Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 132: Chương 132




Đối phương đang định giãy giụa đánh trả, lại thấy rõ ràng người đến, sửng sốt một chút, sau đó nói: "Xin lỗi."
Là Kiều Sanh.
"Sanh Ca?" Thẩm Giáng Niên không say lắm, Kiều Sanh cầm một chai rượu ngồi xuống, "Sao em lại uống ở đây một mình?" Kiều Sanh chạm vào chai rượu trong tay Thẩm Giáng Niên, ngẩng đầu lên nhấp một ngụm.
"Nói tôi biết, sao ca lại lén trốn chị Duyệt ra đẩy hửm?" Ít nhiều trong người cũng có men say, hơn nữa, ở đây hiếm khi nào gặp được người quen, nên Thẩm Giáng Niên cũng không ra vẻ xa cách như trước.
"Tôi qua đây dạo một vòng, vừa hay thấy em." Kỷ Sầm An vẫn không tin lắm, cô nhìn khắp nơi, hỏi thêm lần nữa, "Em thật sự đến đây một mình à?" Kiều Sanh vừa rồi nhìn thấy Thẩm Giáng Niên còn cho rằng Thẩm Thanh Hoà cũng ở đây.
"Chứ không thì sao nữa?" Thẩm Giáng Niên hỏi lại, ngẩng đầu hít một hơi, buồn vui lẫn lộn, cô mím môi, "Chẳng lẽ có ai ở đây nữa à?" Thẩm Giáng Niên dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Kiều Sanh, nheo lại đôi mắt say sưa, có phần quyến rũ.
Kiều Sanh cười hai tiếng, "Tôi tưởng đâu Thiển Thiển cũng ở đây chứ."
"À." Thẩm Giáng Niên thản nhiên cười, "Chắc cũng sắp tới rồi."
Kiều Sanh chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ đâu lại nói trúng, "Thật à?"
"Ừa."
"Vậy...!nếu em ấy sắp đến rồi, vậy tôi đi nha." Kiều Sanh có chút ngượng ngùng, Thẩm Giáng Niên liếc cô một cái, nhớ ra điều gì đó, "Vẫn chưa làm lành sao?"
"Cũng không phải." Kiều Sanh cười khan một tiếng, "Cũng còn ổn, nhưng mà sau khi dỗi nhau vẫn chưa gặp mặt..."
"Không nhìn ra được, ca cũng sợ cậu ấy." Thẩm Giáng Niên cũng không làm khó Kiều Sanh, "Ca muốn đi thì đi đi, vừa rồi cảm ơn Ca."
"Em cũng uống ít thôi." Trước khi đi, Kiều Sanh dặn dò Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên ngoài miệng thì đồng ý, nhưng mà không để bụng.

Kiều Sanh nói đi nhưng vẫn chờ Lê Thiển tới rồi mới đi.


