Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 20: Chương 20




Thẩm Giáng Niên bước xuống giường, chân có chút mềm, nhưng mà cô vẫn có thể tìm được Thẩm Thanh Hoà một cách dễ dàng, Thẩm Thanh Hoà không đi ngủ, mà đang ngồi trước sổ hút thuốc.

Thẩm Giáng Niên đi từng bước về phía cô ấy, nhưng khi đến gần, đột nhiên cô dừng chân lại.
Thẩm Thanh Hoà đã nhìn thấy Thẩm Giáng Niên từ hình ảnh phản chiếu trong kính, bước đến gần rồi lại quay người rời đi, Thẩm Thanh Hoà nhả ra một vòng khói thuốc, vẫn không động đậy.

Tránh xa tôi ra, tôi không phải là người tốt.

Thuốc lá vừa mới hút một hơi, điện thoại đặt bên người đã vang lên.
Không nghĩ ra trong đêm khuya thanh vắng như vậy còn có ai đi tìm cô, chắc là nhóc con Tử Quân không ngủ được? Nghĩ vậy, Thẩm Thanh Hoà cầm lấy điện thoại, thật bất ngờ đó là Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên: Thẩm Thanh Hoà, người lăn vào đây cho em.
Thẩm Thanh Hoà bật cười một cái, cô gái này...!đúng là hay thay đổi.

Đêm còn dài, không ngủ được, tâm sự cũng tốt, rốt cuộc thì sau bình minh, có lẽ các cô sẽ không gặp lại nhau lần nữa.


Đây là lần đầu tiên cô trải qua cái cảm giác nghẹn trong người, nếu là người khác, có lẽ Thẩm Thanh Hoà đã làm tiếp, việc người kia có hối hận hay không, không phải là việc của cô.

Trong hai người chẳng có ai là trẻ con, đến đây thuê phòng, cô cũng đã nói rõ xu hướng giới tính của cô rồi, Thẩm Giáng Niên vẫn lựa chọn ở lại, ngủ cùng cô trên một chiếc giường, thậm chí còn muốn tiếp tục...những dấu hiệu này đủ cho thấy rằng Thẩm Giáng Niên biết cô ấy đang làm gì.
Nhưng mà, khi Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của Thẩm Giáng Niên, cái dáng vẻ ẩn nhẫn kìm nén nước mắt, cô không có cách nào tiếp tục, cô không muốn, sáng mai Thẩm Giáng Niên tỉnh giấc, hối hận khóc thút thít.

Thẩm Thanh Hoà: Em còn không đi ngủ à.
Thẩm Giáng Niên: Ngủ? Người ngủ được sao?
Thẩm Thanh Hoà: Ngủ không được, ấp ủ một chút là ngủ được rồi.
Thẩm Giáng Niên: Haha, ấp ủ của người là hút thuốc sao?
Cô gái này, vào lúc này, miệng mồm rất nhanh, Thẩm Thanh Hoà: Không ngủ được? Tôi dùng cách này để ấp ủ.
Thẩm Giáng Niên: Được rồi, có hiệu quả không?
Thẩm Thanh Hoà: Em mau ngủ đi.

Thẩm Giáng Niên: Đừng nói nhảm nữa, người có tư cách gì để quản em?
Nụ cười trên môi Thẩm Thanh Hoà phai dần, cô không trả lời lại, Thẩm Giáng Niên trừng mắt nhìn điện thoại một hồi, không thấy động tĩnh gì? Phía dưới cô vẫn còn khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, nhịn cũng không được, Thẩm Giáng Niên không muốn lòng vòng nữa, đi thẳng vào chủ đề: Người vào phòng đi, em có chuyện muốn nói.
Thẩm Thanh Hoà: Thì cứ nói đi.
Thẩm Giáng Niên: Em muốn nhìn mặt nói, nhìn vào mắt của người mà nói, không phải người thích giao tiếp bằng mắt sao?
Thẩm Thanh Hoà đỡ trán, cô gái này...!Haizz, có lẽ trước kia cô uy quyền quen rồi, người khác luôn nghe lời cô, ông trời đang trừng phạt cô đây, cuối cùng để cho cô gặp được một người có sức bật hơn cô nữa.

