Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 183



Editor: Sendyle

Khuôn mặt và ánh mắt của cha xứ lộ vẻ buồn ngủ nhìn đôi vợ chồng trước mắt. Ông vừa bị bọn họ từ trong giấc mộng đánh thức, lập tức bắt ông cử hành hôn lễ cho bọn họ.

Nào có ai như vậy? Hiện tại là ba giờ rưỡi sáng!

Bọn họ không muốn ngủ, nhưng ông ta muốn ngủ!

Nhưng người đàn ông hung ác đó sửng sốt đem ông ta từ trên giường kéo xuống, buộc ông ta phải mặc quần áo vào, đem ông ta kéo đến giáo đường.

Bất đắc dĩ thở dài, kể từ khi làm cha xứ tới nay, đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải người điên cuồng như vậy.

Nhìn cô bé nhỏ kia như chú chim non nép vào bên cạnh người đàn ông lãnh khốc kia, ông ta chỉ có thể chân thành chúc phúc cho bọn họ.

"Đường Chá tiên sinh, anh có đồng ý cưới cô Lâm Khả Nhi làm vợ, cả đời bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy không?"

"Tôi đồng ý!"

"Lâm Khả Nhi tiểu thư, cô có đồng ý gả cho Đường Chá tiên sinh, cả đời yêu thương anh ta không?"

"Tôi đồng ý!"

Trước sự chứng kiến của chúa, trước thánh đàn, ta tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng.

******

Khi Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi xuất hiện trước Đường gia, lập tức tạo nên chấn động, Đường phụ kích động thiếu chút nữa nhảy xuống từ trên ban công lầu hai.

Con trai ngoan rốt cuộc có thể đem cô dâu yêu quý của ông về nhà!

Đường phụ lập tức ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu nghênh đón, ôm Lâm Khả Nhi.

"Con dâu ngoan, đừng chạy." Đường phụ so Đường Chá còn khẩn trương hơn đối với hành động nhảy cà tưng lên lầu của Lâm Khả Nhi.

"Cha, con không sao. Cha so anh Chá còn phải khẩn trương hơn." Lâm Khả Nhi làm nũng nhào vào trong ngực lão nhân gia.

Nhiều ngày như vậy không gặp lão nhân gia, thật làm là cô có điểm nhớ nhung ông.

"Con dâu ngoan, trở lại là tốt rồi. Về sau đừng làm cho ta sợ nữa." Đường phụ sủng ái vuốt tóc của cô ấy, bộ dạng giống như một vị cha già nhân từ.

"Cha, cha yên tâm đi, về sau con sẽ không làm cho con dâu ngoan của cha tức giận bỏ đi nữa." Đường Chá đứng ở trước mặt Đường phụ, trịnh trọng bảo đảm.

Thời gian trôi qua nhanh thấm thoát, Lâm Khả Nhi mang thai cũng được bốn tháng. Bụng của cô tựa như quả cầu, bắt đầu bành trướng, quần áo cũng không giấu được bụng to của cô.

Nằm trên ghế sa lon, cô cảm thấy thật nhàm chán, vừa nghĩ tới còn hơn năm tháng mới có thể sinh tiểu bảo bảo, cô cảm thấy dài đăng đẳng. Mang thai cô bị anh Chá chỉnh đủ, anh ta thậm chí ngay cả ra đường cũng không cho cô đi một mình, chỉ lúc nào có anh ta mới có thể làm cho cô ra khỏi phòng.

Cuộc sống mất đi tự do rốt cuộc lúc nào mới có thể kết thúc?

Tầm mắt của cô vẫn nhìn quanh cửa, cũng đã hai giờ rưỡi xế chiều, sao anh Chá vẫn chưa về, hôm nay là ngày hẹn khám thai với bác sĩ.

Khi cô ăn xong một chùm nho, sáu cái bánh trứng thì Đường Chá mới về đến. Anh ta ôm Lâm Khả Nhi xin lỗi: "Bà xã, thật xin lỗi, vừa có một hội nghị khẩn cấp, trì hoãn một chút thời gian."

"Anh có phải không muốn đi cùng, em có thể tự mình đi." Lâm Khả Nhi trợn mắt một cái, bất mãn nói. Nửa tháng mới đi khám thai một lần, anh Chá lại dám trễ, nên bị phạt.

"Đừng nóng giận, bà xã, lần sau anh nhất định đúng giờ." Đường Chá giơ tay của mình lên, hướng bà xã bảo đảm.

"Thôi, tạm tha cho anh lần này." Lâm Khả Nhi cười hì hì một tiếng.

Cô biết anh Chá là tổng giám đốc của Đường thị nên có rất nhiều việc. Cô có thể hiểu được khổ cực của anh ta, nhưng trong lòng cô lại hi vọng anh Chá ngày ngày ở nhà cùng cô.

Đường Chá ôm lấy Lâm Khả Nhi có chút nặng, đi ra ngoài.

