Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 156



Ở trong biệt thự Philippe II tại Canada, có một cô bé xinh đẹp như búp bê Barbie tên Catherine. Cô ôm đầu gối ngồi trên giường, yên lặng rơi lệ.

Kể từ sau khi hoàng tử rời đi, liền không trở lại nữa, nghe bác quản gia nói anh đã trở về nước.

Anh không cần cô sao? Thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại thăm hỏi anh cũng không gọi.

Mặc dù anh đã sắp xếp cho cô đi học ở trường học Quý tộc tốt nhất, nhưng không thấy được hoàng tử, trong lòng cô thật khổ sở.

Nhìn trời dần sáng, Catherine chết lặng đứng dậy, mặc đồng phục học sinh vào rồi đi học. Căn biệt thự này quá lớn, lớn đến mức khiến cô cảm thấy trống rỗng. Xuyên qua sân cỏ cùng vườn hoa rộng rãi, cô đi ra khỏi biệt thự.

Mặc dù hoàng tử có dặn dò quản gia phái xe chở cô đi, nhưng bị cô cự tuyệt. Cô chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, không cần bọn họ che chở như thế.

Đang đi trên đường tới trạm xe buýt, một người đàn ông mặt đầy râu đột nhiên ngăn ở trước mặt cô, quan sát cô một thân đồng phục của trường học Quý tộc, ánh mắt tà ác khiến cô một hồi co rúm lại.

"Catherine thân ái, không ngờ mấy tháng không gặp, mày liền dính vào người có tiền a." Gã đàn ông cười tà nắm được cái cằm nhọn của Catherine, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam.

"Tôi không có, xin ông buông tôi ra." Nhìn vẻ mặt tham lam của cha dượng, cô cảm thấy thật buồn nôn. Vừa nghĩ tới mình suýt nữa bị hắn bán đi, trong lòng liền một trận hốt hoảng. Hắn không phải lại muốn tìm người mua cô chứ?

Không được!

Cô không thể rời xa hoàng tử Lý Tư Đặc, cho dù anh không thương cô, cô cũng muốn canh giữ ở trong nhà chờ anh trở về.

"Thả mày ra? Điều này sao có thể? Catherine thân ái, mày chính là con gà đẻ trứng vàng của tao." Gã đàn ông kéo cái tay nhỏ bé của cô, lôi cô đi.

"Đừng! Tôi không muốn trở về!" Catherine hốt hoảng giãy giụa. Nếu trở về, cô nhất định sẽ rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, như vậy còn đáng sợ hơn cả việc không có được tình yêu của hoàng tử.

"Yên tâm, ta sẽ không để ày rời khỏi chủ nhân của mày. Chỉ là muốn xin hắn chút tiền lẻ để tiêu xài thôi mà." Tên đàn ông cười tà mạnh mẽ đẩy Catherine vào trong ôtô.

"Nhà của tôi đã bị ông phá hủy, tại sao ông còn không chịu bỏ qua cho tôi?" Catherine khổ sở hỏi tên đàn ông tham lam kia. Mẹ sao lại bị tên đàn ông như vậy lừa gạt, hắn chẳng những lấy hết sạch tài sản của nhà cô, còn muốn đem cô bán đi.

"Chút tiền đó sao đủ cho ta xài." Gã nhếch môi cười to nói, khuôn mặt tươi cười cuồng vọng này ở trước mặt Catherine phóng đại, dọa cô hoảng sợ cả người run rẩy.

Hoàng tử thân ái, anh đang ở đâu? Tại sao không tới cứu cô?

Lý Tư Đặc đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh lò sưởi trong hành cung của mình ở Tây Ban Nha, mấy thị nữ xinh đẹp vây bên người anh ta, hết sức lấy lòng anh ta.

"Hoàng tử, ngài có muốn uống cà phê không, Sophie đi pha cho ngài." Một thị nữ nhiệt tình dựa vào ngực anh ta hỏi.

Lý Tư Đặc không thèm quan tâm, anh thậm chí ngay cả mí mắt cũng không mở ra.

"Hoàng tử, ăn miếng táo đi, đây chính là Lisa đặc biệt gọt cho ngài." Một thị nữ khác cũng rất diễm lệ đẩy Sophie ra, quyến rũ đưa miếng táo tới trước mặt Lý Tư Đặc.

