Chinh Phục Soái Ca

Chương 7: Con Đã Trở Về



HOÀNG THÀNH:

" Tiểu thư chúng ta đến Hoàng thành rồi " người nói là Lâm đang đánh xe ngựa. tính tình phúc hắc, giảo hoạt giỏi nhất bài bạc được đặt biệt danh đổ thánh vì trúng độc phải nằm liệt giường quanh năm. Anh cũng biết võ công. Thiên em gái của anh vì trộm giải dược nên cũng bị trúng độc suýt mất mạng. nhờ Thiên Tuyết nên độc của 2 anh em được giải nên 2 anh em quyết tâm theo cô.

" Ưm......Lâm người đi hỏi những người xung quanh xem phủ tướng quân đi hướng nào " cô vừa nói xong thì nghe tiếng la hét lên.

_ " Aaaaaa...... các ngươi mắt mù sao lại đụng trúng ta. Biết ta là ai sao. Người đâu bắt bọn họ lại cho ta ". người nói là cô gái đang đi chung với 1 nam nhân phải nói là dùng chữ ĐẸP để hình dung và 1 đám gia đinh đi theo.

_ Cô gái kia hung dữ chỉ vào xe ngựa của Thiên Tuyết mắng. anh chàng đẹp trai chỉ đứng im không nói làm như quá quen với những cảnh như thế này trên mặt còn mang theo nét mặt không kiên nhẫn phải nói là chán ghét cô gái đi bên cạnh.

_" Không biết ai lại đi đắc tội với con gái của hình bộ thượng thư không biết. Người này thật xui xẻo a. Cũng không biết Hoàng Tâm con gái hình bộ nổi tiếng là chua ngoa ". người dân tập trung lại càng ngày càng đông.

_" Xin lỗi cô nương. Chúng tôi không cố ý làm cô bị thương. Nếu bị thương tôi có thể trị cho cô để tạ lỗi cùng cô " Thiên Tuyết vừa xuống xe ngựa thì lên tiếng xin lỗi cô gái kia. .

_ " Thật xui xẻo vừa trở lại thì đã gặp chuyện không đâu rồi " cô thầm mắng 1 tiếng.

_ Nhưng chuyện càng lớn khi Hoàng Tâm thấy cô xinh đẹp hơn mình thì ánh mắt ghen ghét càng thêm mất khống chế. Nhìn về chàng trai đi bên cạnh mình đang nhìn về phía Thiên Tuyết thì cô bắt đầu lo lắng mất khống chế cô hét lên.

_" Người đâu bắt cô ta lại tát 20 cái thiệt mạnh cho ta " Hoàng Tâm vừa dứt lời thì đám gia đinh nhanh chóng tiến lên.

_" Các ngươi ai dám tiến tới " Quân Lâm, Thiên, Hạ lập tức tiến tới chắn trước mặt cô. Những người dân vây quanh cũng lắc đầu ngao ngán.

_ " Lui ra. Ta Lý Thiên Tuyết cũng không phải ai muốn đánh là đánh. Lời xin lỗi ta đã nói rồi. Ta không tin con gái Đại tướng quân của Thiên Việt dễ dàng đánh như vậy" Lý Thiên Tuyết lớn tiếng nói.

_ " Hừ...... đánh nhau thôi mà ta mới không sợ. Khi văn không có đất dụng võ thì Vũ lực sẽ lên ngôi thôi. Đến đây đi...... " Thiên Tuyết nhìn Hoàng Tâm nói. Nói rồi xung quanh lập tức ồn ào.

_ " Xem ra hôm nay Hoàng Tâm đá trúng thiết bản rồi ". 1 người đứng xem nói.

_ " Đúng đó. Đúng đó. " anh kế bên cùng tiếp lời.

_ Anh chàng đẹp trai đi cùng Hoàng Tâm nghe Thiên Tuyết nói là con gái của đại tướng quân thì ngay lập tức nhìn kỹ Thiên Tuyết hơn.