Thẩm Giáng Niên: Suốt đêm, đều là dựa theo tiết tấu của người, giờ đến lượt em, Thẩm Thanh Hoà, em muốn người đi vào đây.
Thẩm Thanh Hoà: Vậy em nói đi, em muốn tôi vào làm cái gì.
Thẩm Giáng Niên: Tôi có thể hiểu, bây giờ người đang nhát gan đúng không?
Cái loại khích tướng này, đối với người trưởng thành căn bản là vô dụng, Thẩm Thanh Hoà: Ừa, em thích nghĩ sao thì nó là vậy.
Khích tưởng không thành còn bị phản dame, Thẩm Giáng Niên: Em không thích! Cho nên, người mau đi vào đây! Chuyện người làm ra giờ đây không chịu trách nhiệm sao?
Thẩm Thanh Hoà: Chuyện gì?
Thẩm Giáng Niên có lẽ giận quá mất thẹn, Thẩm Giáng Niên chọc mạnh vào màn hình: Em bị người sờ khắp người rồi, trước ngực căng cứng, phía dưới lau như thế nào cũng không lau sạch, người cần thiết chịu trách nhiệm.

Tim Thẩm Giáng Niên lệch nhịp, nuốt nước miếng, hé miệng ra, chậm rãi thở, Thẩm Thanh Hoà: Em hy vọng tôi chịu trách nhiệm như thế nào với em?
Thẩm Giáng Niên: Mẹ kiếp, sao người lại hỏi em? Em hỏi ai bây giờ? Người mau lăn vào đây cho em, nếu không, em thật sự sẽ tức giận đó!
Thẩm Thanh Hoà nắm chặt điện thoại trả lời: Thẩm Giang Niên, tôi có thể vào đi, đừng câu dẫn tôi.

Nếu em mà chạm vào giới hạn của tôi, khi trời sáng, em hối hận cũng đã muộn.
Lời này, cũng đã quá rõ ràng, sự nguy hiểm của cô, cô cũng nhắc nhở vài lần rồi, nếu Thẩm Giáng Niên vẫn còn...!cô sẽ mặc cô, cô không phải là người rước ấm ức vào thân.
Cửa mở ra, Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, Thẩm Giáng Niên nửa quỳ trên giường, cổ áo bị mở ra, ngóc tay phải móc móc, ý bảo Thẩm Thanh Hoà lại đây.

Đây là lần do dự cuối cùng của Thẩm Thanh Hoà, nếu lần này cô đi vào, cô sẽ không dễ dàng đi ra ngoài, thật ra, giờ này cô vẫn còn nhịn được...!người ở trên giường, từ từ ngồi dậy, hai tay chống lên vòng eo mảnh mai, đường cong cơ thể từ trên xuống dưới thật mượt mà, Thẩm Giáng Niên câu dẫn như có như không, váy ngủ che khuất cơ thể của Thẩm Giáng Niên thỉnh thoảng tung lên, Thẩm Thanh Hoà đã thấy, phía dưới Thẩm Giáng Niên không mặc gì hết.
Thẩm Giáng Niên là em đốt lửa đó.
Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, hai tay nắm chặt lại, bây giờ, cho dù Thẩm Giáng Niên có bảo cô đi ra ngoài, cô cũng không đi, giống như ánh mắt cô khoá chặt lên người Thẩm Giáng Niên.

Một tay Thẩm Giáng Niên với vào trong váy ngủ, nhích lên từng chút, tay nhẹ nhàng xoa xoa bồng đào bên trái, thở nhẹ một tiếng, khẽ rên nhẹ.

Váy ngủ xốc lên lộ ra một vùng đất thần bí, làn da trắng nõn, đậm sắc tương phản, tàn nhẫn khoá lấy ánh mắt của Thẩm Thanh Hoà.

Thẩm Thanh Hoà hít một hơi thật sâu, thở ra, nhìn yêu tinh nhỏ duỗi tay trái xuống dưới, nhẹ nhàng chạm vào, giống như khiêu khích Thẩm Thanh Hoà đang bỏ lỡ cái gì đó, sau đó lần nữa chạm vào sâu hơn.

