Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 176: Chương 176




Nói không muốn thì là dối lòng.
Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, không thể phủ nhận, về mặt thể xác các cô hoàn toàn tương thích lẫn nhau.
Sắc đẹp, ham muốn.
Cái này chẳng có gì phải thẹn.
Nhưng mà, lúc này, sự kiềm chế quan trọng hơn sự buông thả.

Người có lý trí luôn có thể khống chế tốt chính mình, để có thể khống chế người khác tốt hơn."Suỵt~" Thẩm Thanh Hòa đột nhiên hạ giọng.

Thẩm Giáng Niên lập tức hợp tác cắn môi giữ im lặng, chớp chớp đôi mắt to, lông mi chớp chớp, rất đáng yêu, "Sao thế?" Cô đỏ mặt thấp giọng nói.
"Có tiếng bước chân." Giọng nói nhẹ nhàng hơn và vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Thanh Hòa khiến thần kinh của Thẩm Giáng Niên căng thẳng, chỉ số ham muốn của cô giảm mạnh.

Cô rời khỏi người Thẩm Thanh Hòa, nín thở lắng nghe....!Nếu, Thẩm Giáng Niên là thỏ, chắc hai cái tai đã giật giật vài cái, dựng thẳng đứng lên mà nghe.
Thẩm Thanh Hòa vẫn nửa nằm nửa nằm đó, trên môi nở nụ cười.
"Sao em không nghe thấy, có muốn đi xem không?" Thẩm Giáng Niên nghe hồi lâu vẫn không nghe được, cô cau mày nhìn Thẩm Thanh Hòa đang cười, có chút quẫn trí nên leo lên ôm Thẩm Thanh Hòa, áp má cô vào ngực cô ấy, "Em mệt quá." Cô nhỏ giọng hờn dỗi oán trách.
"Mệt thì đi ngủ đi." Thẩm Thanh Hòa giơ tay vỗ vỗ lưng Thẩm Giáng Niên, kéo chăn lên đắp cho người trong ngực, "Người cũng ngủ đi." Thẩm Giáng Niên đang định đi xuống, nhưng Thẩm Thanh Hòa ôm thật chặt, "Tôi ôm em ngủ." Thật hiếm khi Thẩm Thanh Hòa nói một câu tình tứ, đầy bá đạo, khiến trái tim Thẩm Giáng Niên rung động, nhưng dù sao thì cô cũng ở trên, mà xương cốt cũng không nhẹ, "Đè người nặng, người không ngủ được, hay chúng ta nằm nghiêng một bên thì thế nào?" Thẩm Giáng Niên cũng không nỡ rời khỏi vòng tay Thẩm Thanh Hòa.
Hai người nằm đối diện nhau, Thẩm Giáng Niên dùng sức nép chặt vào trong ngực Thẩm Thanh Hòa, khoảng cách gần như vậy cũng khiến trái tim cô run lên.

Khi thích một ai đó là cơ thể lẫn trái tim, sẽ luôn mang đến những phản ứng chân thực nhất.
Nếu thích người ta, sẽ muốn ở gần người ta.


Tốt nhất là vẽ một cái vòng trong nhỏ, đó là khu vực dành riêng và chỉ có bên kia mới được phép vào.

Không những vậy, nó còn tỏ ra đầy thù địch và trục xuất tất cả những ai có thể đến gần đối phương.
Trong thế giới của em chỉ có người, trong thế giới của người chỉ có em.
Có nhiều cách để yêu, Thẩm Giáng Niên thích cách này, tình yêu bá đạo.
Nhưng bây giờ Thẩm Giáng Niên không dám làm gì, chỉ có thể nhìn Thẩm Thanh Hòa ra vào thế giới của cô, ở lại thế giới của mình chờ đợi cô ấy.

Mặc dù sắp tới đều phải xa nhau nhưng cô vẫn giữ tư thế chờ đợi.

Chuyện vất vả như thế, không muốn Thẩm Thanh Hòa trải qua, nép vào lòng ngực Thẩm Thanh Hòa, nghĩ cách kết thúc trận chiến càng sớm càng tốt, trở về nước chờ Thẩm Thanh Hòa trở về.
Kế hoạch và thực tế khó có thể theo kịp nhau, nên Thẩm Giáng Niên không thể nghĩ ra một kế sách vẹn toàn nào cả.