_ " Đây là Thiên Tuyết sao. 2 năm không gặp cô đẹp hơn trước rất nhiều. Cô thay đổi rồi sao. Cô không nhận ra anh sao. Lúc trước không phải cô hay chạy theo anh đây sao. Hay lại muốn chơi trò lạc mềm buộc chặc với anh " anh thầm suy nghỉ nhưng thấy ánh của cô như không thèm quen biết tim anh giống như đánh mất thứ gì đó quan trọng. Mà anh không biết nó là cái gì. Ánh mắt của anh vẫn không rời khỏi Thiên Tuyết từ khi cô xuất hiện.

_ Nếu Thiên Tuyết biết suy nghĩ của anh lúc này chắc chắn sẽ không ngại chửi thẳng vào mặt anh " đẹp trai mà bị bệnh sao. Cứ có sở thích bắt người khác chạy theo anh là sao. Anh nghĩ anh đẹp trai là có quyền sao. Xin lỗi tôi không rảnh ". Nhưng cô hoàn toàn không biết những suy nghĩ của Lục Khiếu Thiên.

_" Tiểu Tuyết phải là muội không. Cuối cùng huynh cũng tìm được muội rồi " đám đông tách ra chàng thanh niên tuấn tú có vài nét tương đồng Lý Thiên Tuyết chạy nhanh lại Ôm chầm lấy cô.

_ Đám đông lập tức bàn tán xôn xao. " đây không phải là Lý Thiên Tân sao nói vậy cô gái kia là Thiên Tuyết ngốc nghếch, mê trai hay chạy theo tứ đại thiên vương sao. Nhưng sao khác xa lời đồn vậy ".

_" Không đúng Lý Thiên Tuyết xấu lắm làm sao giống cô nương xinh đẹp này "

_ Không hiểu sao khi thấy Thiên Tân ôm lấy Thiên Tuyết thì chàng trai đi cùng Hoàng Tâm cảm thấy chướng mắt. Sao anh lại ghét có người nào ôm cô, đụng chạm vào cô như vậy nhỉ

_ " Làm gì ôm chặt cô ấy như vậy chứ. Nói không thôi không được sao " Lục Khiếu Thiên nói thầm 1 câu.

_" Đại ca muội trở về rồi " cô nhìn đại ca của cô rồi mỉm cười vuốt giương mặt anh có đậu hũ của soái ca không ăn không phải cô a. " Phải ôm chặc 1 chút mới được hahaha " cô nghĩ thầm.

_" Để huynh đưa muội về cha đang chờ muội 2 năm rồi " nói rồi mặc kệ đám đông và Hoàng Tâm anh kéo cô đi thật nhanh làm cô chỉ biết cười.

_ " Khiếu Thiên ca sao huynh không làm chủ cho muội " Hoàng Tâm dặm chân nói.

" Đi thôi " anh không thèm nhìn cô bước đi. Lần nào đi cùng cô đều gặp rắc rối hết. Riết rồi anh cũng thấy chán ghét.

" Đợi muội với " Hoàng Tâm chạy theo.

_Cách đó không xa " Tuyết nhi của ta đã trở về rồi sao " 1 ánh mắt quan sát hết những chuyện vừa sảy ra.

_" Tam hoàng tử chúng ta đi thôi " người vừa nói vừa làm dấu mời.

_" Ưm " Hàn Thiên Minh nhìn về phía Thiên Tuyết 1 lần nữa rồi bước đi .

------------- phân cách tuyến -----------------

" Cha xem ai đã về nè " Thiên Tân vừa nói vừa chạy vào thư phòng Cô nhìn anh cười cười.

" Con trai của đại tướng quân mà chạy như vậy sao còn ra thể thống gì nữa " nhưng khi nhìn đến người bước vào chén trà trên tay ông rớt xuống.
Hốc mắt đỏ hoe " Tâm nhi " ông khẽ gọi nhìn người con gái giống hệt người vợ mà ông yêu thương đã mất nước mắt ông rớt xuống.