Lần này bụng ngón giữa chạm vào cái khe nhỏ, ngón tay hơi dùng lực, Thẩm Giáng Niên nhịn không được, hơi ngẩng đầu lên phá ra tiếng, "A~ ha~" Thẩm Thanh Hoà không thể nhịn được nữa, lập tức đi qua, ngăn cản Thẩm Giáng Niên muốn đi sâu vào trong, lòng bàn tay trực tiếp phủ lên, vẫn là cách trả thù thuần đơn thuần của Thẩm Giáng Niên, làm cho Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng dỗi, "Em là ma nhân tinh ~" Thẩm Thanh Hoà trút xuống như cơn mưa, làm Thẩm Giáng Niên không có sức kháng cự, nhưng cô lại vui vẻ, cười hỏi, "Em bẫy được người rồi phải không? Thẩm Thanh Hoà."
"Ừa." Thẩm Thanh Hoà không có thời gian để nói chuyện với Thẩm Giáng Niên, tay vẫn còn chơi đùa nhào nặng ra hình dáng mà cô thích, nhân lúc Thẩm Giáng Niên mơ hồ mà nói, "Ngực của em thật lớn." Cố ý dùng hơi thở thổi lên đầu nhũ mẫn cảm của Thẩm Giáng Niên, cơ thể Thẩm Giáng Niên nhịn không được mà co rút lại, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà đè cô lại, cô không có cách nào cử động, chỉ có thể kẹp chặt hai chân rồi đẩy.

Thẩm Thanh Hoà đẩy lại, không biết từ khi nào chân đã chen vào giữa hai chân cô, đột nhiên Thẩm Giáng Niên có cảm giác muốn sống không được mà chết cũng không xong, vừa làm cô tuyệt vọng vừa làm cô muốn phóng túng, lời khen của Thẩm Thanh Hoà, cô nghe được, là khen cô sao? Thẩm Giáng Niên vừa thở vừa hỏi, "Vậy người thích sao?"
"Thích ~" Thẩm Thanh Hoà vẫn tiếp tục di chuyển xuống dưới, vùi mặt trước ngực Thẩm Giáng Niên mà hít thở sâu, "Thích muốn chết ~" Thích cũng chỉ là một từ, nhưng bởi vì nó phát ra từ Thẩm Thanh Hoà, cho nên tim Thẩm Giáng Niên tô theo, "Thẩm Thanh Hoà, đưa điện thoại cho em." Cô không cách nào quên được nụ hôn bị cắt ngang trước đó, cô sẽ không cho chuyện tương tự xảy ra.
Điện thoại đã tắt, cô giơ tay ném sang một bên, dùng hai tay câu Thẩm Thanh Hoà, đêm nay, nếu đã phóng túng thì nên tập trung hoàn thành nó.

Thẩm Giáng Niên không có cách nào khép chân lại, vặn người cũng không thể giảm bớt sự khó chịu, hai chân cô lại đẩy Thẩm Thanh Hoà lần nữa, đẩy hết lần này đến lần khác, trong lúc đẩy giữa chân cọ đến mang theo kh oái cảm, làm cho đột nhiên rên nhẹ ra, "A~" Nhịn không được muốn động lần nữa, rồi lần nữa, Thẩm Thanh Hoà còn phối hợp với cô, nhẹ nhàng ma hợp, cái kh oái cảm kia đột nhiên đến mãnh liệt, "A! Không chịu nổi~" Cô không biết nên nói thế nào chỉ nói ra được một câu như vậy.
Thẩm Thanh Hoà dùng đầu gối, chạm vào giữa chân Thẩm Giáng Niên từng chút một, nhìn chằm chằm vào gương mặt kia đang chật vật, cảm thấy rất thú vị, đêm nay thật sự rất đẹp a, "Thoải mái không ~" Thẩm Thanh Hoà cố ý đùa giỡn, Thẩm Giáng Niên thở nhẹ, không muốn nói.
"Tôi làm em thoải mái hơn, em muốn không? Hửm?" Khoé miệng Thẩm Thanh Hoà treo nụ cười, thật đẹp, Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy, lúc này đây cho dù có xuống địa ngục cũng không thể cản cô được, cô muốn, "Cho em đi~" Cô đã quên hết mọi thứ, chỉ muốn có được niềm vui sướng tột cùng.

Cơ thể của cô, trái tim của cô, đều phụ thuộc vào Thẩm Thanh Hoà, hy vọng người này có thể cứu rỗi cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.