"Này, ai chơi ai chứ!" Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, khàn giọng hét lên.
"Ý mình là lỡ đâu...."
"Không thể nào!" Lúc cô bị bệnh, làm sao có đủ sức mà chơi người khác? Lúc trước cô bị bệnh, chính là Thẩm Thanh chơi cô, được chứ? Đương nhiên, cô cũng nguyện ý...
"Này, sao cậu cứ bối rối mấy chuyện kỳ quái đó, trọng điểm của mình là phải giữ gìn rèn luyện thân thể cho tốt, đừng để bị bệnh." Lê Thiển cũng hơi đỏ mặt, sao cô lại nói những lời mạnh mẽ một cách tự nhiên như vậy... xấu hổ chết đi được.
"Mình cũng lên kế hoạch rèn luyện thân thể rồi." Lúc trước nghe theo lời khuyên của Ôn Đế, cô đã nghĩ đến việc rèn luyện thân thể, khi Thẩm Thanh Hoà trở lại, cô có thể thi triển kỹ năng của mình, để Thẩm Thanh Hoà nằm trên giường xin tha, hừ.
"Vậy được rồi, có thời gian mình sẽ đi tập với cậu." Lê Thiển xoay người rót nước cho Thẩm Giáng Niên, "Cậu uống thêm nước nóng cho ra mồ hôi."
Nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên thở dài trong lòng, thật quá nhớ người ta. Nếu tiếp tục ngủ, có khi nào tiếp tục mơ thấy không? Thẩm Giáng Niên đang suy nghĩ lung tung: "Đây, uống nước đi." Điện thoại di động của Thẩm Giáng Niên vang lên, cô bấm vào.
Lê Thiển đi tới cùng xem: "Là ai?"
"Tần Thư bị bệnh."
"Cậu ta là cầm thú, mà còn bị bệnh à?"
"Dậy không nổi."
"Vậy gửi tin nhắn cho cậu làm gì, cậu đâu có ở Bắc Kinh." Lê Thiển hếch mũi tức giận, hừ một tiếng. Bệnh thật à? Rõ ràng lần trước còn ở chung một chỗ mà? Cô cẩn thận nhớ lại, hình như giọng của Tần Thư có chút khác.
"Không có gì, chỉ hỏi mình lần trước cậu ấy bị bệnh uống thuốc, thuốc đó tên gì." Thẩm Giáng Niên vắt óc suy nghĩ, nghĩ đến đau đầu, "Mẹ kiếp, quen lắm mà không nhớ nổi tên."
"Viên vitamin C Bạc Kiều?"
"A, đúng rồi!" Thẩm Giáng Niên vội vàng trả lời Tần Thư, sau khi trả lời, cô tựa hồ vừa mới ý thức được: "Sao cậu biết?"
"Mình biết thì có gì lạ đâu." Lê Thiển không biết xấu hổ nói, "Mình là nhà bác học, có gì mà không biết." Thật ra, sau khi nói xong cô hối hận, cái vitamin C lần trước là cô mua, "Cậu ta dậy không nổi, có hỏi được tên cũng vô ích."
"Thì bảo bên phòng khám đưa thuốc qua được rồi." Thẩm Giáng Niên lại thở dài, "Cậu ấy là bác sĩ, còn sinh bệnh, bệnh amidan rất mệt, không được ăn đồ gây nóng trong người." Thẩm Giáng Niên vì đau lòng mà giọng điệu đầy buồn rầu, "Cậu xem đi, ăn một đống đồ nướng, có thể không gây nóng sao?" Thẩm Giáng Niên kéo đến trang bạn bè xem, Lê Thiển ở bên cạnh nhìn, ừ.... Không phải là do lần trước các cô ăn à?
"Thế mà ăn mấy ngày liên tục." Thẩm Giáng Niên oán trách, "Cổ họng không bị viêm mới là lạ." Sau đó Thẩm Giáng Niên thắc mắc, "Cũng lạ thật, Tần Thư rất chú trọng sức khoẻ, bình thường đâu thích ăn đồ nướng...."
...Lê Thiển ở bên cạnh nàng, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, bởi vì cô nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm đó, cô đang ở nhà Tần Thư ăn thịt nướng, Thẩm Giáng Niên gọi điện cho Tần Thư nói mấy chuyện vớ vẩn; đương nhiên cũng nhớ, mấy ngày nay, bởi vì cô đòi đi ăn đồ nướng, nên Tần Thư mới đi ăn cùng cô.
