Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 111



Lâm Khả Nhi núp ở bãi đất trống bị hoa cỏ che giấu nơi hậu viện trường học ,móc ra một chiếc điện thoại di động màu hồng, gọi cho Đường Chá một cú điện thoại. .

Tiếng chuông chỉ vang hai cái, đối phương liền lập tức nhận điện thoại.

Chỉ thấy trên màn ảnh xuất hiện gương mặt Đường Chá thâm tình tuấn tú, vẻ mặt của hắn có chút xấu hổ, giống như nhìn bốn phía một cái, mới cúi đầu hướng về phía điện thoại di động nói với Lâm Khả Nhi: "Tiểu Khả Nhi, anh lập tức đi đón em ."

Lâm Khả Nhi hướng về phía gương mặt tuấn tú của Đường Chá ngây thơ hỏi: "Chú Chá, có nhớ tiểu Khả Nhi hay không?"

Đường Chá lúng túng ngước mắt, nhìn chung quanh một chút, trên mặt của hắn xuất hiện một tia đỏ hồng nhàn nhạt , nghiêm nghị nói với cô: "Anh đang đi họp."

Vừa nghe Đường Chá nói đang đi họp, Lâm Khả Nhi che cái miệng nhỏ nhắn cười vang, chú Chá đang họp, thế nhưng ngay trước mặt nhiều người như vậy nhận điện thoại của cô.

"Chú Chá, anh có phải hay không đang ngượng ngùng? Như vậy đi, anh nháy mắt một lần , là nghĩ tới em một chút xíu, nháy mắt hai lần ,là rất muốn em, nháy mắt ba lần, bày tỏ ý là vô cùng nghĩ tới em, nghĩ tới em đến mức không cách nào làm việc được." Lâm Khả Nhi mặt chờ mong mà nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú đầy đỏ ửng của Đường Chá.

Chỉ thấy hắn lại lúng túng lần nữa mà nhìn chung quanh một chút, sau đó hướng về phía màn ảnh nháy một cái mắt.

"À? Chỉ nghĩ tới em có một chút nha?" Lâm Khả Nhi thất vọng nâng cái miệng nhỏ nhắn, đáng thương nói: "Người ta chính là vô cùng nghĩ đến anh Chá ! Thật là muốn lập tức bay đến bên cạnh anh. Em thật đáng thương a!"

Nghe thấy Lâm Khả Nhi thở dài, Đường Chá đau lòng nhíu đôi mày rậm như kiếm lại ,hướng về phía màn ảnh nháy mắt hai cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi lập tức biến thành vui sướng, cô hưng phấn thét lên: "Chú Chá rất muốn người ta sao? Làm thế nào? Chú Chá, em càng ngày càng thích anh! Anh có hay không càng muốn em? Em nhớ anh muốn chết á!"

Nghe được Lâm Khả Nhi điên cuồng tỏ tình, trên mặt Đường Chá lộ ra vẻ thoải mái, anh cười yếu ớt, hướng về phía tiểu Khả Nhi chớp mắt vô số lần. Động tác của anh khiến Lâm Khả Nhi như mở cờ trong bụng, hướng về phía màn ảnh càng không ngừng in dấu hôn sâu: "Chú Chá, làm sao anh lại đáng yêu như vậy? Em yêu chết anh á!"

Đường Chá thật là muốn hướng về phía màn ảnh hôn trả lại, liền nghe tiếng của Lưu Vân Thiên vang lên: "Tổng giám đốc, mắt của anh bị đau sao? Thế nào mà lại không ngừng nháy mắt?" ( Phá đám đúng lúc quá đi )

Đường Chá xấu hổ, gương mặt tuấn tú trướng hồng, cứng đơ ngay tại chỗ. Đều do Khả Nhi, thế nhưng để cho anh mất mặt trước mặt mọi người. Mặt mũi của tổng giám đốc anh đây lần này biệt đặt ở chỗ nào? ( )

Nghe được lời nói của Lưu Vân Thiên, Lâm Khả Nhi cười đến mức ôm bụng té nằm trên sân cỏ.

Vừa nghĩ tới việc phải đối mặt với một phòng đầy thuộc hạ, mà chú Chá lại hướng về phía màn ảnh không ngừng nháy mắt , cô liền cảm thấy thật vui vẻ.

Đường Chá lúng túng ngẩng đầu lên, nói với mọi người: "Chờ chút! Tôi đi toilet."

Nói xong, Đường Chá liền sải bước hướng toilet đi tới.

Tự giam mình ở trong toilet không người, Đường Chá mới hướng màn ảnh gầm nhẹ: "Đứa nhỏ tinh nghịch, em muốn hại anh mất mặt trước toàn bộ cán bộ cao cấp của công ty sao?"

"Nào có? Người ta chính là vô cùng nhớ anh, cho nên cũng muốn nghe anh nói lời giống vậy." Lâm Khả Nhi vô tội nháy đôi mắt xinh đẹp trong trẻo như thủy tinh , buồn bã nói.

