*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi người ta trưởng thành, dường như sẽ không bao giờ bật khóc.
Càng đau lòng, càng áp lực, khó mà khóc thành tiếng.
Khi đau lòng đến cực điểm, sẽ làm người ta khó thở. Lúc này đây, Thẩm Giáng Niên cần mở miệng hít một hơi thật sâu, cô thậm chí không dám cúi đầu, sợ nước mắt sẽ rơi trúng người ở trong lồ ng ngực mình. Thế nhưng người mà cô cẩn thận che chở lại không ngừng dùng "lưỡi dao sắc bén" cứa vào tim cô.
Mỗi một khi cô cho rằng nó đã kết thúc, thì cơn đau gấp đôi lại ập đến, khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy khó thở hơn.
Thật ra, bây giờ cô có thể đi ra ngoài, rời xa cái nơi tạo đau thương này. Nhưng mà, cô không đành lòng, giây phút này cô thật sự rất đau, nhưng nếu có thể đổi lấy được hạnh phúc cho Thẩm Thanh Hòa, cô cũng sẽ chấp nhận, nhưng tại sao lúc "cứa vào tim" cô thì người này lại còn khóc?
Tiếng khóc của Thẩm Thanh Hoà bị đè nén, như là bị đè nén đến một cực hạn, không có cách nào đè nén được nữa, bắt đầu mất khống chế... Tiếng khóc của Thẩm Thanh Hoà, lúc này như tim của Thẩm Giáng Niên, tan thành mảnh vỡ.
"A Dao~" Thẩm Thanh Hoà nghẹn ngào thốt ra, Thẩm Giáng Niên không đáp lại, thế là Thẩm Thanh Hoà vẫn tiếp tục gọi A Dao~, Thẩm Giáng Niên cắn môi hít một hơi thật sâu trước khi nhẹ nhàng đáp lại, "Ừm ~"Cô muốn gọi tên Thẩm Thanh Hoà nhưng không thể nào thốt ra được, giọng cô run rẩy dữ dội.
"Tôi luôn..." Không biết Thẩm Thanh Hòa đã dùng hết sức lực hay chưa, sức mạnh của cái ôm cũng dần dần lỏng ra, "Vẫn luôn, vẫn luôn..." Thẩm Thanh Hoà nói "vẫn luôn" rất nhiều lần, như thể đang tự nói cho bản thân nghe, "Vẫn luôn cho rằng chúng ta sẽ mãi như thế...." Đôi tay đang ôm của Thẩm Thanh Hoà lỏng hơn, bắt đầu trượt xuống, "Tôi thực sự luôn nghĩ rằng sẽ mãi như thế này..."
Tay Thẩm Thanh Hoà trượt đến bên hông Thẩm Giáng Niên, bàn tay run rẩy chạm vào vòng eo thon gọn của Thẩm Giáng Niên, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt rưng rưng nước mắt, bất đắc dĩ hỏi: "Nhưng tại sao A Dao lại muốn kết hôn?"
Thẩm Thanh Hoà dùng hai tay nắm lấy góc áo của Thẩm Giáng Niên, kéo mạnh, tuyệt vọng bất lực hỏi: "Tại sao chứ~ A Dao~" Cô hèn mọn cầu xin như một đứa trẻ, "Tại sao lại muốn kết hôn?" Thẩm Thanh Hoà khóc to hơn, "Tại sao lại kết hôn với anh ta? Tại sao chứ?" Đôi tay yếu ớt của cô cuối cùng cũng nắm được vạt áo rồi hoàn toàn buông ra.
Nước mắt cạn đi lại tràn vào trong lòng, bắt đầu trào ra, lúc này Thẩm Giáng Niên không thể không cúi đầu, cô thật sự không thở được, tim như muốn chết đuối.
Thẩm Thanh Hoà ngồi trên mặt đất, nhìn lòng bàn tay đang mở rộng của mình với đôi mắt trống rỗng, nước mắt lưng tròng. Giây tiếp theo, nước mắt rơi xuống, giọt này đến giọt khác, lòng bàn tay vốn mở ra của Thẩm Thanh Hoà cẩn thận khép lại, theo sau là nước mắt của Thẩm Giáng Niên, nhưng nước mắt vẫn trượt xuống giữa kẽ ngón tay kia.
