Edit: Xanh Lá
Cách ngày Bạch Trạch hoàn toàn thức tỉnh còn chưa đến ba tháng thời gian, nhưng Quân Vô Tà lại như không có kiên nhẫn vậy, mới một tháng kể từ ngày cầu thân, hắn đã nhanh chóng cử hành hôn lễ.
Ngày thành thân hôm nay, Vô Song Thành náo nhiệt phi phàm, ngay cả dân chúng ở các thành trì lân cận khác cũng đồng loạt đến đây xem lễ.
Trong phủ Thành chủ Vô Song Thành, Đường Khanh đứng trước một chiếc gương bạc cao bằng người, nhìn mình trong gương, sắc mặt khẽ biến.
Trên người cô là bộ váy dài gấm đỏ kết tơ vàng, trên váy thêu họa tiết uyên ương, đai lụa đỏ sậm thêu hình trăm con trăm phúc tôn lên vòng eo nhỏ gọn chưa đầy một thước, trên búi tóc mang một đôi uyên ương vàng ròng, uyên ương tụ hợp với nhau từ hai bên trái phải, xung quanh là từng viên trân châu màu sắc rực rỡ. Mỹ cảnh như vậy, dù là ở trong gương bạc cũng đẹp đến chói mắt.
Nhưng giờ phút này cô không có chút tâm tình thưởng thức nào cả, ngược lại nội tâm có chút bất an nói: “Thống, ngươi có cảm thấy quần áo này có chút quen mắt hay không?”
Nghe được lời ký chủ nói, hệ thống dường như không có tự tin, nhỏ giọng đáp lời: “Đúng là có một chút.”
Được lời này của hệ thống, Đường Khanh cả người đều thấy không ổn, quần áo này quả thật là quen mắt, nhưng chính vì cái sự quen mắt đáng chết này mà cô hận không thể ngay lập tức tuyên bố hủy bỏ việc hôn nhân, phải biết rằng lúc trước hệ thống gặp lỗi để cô xuyên đến tương lai, ở trong sơn động kia trên người cô chính là một bộ đồ đỏ, chẳng qua lúc trước bởi vì sơn động tối tăm, cùng giá trị sinh mệnh của mình quá thấp nên cô không có thời gian nghĩ nhiều, chờ khi hệ thống truyền cô đến thời điểm chính xác, cô cũng liền dần quên đi việc này, rốt cuộc lúc đó cô vẫn tràn đầy tự tin có thể xoay chuyển tương lai.
Kết quả, cô không chỉ không thành công xoay chuyển tương lai, mà còn hoàn toàn tiến thẳng theo hướng tương lai sớm đã định.
Hệ thống có chút hoang mang lo sợ, chỉ có thể hỏi: “Hiện tại làm sao bây giờ?”
Đường Khanh suy sụp, rốt cuộc việc hôn nhân không thể hủy, cô chỉ có thể căng da đầu tiếp tục mà thôi.
“Còn có thể làm sao bây giờ, đi một bước tính một bước chứ gì nữa.”
Ngoài phòng vang lên âm thanh náo nhiệt, cô biết chính là Quân Vô Tà tới.
Trong hỉ phòng, người hầu hai tay nâng khăn voan màu đỏ tiến lên, cung kính nói: “Thành chủ đại nhân, Quân công tử tới.”
Khăn voan màu đỏ tươi khiến cô thấy hơi chói mắt. Dừng một chút, ngay khi cô chuẩn bị duỗi tay cầm khăn voan đỏ, phía sau lại vang lên một câu hỏi.
“Sư phụ, ngài thật sự muốn tiếp tục sao?”
Trong lòng Đường Khanh lộp bộp một tiếng. Bạch Trạch không thích Quân Vô Tà, nhưng cô lại khăng khăng gả cho hắn ta, nếu cô là Bạch Trạch phỏng chừng cũng không vui nổi, chẳng qua để giúp hắn khôi phục thần lực, cô chỉ có thể làm bộ dào dạt hạnh phúc, “Tiểu Cửu sao lại hỏi điều này?”
Bạch Trạch bình tĩnh nhìn cô, tiếp theo nâng bước đi về phía cô. Khác với bộ đồ đỏ chói mắt trên người cô, hắn mặc cẩm y nguyệt nha, áo khoác lụa như sương mù ẩn hiện, cùng bước chân ưu nhã chậm rãi của hắn, tựa như tinh linh rơi vào nhân gian.
“Sư phụ, nếu ta phản đối, người vẫn sẽ gả cho hắn sao?”
Nghe vậy, Đường Khanh nhíu mày, ngày thành thân lại bị người khác hỏi loại vấn đề này, dù là ai cũng đều không vui vẻ, “Tiểu Cửu không được làm bừa.”
Bạch Trạch nhìn dáng vẻ thoàng hiện trách cứ của cô, đột nhiên khẽ nhếch môi mỉm cười, nụ cười kia đủ để hoa dung thất sắc, “Một khi đã vậy, mong rằng sư phụ chớ có trách ta.”
Đường Khanh còn chưa nghe hiểu lời này có ý gì, đã thấy hắn đột nhiên bắt mình đi, nhìn bản thân không hề có sức chống cự, cô tức khắc trầm mặt xuống, “Ngươi muốn mang ta đi đâu.”
“Sư phụ tới nơi liền biết.”
Đường Khanh giãy giụa không ra, chỉ có thể tùy ý đối phương đưa cô tới đây, kết quả sau khi cô phát hiện nơi này cực kỳ quen mắt, sắc mặt vốn không vui lại tức khắc trầm thêm vài phần.
Đây ‘con mèo nhà nó’ còn không phải cái sơn động chết tiệt kia sao?
