Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 139: Chương 139




Lòng Thẩm Giáng Niên ngứa ngáy, gửi lại icon thẹn thùng, Thẩm Thanh Hoà trả lời: A~
Nhìn vào ký tự lượn sóng kia đi, đó chính là tâm trạng của cô bây giờ đó.
Khi Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn, Quan Chi Viện đã ở ngay bên cạnh cô, mọi hành động, nụ cười và mỗi cái cau mày của cô đều bị nhìn thấy.

Quan Chi Viện hỏi Thẩm Giáng Niên đang nói chuyện với ai, tuy giọng nói nhỏ nhẹ, đủ lớn để người ta nghe thấy nhưng Thẩm Giáng Niên lại bấm điện thoại trêu chọc Thẩm Thanh Hoà, rõ ràng là nghe được nhưng mà không lọt vào tai, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng ngẩng đầu hỏi: "Bà ngoại, vừa rồi bà mới hỏi gì thế ạ?"
Quan Chi Viện mím môi cười, "Xem ra Viên Bảo lại có bạn tốt." Thẩm Giáng Niên sợ bà ngoại lại muốn xem bói, vội vàng cất điện thoại, làm vẻ mặt nghiêm túc, "Không có mà." Quan Chi Viện càng cười vui hơn, nhưng mà cũng không trêu chọc Thẩm Giáng Niên, "Sắp đến cuối năm rồi, công việc của Viên Bảo có bận lắm không?"
Thẩm Giáng Niên gật đầu, hai người nói đến chuyện công việc, lúc có tiếng chuông điện thoại vang lên, cô rất muốn lấy ra xem nhưng mà sợ bà ngoại sẽ xem bói.

Cho nên, Thẩm Giáng Niên nhịn một hồi, "Bà ngoại, con đi vệ sinh ạ." Cô cầm điện thoại vội vàng đi về hướng wc.
Nụ cười của Quan Chi Viện nhạt đi, bà khẽ thở dài, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Lục Mạn Vân còn cho rằng Thẩm Giáng Niên đang ở cùng mẹ của bà, lúc quay lại thì giật mình, "Mẹ, sao mẹ lại vào đây? Tiểu Niên đâu?"
"Tiểu Niên có thích người nào rồi à?" Quan Chi Viện hỏi.
Tim Lục Mạn Vân lỗi nhịp, chuyện giữa Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà, bà không định cho phụ huynh trong nhà biết, "Không có, sao thế mẹ?" Lục Mạn Vân nói như thế, nhưng mà trong thâm tâm bà cũng tự đoán được.

Quan Chi Viện không trả lời, nhìn thấy Lục Mạn Vân làm món súp sủi cảo, nói: "Chúng ta không thể ăn nhiều, làm thêm món Viên Bảo thích đi."
"Vâng, con biết rồi, mẹ vào phòng khách ngồi nghỉ ngơi đi, ở trên bếp khói dầu rất nhiều." Lục Mạn Vân nói xong, kéo mẹ bà vào lại phòng khách, "Tiểu Niên đâu mẹ?" Quan Chi Viện chỉ vào wc, sau đó xoay người chậm rãi đi vào trong phòng ngủ, "Mẹ đi ngủ một lát." Lục Mạn Vân đỡ bà đi vào trong, Quan Chi Viện nằm xuống, nhắm mắt tựa hồ muốn nghỉ ngơi.
Lục Mạn Vân đi ra và gõ cửa wc, Thẩm Giáng Niên ở bên trong giật mình.

Lục Mạn Vân hạ giọng nhắc nhở: "Mau ra ngoài." Thẩm Giáng Niên bất đắc dĩ nói với Thẩm Thanh Hoà trong video: "Vậy thì buổi tối người nhất định phải đến, em chờ người, được không?" Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, đồng ý: "Được rồi, em đừng ở trong wc mãi thế." Thẩm Giáng Niên gật đầu, ngoan ngoãn, "Giáo sư Lục hối em ra rồi, em ra ngoài trước nha." Thẩm Giáng Niên làm vẻ mặt buồn rầu, "Hôm nay, em vui lắm, vừa rồi ăn với người hơi nhiều, lát nữa sợ ăn không nổi."

"Ngồi cùng là được." Giọng của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên nghe được trong đó có chút dỗ dành, không biết có phải hai người đã xác lập quan hệ với nhau hay không, mà cô cảm giác Thẩm Thanh Hoà vô cùng dịu dàng.