Người ở trong lòng ngực Thẩm Thanh Hòa suy nghĩ lung tung rồi thiếp đi lúc nào không hay, có lẽ vì sợ mất đi, cho nên đợi đến khi chìm vào giấc ngủ say, Thẩm Thanh Hòa mới dần buông người trong ngực, vòng ôm của Thẩm Giáng Niên yếu dần.
Cuối cùng, vào lúc 4 giờ sáng.

Thẩm Thanh Hòa đứng dậy rời khỏi giường.

Trước khi rời đi, cô liên tục hôn lên trán Thẩm Giáng Niên, nhẫn nhịn cả đêm, hôn thêm mấy lần nữa để bù đắp cho chính mình.

Thẩm Giáng Niên không hiểu nỗi khổ tâm của cô, theo lý mà nói cô thấu hiểu cho người này, dù sao thì người này không biết thoả thuận giữa cô và giáo sư Lục.


Nhưng mỗi khi Thẩm Giáng Niên câu dẫn cô, Thẩm Thanh Hòa nghĩ trong bụng, sớm muộn gì sẽ có một ngày, cô đòi về hết.
Chòm sao bọ cạp thích ghim hận sao? Cái ghim này sao lại không nhớ chứ? Thẩm Thanh Hòa đắp chăn cho Thẩm Giáng Niên rồi ra khỏi phòng, đây chính là lý do cô đến phòng Thẩm Giáng Niên ngủ.
Thẩm Thanh Hòa vốn thường tập thể dục buổi sáng nên chỉ có thể hoạt động nhẹ trong phòng.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô bước ra.
"Dậy sớm như vậy." Lục Mạn Vân buộc tóc thuận miệng hỏi, giọng điệu cũng không ngạc nhiên mấy.
"Nếu cô không chê vướng tay, thì để cháu giúp." Thẩm Thanh Hòa theo Lục Mạn Vân vào bếp.
"Một giảng viên nhỏ như tôi làm sao dám chê tổng giám đốc tập đoàn Nhã Nại."
"Phó ạ."
Lục Mạn Vân liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa, nói: "Tôi cũng là cấp phó."
...
"Tối qua ngủ ngon chứ?"
"Khá ổn ạ."
Lục Mạn Vân đang vo gạo, Thẩm Thanh Hòa đang thái cà rốt với động tác điêu luyện.

Không thể không nói, Thẩm Thanh Hòa không giống tiểu thư con gái nhà giàu, có thể ra sảnh đi vào nhà bếp.

Làm gì giống con gái bà chứ, nấu ăn kém cỏi như vậy...!Haizz, Lục Mạn Vân rất đau lòng vì tài nghệ nấu nướng của mình không được truyền lại cho con gái.
Quay đầu nhìn Thẩm Thanh Hòa đã cắt dưa chuột, Lục Mạn Vân đổi ý, nếu không làm tốt thì không cần làm.


Giống như trong cái nhà này, đều là bà xuống bếp, người giỏi thì nên làm nhiều việc hơn, cơ bản là càng biết nhiều thì càng làm việc nhiều.
Thẩm Thanh Hòa tựa hồ đang tập trung vào việc mình đang làm, lại phát hiện ánh mắt Lục Mạn Vân đang nhìn mình mấy lần.

Không biết mục đích là gì, cô cũng không có phản ứng gì, mối quan hệ của họ hiện tại rất nhạy cảm, tốt nhất nên hạn chế nói chuyện phiếm.
Rạng sáng, Thẩm Giáng Niên bồn chồn, trằn trọc hồi lâu rồi đột nhiên tỉnh lại.
Thẩm Thanh Hòa đâu? Chẳng trách trên giường lại có cảm giác như thiếu thứ gì đó.
"Không đi rửa mặt mà nhìn cái gì?" Lục Mạn Vân đang nhìn cháo không có việc gì làm, liếc mắt liền nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đang lao tới, đến nơi rồi cũng không nói lời nào, chỉ thò đầu nhìn vào trong.
Lục Mạn Vân nhìn Thẩm Thanh Hòa đang trộn món phụ, rồi lại nhìn cái mặt ngốc ngốc của Thẩm Giáng Niên, không muốn thừa nhận, đúng là có chênh lệch.
"Dậy rồi à." Thẩm Thanh Hòa đã nghe thấy tiếng bước chân, mãi cho đến khi Lục Mạn Vân lên tiếng mới quay lại.

