Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 74



Nhìn đôi mắt đẹp của Lâm Khả Nhi mê ly, trong lòng Đường Chá thoáng kiêu ngạo. .

Tiểu Khả Nhi thuộc về hắn, hoàn toàn thuộc về hắn. Không giống như Phong, mặc dù người đang bên cạnh hắn nhưng lòng lại bay đến cạnh Lâm Vũ Mặc.

Lần này hắn có thể chính có được trái tim của tiểu Khả Nhi. Vừa nghĩ tới mình là người đàn ông đầu tiên của tiểu Khả Nhi , thân thể của hắn liền hưng phấn căng

thẳng.

Cái cô nhóc nghịch ngợm này, cuối cùng lại ngây thơ dụ hoặc hắn.

Đem Lâm Khả Nhi ôm ra khỏi bồn rửa mặt, để cho đùi đẹp của cô quấn ở bên hông của hắn, Đường Chá ôm tiểu Khả Nhi đi ra khỏi phòng tắm.

Lâm Khả Nhi ngây thơ nháy ánh mắt linh động, mập mờ mà cười hỏi "Chú Chá, có phải chú muốn hay không "

Bà tay Đường Chá nặng nề đánh vào mông nhỏ của tiểu Khả Nhi , chứa đựng bao ấm áp cười khiển trách: "Nhóc con, không cho suy nghĩ lung tung."

Lâm Khả Nhi xoa mông của mình, quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn kháng nghị: "Không muốn thì không muốn a, làm gì lại động thủ đánh người?"

"Ai bảo Khả Nhi không ngoan." Đường Chá đem Lâm Khả Nhi thả xuống đất, lại xoay người trở lại toilet.

Nhìn cửa bị Đường Chá đóng thật chặt, Lâm Khả Nhi bất mãn dậm chân: "Chú Chá thối, mỗi lần đều chỉ làm một nửa, làm hại trong lòng của người ta ngứa ngáy."

Bỏ chân ra khỏi dép, Lâm Khả Nhi nhảy lên giường Đường Chá lúc này tràn đầy hương xạ hương nam tính, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối: "Ừ, thơm quá, chỉ có mùi của chú Chá là dễ ngửi."

Nằm ở trên chăn, Lâm Khả Nhi nhếch hai chân lên, nghe này trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy.

"Chú Chá chính là một lão ngoan cố (Bảo thủ), thế nhưng thà bị tắm nước lạnh, cũng không nguyện ý đem tiểu Khả Nhi ăn hết." Lâm Khả Nhi nâng cằm xinh xắn lên, không vui nói.

Đột nhiên trong lòng cô nảy sinh ra một âm mưu, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa nghịch ngợm.

Cô nhấc chăn của Đường Chá rồi chui vào, sau đó đem cởi hết y phục trên người ra, cứ như vậy, cô để thân mình không mảnh vải mà trốn trong cái chăn

Để xem chú Chá còn có thể nhịn được hay không? Cô cũng không tin chú Chá lại có thể bình tĩnh được hơn nữa, có thể kháng cự được Lâm Khả Nhi hấp dẫn vô song.

Nói gì thì cô cũng muốn đem chú Chá biến thành người đàn ông của cô. Lúc mẹ 16 tuổi cũng đã sinh hạ cô á..., chú Chá lại vẫn coi cô như đứa trẻ, ngay cả đến chạm vào cũng không dám .

Xem ra không dùng thuốc độc thì không được rồi, trăm ngàn thủ đoạn cô đều sử dụng, cô không tin chú Chá không lập tức biến thành đại sắc lang.

Khi Đường Chá tắm nước lạnh xong, từ phòng tắm đi ra thì thấy Lâm Khả Nhi lưng trần nằm đối diện với hắn, tấm lưng trần nhẵn mịn lóe ánh sáng lộng lẫy mê người, tựa hồ như đang hướng tới hắn mà dụ dỗ

.

Dường như nghe được âm thanh hắn đi ra, Lâm Khả Nhi xoay người lại, dí dỏm ngẩng đầu lên hướng tới hắn giơ tay : "Mau tới đây, chú Chá, tiểu Khả Nhi thấy trên người thật là nhột, chú giúp cháu xem xem."

Nói xong, tay nhỏ bé của cô lại chỉ chỉ cái gì đó khiến cái mền chỉ đắp đến ngực , nửa chặn nửa che con thỏ nhỏ xinh đẹp ở bên trong.

Chỉ thấy hai điểm đỏ tươi đang bị chăn che lấp lại len lén nhếch lên, mị hoặc ánh mắt của hắn

.

Đường Chá vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa.

Thấy bộ dáng kháng cự của Đường Chá, Lâm Khả Nhi liền lấy cái mền bao quanh người rồi nhảy xuống đất, đi tới trước mặt Đường Chá. Cô dí dỏm nói: "Chú Chá, mặt của chú thật là đỏ a, tại sao vậy?"

Đường Chá cắn răng mở hai mắt ra, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Cháu thật không biết tại sao ư? Còn không mau mặc quần áo vào!"