Ánh mắt cũng thế, cô vẫn không dám nhìn trực diện Thẩm Thanh Hoà, ánh mắt dịu dàng kia như muốn làm cô tan chảy, "Nhìn người một giây, đều muốn hôn người." lúc Thẩm Giáng Niên nói lời này, thì xoay màn hình đi, quá xấu hổ.
Nhưng mà, đó là thật, nhìn vào mắt người mình thích, thực sự quá xấu hổ, cũng thật sự làm tim người ta rung động.
Tiếng cười của Thẩm Thanh Hoà truyền đến: "Giờ nhớ kỹ, buổi tối đến đón em." Tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch như nhịp điệu tình yêu.
Thẩm Giáng Niên đi ra, Lục Mạn Vân không còn ở cửa, bà ngoại cũng không có ở trong phòng khác, tình huống là thế nào đây?
Thẩm Giáng Niên tự ý thức được bản thân nên đi vào trong bếp trước.

Dù sao cũng là một người trẻ tuổi, tiếng bước chân rất nhanh nhẹn, cộng với hơi xuân gợn sóng, bước chân tràn đầy vui sướng.

Lục Mạn Vân không quay đầu lại, đã hỏi: "Vừa mới nói chuyện với Thẩm Thanh Hoà phải không?" Thẩm Giáng Niên cảm thấy, có một người mẹ là giáo sư, thật sự rất đáng sợ, đã thế mẹ cô là một người rất nhạy bén, "Bà ngoại con đâu mẹ?" Thẩm Giáng Niên định từ chối trả lời.
"Bà ngoại con đã lớn như thế, từ nhỏ đã cưng chiều con, con dám vì Thẩm Thanh Hoà mà để cho bà ấy lo lắng, đừng nói mẹ không thông cảm cho con." Lục Mạn Vân xoay người, liếc Thẩm Giáng Niên một cái, Thẩm Giáng Niên rùng mình, "Con chưa có nói với bà ngoại chuyện gì hết, cũng định không nói." Nói xong lại có cảm giác chưa đánh mà đã khai, phủ nhận: "Còn nữa, vốn dĩ đâu có việc gì, thế mà mẹ và ba lại lo lắng không đâu."
Lục Mạn Vân muốn đáp trả lại, nhưng khi quay đầu nhìn thấy Quan Chi Viện từ từ đi đến, bà mím môi, mắt liếc nhìn qua vai Thẩm Giáng Niên, gọi: "Mẹ, không phải mẹ muốn đi nghỉ sao?" Thẩm Giáng Niên quay đầu lại, đột nhiên Quan Chi Viện nở nụ cười hiền hậu, "Nằm một chỗ cũng chán, Viên Bảo đi vao phòng, nói chuyện với bà ngoại đi."
Cảm ơn bà ngoại! Cảm ơn ông trời, Thẩm Giáng Niên thực sự mẹ cô lại bắt đầu nhằn cô.

Trước khi Thẩm Giáng Niên, Lục Mạn Vân còn nói câu ẩn ý, "Bà của con tuổi này rồi còn vất vả đến đây thăm con, con chuyên tâm nói chuyện với bà đi." Thẩm Giáng Niên ngoái đầu lại nhìn,đùa giỡn: "A, được rồi mà, mẹ yêu à, mẹ yên tâm đi." Lục Mạn Vân bị cô trêu chọc mà cười, thấp giọng mắng: "Không đứng đắn gì hết."
Thẩm Giáng Niên đỡ Quan Chi Viện về phòng ngủ nằm, một lúc sau, thì trong phòng ngủ yên tĩnh.

Đã có hẹn tối nay gặp Thẩm Thanh Hoà, cho nên Thẩm Giáng Niên yên tâm hơn, với lại vừa rồi Lục Mạn Vân cũng có dặn dò, cho nên lần này cô không đụng vào điện thoại.

Thẩm Giáng Niên vẫn có chút lo lắng, lỡ đầu bà ngoại một hai đòi xem bói thì phải làm sao bây giờ, nhưng mà sau khi đi vào phòng, hình như bà ngoại thật sự muốn nghỉ ngơi.