Lúc này Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa: "Sao hai người dậy sớm thế?" Thẩm Giáng Niên đi vào, tức giận nói: "Mẹ, đã nói để con giúp mẹ rồi, sao lại để khách vào bếp nấu."
Lục Mạn Vân suýt chút nữa dỗi ngược lại, con cũng còn biết đây là khách à? Lục Mạn Vân liếc cô một cái, "Đi rửa mặt." Thẩm Giáng Niên đi tới trước mặt Thẩm Thanh Hòa, kéo vạt áo cô ấy, còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Thanh Hòa đã nhẹ nhàng nói: "Không được kéo áo của khách."
...Thẩm Giáng Niên quên mất mình định nói gì, tay cô vô thức buông lỏng tay, cô đã nói sai rồi phải không? Hôm qua giáo sư Lục nói Thẩm Thanh Hòa là khách, chính cô còn không vui, sao hôm nay lại nói tự nhiên như vậy? Cô cảm thấy có chút tự trách mình.
Thẩm Thanh Hòa xoay người, liếc qua khóe mắt nhìn thấy Thẩm Giáng Niên buông tay không thoải mái nắm lấy quần pyjama, vẻ mặt khó chịu: "Xin lỗi..." Thẩm Giáng Niên nói, cảm thấy đau lòng, cúi đầu giải thích "Em chỉ muốn nói, người đừng làm, để em rửa mặt xong rồi làm." Thẩm Thanh Hòa chưa kịp nói thì Thẩm Giáng Niên đã quay người rời đi.
Giọng điệu vừa rồi của cô có gay gắt không? Thẩm Thanh Hòa tự hỏi.
Lục Mạn Vân im lặng, nhưng rõ ràng cảm giác được không khí trong phòng bếp có khác thường.
Thẩm Thanh Hòa trộn rau nhanh hơn một chút, rửa tay nói: "Giáo sư Lục, có cần giúp đỡ thì gọi cháu." Thẩm Thanh Hòa nói xong liền đi ra ngoài, Lục Mạn Vân nhìn bóng dáng của cô, ai dám kêu khách đến giúp được chứ? Nhưng người này cũng biết tìm cớ lắm.

Lục Mạn Vân nhìn theo, Thẩm Thanh Hòa chắc đi tìm Thẩm Giáng Niên.
Đúng là vậy.
Lúc Thẩm Thanh Hòa đi vệ sinh, Thẩm Giáng Niên đang cầm bàn chải đánh răng hứng nước, đưa tay sờ một ống bao bì mềm đặt trên bệ rửa mặt, bắt đầu bóp lên bàn chải đánh răng, đánh răng xong cô nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa trong gương, cô tưởng đó là ảo giác, nhưng khi cô quay lại thì đó thực sự là Thẩm Thanh Hòa.
Trong nháy mắt lập tức vui vẻ, nhớ tới lời ngu ngốc của mình, sắc mặt tối sầm.


Thẩm Thanh Hòa đóng cửa lại, đi về phía cô ấy: "Em không đánh răng à?" Thẩm Thanh Hòa hỏi.
Thẩm Giáng Niên đột nhiên có chút khẩn trương, nhéo nhéo bàn chải đánh răng trong tay, không biết nên bắt đầu đánh từ cái răng nào, "Đánh chứ." Thẩm Giáng Niên giơ tay lên, nhưng Thẩm Thanh Hòa đột nhiên cúi người nắm lấy cổ tay cô, Thẩm Giáng Niên ngước mắt nhìn, nghi hoặc.