Nhìn trên trán Đường Chá nổi gân xanh, Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười lên: "Tay Khả Nhi bị thương không mặc được y phục đấy. Nếu không thì, chú Chá giúp cháu mặc."

Lâm Khả Nhi nghịch ngợm chui vào trước ngực Đường Chá, ánh mắt lóe lên tia mê người hấp dẫn nhìn Đường Chá. Tay của cô nhẹ nhàng buông ra, cố ý khiến cái chăn từ từ tuột xuống

.

Thân thể trắng nộn ở sau cái chăn lộ ra từng chút một, từng tấc hiện ra trước mặt Đường Chá.

Trước khi chiếc chăn rơi xuống đất, Đường Chá đã vội vàng đem Lâm Khả Nhi ôm lấy, cắn răng rống giận: "Không cho cháu hấp dẫn chú nữa!"

Lâm Khả Nhi ở trong ngực Đường Chá nghiêng đầu nhỏ xinh đẹp, vô tội hỏi "Cháu nào có dụ hoặc chú? Chẳng lẽ muốn chú Chá giúp một tay cũng không được sao?"

"Tự mình mặc vào!" Đường Chá đem Lâm Khả Nhi vứt xuống giường ấm, nhặt quần áo tán loạn dưới đất ném lên người cô, sau đó liền quay đầu đi không để ý tới cô nữa.

Lâm Khả Nhi cắn cặp môi đỏ mọng, lộ ra dáng vẻ đáng thương, buồn bã nói: "Chú Chá thật là xấu! Chú một chút cũng không thương tiểu Khả Nhi."

Nói xong, liền bắt đầu khóc thút thít, nước mắt kia giống như hệ thống cung cấp nước uống, nói chảy liền ào ào chảy xuống.

Đường Chá lập tức đau lòng xoay người lại, muốn an ủi, nhưng lại thấy thân thể không gì che đậy thì liền rối loạn nhịp tim

Bàn tay của hắn dùng sức mà nắm chặt, gân xanh không ngừng nổi đầy trán. Cắn chặt răng, Đường Chá đoạt lấy quần áo trong tay Lâm Khả Nhi, nhanh chóng khoác lên thân thể của cô

.

Lâm Khả Nhi không dám tin mà trợn tròn đôi mắt đẹp, chú Chá là thánh nhân sao? Lại có thể bỏ qua người đẹp đã dâng tới miệng!

Cô đã làm đến mức này, chú Chá lại vẫn không có biến thành sói xám mà đem cô bé quàng khăn đỏ ăn hết.

Trong lòng đột nhiên tràn đầy thất bại, chẳng lẽ mình một chút mị lực cũng không có sao?

Không thể nào a!

Cô là Tuyệt thế đại mỹ nữ như vậy, toàn thế giới cũng tìm không ra mấy người. Chú Chá không thể nào không động lòng.

Chẳng lẽ bởi vì cô chỉ có 16 tuổi, nên chú Chá cũng không nguyện ý đụng cô sao?

Nhưng cô rất nhớ lửa nóng triền miên kia, mỗi khi ngủ thì cô lại sẽ nhớ nhung sự dũng mãnh cùng nhiệt tình của chú Chá

Cô thật là nhớ cảm giác được Đường Chá thương yêu cưng chiều . Cho nên Chú Chá có nói cái gì cũng không thỏa mãn được cô.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi hiện đầy u oán, khi Đường Chá đem chiếc khuy cuối cùng cài lại thì cô cắn môi ngẩng đầu lên.

Lúc này cô lại phát hiện dưới mũi Đường Chá đang chảy hai dòng máu

.

Thì ra là chú Chá cũng không phải là đối với cô hoàn toàn không có phản ứng, chỉ là ý chí của hắn quá mức ương ngạnh, cô không thể dễ dàng công phá.

Nhìn hai dòng máu mũi kia, Lâm Khả Nhi kiêu ngạo mà cười lên. Máu mũi này là bởi vì Lâm Khả Nhi cô mà chảy, làm sao cô có thể không kiêu ngạo? Xem ra Lâm Khả Nhi cô có lực hấp dẫn phi phàm, thế nhưng có thể để cho người tự chủ ngoan cường như chú Chá chảy máu mũi, lửa này nhưng là lửa cực mạnh a!

Càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng hài lòng, xem ra chú Chá còn là rất khát vọng cô, chỉ là đang kiên trì đợi cô lớn lên.

Đường Chá siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không vui nói: "Nhóc con không có lương tâm, lại vẫn dám giễu cợt chú!"

Lâm Khả Nhi vội vàng rút lấy mấy tờ khăn giấy từ trên tủ đầu giường, lau máu mũi cho Đường Chá.

"Chú tự mình làm." Đường Chá muốn lui ra, lại bị Lâm Khả Nhi ép đến dưới thân thể.

"Đừng! Khả Nhi sẽ giúp chú! Đây chính là chứng cớ chú đã động lòng " Lâm Khả Nhi nháy tròng mắt tinh nghịch, bá đạo nói.

Sau khi lau sạch sẽ, Lâm Khả Nhi đem khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngực Đường Chá , khuôn mặt thỏa mãn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.