp mặt.” Tà thần vẫn mặc đồ đen như cũ, ngay cả khuôn mặt cũng có chút thấy không rõ.
“Đúng vậy, lại gặp mặt.” Đường Khanh nhìn so Tà thần cao hơn mình không ít, lại nói: “Tà thần có thể nói cho hết chuyện hôm qua chưa nói xong không?”
Thấy cô ‘nóng lòng’ như vậy, Tà thần cũng không vòng vo nữa, mà nói thẳng: “Thành chủ đại nhân đúng là thu được đồ đệ tốt. Đúng rồi, ngươi cũng biết thân phận của hắn chứ?”
Sắc mặt Đường Khanh bình tĩnh, “Còn không phải là thú nhân Tuyết thú đã khai mở thần trí sao, có chỗ nào không ổn?”
“Tuyết thú? Ha ha ha……” Tà thần đột nhiên cất tiếng cười to, “Cái thứ đó thì ngay cả xách giày cho đồ đệ ngươi cũng không xứng.” Nói xong, hắn lại tiếp tục: “Thành chủ đại nhân có từng nghe nói về thượng cổ thần thú, Bạch Trạch không?”
“Bạch Trạch? Đó không phải thú vương của thú nhân sao.”
Nói là thú vương, nhưng kỳ thật ngay cả thú nhân cũng chưa từng gặp hắn, cái gọi là thú vương chẳng qua là thú nhân tôn xưng lên, đúng ra hẳn nên gọi là Thần Thú.
“Vậy ngươi cũng biết, thần thú Bạch Trạch cách mỗi ngàn năm liền ngủ say một lần, mỗi lần ngủ say đều sẽ trở lại khi còn nhỏ, mất đi ký ức, không có thần lực.” Tà thần nói rất chậm, như đang hồi ức điều gì, chẳng qua rất nhanh hắn lại khôi phục như ban đầu, nói: “Chẳng qua thời gian khi còn nhỏ là có giới hạn, qua mười năm hắn sẽ liền trở lại thành thần thú Bạch Trạch oai phong một cõi.”