Thẩm Thanh Hòa lấy bàn chải đánh răng từ trong tay cô, vặn nước và rửa sạch bàn chải đánh răng, "Đánh răng bằng sữa rửa mặt, mùi vị không ổn lắm."
......Thẩm Giáng Niên nhìn qua liền thấy không đúng sao? Mặt chợt đỏ bừng.
"Cầm đi." Thẩm Thanh Hòa bóp kem đánh răng đưa cho Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên sửng sốt một chút rồi cầm lấy.
"Nhìn tôi làm gì, em đánh răng đi." Thẩm Thanh Hòa nói xong liền xoa đầu Thẩm Giáng Niên, "Đừng ngơ ngác nữa, đánh răng đi." Thẩm Thanh Hòa quay người đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên theo bản năng đưa tay ra nắm lấy vạt Thẩm Thanh Hòa, khi Thẩm Thanh Hòa quay đầu nhìn lại, cô đột nhiên nhớ tới câu Thẩm Thanh Hòa nói lúc nãy, vô thức buông ra, vẻ mặt còn thẹn thùng.
"Lại nhìn, cưỡng hôn em đó." Thẩm Thanh Hòa đột nhiên nói ra một câu như vậy, tay Thẩm Giáng Niên run lên, cô có nghe nhầm không? Một giây tiếp theo, hơi thở bị lấy đi, đúng vậy...!tim đập nhanh quá, phải làm sao đây? Cô còn chưa đánh răng nên không thể hôn bằng lưỡi, nhưng đầu lưỡi của Thẩm Thanh Hòa mềm mại ngọt ngào quá, chờ đã, họ đang hôn lưỡi sao? Ngay tại nhà cô à? Đầu Thẩm Giáng Niên có chút choáng váng, kích động quá đi.
Lúc Thẩm Giáng Niên đang say đắm, Thẩm Thanh Hòa liền đẩy ra, dùng tay vuốt ve môi cô, nhanh chóng hôn lên khóe môi cô: "Đây là hình phạt cho việc dụ dỗ tôi đêm qua." Lần này, Thẩm Thanh Hòa thật sự đã rời đi.

Thẩm Giáng Niên không có đưa tay nắm lấy vạt áo của đối phương, bởi vì não của cô vẫn đang ngừng hoạt động.
Dụ dỗ, còn trừng phạt à?
Phạt thế này có thể thêm một tá không?
Đêm nay, đêm nay có thể làm càn dụ dỗ hơn thế nữa không?
"Con không đánh răng thì đừng vứt kem đánh răng xuống đất." Lục Mạn Vân vừa bước vào phòng tắm đã nhìn thấy bàn chải đánh răng của Thẩm Giáng Niên bị ném xuống đất, kem đánh răng màu trắng xém tiếp xúc với mặt đất.

Thẩm Giáng Niên đang đỏ mặt, tim đập thình thịch khi nhìn thấy Lục Mạn Vân lập tức tỉnh táo lại: "Con không nỡ vứt nó xuống đất." Thẩm Giáng Niên nhặt lên, rửa sạch kem đánh răng có cảm giác đau lòng.

Đây là lần đầu tiên trưởng quan lấy kem đánh răng cho cô, đám răng nhỏ tội nghiệp không có phước hưởng rồi.
Ăn được một nửa, Thẩm Thanh Hòa vẻ mặt trịnh trọng trả lời điện thoại: "Tôi đi qua đó." Thẩm Thanh Hòa lập tức đứng dậy chào tạm biệt, Thẩm Giáng Niên cắn nửa lát bánh mì trong miệng, khó khăn nuốt xuống, sợ Thẩm Thanh Hòa cứ thế bỏ đi, có nghẹn cũng cố gắng nói: "Chờ một chút, em đi cùng."
"Con đi đâu? Còn chưa ăn xong mà." Lục Mạn Vân tức giận nói: "Hơn nữa, con có biết Thẩm Thanh Hòa đi đâu không, đi theo như vậy lỡ không tiện thì sao hả?"
Thẩm Giáng Niên liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa như cầu cứu, khi nghe Thẩm Thanh Hòa nói có lẽ sẽ hơi bất tiện, cô lập tức cảm thấy tủi thân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.