"Anh cũng nhớ em. Tiểu Khả Nhi, hôn anh thêm lần nữa, mới vừa rồi không có nhận được." Ánh mắt Đường Chá trở nên dịu dàng như nước, hai con ngươi tối tăm tựa như hai vũng đầm sâu thẳm, làm cho không người nào có thể đo lường được độ sâu ở trong đó .

Lâm Khả Nhi nghe lời mà đem môi hồng in trên màn ảnh, lúc này, chỉ thấy môi của Đường Chá cũng chậm rãi dán lên màn ảnh, môi hai người cách màn ảnh nho nhỏ này dán chặt chung một chỗ, tựa như đang hôn nhau.

Mặc dù cách rất xa, nhưng lòng của hai người lại dán chặt ở chung một chỗ, thông qua nụ hôn này không nhiệt độ này, đem tình yêu sâu đậm ngọt ngào truyền vào trong lòng đối phương.

Trong lúc bất chợt, khoảng cách này không còn là cự ly, hai người giống như đang đứng ở bên cạnh, nhiệt tình hôn mặc cho đang phải thông qua màn ảnh nho nhỏ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi ửng hồng một mảnh, không ngờ chú Chá cũng có một mặt lãng mạn như thế, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Không biết qua bao lâu, Đường Chá mới nâng lên bờ môi mềm, thâm tình nhìn Lâm Khả Nhi: "Bà xã, anh yêu em."

Nghe được lời nói của Đường Chá, lòng của Lâm Khả Nhi bùm bùm , cả người cô cũng gắn vào trong mật ngọt, say mê trả lời: "Ông xã, em cũng yêu anh. Phải nhớ chỉ được nghĩ tới em."

Đường Chá thâm tình gật đầu một cái, đối với tiểu Khả Nhi nói: "Anh phải đi họp, em cũng phải nhớ anh."

"Nhớ anh! Nhớ anh mỗi phút mỗi giây. Mỗi một cái mạch máu, từng cái tế bào đều nhớ anh, hài lòng chưa?" Lâm Khả Nhi hạnh phúc cười ngọt ngào.

Đường Chá hướng về phía màn ảnh chạm khẽ lần nữa, sâu thẳm trong ánh mắt đong đầy nhu tình: "Hài lòng! Một lát nữa anh đi đón em, nhớ chờ anh."

Lâm Khả Nhi đột nhiên lộ ra một nụ cười tinh ranh gian xảo, đối với Đường Chá nói: "Chú Chá, chúng ta đi Hilton ăn cơm, có được hay không?"

"Em muốn đi đâu đều được, anh sẽ cùng đi với em." Đường Chá gật đầu, trong âm thanh tràn đầy vô hạn cưng chiều.

"Chú Chá, anh thật tốt!" Lâm Khả Nhi kích động cười, "Một lát, tự em đi đến nơi đó trước, anh họp xong thì trực tiếp đến Hilton đi, không nên tới đón em. Bằng không trên đường lại phải trễ nãi thời gian thật dài."

"Một mình em đi?" Đường Chá không yên tâm nhìn cô, "Tiểu Khả Nhi, anh đi đón em cũng không phí nhiều thời gian."

"Em đã quyết định rồi, anh phải nghe em. Bây giờ còn không nhanh đi họp? ! Anh muốn cho nhân viên chán nản một ngày sao?" Lâm Khả Nhi đột nhiên chống nạnh, bá đạo nói.

"Tuân lệnh! Cho anh thêm một cái hôn." Đường Chá đột nhiên mở miệng, nhiệt tình yêu cầu .

"Mới vừa rồi không phải mới hôn sao?" Lâm Khả Nhi ngây thơ mà nhìn Đường Chá, khuôn mặt ngượng ngùng.

"Nếu như không phải là phải đi họp, anh thật là muốn vọt tới trường học đem em bắt đi. Tiểu Khả Nhi, một cái hôn làm sao đủ? Anh thật là muốn đem em đè ở dưới thân" Ánh mắt Đường Chá đột nhiên như là chó sói tinh xảo, bên trong tràn đầy kịch liệt nhiệt tình.

"Sắc lang!" Lâm Khả Nhi đỏ mặt quở nhẹ, nhưng mà vẫn nghe lời mà đem cánh môi xinh đẹp như hoa in trên màn ảnh.

Môi Đường Chá lập tức nhanh chóng mà dán lên giống như đang ở trước mặt cô, hắn thậm chí còn lè lưỡi liếm một cái lên cánh môi xinh đẹp của Lâm Khả Nhi

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi lập tức đỏ rực một mảnh, cô lo lắng ngắm nhìn bốn phía, thấy không có ai phát hiện, mới an tâm đáp lại.

Không biết hôn bao lâu, Đường Chá mới thỏa mãn mà cười , khép lại màn ảnh, mang theo ý cười nhàn nhạt trở lại phòng làm việc, tiếp tục hội nghị quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.