"Bà ngoại, bà ngủ thế con đi ra ngoài nha?" Thẩm Giáng Niên sợ bản thân không cẩn thận làm ồn đến bà.
"Con không sợ đi ra lại bị mẹ con cằn nhằn à?" Quan Chi Viện mở mắt, mỉm cười, trong lòng Thẩm Giáng Niên chỉ biết thở dài, sự nhạy bén của mẹ cô được di truyền từ bà ngoại.
"Viên Bảo à." Quan Chi Viện gọi cô, Thẩm Giáng Niên dạ một tiếng, "Bà ngoại nói đi ạ."
"Mọi người đều muốn con sống tốt, đừng thấy Mạn Vân hay con con, nhưng mà mẹ con là người mong con sống tốt."
Thẩm Giáng Niên gật đầu, "Con biết rồi ạ."
"Cho dù con thích ai cũng được, không cần phải giấu diếm, người mà con thích, chắc chắn là người tốt."
"Dạ...." Thẩm Giáng Niên không biết nên nói sao, mấy từ đồng tính luyến ái này, chắc bà ngoại không hiểu hết được đâu nhỉ? Đương nhiên, bà ngoại nói không sai, người cô thích, đúng là rất tốt, Thẩm Thanh Hoà rất tốt.
"Tình yêu đẹp nên được chúc phúc."
Lần này Thẩm Giáng Niên do dự trả lời, sau đó lại ngẩng đầu lên: "Dạ, con biết rồi, bà ngoại." Tình yêu của cô và Thẩm Thanh Hoà, cô không hy vọng xa vời sẽ được ai được chúc phúc, chỉ cần Thẩm Thanh Hoà luôn yêu cô và muốn cô, thì cô đã xác định phải là Thẩm Thanh Hoà.
Các cô mới xác định quan hệ được một ngày, nhưng mà, tình yêu của cô dành cho Thẩm Thanh Hoà, đã sớm phát triển thành một cái cây đại thụ trong tim cô.
"Biết là được, nếu có người thích hợp, thì mang người ta về." Quan Chi Viện trấn an nói, "Đừng lo mẹ con không đồng ý, còn có bà, bà đồng ý, thì mẹ con không dám phản đối." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể đồng ý cho có, nhưng mà trong lòng có chút hụt hẫng.
Chủ đề trò chuyện vốn dĩ càng ngày càng nhàm chán, nhưng Quan Chi Viện rất nhạy bén lập tức đổi chủ đề, "Người lần trước bà gặp tên Thẩm Thanh Hoà, dạo này vẫn ổn chứ?" Đáng tiếc, đổi chủ đề rồi nhưng vẫn không tránh khỏi liên quan tới người kia.
Những mà, cũng không có nói đến tình yêu, cho nên không cần phải nói dối, Thẩm Giáng Niên không còn hoảng, "Cô ấy sao, ổn ạ."
"Cô gái kia, vừa nhìn là biết là một cô gái tốt, giờ đã hẹn hò với ai chưa?" Quan Chi Viện lại hỏi trọng điểm.
"Dạ...!có ạ." Trong lòng Thẩm Giáng Niên cười không ngừng, mới có hôm nay chứ đâu, trong lòng có chút ngọt ngào."
"Thật à?" Quan Chi Viện lại mở đôi mắt đang nhắm lại ra, "Con gặp rồi à?" Thẩm Giáng Niên mím môi, sợ càng nói càng bị lộ, người tinh tường sẽ phát hiện ra ngay, "Không có ạ, này là con đoán thôi." Thẩm Giáng Niên lại loạn.

Vị ngọt trộn lẫn vào, cảm thấy không biết nên thế nào.
Tóm lại, cả buổi nói chuyện, không rời khỏi tình yêu và Thẩm Thanh Hoà.


Thẩm Giáng Niên cũng nói không ngừng.

Dần về sau, Thẩm Giáng Niên bớt nói lại.

Quan Chi Viện cũng không nhiều lời nữa, bảo muốn nghỉ ngơi, nói Thẩm Giáng Niên có việc gì bận thì cứ làm đi.
Thẩm Giáng Niên từ trong phòng đi ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng có chút buồn rầu.
"Đứng ở cửa làm gì hả?" Lục Mạn Vân từ trong bếp đi ra thấy Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa thất thần.
"Không có gì ạ." Thẩm Giáng Niên mỉm cười, "Bà ngoại đang nghỉ ngơi." Lục Mạn Vân nhìn cô vài lần, khoé môi giật giật, cuối cùng nói: "Đi vào thư phòng thăm hỏi, rót cho ông ngoại và ba đi." Thẩm Giáng Niên xoay người đi đến thư phòng.
Con nhóc này đang có tậm sự, chắc là có liên quan đến Thẩm Thanh Hoà, Lục Mạn Vân cau mày, vào lại trong bếp.
Một lát sau là tới giờ ăn cơm, Thẩm Giáng Niên cũng ngồi xuống ăn một ít, trên bàn ăn cơm nhà họ Thẩm ít khi nói chuyện, hôm nay Lục Viên Sơn và Quan Chi Viện cũng có mặt ở đây, cả nhà được thừa hưởng thói quen ăn không nói từ hai người, Thẩm Giáng Niên coi như cũng may mắn, không cần phải nói những chủ đề ngột ngạt.
Bởi vi ngột ngạt, cả chiều Thẩm Giáng Niên đã nhịn không tìm Thẩm Thanh Hoà nói chuyện.

Sợ cảm xúc bản thân sẽ lây nhiễm cho Thẩm Thanh Hoà, may mắn, dù trong trong có ngột ngạt buồn rầu, chỉ cần nhớ đến Thẩm Thanh Hoà, trong lòng Thẩm Giáng Niên ngập tràn ấm áp hạnh phúc.