Thẩm Thanh Hoà cuối cùng cũng bỏ cuộc, mở rộng lòng bàn tay, ngồi dưới đất, nhìn lòng bàn tay mình hồi lâu, không muốn thừa nhận nhưng đành phải thừa nhận: "Thật sự không có gì hết~"
Thẩm Thanh Hoà đếm ngón tay, "Mẹ, gia đình, họ hàng, bạn bè..." Thẩm Thanh Hoà khó khăn nói, dùng tay trái nắm chặt tay phải, hồi lâu mới nói: "Tôi luôn tưởng, có A Dao là đủ rồi~"
Bàn tay Thẩm Thanh Hoà nắm rất mạnh nhưng không thể kiềm chế được sự run rẩy, lúc này cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Giáng Niên với đôi mắt đẫm lệ, cô nuốt nước bọt, hít một hơi thật sâu, nhưng người đang rơi nước mắt đột nhiên bật cười nói: "Lần này, tôi đến cả A Dao cũng không có~" Có vẻ như muốn cười nhạo chính mình nhưng không thành công.
Sau khi cười xong, Thẩm Thanh Hoà cau mày thật sâu, lảo đảo đứng dậy, nhìn thẳng vào Thẩm Giáng Niên, trên mặt lộ vẻ thất vọng, lắc đầu nói: "Cô không phải là A Dao của tôi, không bao giờ~"
Thẩm Giáng Niên không nói được gì, chỉ rơi nước mắt, em quả thực không phải A Dao của người, có lẽ, cũng không còn là Thẩm Giáng Niên của người nữa.
Người có biết người đang làm gì không? Thẩm Thanh Hoà. Nếu người làm tổn thương người yêu người sâu sắc như thế này, người sẽ bị trừng phạt.
Thẩm Thanh Hoà nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên hồi lâu, chậm rãi xoay người, loạng choạng, giơ bàn tay yếu ớt lên vẫy tay, "A Dao của tôi ~ không thấy nữa rồi~" Thẩm Thanh Hoà tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, đi vòng quanh nhìn chung quanh, lẩm bẩm: "A Dao của tôi ~ biến mất rồi ~" Cô đột nhiên vấp và ngã về phía trước, Thẩm Giáng Niên vô thức lao tới ôm lấy, thế nhưng cũng bị kéo ngã theo ngã xuống đất, cũng may có thảm nên ngã cũng không đau.
Cái đau của Thẩm Giáng Niên dường như lại đạt tới giới hạn, đau đớn nhưng đôi mắt lại bắt đầu khô khốc. Giống như một ngày hè oi bức, chỉ có cái nắng thiêu đốt, da thịt đau rát nhưng không đổ mồ hôi.
Thẩm Thanh Hoà hình như cũng mệt mỏi, nhắm mắt thở hổn hển trong vòng tay Thẩm Giáng Niên, mấy lần muốn giơ tay lên, như muốn chạm vào nơi nào đó, Thẩm Giáng Niên giơ tay lên, "Có phải ở đây không ~" Cô vỗ về lồ ng ngực Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà thở dài một hơi, không giơ tay nữa.
Thẩm Giáng Niên vuốt ngực trấn tĩnh người trong vòng tay, Thẩm Thanh Hoà dựa sát vào Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên ôm thật chặt, hô hấp Thẩm Thanh Hoà dần dần bình tĩnh lại, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy lông mày Thẩm Thanh Hoà bắt đầu giãn ra, cái đau đớn của cô cũng dần dịu đi.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Thẩm Thanh Hoà đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng lên, giọng điệu không chút dao động nói: "A Dao~ A Dao có biết không?" Đôi mắt đang khóc kia rất thanh khiết, khiến Thẩm Giáng Niên có một cảm giác có hồn bị hút vào: "Cái gì?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Tôi chỉ chợp mắt một lát thôi." Vẻ mặt Thẩm Thanh Hoà ngơ ngẩn, "Khi tôi tỉnh dậy, cơ thể mẹ tôi cứng ngắc." Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, "Ngay bên cạnh tôi."
Câu nói đột ngột của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên sửng sốt nuốt khan, khóe môi Thẩm Thanh Hoà hé mở, như đang suy nghĩ, một lúc sau, li3m môi nói: "Nhưng mà nét mặt của bà ấy, chính là cười." Thẩm Thanh Hoà nói tới đây, cũng cười lên, ánh mắt đảo qua, nhìn Thẩm Giáng Niên nói: "A Dao ~ tôi nghĩ bà ấy cuối cùng cũng được tự do." Thẩm Thanh Hoà cười rất vui vẻ: "Hẳn là vậy rồi, chết cũng coi như được tự do." Thẩm Thanh Hoà giống như bị ma ám, lặp đi lặp lại nhiều lần, rồi đưa ra kết luận có phần không chắc chắn của mình: "Vậy nếu như tôi chết, tôi cũng sẽ được tự do, phải không?"