Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 136



Editor: Sendyle

"Tiểu Khả Nhi, chúng ta có cần đi chụp hình đính hôn không?" Ngồi ở trong thư phòng, Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi vừa xử lý công sự, vừa nói.

Gần đây có mấy kế hoạch đầu tư, anh ta rất bận, loay hoay mãi nên quên mất chuyện quan trọng như vậy, may nhờ có Liêu Phàm nhắc nhở.

"Hình đính hôn? Chúng ta không phải đã sớm có sao?" Lâm Khả Nhi nghịch ngợm mổ cánh môi Đường Chá, cười đùa nói.

"Đã sớm có sao? Chúng ta chụp lúc nào?" Đường Chá buồn bực hỏi. Anh ta không nhớ rõ cùng tiểu Khả Nhi đi chụp lúc nào? Chẳng lẽ nằm mơ?

"Đi theo em." Lâm Khả Nhi nhảy xuống chân Đường Chá, thần thần bí bí lôi kéo anh ta hướng về phòng ngủ.

Chạy vào phòng ngủ, cô chỉ vào những bức hình trên tường nói với Đường Chá: "Những thứ này! Không phải rất đẹp sao?"

"Những bức hình này?" Đường Chá đỏ mặt nhìn những thứ kia ban đầu cùng Lệ Tây Á đi thử áo cưới lại bị tiểu Khả Nhi quấy rối nên mới chụp những bức hình mập mờ này, nếu bị người ta thấy sẽ rất lúng túng.

"Anh Chá, anh không phải cảm thấy những tấm hình này nếu đặt ở cửa tiệc cưới sẽ rất đẹp sao?" Lâm Khả Nhi chỉ vào tấm cô làm bộ ngã xuống được anh Chá vội đỡ mà nói, trong tấm ảnh cô ngửa ra sau, mà môi Đường Chá đang đè ở trên môi hồng nhu mỹ của cô. Mặc dù là bị cô thiết kế mới có động tác này, nhưng khi nhìn đứng lên lại cảm thấy họ rất thân mật, giống như hai người khi đó là một đôi đang yêu.

"Tấm này không được." Đường Chá đỏ mặt nói, đặt ở trong phòng ngủ theo ý tiểu Khả Nhi chơi thì được, sao có thể đem nó đặt tới trước mặt mọi người?

Lâm Khả Nhi nghe xong, làm nũng dán lên thân thể Đường Chá, ôm cổ của anh ta nói: "Anh Chá, nhưng tiểu Khả Nhi thích nhất tấm này. Anh đáp ứng em, có được hay không?"

"Không được."

"Được."

"Tiểu Khả Nhi!" Đường Chá nhướng mày lên cao, giọng điệu tỏ vẻ không đồng ý.

"Em muốn!" Lâm Khả Nhi bá đạo cười, nhón đầu ngón chân lên hôn môi đang mím chặt của Đường Chá.

Hình đẹp mắt như vậy mà anh không cần, còn tấm nào để lấy nữa chứ ?

Đường Chá bất đắc dĩ thở dài, vật nhỏ này làm cho anh ta không đành lòng cự tuyệt.

"Đứa nhỏ tinh nghịch." Đường Chá cắn nuốt sạch cái miệng nhỏ nhắn, cưng chiều mà gật đầu.

Tay nhỏ bé của Lâm Khả Nhi ở sau lưng Đường Chá làm thành hình chữ "v".

Thuận lợi! Cô ở trong lòng cười trộm.

Tấm hình này nếu để ọi người thấy, không biết sẽ khiến bao nhiêu đám phụ nữ thèm thuồng anh Chá vì ghen ghét đến chết mất. Nhìn bức hình anh Chá rõ ràng mặt nhu tình cùng tỏ vẻ cưng chiều, là ai cũng nhìn ra được trong mắt của anh ta tràn đầy thâm tình.

Nói không chừng thật lâu trước đây anh Chá nói đã yêu cô mà bản thân lại không biết. Hoàn hảo! Cô Lâm Khả Nhi thông minh tuyệt đỉnh, giúp anh Chá thấy rõ lòng của mình. Bằng không, hai người bọn họ bây giờ không biết sẽ như thế nào.