"Em rất nặng sao? Có phải quá nặng nên anh không có sức nói chuyện với em?" Lâm Khả Nhi xấu xa dính vào bên tai Đường Chá cười nói.

"Bà xã, em đừng quá khinh thường anh. Trọng lượng của em như vậy làm sao có thể làm cho anh không có sức chứ? Cho dù em có biến thành cô gái mập, anh cũng sẽ ôm em như thế này." Đường Chá nở nụ cười nhìn Lâm Khả Nhi.

"Có thật không? Vậy em sẽ cố gắng ăn thật nhiều để trở nên siêu cấp mập, cho anh thử một chút." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười. Vừa nghĩ tới anh Chá ôm trong ngực một quả cầu lớn, khó khăn di chuyển về phía trước, làm cho cô muốn cười.

"Tốt, bà xã, em tốt nhất nặng năm trăm cân, như vậy anh cũng không cần lo lắng có người đàn ông khác giành em với anh." Đường Chá trầm thấp cười.

Vừa nghĩ tới bà xã đáng yêu được người người yêu thích, làm cho tâm anh ta không khỏi lo lắng. Nghĩ đến mắt của đám đàn ông lom lom theo dõi bà xã anh ta, làm cho anh ta một khắc cũng không dám buông lỏng.

"Nặng năm trăm cân? Anh cho em là heo à?" Lâm Khả Nhi tức giận đấm vào ngực chồng yêu, bất mãn kháng nghị.

"Vậy thì có quan hệ gì, em biến thành heo anh vẫn yêu em." Đường Chá đem Lâm Khả Nhi bỏ vào trong xe, đầy thâm tình nói.

Nghe được lời nói của anh Chá, trong lòng của Lâm Khả Nhi trừ hạnh phúc, cũng nữa tìm không ra bất kì ngôn ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình giờ khắc này.

*****

Ở trong phòng kiểm tra, bác sĩ Michelle đang làm kiểm tra bụng của Lâm Khả Nhi, anh ta nghiêm túc nhìn chằm chằm ảnh hình trên màn hình, đột nhiên anh ta khẩn trương nói một câu: "Sao lại có hai cái đầu?"

Một câu nói này dọa Đường Chá đổ mồ hôi lạnh toàn thân, chẳng lẽ là quái thai?

Lâm Khả Nhi khẩn trương cầm tay của chồng yêu, có chút run rẩy nói: "Ông xã"

Đường Chá vội vàng buông lỏng khẩn trương trên mặt mình, cười nhàn nhạt nói: "Đừng sợ, bảo bảo của chúng ta không có việc gì."

Lời nói của bác sĩ Michelle thốt ra làm cho người ta kinh ngạc muốn chết, không tới mấy phút lại toát ra một câu: "Đây là chân thứ tư."

À? Hai cái đầu, bốn chân, là quái vật? Cô Lâm Khả Nhi làm thế nào lại mang thai một đứa bé như vậy?

Vốn là tâm tình hưng phấn bởi vì lời của bác sĩ mà bị dập tắt, thiếu chút nữa làm cô khóc lên.

"Hư, không có chuyện gì." Mặc dù Đường Chá cũng rất lo lắng, nhưng anh ta là đàn ông, sao có thể khiến bà xã khổ sở. Anh ta cố gắng an ủi tâm tình Lâm Khả Nhi.

"Cánh tay thứ tư thế nhưng giấu ở nơi này! Đủ!" Bác sĩ Michelle đột nhiên hưng phấn xoay người, đối với Đường Chá nói,"Đường tổng giám đốc, chúc mừng ngài, tôn phu nhân mang một đôi song sinh."

"Bào thai song sinh? !" Lâm Khả Nhi trừ khiếp sợ, nói không ra lời. Người cô tựa như mới từ động băng ra, lần thứ nhất xuống chảo dầu, lúc lạnh lúc nóng. Mới vừa thiếu chút nữa tuyệt vọng khóc thút thít, hiện tại lại thích muốn lớn tiếng hoan hô.

Cô thế nhưng mang thai song sinh!

Cô đột nhiên đứng dậy nhào vào trong ngực Đường Chá, kích động nói: "Anh Chá, là một đôi ba¬by! Bọn chúng nhất định thật rất đáng yêu."

"Anh đã nói là không có việc già mà." Đường Chá lau mồ hôi lạnh trên trán, cố làm ra dáng vẻ tỉnh táo nói.

Không ngờ mình thế nhưng mạnh như vậy, lần đầu tiên chôn hai mầm móng. Chỉ cần là con của anh và Khả Nhi, anh ta đều hào hứng phấn. Nghĩ đến thân thể tiểu Khả Nhi nhỏ nhắn như vậy, có thể thừa nhận được hai ba¬by sao?

Từ ngày đó, Lâm Khả Nhi được cả nhà xem như bảo bối, ăn uống tất cả đều có người phục vụ, đi bộ có người đỡ, nghĩ đến muốn ngồi trong sân một chút đều không được phép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.