Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 7: Cuộc chiến giữa những người phụ nữ (1)



Lâm Khả Nhi ngồi trong phòng mình, lén nghe thấy từ phòng Chá thúc thúc truyền ra âm thanh rên rỉ mập mờ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì tức giận. Lệ Tây Á vô sỉ này, cậy mình là vợ chưa cưới của Chá thúc thúc dám dụ dỗ Chá thúc thúc cùng cô ta xxoo. Cô ta quá khinh thường Lâm Khả Nhi này rồi. Cô mà để cho Lệ Tây Á đe doạ thì cô không gọi là Lâm Khả Nhi rồi.

Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng sét. Ngoài trời, mây đen dày đặc che kín, cuồng phong cuốn theo cát bụi thổi vào trong phòng, gây ra tiếng động ầm ầm, Khả Nhi híp đôi mắt lại, đi tới trước cửa phòng bên cạnh, một cước đá văng cánh cửa phòng đang đóng chặt. Phút giây cánh cửa kia mở ra, Lâm Khả Nhi ôm chặt hai tai kêu lên: “A!Chá thúc thúc, Khả Nhi sợ quá!”.

Đôi nam nữ trên giường quần áo đã thoát đi được một nữa, bị hành động của Lâm Khả Nhi làm cho kinh động. Đường Chá thấy Khả Nhi hoang mang sợ hãi, lập tức kéo áo xuống, vọt tới trước mặt Lâm Khả Nhi, ôm cô vào trong ngực, thanh âm ôn nhu không ngừng dỗ dành: “Khả Nhi ngoan, không sợ, chỉ là sét đánh mà thôi”.

“Chá thúc thúc, Khả Nhi không dám ngủ một mình, người ta ngủ cùng cô và thúc thúc được không?”. Lâm Khả Nhi mắt rưng rưng lệ, đáng thương năn nỉ.

“Không được!” Không đợi Đường Chá trả lời, Lệ Tây Á bất mãn lên tiếng trước. Cô ta hôm nay thật vất vả mới đưa được Đường Chá lên giường, cứ tưởng kế hoạch sẽ nhanh chóng thành công. Ai ngờ, tiểu quỷ đáng chết này lại chạy vào cắt đứt bọn họ, thật sự rất đáng giận.

“Khả Nhi, cái giường này cô cùng thúc thúc con ngủ đã chật rồi, con không thể ngủ cùng nữa được đâu”. Lệ Tây Á không nể tình cự tuyệt.

“Chá thúc thúc, người không thương Khả Nhi sao?” toàn thân Lâm Khả Nhi trong ngực Đường Chá không ngừng run rẩy, nước mắt tuôn như trân châu đứt đoạn, từng giọt, từng giọt lăn xuống trước ngực Đường Chá, thiêu đốt tâm anh.

Vừa lúc này, một tiếng sét vang lên, Lâm Khả NHi trong ngực Đường Chá sợ tới mắt nhảy dựng lên thét lớn, cô nhắm chặt hai mắt, bịt tai lại, tựa hồ bị hoảng sợ không nhẹ. Chỉ thấy cô xoay người lại, u oán nói: “Chá thúc thúc, Khả Nhi không quấy rầy người”.

“Khả Nhi, sợ sao?” Đường Chá không yên tâm kéo tay Lâm Khả Nhi, quan tâm hỏi.

Lâm Khả Nhi quay đầu lại, đôi mắt linh hoạt nhắm chặt, mặc cho nước mắt không ngừng rơi xuống, nũng nịu nói: “Người còn quan tâm đến Khả Nhi sao? Thôi đi, người đi mà quan tâm đến cô Lệ Tây Á á, Khả Nhi sẽ không tìm đến chỗ người nữa”.

Nói xong, cô hất tay Đường Chá ra, chạy ra ngoài cửa.

“Khả Nhi”, Đường Chá lo lắng đuổi theo, bỏ lại Lệ Tây Á đang không cam lòng. Cô ta tức giận đấm một đấm lên trên đầu giường, tràn đầy âm độc nhìn ra ngoài cửa. Lâm Khả Nhi, tiểu quỷ đáng chết, cô sẽ không bỏ qua cho cháu đâu.

Lệ Tây Á cô đã phải dày công sắp đặt bao nhiêu năm, mới có thể thành công đến gần tâm của Đường Chá, há có thể cho phép một tiểu quỷ phá hoại? Nhớ lại năm đó, Đường Chá lạnh lùng bạc bẽo, không quan tâm đến phụ nữ, người ngoài còn đồn đại anh là gay. Với một người đàn ông kim cương độc thân không gần nữ sắc như vậy, sao cô có thể không động lòng. Cô phải giả trang làm “con cừu nhỏ” cạnh anh suốt năm năm mới có thể khiến anh thương hại mà gật đầu cưới cô. Nỗ lực lâu như vậy, sao có thể thất bại trong gang tấc được?

Dám ngăn trở cô thì chết sẽ không được tử tế! Lâm Khả Nhi, cô ta cho rằng Lệ Tây Á cô dễ trêu chọc sao? Cô sẽ bóp chết cô ta như bóp chết một con kiến. Lệ Tây Á ác độc cười lạnh, trong ánh mắt tràn đầy oán độc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.