Anh Chá, anh nên cảm ơn tiểu Khả Nhi đi!

Đổi bị động làm chủ động, Lâm Khả Nhi nhiệt tình gặm cắn cánh môi Đường Chá, làm cho anh ta không nhịn được mà thốt ra tiếng rên rỉ.

"Tiểu Khả Nhi, anh sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Chờ em vừa tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn. Thượng Đế a, anh sợ mình chờ không kịp." Đường Chá thật muốn lập tức đem tiểu Khả Nhi lấy về nhà, nhưng cô còn phải đi học.

"Đợi không kịp? Vậy anh còn sững sờ làm cái gì?" Lâm Khả Nhi dí dỏm nháy mắt, nở nụ cười tràn đầy mê hoặc mà đối với Đường Chá.

"Vật nhỏ, không đem em ăn hết anh không phải Đường Chá." Đường Chá cười hắc hắc hôn môi Lâm Khả Nhi.

Cảm nhận được Lâm Khả Nhi đã sẵn sàng, anh ta mới lấy ngón tay ra, đem chính mình đã trướng to phiến hồng vùi sâu vào thân thể cô, hung ác công kích, nhàn nhạt rút ra rồi hưng hăng tiến vào.

Âm thanh mập mờ ở bên trong phòng vang lên, nhiều tiếng không ngừng.

*****

Gần đây Liêu Phàm có chút tiều tụy, hiển nhiên, vì cô cảm thấy Lưu Vân Thiên đang lo lắng chuyện gì đó. Vào những lúc đêm khuya yên tĩnh anh thường dựa đầu vào tường nhìn trời nhìn đất mà trầm tư. Anh ta cho rằng cô không hay biết, thật ra thì mỗi lần anh khổ sở trằn trọc cô đều biết rõ ràng.

Cô biết Vân Thiên không vui, vô cùng không vui, nhưng cô cũng không biết nguyên nhân làm anh ta không vui, chỉ có thể lẳng lặng ở bên cạnh anh ta. Có lúc cô thậm chí muốn mở miệng hỏi, nhưng lại sợ làm anh tức giận mà không dám mở miệng.

Vì bận tâm đến Lưu Vân Thiên mà cô ngày càng sa sút, cô đang hoài nghi bản thân mình rốt cuộc kiên trì vì điều gì? Tình cảm anh dành cho cô ra sao , cô có thể cảm nhận được. Cô vẫn biết trong lòng của anh có hình bóng một người, thế nhưng là ai thì cô không biết.

Cô có một tình địch, nhưng bộ dáng của tình địch ra sao cô lại không biết, vừa nghĩ tới đó, lòng của cô tràn đầy chua xót. Chính mình đang ở bên cạnh Thiên, có phải vì điều này làm để cho anh khổ sở? Cô cứ chiếm lấy anh, làm cho anh không cách nào cùng người mình yêu đoàn tụ sao? Nếu sự thật là như vậy, cô có nên rời đi hay không?

Lòng của cô bồi hồi mâu thuẫn. Rời đi Thiên, cô sẽ đau lòng, cô không biết nếu không có anh, bản thân có thể tiếp tục sống hay không. Cô sớm hình thành thói quen ngày ngày làm bạn cùng anh, nếu có một ngày không còn anh ta, cuộc sống của cô còn có ý nghĩa gì nữa?

Không rời đi Thiên, những nhìn anh khổ sở như vậy, lòng của cô càng đau hơn. Hơn nữa mấy ngày nay, Lưu Vân Thiên mặc dù thường ngày vẫn muốn cô, nhưng cô nhìn vào những động tác điên cuồng kia có thể cảm nhận được nỗi khổ sở cùng lo lắng của anh ta.

Mỗi khi anh ta ngủ say cô sẽ lặng lẽ mở mắt, nhẹ nhàng vuốt chân mày đang níu chặt của anh. Nếu như có thể, cô chấp nhận thay anh ta mà chịu khổ.

