Chinh Phục Tiểu Hồ Ly

Chương 4: Tôi thích em, tôi muốn theo đuổi em!



- Này, sao anh cứ đi theo tôi hoài vậy?

Triệu Thiên Thiên dù rằng rất hiếm hoi biểu hiện sự tức giận của bản thân ra ngoài, nhưng giây phút này, dường như cô đã không còn kiên nhẫn và muốn phát hỏa.

Bởi vì sao?

Còn không phải Lăng Lãnh Nam cứ một mực bám theo, không rời cô một bước từ khi rời nhà sao?

Trái lại thái độ của Triệu Thiên Thiên, Lăng Lãnh Nam lại nở nụ cười lãng tử hết sức phong độ, cong môi lên nói:

- Thì chẳng phải tôi đã bảo là tôi thích em, tôi muốn theo đuổi em sao?

Triệu Thiên Thiên quay qua nhìn Lăng Lãnh Nam bằng ánh mắt hình viên đạn, cô nghiến răng ken két:

- Muốn theo đuổi là chuyện của anh, mắc gì cứ phải đi theo tôi?

Tức chết cô, tên hoa hoa công tử này rốt cuộc là đang tính toán cái gì, không phải anh ta chỉ cần búng tay một cái sẽ có hàng đống phụ nữ đến quay quanh sao? Đã vậy, tại sao còn để ý đến cô?

-Thì bây giờ tôi đang thực hiện lời nói của mình đây! Đồng ý hay không là chuyện của em, còn tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, em không có quyền cấm cản!

Lăng Lãnh Nam không cho là đúng, ngoắc ngoắc ngón tay, khuôn mặt vẫn giữ nguyên nụ cười lãng tử ngàn năm không đổi.

- Anh...anh...

Cái gì gọi là tức đến không nói nên lời, đó chính là trạng thái của Triệu Thiên Thiên hiện tại.  Cô ghét nhất chính là loại đàn ông như anh ta, muốn theo đuổi cô à, nghe sao mỉa mai vậy? Cô còn lâu mới tin bọn đàn ông chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới biết cái gì là thích, là yêu! Đối với bọn họ, phụ nữ chỉ như đồ chơi, mà đã là một món đồ chơi, dù có chơi vui đến đâu, cũng một thời gian sẽ chán, sẽ bị quăng đi mà thôi.

Khoan...anh ta là hoa hoa công tử đúng không? Anh ta nói muốn theo đuổi cô đúng không? Mà những tên này đều có chung một đặc điểm...

- Anh muốn theo đuổi tôi?

- Đúng vậy!

- Tôi sẽ cho anh cơ hội!

- Tốt!

- Vậy thì đi thôi!

Nói xong, Triệu Thiên Thiên cũng không có nhìn mặt Lăng Lãnh Nam nữa, mà cô quay đầu bước về khu vực mua sắm.

Hừ hừ... Hôm nay không tiêu sạch tiền của tên này, cô sẽ không về!

Lăng Lãnh Nam bước chân chậm rãi theo sau Triệu Thiên Thiên, nhìn biểu cảm của cô, anh nhếch môi cười không rõ ý vị. Cô gái nhỏ muốn làm gì, đừng tưởng anh không đoán ra được.

Cũng không sao, như thế thì cuộc chơi không phải càng thêm thú vị hay sao?

- Cái này... cái này... cái này... lấy hết cho tôi...

Vừa bước chân vào khu mua sắm, chỉ cần nhìn trúng cái gì, Triệu Thiên Thiên sẽ lấy cái đó, sau đó sẽ không khách khí thảy cho Lăng Lãnh Nam cầm lấy...

- Không mua nữa à?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó có vẻ không được vui, Lăng Lãnh Nam liền lên tiếng dò hỏi.

Triệu Thiên Thiên hai tay chống nạnh, phồng má nói:

- Không mua nữa, tôi muốn đi ăn muốn Pháp!

- Được!

Triệu Thiên Thiên nhìn khuôn mặt tuyệt không đổi sắc kia nhất thời có xúc động muốn đánh người! Cô đã gom rằng hết cái khu mua sắm này, từ quần áo, trang sức, túi sách,... Có cái nào không phải nhãn hiệu nổi tiếng, hàng giới hạn số lượng?

Nhưng tại sao, anh ta trả tiền lại chẳng nhíu mày lấy một cái? Dẫu biết anh ta nhiều tiền, nhưng phải nhiều đến mức nào chứ?

Sau khi thanh toán, ghi địa chỉ để nhân viên khu mua sắm chuyển đồ về  nhà, Lăng Lãnh Nam lại tiếp tục nối bước theo Triệu Thiên Thiên.

...

- Để tôi ghi địa chỉ cho nhân viên cửa hàng rồi chúng ta hẳn đi tiếp!