Vừa ra khỏi cửa Kiều Sanh lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Duyệt, thuận miệng hỏi: "Bé Duyệt, gần đây chị có liên lạc với sư tỷ không?"
"Có, hôm nay mới liên lạc nè." Thẩm Duyệt cũng không để bụng, thuận miệng hỏi lại: "Còn chưa chịu về à?"
"Về ngay đây."
"Nhanh lên." Trong lời nói Thẩm Duyệt ẩn chứa mùi dụ dỗ, Kiều Sanh nghe xong đầu bắt đầu nóng lên, "Chị ở cạnh em thì hay rồi."
"Như thế nào mà hay?" Thẩm Duyệt cố ý hỏi.
"Ha ha." Kiều Sanh cười gian xảo, "Về nhà rồi nói cho chị biết."
"Chết tiệt, mau về đi." Thẩm Duyệt hờn dỗi nói.
"Ừa." Kiều Sanh ừm một tiếng, khởi động xe, trên đường còn trò chuyện với Thẩm Duyệt, "Hôm nay, em ở Sea World gặp Thẩm Giáng Niên." Thẩm Duyệt à một tiếng, giống như cũng không có gì ghê gớm, "Gặp thì gặp."
"Cô ấy đi một mình." Kiều Sanh ám chỉ gì đó, Thẩm Duyệt cũng không ngốc, "Này là nhờ chị đi thám thính à?" Kiều Sanh bị vạch trần, chỉ là cười cười.
"Khó trách hôm nay sư tỷ không vui lắm." Thẩm Duyệt lúc này cũng đoán được, cô biết hôm nay Thẩm Thanh Hoà sẽ tham gia một sự kiện, cụ thể là gì thì Thẩm Thanh Hoà không nói, nhưng biết là Thẩm Thanh Hoà sẽ đi, giọng điệu còn rất vui vẻ, cho nên, Thẩm Duyệt hôm nay hỏi có gì vui không, ai ngờ Thẩm Thanh Hoà nói có vài câu đã đuổi cô đi.
"Cô ấy một mình uống rượu giải sầu, chị có muốn nói cho sư tỷ biết không?"
"Nói gì chứ, em quên rồi sao, chị ấy không cho chúng ta can dự vào."
À, cũng đúng, nghĩ lại còn có Lê Thiển ở đó, chắc cũng không sao, "Sư tỷ của chị rất để ý đến Thẩm Giáng Niên, vui vẻ ở cùng chỗ không phải tốt hơn sao, sao lại đi hành hạ cô gái nhỏ thế chứ." Kiều Sanh than thở.
"Em cho rằng chị ấy không muốn sao?" Thẩm Duyệt chỉ là không cho ai nói về Thẩm Thanh Hoà, "Chị ấy so với người khác còn muốn hơn nhiều." Một khi Thẩm Duyệt xúc động, Kiều Sanh không dám nói nhiều, đành nói theo lời Thẩm Duyệt, "Haizz, chỉ mong hai người đó thành đôi." Tâm trạng của Thẩm Duyệt bị ảnh hưởng, buồn chán, "Được rồi, không nói chuyện với em nữa."
Thẩm Duyệt cúp điện thoại, vốn dĩ đã rất quan tâm đến Thẩm Thanh Hoà, hôm nay tâm trạng của Thẩm Thanh Hoà không ổn lắm, cho nên tâm trạng của Thẩm Duyệt cũng không tốt theo, giờ đã biết được lý do, mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng cơ bản là cô biết do Thẩm Giáng Niên, cô không biết nên vui hay nên buồn.
Cuối cùng cũng có người có thể ảnh hưởng đến tâm tình của sư tỷ, nhưng...!người này luôn khiến sư tỷ không vui.
Hàng ngàn lời nói, hàng ngàn cảm xúc, biến thành một tiếng thở dài, haizz.

Cầm điện thoại, Thẩm Duyệt do dự hồi lâu mới gửi cho Thẩm Thanh Hoà một tin nhắn WeChat, Thẩm Duyệt: Sư tỷ ~ Sư tỷ ~
Thẩm Thanh Hoà: Ừ.
Trả lời quá nhanh, Thẩm Duyệt có chút kinh ngạc, Thẩm Duyệt: Sư tỷ, chị làm gì vậy?
Thẩm Thanh Hoà: Trò chuyện với em trên WeChat.
Thẩm Duyệt: Trước đó thì sao?
Thẩm Thanh Hoà: Có gì nói thẳng đi.
Sư tỷ thật hung dữ, Thẩm Duyệt ấm a ấm ức: Sư tỷ hung dữ thật, giờ chị đang ở đâu thế?
Thẩm Thanh Hoà: Đã bảo em nói thẳng.
Được rồi, được rồi, Thẩm Duyệt bất mãn: Em mới nghe A Sanh nói, Thẩm Giáng Niên đang uống rượu một mình ở Sea World.
Thẩm Thanh Hoà: Đừng để tôi dạy em phải viết thế nào.
Ngày xưa, Thẩm Duyệt làm văn rất kém, lúc làm luận án tốt nghiệp đều phải nhờ Thẩm Thanh Hoà giúp đỡ mới vượt qua.

Thẩm Duyệt: Sư tỷ, chị có thể đối tốt với cô ấy được không, hình như chị là tình đầu của cô ấy, cô ấy để tâm chị lắm, em hiểu cái cảm giác để tâm đến một người, hạnh phúc hay buồn đau đều nhân đôi.
Thẩm Duyệt gửi tin nhắn qua, có chút hối hận, đã nói là không được xen vào rồi, nhưng mà...!cô nhịn không được, cô sợ đúng người lại bỏ lỡ nhau.

Nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà, không thể tùy tiện thu hồi tin nhắn, Thẩm Duyệt có chút hối hận vội vàng bổ sung lời giải thích: Sư tỷ à, không phải em muốn quan tâm đến chuyện giữa hai người, chẳng qua em thật lòng mong hai người tốt hơn, Thẩm Giáng Niên chưa có kinh nghiệm yêu đương, sợ không chịu nổi.