Liêu Phàm đang cắt thức ăn, bởi vì suy nghĩ lung tung mà không cẩn thận cắt trúng ngón tay mình.

Khi Lưu Vân Thiên về đến nhà, thấy Liêu Phàm nắm ngón tay đang chảy máu đi ra phòng bếp.

"Phàm, sao vậy?" Anh ta quan tâm đi tới bên cạnh Liêu Phàm.

"Thiên, anh đã về rồi. Thật xin lỗi, em không cẩn thận." Liêu Phàm xin lỗi nhìn Lưu Vân Thiên.

"Đừng nói xin lỗi, để anh xem." Lưu Vân Thiên kéo tay Liêu Phàm, nhìn kỹ vết thương trên ngón tay cô, "Chờ anh một lát."

Lưu Vân Thiên chạy vào trong phòng ngủ, lấy ra băng ok quấn lên tay giúp Liêu Phàm: "Phàm, anh dẫn em ra ngoài ăn."

Liêu Phàm cảm động với sự dịu dàng của Lưu Vân Thiên. Không biết còn tưởng rằng anh ta đối với mình si tình đến cỡ nào. Không thể phủ nhận, anh đối với cô xác thực rất tốt, luôn quan tâm cô. Nếu như có một ngày thật phải rời xa Lưu Vân Thiên, cô sẽ chịu không nổi.

*******

Hai người vào một phòng ăn tao nhã của một nhà hàng Nhật Bản, Lưu Vân Thiên cười nói: "Phàm, dẫn em tới ăn cá phiến sống, mấy ngày trước anh cùng tổng giám đốc đã tới đây, mùi vị rất ngon."

"Cám ơn." Liêu Phàm nở nụ cười dựa vào trong ngực Lưu Vân Thiên, vì sự dụng tâm của anh mà cảm động. Anh biết cô thích ăn đồ Nhật, cho nên đặc biệt dẫn cô tới?

Nhưng sau khi người phục vụ bưng lên miếng cá sống, vốn là Liêu Phàm rất thích ăn miếng cá sống nhưng hôm nay cô lại cảm thấy ghê tởm muốn ói, cô che miệng chạy vào toilet, suy yếu tựa lên trên bồn rửa tay nôn một trận. Cái loại đó cảm giác buồn nôn làm cho cô thật khổ sở, nôn lại nôn nhưng chẳng nôn được gì, chỉ cảm thấy dưới bụng cảm giác khó chịu.

"Liêu Phàm, thế nào?" Lưu Vân Thiên quan tâm hỏi Liêu Phàm. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô làm cho người ta lo lắng.

"Không có việc gì, chỉ là dạ dày có chút không thoải mái, mấy ngày nay cũng ăn không ngon." Liêu Phàm yếu mà ớt nói. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô bắt đầu ăn không biết ngon, cái gì cũng ăn không vô. Có lẽ là từ khi thấy Vân Thiên khổ sở thì bắt đầu như vậy.

"Bệnh đau bao tử phải trị sớm, ngày mai anh dẫn em đi bệnh viện." Lưu Vân Thiên cau mày nói.

"Mấy ngày nay anh bận rộn như vậy, thời gian đâu mà đi. Chờ sau bữa tiệc đính hôn của tổng giám đốc và Lâm tiểu thư, em sẽ đi khám." Liêu Phàm dịu dàng lắc đầu.

Hai ngày nay Vân Thiên bận lo chuẩn bị bữa tiệc đính hôn của tổng giám đốc, cô không muốn gây thêm phiền toái cho anh.

Lưu Vân Thiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của Liêu Phàm lên, cảm động nói: "Phàm, em thật khéo hiểu lòng người, em làm cho anh cảm thấy áy náy. Anh không thật tốt yêu em, không che chở tốt em, hại em trở nên tái nhợt như thế, anh"

Liêu Phàm lập tức vươn tay chận lại môi Lưu Vân Thiên: "Thiên, không nên nói như vậy, tất cả đều là em cam tâm tình nguyện. Liêu Phàm không yêu cầu gì khác, chỉ cầu mong anh để cho em yêu anh."