Lăng Lãnh Nam bất đắc dĩ nhìn đống đồ trên bàn, rồi lại nhìn cô gái nhỏ đang muốn bỏ đi, không nhịn được liền lên tiếng.

Triệu Thiên Thiên rõ ràng là chính miệng đồi đi ăn món Pháp, nhưng sau khi vào nhà hàng, món ăn được bày ra, cô ấy chỉ ăn vài miếng lại chê không ngon, đổi sang đồi ăn món Ý... Rồi như vậy vài lần, nào là món Nhật, món Trung,... Nói chung là hầu như chỉ một bữa ăn trưa, Triệu Thiên Thiên đã đảo gần hết các nhà hàng nổi tiếng trong thành phố.

Gây chuyện như vậy, vô lý như vậy, bất cứ ai dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra rằng Triệu Thiên Thiên là cố ý, như vậy, tất nhiên Lăng Lãnh Nam cũng nhìn ra, nhưng lại chẳng phàn nàn tiếng nào, mà lại rất nghe theo!

Rốt cuộc thì sao, Triệu Thiên Thiên cũng chán trò cũ, cô lại " sẵn tiện" ghé vào một cửa hàng thời gian, một lần nữa" gom đồ"!

Nhưng trong khi Lăng Lãnh Nam phải ôm đồ tới mức che kín cả đầu, thì cô gái nhỏ ấy có ý định bỏ đi không từ mà biệt, buộc anh phải lên tiếng.

Ai dè, Lăng Lãnh Nam đã không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng chính là làm cho người nào đó quay lại nhìn anh, để rồi nảy ra ý nghĩ mới.

Chỉ thấy Triệu Thiên Thiên cong mắt như hồ ly, nhìn đống đồ trên bàn rồi chuyển mắt sang Lăng Lãnh Nam:

- Tôi đổi ý rồi, bây giờ không đi nữa, tôi muốn về...cho nên cũng không cần nhân viên chuyển phát, anh... ôm về đi!

- Hả?

Có lầm không vậy, cô gái này là được voi đòi tiên đây sao? Anh đã chì như vậy còn chưa đủ... nghĩ sao mặt anh như thế này...

- Hả cái gì, không đồng ý có thể không cần đi theo tôi nữa, không có cơ hội thứ hai!

Hừ hừ... nếu như đã không làm anh ta đau lòng vì tiền được, thì cô sẽ khiến anh ta phải khổ mặt khác! Để xem khi bộ dáng hiện tại của anh ta mà lên báo, sẽ hot như thế nào?!

Thôi được rồi, bây giờ cứ để cô ta lên mặt, đợi sau này, ai khổ sẽ biết! Nghĩ vậy, Lăng Lãnh Nam chỉ dành ngoan ngoãn đi ôm hết đống túi đồ trên bàn kia mà đi...

Biệt thự của Lãnh Hàn Quyên tại Trung Quốc...

Đợi đến khi hai hai Triệu Thiên Thiên và Lăng Lãnh Nam về tới nơi mặt trời cũng đã ẩn mình.

Sau khi chào hỏi Lãnh Hàn Quyên ở dưới nhà xong, Triệu Thiên Thiên liền đi lên phòng của cô, và vừa đi vào, cô đã không làm gì khác, mở tủ lấy đồ...đi tắm, đây cũng là một thói quen bất biến của cô mỗi khi trở về từ bên ngoài!

- Thiên Thiên...

Lăng Lãnh Nam mở cửa phòng Triệu Thiên Thiên, ôm đồ đạt của cô vào, nhưng khi vào phòng chẳng thấy ai thì anh im lặng không gọi nữa, bỏ đống đồ trong tay xuống rồi quan sát xung quanh.

Cả căn phòng này của Triệu Thiên Thiên và phòng anh đang ở đều cùng là phòng khách của căn biệt thự này nên về đặc điểm chẳng khác nhau... Nhưng đều làm anh tò mò chính là, bình thường phòng của phụ nữ không phải đặc trưng là son phấn, nữ trang hay sao? Hôm nay khi cùng cô ấy đi mua sắm, anh còn tưởng cô cũng thích những thứ đó, bởi vì đã mua không ít, thế mà trên cái bàn trang điểm của cô lại chẳng có mấy thứ? Đây chẳng phải chứng minh cô không thích?

Đã thế, cô mua nhiều thế để làm gì nhỉ?

Trong khi Lăng Lãnh Nam còn hiếu kì xem xét khắp nơi trong phòng của Triệu Thiên Thiên, thì tiếng mở cửa vang lên, thu hút ánh mắt anh nhìn về...

Và 1...2...3...

- Aaaaaaa.....

Một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên, gần như muốn rung chuyển cả ngôi biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.