Bị một đám phụ nữ làm phiền đến mức không thể tiếp tục tĩnh tâm, Lý Tư Đặc đột nhiên ngồi dậy, hướng về phía mọi người quát: "Tất cả đều rời khỏi cho ta!"

Mấy mỹ nữ lập tức hoa dung thất sắc, ai cũng không dám làm gì đành rời khỏi.

"Hoàng tử lần này trở về không biết làm sao rồi a? Thậm chí ngay cả một ngón tay của chúng ta cũng không đụng tới, đây là hoàng tử Lý Tư Đặc phong lưu lỗi lạc của chúng ta sao? Có thể đổi người rồi hay không?" Sophia bồn chồn nhìn mọi người.

"Thật nhớ hoàng tử nhiệt tình trước kia, còn nhớ rõ có một lần đem cả sáu người chúng ta làm cho ngay cả giường cũng không xuống được. Người đàn ông dũng mãnh như vậy tại sao bất chợt thay đổi?"

"Đúng vậy a."

Từng tiếng oán trách, từng câu thở dài từ trong miệng thị nữ truyền vào trong tai Lý Tư Đặc.

Anh ảo não xoa mặt mình.

Trước kia chưa gặp được Lâm Khả Nhi, anh phong lưu không kiềm chế được, nhưng sau khi gặp được cô, anh trở nên hoàn toàn không giống chính mình, tất cả phụ nữ ở trong mắt anh cũng mất đi nhan sắc. Anh chỉ muốn yêu cô, cưng chiều cô.

Nhưng cô không thuộc về anh, vĩnh viễn cũng không thể.

Cô không thương anh. Cái nhận thức này làm cho anh rất tuyệt vọng.

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên trong phòng khách, anh cầm điện thoại di động qua, thấy là quản gia của biệt thự ở Canada gọi tới.

Ở đó có chuyện gì?

Trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của barbie, chẳng lẽ là cô?

Cau mày tiếp điện thoại, Lý Tư Đặc có chút không vui nói: "Có chuyện gì nói mau, không có việc gì thì cúp máy."

Đầu kia lập tức truyền đến âm thanh của quản gia: "Hoàng Tử Điện Hạ, không xong rồi, Catherine bị người ta bắt cóc, đối phương đòi ngài năm triệu Đô-la."

"Cái gì?" Lý Tư Đặc lập tức nhảy dựng lên, anh tức giận hỏi "Làm sao lại xảy ra loại sự tình này, vệ sĩ tôi dặn ông sắp xếp đâu? Tại sao không đi bảo vệ cô ấy?"

"Cô Catherine nói gì cũng không chịu ngồi xe, mỗi ngày ngồi xe buýt đi học. Hôm đó vệ sĩ lạc mất cô ấy mới", quản gia có chút sợ hãi giải thích.

Mất dấu người là ông thất trách, ông lại để cho vị khách quan trọng của hoàng tử khách bị bắt mất, còn xảy ra chuyện bắt cóc tống tiền nữa. Không biết hoàng tử sẽ trừng phạt ông như thế nào.

Lý Tư Đặc buộc mình tỉnh táo lại, anh phân phó quản gia: "Hắn muốn năm triệu Đô-la?"

"Đúng vậy, Hoàng Tử Điện Hạ."

"Nói cho đối phương biết, tất cả theo như yêu cầu của hắn, tiền ta một phần cũng sẽ không thiếu, nhưng mà không cho hắn tổn thương Barbie." Lý Tư Đặc vừa nói chuyện điện thoại, vừa đi tới tẩm cung trên lầu hai.

Đối với búp bê barbie kia, anh vẫn mang áy náy. Anh cướp đi sự trong trắng của cô, hiện tại ngay cả dũng khí gặp cô cũng không có.

Không ngờ mới hơn hai tháng không gặp, liền xảy ra chuyện như vậy.

Hắn sẽ không để cho đối phương tổn thương Barbie, tuyệt đối không!

Ở trong kho hàng bị vứt bỏ, Lý Tư Đặc cầm trong tay một cặp da đen ném vào trong ngực gã đàn ông mặt đầy râu.

"Tiền đều ở đây, người của ta đâu?" Lý Tư Đặc lãnh ngạo hỏi.