Sao càng nói...!càng giống như là bênh vực Thẩm Giáng Niên, Thẩm Duyệt: Em biết, chị rất quan tâm đến cô ấy, nhưng nếu như cô ấy biết được chị có bao nhiêu quan tâm đến cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui, còn giờ lại ngồi một mình giải sầu, có lẽ là đang buồn rầu, có việc gì thì cả hai cùng ngồi xuống nói rõ với nhau, nếu cô ấy không nghe lời, thì chị quản cô ấy đi, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui, giống A Sanh nhà em vậy đó, em mà làm lơ em ấy một ngày, em ấy sẽ rất khó chịu.

Tình yêu là thế, cứ quản lẫn nhau, coi như là thú vui.

Tình yêu mà, đâu phải là chuyện của một người.
....!Càng nói càng không đúng, mà Thẩm Thanh Hoà còn không trả lời, Thẩm Duyệt không hiểu ra sao, Thẩm Duyệt: Sư tỷ....!Em không nói nữa, được chưa?
Thẩm Thanh Hoà: Em ấy, chưa bao giờ một mình.
Thẩm Duyệt dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, cũng không viết cái gì, nếu sư tỷ nói như vậy, cô cũng có thể kết luận trong lòng sư tỷ có người này.

Thẩm Duyệt trong lòng có chút mềm nhũn, nàng đáp một chữ: Vâng.

【Mặt cười】
Thẩm Duyệt: Thích sư tỷ thế này [Yêu]
Thẩm Duyệt: Vậy chị đừng có không vui, được không?
Thẩm Duyệt: Thấy chị không vui, em cũng khó chịu.
Thẩm Duyệt: Em biết, chị quan tâm đến cô ấy, cho nên mới cẩn trọng, nhưng mà cũng phải để cô ấy biết, chị quan tâm cô ấy, con người khi yêu đều ngốc nghếch, cô ấy không cảm nhận được, chị phải nói cho cô ấy biết.

Con gái mà, đều thích nghe lời đường mật.
Tình cờ lại giảng đạo, Thẩm Duyệt sợ Thẩm Thanh Hoà khó chịu nên thận trọng hỏi: "Sư tỷ, chị có ở gần Sea World không?"
Thẩm Thanh Hoà: Cửa.

Thẩm Duyệt thực sự yên tâm, âm thầm cười, Thẩm Duyệt: Sư tỷ, thật tuyệt! 【hôn】
Thẩm Thanh Hoà: Được rồi, đã nói em đừng lo rồi, đừng lo nữa.
Thẩm Duyệt: Vâng, sư tỷ!
Nói chung, Thẩm Thanh Hoà khá cưng chiều Thẩm Duyệt.
Kiều Sanh về đến nhà liền đem người vừa mở cửa ôm vào lòng, hôn một cái, Thẩm Duyệt cả kinh, đập cô một cái, "Em làm gì thế?"
"Bảo em về không phải giáp miệng nói với chị sao?" Kiều Sanh cười xấu xa, "Nhớ chị, hôn cái nào." Hai người đùa giỡn với nhau, Kiều Sanh ôm người đi vào trong phòng ngủ, Thẩm Duyệt nâng tay câu lấy cổ Kiều Sanh, giữa nụ hôn nồng nhiệt, nói: "Sư tỷ của chị ở cửa ngoài Sea World." Kiều Sanh đã sa vào sắc đẹp, nhất thời chưa phản ứng, chỉ ừ một cái, trả lời xong mới nhận ra, "Cửa? Sao em không thấy nhỉ."
"Em lo gì chứ."Thẩm Duyệt móc cổ Kiều Sanh, hai người cùng nhau hôn tiếp.
Đến cổng Seaworld, Thẩm Thanh Hoà ngồi trong xe, nhìn cửa hết người này tới người khác mở không ngừng.

Điện thoại lại vang lên, WeChat, Vô Danh: Hai người đều say, có một người đến đón.
Sau đó chụp ảnh gửi qua, Thẩm Thanh Hòa nhận ra, người tới là Tần Thư.

Thẩm Thanh Hòa: Giao Lê Thiển cho Tần Thư, còn Thẩm Giáng Niên thì nói tôi muốn mang cô ấy đi.
Vô Danh: Thẩm tổng, trực tiếp bế ra xe của ngài sao ạ?
Thẩm Thanh Hoà: Ừ.
Vô Danh:....!Thẩm tổng.
Thẩm Thanh Hoà:?
Vô Danh: E là ngài phải vào một một chuyến..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.