"Cho cậu ấy đau chết, đáng đời!" Thẩm Giáng Niên ngồi ở đó mà nói lời hung dữ. Lê Thiển nhíu mày, "Được rồi, cậu cũng bán sống bán chết rồi, bớt lo chuyện người khác đi." Lê Thiển cướp điện thoại Thẩm Giáng Niên, "Cậu uống nước đi, xong rồi nằm xuống nghỉ ngơi."
"Tần Thư đâu phải người nào khác." Thẩm Giáng Niên đưa tay ra, "Đưa điện thoại cho mình, với tính tình của cậu ấy, thì thà chết chứ không làm phiền người khác. Mình phải tìm người đưa thuốc cho cậu ấy." Trên tay Thẩm Giáng Niên vẫn còn kiêm tiêm, khiến Lê Thiển bực bội, "Mình tìm! Mình tìm! Mình tìm người đưa thuốc qua là được đúng không?" Vừa nói vừa đè tay Thẩm Giáng Niên, "Bản thân cậu còn phải nhờ mình chăm lo, còn ở đó mà nhọc lòng chuyện người khác." Thẩm Giáng Niên lén liếc nhìn hai cái, tiếp tục "kiên trì" nói: "Ơ hay, đều là bạn bè với nhau, phải lo lắng chớ."
"Bây giờ, mình tìm người đưa thuốc cho cậu ta, cậu lại lộn xộn cho kim đâm đau chết cậu." Lê Thiển tức giận cầm điện thoại, đi ra ngoài phòng ngủ, Thẩm Giáng Niên ở bên trong còn với ra nói, "Cậu ấy bị bệnh, cậu phải dịu dàng á nha!"
"Cậu yên tâm, mình sẽ dịu dàng chết cậu ta!" Lê Thiển xoay người làm động tác dịu dàng quá khoa trương, khiến cơ thể đang nóng của Thẩm Giáng Niên ớn lạnh. Lê Thiển đi ra ngoài, thân thể căng cứng của Thẩm Giáng Niên mềm nhũn ra, sau khi nằm xuống thế giới trở nên yên tĩnh, làm cho Thẩm Giáng Niên càng nhớ Thẩm Thanh Hoà hơn.
Lúc con người sinh bệnh, cũng là lúc họ yếu đuối mong manh, thương nhớ quá nhiều sẽ làm họ bật khóc. Nước mắt lưng tròng, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu nghẹn nước mắt lại, cô cầm điện thoại, lại không dám gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, cô còn nhớ cái vẻ "tuyệt tình" của Thẩm Thanh Hoà, cô sợ bản thân sẽ gây phiền phức cho Thẩm Thanh Hoà.
Chỉ một lát sau, điện thoại Thẩm Giáng Niên vang lên, Tần Thư: Cậu ấy đến chỗ cậu à.
Thẩm Giáng Niên: Đương nhiên.
Tần Thư: Rốt cuộc cậu đã nói gì với cậu ấy?
Thẩm Giáng Niên: Có chuyện gì thế?
Thẩm Giáng Niên nhớ tới gì đó, cười đáp: Có phải cậu ấy tặng cậu sự dịu dàng khác thường không?
Tần Thư: Ờ... dịu dàng chết người.
Thẩm Giáng Niên không khỏi cười lên, Tần Thư: Cậu sao rồi? Hạ sốt chưa?
Thẩm Giáng Niên:...làm sao cậu biết mình bị bệnh?
Tần Thư: Ngoại trừ việc cậu bệnh ra thì mình không nghĩ ra được lý do gì mà Lê Thiển cấp tốc đi mượn đồng phục y tá.
Đồng phục y tá... Thẩm Giáng Niên: Cậu ấy còn mang theo đồng phục y tá á?
Vấn đề là Thẩm Giáng Niên không nhìn thấy cô ấy mặc, Tần Thư: Đúng rồi, chắc là sợ cậu không chịu tiêm thuốc.
Được rồi... Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, cảm thấy quá thẹn rồi.
Tần Thư: Cậu đó, phải lo rèn luyện thân thể đi, không vì cái gì khác, mà vì tính phúc của Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên:... Nếu cậu mà dám nói bậy nữa, mình sẽ nói xấu cậu với Lê Thiển.
Tần Thư: Mình cũng là bệnh nhân đây.
Thẩm Giáng Niên: Chẳng lẽ mình không phải hả?