Tên kia cười tà mở cặp da ra, tham lam đếm từng xấp tiền Dollar mới tinh, không để ý trả lời hoàng tử, ngay tại chỗ lầm bầm lầu bầu: "Thế này lại có thể đến Las Vegas sảng khoái chơi một hồi rồi."

Lý Tư Đặc tiến lên căm tức níu lấy áo đối phương, "Barbie đâu? Mày giấu cô ấy ở nơi nào?"

"Barbie?" Tên đàn ông sửng sốt một lát, rồi lập tức hiểu nói, "Nó ở cách vách. Chính cậu đi tìm, tôi đi nha."

Tên đàn ông xách theo cặp da, cười tà rời đi.

Lý Tư Đặc lập tức vọt tới phòng bên cạnh, phát hiện Catherine bị trói ở trên ghế.

"Barbie!" Lý Tư Đặc nhanh bước tới trước rút miếng vải nhét trong miệng cô ra, cởi dây thừng cho cô.

"Hoàng tử!" Catherine nhào vào trong ngực Lý Tư Đặc, khóc rống lên.

Không thấy được hoàng tử, trong lòng của cô thật sợ hãi.

"Được rồi, Barbie, sẽ không có người trở lại tổn thương em nữa. Chúng ta về nhà." Lý Tư Đặc ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Catherine, dịu dàng an ủi cô.

Catherine ở trong lòng hoàng tử gật đầu một cái.

Lồng ngực hoàng tử thật là ấm áp, như trong trí nhớ .

Khi bọn họ đi ra khỏi kho hàng, Catherine thế nhưng thấy cha dượng bị mấy người đàn ông vững vàng giữ chặt, hắn vừa thấy bọn họ đi ra, tựa như một con chó điên rống giận: "Khốn kiếp! Mày thế nhưng cho người ám toán tao!"

Lý Tư Đặc hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy hơi thở nguy hiểm: "Nghĩ muốn động đến người của ta, trước hết phải hiểu kết cục khi đắc tội ta. Louise, đem tay chân hắn chặt đứt, để cho hắn cũng không thể đi đánh bạc nữa."

"Dạ!"

"Không! Mày không thể đối với tao như vậy!"

Lý Tư Đặc không để ý tới hắn kêu gào nữa, ôm Catherine chui vào trong ghế xe sang trọng.

Trở lại biệt thự, Catherine vẫn còn đang run rẩy, cô ôm thật chặt hông của Lý Tư Đặc, nói gì cũng không chịu buông ra. Thậm chí ngay cả ăn cơm cũng ngồi ở trong lòng anh, không chịu xuống.

"Em sợ." Catherine điềm đạm đáng yêu nháy đôi mắt xinh đẹp như thạch anh, tràn đầy sợ hãi nói.

"Đừng sợ, hắn sẽ không trở lại tổn thương em. Tất cả có anh." Lý Tư Đặc vuốt ve lưng của Catherine, dịu dàng an ủi cô.

"Đừng xa em." Catherine ở trong ngực hoàng tử run rẩy.

Lý Tư Đặc không nói gì, chỉ là đem đôi môi dán lên cái miệng nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô, dùng sự nhiệt tình của mình sưởi ấm sự lạnh giá của cô.

Cô bé đáng thương này, nhất định bị dọa cho hoảng sợ.

Bị hoàng tử hôn nhịp tim của Catherine thiếu chút nữa dừng lại, cô hốt hoảng nháy mắt, không dám thở.

Cô sợ đây cũng là một giấc mộng, tỉnh mộng, hoàng tử sẽ rời khỏi cô.

"Nhắm mắt lại." Lý Tư Đặc ra lệnh cho Barbie xinh đẹp, cô dịu dàng làm cho tâm anh hơi rung động. Không giống với tình yêu dành cho Lâm Khả Nhi, anh chỉ muốn bảo vệ búp bê Barbie này thật tốt, không để cho cô bị thương tổn.

Catherine nghe lời nhắm mắt lại, một đôi tay nhỏ bé thật chặt ôm lấy cổ của Lý Tư Đặc.

Barbie bị kinh sợ một ngày, mệt muốn chết rồi chứ? Lý Tư Đặc ôm lấy cô trở về phòng ngủ, ôm cô thật chặt trong ngực, giống như bảo vệ một búp bê dễ vỡ. Ngay cả chính anh cũng không biết trong mắt của anh tình cảm quan tâm thật sâu đậm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.