" Cha con đã về " cô nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mỉm cười rồi ôm ông .nước mắt cô cũng rơi đều trên mặt cứ tưởng mình lại được gặp cha và anh hai ở hiện đại 2 cảm xúc dân trào cô khóc nức nở. Thiên Tân cũng hốc mắt đỏ hoe .

" Về là tốt rồi. Về là tốt. Tiểu Tuyết cha Xin lỗi con làm cho con chịu nhiều cực khô rồi. Cha sẽ có gắng để bù đắp lại cho con" ông nói " kể cha nghe trong 2 năm qua con đã gặp những chuyện gì". Buôn cô ra ông nhẹ nhàn hỏi.

_ Cô cũng kể lại những chuyện sảy ra trừ chuyện của độc cô long nữ ra .

" Vất vả cho con rồi! Người đâu chuẩn bị tiệc rượu mừng tiểu thư trở về " nói rồi ông cho người sắp xếp cho Quân Lâm Thiên Hạ chỗ ở ngay tại viện của cô. Tâm sự 1 hồi lâu ông mới để cô về nghỉ ngơi.

" Đưa muội muội của con về viện nghỉ ngơi đi. Muội muội của con cũng mệt lắm rồi ". Lý Trấn Thiên nhìn Lý Thiên Tân cười nói.

_" Con về phòng đây " cô mỉm cười cùng Thiên Tân bước đi. Bỏ lại ông vẫn đang nhìn bức tranh của vợ ông.

_" Tiểu Tuyết đã về rồi. Nó càng lớn càng giống bà. Bà yên tâm tôi dù có liều mạng cũng bảo vệ nó bình an" nói rồi ông mỉm cười vuốt gương mặt của người phụ nữ giống như Thiên Tuyết .

_" Cuối cùng cũng về tới nhà" Thiên Tuyết nằm xuống giường thở dài nói. Nằm 1 hồi quá mệt mỏi cô nằm ngủ tới sáng.

_" Tiểu thư cô dạy ăn sáng đi " Hạ lên tiếng. Cô nhìn Hạ rồi nói " gọi 3 người con lại tới đây " . Sau khi mọi người tới đầy đủ cô nói

_ " Bắt đâu từ hôm nay ta sẽ dạy cho các ngươi y thuật, âm công. Võ công và buôn bán . Sau này còn rất nhiều chuyện phải làm ta hy vọng các ngươi cùng ta cố gắng mở ra khoảng trời cho chúng ta. Các ngươi ai thích học món nào nhất " nói rồi cô nhìn 4 người bọn họ.

" Tiểu thư em muốn học võ công và điều chế độc dược " người lên tiếng là thần trộm Thiên.

" Em muốn học y thuật và âm công và buôn bán " Hạ tiếp lời.

" Thuộc hạ muốn học võ công và y thuật " đổ thánh Lâm cũng lên tiếng.

" Thuộc hạ chỉ học buôn bán." Quân lên tiếng.

" Tốt lắm. Các ngươi đi theo ta thì ta sẽ không bạc đãi mọi người đối với ta thì ta xem các ngươi như là anh em của mình mọi người đều bình đặng. cơ hội ta chỉ cho 1 lần còn về việc áp dụng như thế nào thì tuỳ vào việc cố gắng của các ngươi. thành công hay thất bại đều nằm trong tay mình. Có lòng tin vào chính mình không " nói rồi cô đưa mắt nhìn 4 người đang ý chí dân trào.

" Chúng thuộc hạ có lòng tin" 4 người đều đồng thanh.

" Tốt. Từ giờ chúng ta sẽ là Đồng Sinh Môn ta là môn chủ, các ngươi là tứ đại hộ Pháp cùng nhau làm nên mạnh thiên địa của riêng mình ". Vậy là đồng sinh môn bước đầu tiên ra đời và sau này ai cũng phải nhường 3 phần không ai không biết đồng sinh môn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.