Tần Thư: [Tặng bạn một cái ôm.jpg]
Thẩm Giáng Niên cười lớn, biểu tượng cảm xúc này thật ngu ngốc. Lê Thiển vừa vào cửa liền nhìn thấy Thẩm Giáng Niên nằm ở đó cười khúc khích: "Không nhắm mắt nghỉ ngơi nằm đó cười cái gì hả?"
"Không có gì." Thẩm Giáng Niên đặt điện thoại xuống, "Tiền Xuyến Tử, mình muốn đi vệ sinh."
Lê Thiển đang ở ngoài cửa chờ Thẩm Giáng Niên, nghe thấy cô ở bên trong hỏi: "Sao rồi? Tần Thư bệnh nặng lắm à sao? Thuốc đã đưa tới chưa?"
"Không chết được," Lê Thiển dựa vào tường, "Nửa tiếng nữa thuốc sẽ được chuyển đến." Cô cúi đầu nhìn xuống chân mình, cảm thấy có chút áy náy, một người sống healthy vậy mà cùng cô đi uống rượu ăn đồ nướng, con nhóc này có phải ngốc lắm không, cổ họng bị nhiễm trùng sao lại không nói, haizz. Xung quanh cậu ta là người thế nào vậy? Sao không có ai đến chăm lo hết chứ?
"Thật ra Tần Thư là một người khá tốt." Thẩm Giáng Niên ở trong phòng tắm nói: "Chắc có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy."
"Cậu đang nghiêng về cậu ấy à, tên mù nào theo đuổi cậu ấy?" Lê Thiển chế nhạo.
"Cậu ấy đẹp mà, dáng người cũng tuyệt, nấu ăn ngon, y thuật giỏi, tính cách cũng tốt luôn...."
"Đẹp á?" Lúc cậu bị bệnh sao lại chê người ta?" Lê Thiển tung đòn phản kích đầu tiên.
"Ngày nào cũng mặc áo blouse trắng, làm sao nhìn ra dáng người tuyệt?" Lê Thiển phản kích lần hai.
"Nói cậu ấy nấu ăn ngon hả, ngon hơn ai, ngon hơn cậu thì ok, cái này mình không phủ nhận." Lê Thiển phản kích lần ba.
"Y thuật giỏi á, đến cái thuốc viêm amidan còn hỏi cậu là sao?" Lê Thiển phản kích lần bốn.
"Tính cách tốt sao? Làm ơn đi, cậu ta có gương mặt chết chóc, nói chuyện khiến người ta tức chết, tốt chỗ nào?" Lê Thiển phản kích lần thứ năm.
... Thẩm Giáng Niên trong phòng tắm trợn mắt, má nó, cô chỉ tiện miệng nói thôi mà, chẳng qua muốn tác hợp cho hai người, sau giờ bị công kích ngược lại là sao.
Từ trong phòng tắm đi ra, hiển nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều. Thẩm Giáng Niên nhắm mắt nghỉ ngơi, Lê Thiển buồn chán, cố gắng đăng nhập vào phiên bản web của diễn đàn trên điện thoại di động, trải nghiệm rất tệ, nhưng vẫn bấm vào trang chủ của Cầm Thú Hại Người, không online, hay để chế độ ẩn? Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Bạn có ở đó không?
Lê Thiển refresh lại trang liên tục nhưng vẫn không nhận được phản hồi nào.
Haizz, chán thật, người bệnh ở trên giường thì "hơi thở thoi thóp", Cầm Thú trên web thì không biết đã đi đâu, tìm tới tìm lui, Lê Thiển buồn chán nhấp vào WeChat Tần Thư. Lại thở dài, sao người bên cạnh cô đều là ấm thuốc sắc hết thế? Lại nhìn người trên giường đang ngủ, gương mặt đỏ bừng như làm mộng xuân, Lê Thiển bấm vào khung chat, soạn tin nhắn.
Cho nên, cảnh tượng ngàn năm có một lại xuất hiện, Tần Thư đang ở nhà, nôn khan vì viêm amidan, sau khi nghe điện thoại của Lê Thiển xong thì lại nhận được tin nhắn của Lê Thiển, bởi vì nôn khan cho nên mắt lờ mờ không thấy rõ nội dung, nhưng thấy rõ là ai gửi tin nhắn đến, Tần Thư lại cảm động.
Để không nôn khan nữa, Tần Thư Thư cho vào miệng một ngụm nước muối sát trùng miệng, giơ tay lau đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống, vội vàng cầm điện thoại lên.
Sau khi nhìn rõ nội dung, Tần Thư đang ngậm nước, đột nhiên phun ra.
====---====