Lưu Vân Thiên ôm Liêu Phàm, cảm động nói: "Đứa ngốc!Anh có điểm gì tốt chứ? Để cho em cuồng dại như vậy."

Chôn ở trong ngực Lưu Vân Thiên, Liêu Phàm hạnh phúc nói: "Em chính là biết anh rất tốt nên mới yêu anh. Đổi lại là người đàn ông khác, em mới không để ý tới anh ta."

"Anh dẫn em đi ăn đồ ăn Trung Quốc." Lưu Vân Thiên ôm Liêu Phàm, dùng giọng nói trầm thấp nói.

Nếu đồ ăn Nhật Liêu Phàm ăn không trôi, liền đổi đi ăn thức ăn nhẹ thôi.

*******

Khi bọn anh ta từ khách sạn về đến nhà, đã rất trễ. Lưu Vân Thiên ôm Liêu Phàm vào nhà, tự tay vì cô chuẩn bị nước tắm, tự mình tắm rửa cho cô. Sự dịu dàng hiếm thấy của anh khiến Liêu Phàm cảm động thiếu chút nữa rơi lệ.

Việc tắm rửa ôn nhu theo diễn biến giúp lửa cháy lan ra đồng cỏ, hai người cùng nhau vừa diễn tiết mục tình yêu vừa kích tình bắn ra bốn phía.

Cuối cùng Liêu Phàm vô lực ngồi phịch ở trong ngực Lưu Vân Thiên, mặc anh ta đòi lấy.

Đêm tối yên tĩnh, một đôi nam nữ yêu nhau đang cùng nhau hoan ái, ôm chặt nhau.

Đột nhiên, một hồi điện thoại chói tai lần nữa ở trong căn phòng nhỏ ấm áp vang lên, thức tỉnh giấc ngủ say của Lưu Vân Thiên.

Anh ta vừa thấy số điện thoại, lập tức cắt đứt điện thoại.

Trong tim của anh ta sợ hãi, đêm hôm khuya khoắc, Lệ Tây Á tại sao lại gọi điện thoại cho anh ta? Anh ta đều đã cự tuyệt cô.

Lặng lẽ đi tới ban công, Lưu Vân Thiên tận lực nhẹ giọng nói: "Lệ Tây Á, hi vọng về sau cô đừng gọi điện thoại cho tôi nữa."

"Vân Thiên, tôi chỉ muốn cùng anh ôn chuyện, chẳng lẽ yêu cầu như vậy anh cũng không thể thỏa mãn tôi sao?" Lệ Tây Á dùng âm thanh tràn đầy buồn bã nói, sau khi nói xong là một tiếng thở dài.

Cùng Lệ Tây Á biết nhau sáu năm, cuối cùng anh ta không cách nào đối với cô lạnh lùng như vậy được: "Cô rốt cuộc muốn như thế nào?"

"Sáng ngày mai chín giờ gặp nhau ở chỗ cũ, tôi chờ anh. Không gặp không về." Lệ Tây Á bỏ lại những lời này liền cúp điện thoại.

"Ngày mai?" Ngày mai là bữa tiệc đính hôn của tổng giám đốc cùng Khả Nhi, Lệ Tây Á tại sao lại chọn thời gian trọng yếu như vậy gặp anh ta? Cô ta vẫn còn chưa chịu buông tay sao?

Trong lòng tràn đầy lo lắng, trở lại bên giường, nhìn nụ cười hạnh phúc của Liêu Phàm, Lưu Vân Thiên có không bỏ được, vươn tay thăm dò lên gương mặt của cô.

Liêu Phàm, cô dịu dàng như thế, tốt đẹp như thế. Cô gái động lòng người như vậy, đi theo anh thật uất ức cho cô rồi. Nếu như mình tổn thương cô, không biết cô sẽ khổ sở như thế nào?

Nằm chết dí bên cạnh Liêu Phàm, Lưu Vân Thiên ôm cô vào lòng, nhìn trần nhà, suốt đêm không chợp mắt, trong mắt anh ta tràn đầy giãy giụa cùng khổ sở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.