Nghĩ đến tối nay có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên đè nén mọi khó chịu, mong chờ đến buổi tối.
Thẩm Thanh Hoà, người là ánh sáng của em.

Không ai không muốn có một mối tình có thể quang minh chính đại mà yêu nhau, huống chi, người cô yêu lại là người ưu tú.

Thích một người, thật sự muốn nói cho toàn thế giới biết, muốn tuyên bố chủ quyền của bản thân với Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà, cô biết rất rõ, những điều đó chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Thẩm Giáng Niên không khỏi thở dài lần nữa.
Ông trời không biết chiều lòng người, thời tiết không mấy đẹp, cuối tháng 10, ở Bắc Kinh bắt đầu mưa.


Sau khi ăn tối xong, ông bà ngoại cô vốn định về thì đã được Lục Mạn Vân khuyên ở lại, "Trong nhà đâu phải không có phòng, mưa hết đợt này đến đợt khác, ngủ lại ở đây đi ạ." Lục Mạn Vân nhìn Thẩm Giáng Niên, "Hiếm khi Tiểu Niên cũng ở nhà, mẹ cũng đừng về, Tiểu Niên, không mau đi giữ bà ngoại ở lại à?" Thẩm Giáng Niên thật là...!không phải cô không muốn giữ, chẳng qua tối nay cô phải về CBD, cô muốn ở cùng Thẩm Thanh Hoà, cả ngay nay, cô đêu ngóng trông chuyện này, "Bà ngoại, bà ở lại đi, bên ngoài mưa lớn quá, trời cũng tối đen." Thẩm Giáng Niên chỉ có thể giữ người ở lại trước, chuyện của cô và Thẩm Thanh Hoà, nghĩ sau vậy.
Ông bà ngoại Thẩm Giáng Niên rốt cuộc đồng ý ở lại, Lục Mạn Vân giao cho Thẩm Giáng Niên nhiệm vụ: Ở cùng ông bà ngoại, lý do rất hợp lý, "Ông bà ngoại vì ai mà đến đây hả, con còn không biết à?" Lục Mạn Vân hỏi như thế, Thẩm Giáng Niên chỉ biết hít sâu, thầm nhủ phải mỉm cười.
Đôi vợ chồng già hiếm khi xem TV, kênh phim tài liệu phát sóng những câu chuyện về thời kỳ kháng chiến chống Nhật Bản.

Gia đình bốn người say sưa xem, còn một người thì như Người Tào ngồi trong doanh trại quân Hán, Thẩm Giáng Niên ngồi trên sô pha, bắt đầu sốt ruột.
Đêm nay, cô cần phải gặp Thẩm Thanh Hoà cho bằng được, ai cũng không cản được.

Nhưng mà cũng không thể làm cương lên được, Thẩm Giáng Niên ngồi trên sô pha suy nghĩ cả buổi, rốt cuộc nghĩ ra được kế hoãn binh.

Thẩm Giáng Niên lén nhắn tin cho Lê Thiển: Gọi điện thoại cho mình, nói là có việc cần mình giúp đỡ.
Lê Thiển trả lời: Đã biết.
Một lúc sau, điện thoại của Thẩm Giáng Niên đổ chuông.

Thẩm Giáng Niên đứng dậy nghe điện thoại, bốn người còn lại cùng nhìn cô, khiến Thẩm Giáng Niên có ảo giác rằng bốn người này chỉ đang giả vờ xem TV, "Tiền Xuyến Tử? Sao thế?" Thẩm Giáng Niên cố ý gọi tên Lê Thiển, là để cho Lục Mạn Vân nghe.
"Bây giờ sao?" Thẩm Giáng Niên xoay người nhìn ra ngoài, ra vẻ khó xử, "Cậu đừng có giở trò, nếu như không có chuyện gì quan trọng, mình sẽ không đi, hôm nay ông bà ngoại mình đến."
Ngoại trừ Lục Mạn Vân ra, thì ba người còn lại tiếp tục xem TV.
"Được rồi, mình đi tìm cậu." Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, "Bà ngoại, ông ngoại, ba mẹ, bên Lê Thiển có chút việc, con đi ra ngoài chút ạ." Đương nhiên, Thẩm Giáng Niên biết nếu như cô nói qua đêm bên ngoài, mẹ cô sẽ tức giận.
"Trễ thế này rồi, còn mưa nữa, một mình con đi được không?"
"Có chuyện gì gấp thế? Nhóc con kia không sao chứ?"
"Có muốn ba đưa con đi không?"
Ba câu nói từ trên xuống dưới là của Lục Viên Sơn, Quan Chi Viện và Thẩm Vạn Thành.
"Con bé sao vậy?" Lục Mạn Vân hỏi với giọng điệu dường như đã nhìn thấy mọi chuyện, nhưng lại giả vờ như không biết học sinh đó đang nói dối và giăng lưới..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.