Đối với điều này, cô mặt không biểu cảm nói với hệ thống: “Thống, ta cảm thấy nếu lát nữa hắn có lấy ra quan tài chế từ huyền băng ngàn năm, ta cũng sẽ không kinh ngạc nửa phần.”
Lời vừa dứt, đã nghe hệ thống nói thẳng: “A, hắn lấy ra rồi.”
Khóe mắt Đường Khanh hơi giật giật, “Tiểu Cửu, ngươi có ý gì.”
“Sư phụ yên tâm, quan tài băng này không phải chuẩn bị cho người.” Vừa nói, hắn vừa mở quan tài băng ra, “Quan tài chế từ huyền băng ngàn năm là pháp bảo đỉnh cấp, bất luận tu vi của đối phương cao thế nào, một khi nằm vào tu vi sẽ mất hết, người nói xem pháp bảo như vậy có phải rất xứng với Tà thần Quân Vô Tà hay không?”
Nghe được lời này, Đường Khanh mặt đầy khiếp sợ, “Mẹ nó! Đây là tình huống thế nào! Sao hắn lại biết Quân Vô Tà là Tà thần?”
Hệ thống dại ra, lẩm bẩm nói một câu, “Ta cũng không biết.” Dứt lời, còn nhân tiện thêm một câu nữa, “Khanh Khanh, ngươi…… tự cầu nhiều phúc đi.” Nói xong, liền yên lặng chuồn mất.
Thời khắc mấu chốt lại chạy trốn, Đường Khanh hận không thể bắt hệ thống lại hung hăng đánh một trận, nhưng hiện tại cô chỉ có thể một mình đối mặt với Bạch Trạch. Nội tâm tuy đã sụp đổ, nhưng Bạch Chỉ lại không thể tỏ ra sụp đổ được.
Lạnh mặt, cô lên tiếng chất vấn, “Ngươi rốt cuộc biết bao nhiêu.”
“Sư phụ nghĩ thế nào?”
Có thể nói như vậy, chỉ e những gì nên biết hắn đều biết cả. Nhìn Bạch Trạch trước mắt tuy vẫn ôn tồn lễ độ giống trước kia, nhưng giác quan thứ sáu lại nói cho cô biết, hắn rất nguy hiểm. Để tránh xảy ra tình huống trong sơn động lúc trước, cô chỉ có thể nói: “Tiểu Cửu, ngươi nghe ta nói.”
Vừa định giải thích rõ ràng, một giọng nói cực kỳ âm lãnh đột nhiên vang lên, “Bạch Cửu, đây là ngươi muốn mang sư phụ ngươi đi đâu.”
Đường Khanh nhìn Quân Vô Tà đuổi đến nơi, tức khắc liền nuốt mọi lời giải thích xuống, nội tâm cực kỳ nóng nảy.
Tà thần tới quá không phải lúc! Cô quả thực có thể thấy được một màn lịch sử tái diễn kia!
Bạch Trạch từ đầu tới đuôi đều chưa từng nhìn Quân Vô Tà một cái, mà vẫn không hề chớp mắt nhìn Đường Khanh, “Sư phụ, người muốn nói gì, ta nghe.”
Quân Vô Tà đều đã ở đây, Đường Khanh đương nhiên sẽ không giải thích. Cô há hốc miệng, phát hiện căn bản không biết nói gì, nhưng cô không nói, Quân Vô Tà lại bỗng mở miệng.
“Bạch Cửu, ngươi cho rằng chiêu trò vặt vãnh này của ngươi có thể lừa gạt được ta? Tìm một nữ nhân giả mạo sư phụ ngươi, không khỏi cũng quá coi thường ta rồi.” Vừa nói, hắn vừa nhìn Đường Khanh đứng bên cạnh Bạch Trạch, “Sư phụ ngươi không muốn nói, xem ra chỉ có thể do ta mở miệng.”
Rõ ràng chỉ bị nhìn thoáng qua, nhưng Đường Khanh lại thấy khắp người phát lạnh, chẳng qua trước mắt cô lại không có thời gian sợ hãi.
Bạch Trạch không thể xảy ra chuyện, tuy hắn đối chiến với Quân Vô Tà cũng không đến mức bỏ mạng, rốt cuộc đan dược lúc trước Quân Vô Tà đưa tới, cô đã đổi đi, nhưng nếu kích ra một sợi thần thức kia, Bạch Trạch cũng chỉ có thể ngủ say vô tận, thế thì nhiệm vụ này của cô cơ bản cũng coi như hỏng rồi.
Quân Vô Tà nhìn Đường Khanh trầm mặc không nói, đôi mắt híp lại, “A Chỉ, nàng lại đây.”
Đường Khanh vì kéo dài thời gian, chỉ có thể nâng chân lên, chẳng qua cô mới vừa bước lên một bước, tay phải đã đột nhiên bị người cầm.
“Sư phụ, đừng qua đó.”
Giọng nói kia, giống như bị thế giới vứt bỏ, bất lực lại mang bi thương vô tận.
Đường Khanh cực kỳ đau lòng, lại chỉ có thể hung hăng đẩy tay hắn ra, tiếp theo từng bước một đi về phía Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà cực kỳ vừa lòng, khi cô đi đến bên cạnh mình, hắn ta lộ ra một nụ cười âm lãnh, “Bạch Cửu, ngươi có biết một thân phận khác của ngươi không?” Nói xong, thấy hắn không nói, Quân Vô Tà lại cất tiếng cười to, “Nói đến đây, ta có thể tóm được ngươi, vẫn hoàn toàn dựa vào sư phụ ngươi tương trợ.”