Chinh Phục Tứ Đại Ác Ma

Chương 59: Anh nợ tôi một lời giải thích!



Sau một ngày mệt mỏi bay đi bay về rồi lại phải lo chỗ ở cho Long nó liền lao thẳng vào phòng ngủ mà đánh một giấc no say không thèm đi tắm.

- Này ngốc! – Hắn từ tập đoàn Trần Gia trở về thấy nó như vậy cũng thương vô cùng.

- Để em ngủ đi… - Nó kéo chăn chùm qua đầu ngủ tiếp.

- Mệt đến thế cơ à?! Dậy tắm đi chứ! Bình thường em bảo không tắm em không ngủ được cơ mà… - Hắn lay lay người nó.

- Chịu… Hôm nay em mệt lắm! Anh khỏe thì tắm cho em đi… - Nó vẫn không chịu buông tha chiếc giường. Nhưng hình như ngủ rồi là nó không quan tâm đến lời nói nữa hay sao ấy. Nó vừa nói gì ý nhỉ?

- Vậy được… - Hắn mỉm cười rồi bế nó vào phòng tắm không một chút do dự.

- Này… Em nói vậy mà anh cũng làm à?! Thả em xuống ngay… - Nó vùng vẫy trên đôi tay của hắn. Đã nói lực ở tay hắn rất khỏe mà… nó bé tí như vậy thì làm sao thoát khỏi tay hắn cơ chứ? Đáp ứng nhu cầu của nó, hắn thả nó xuống… bồn tắm…

- Giờ em muốn sao?! Hả ngốc? – Hắn đưa mặt mình sát vào mặt nó. Khoảng cách giữa 2 đôi môi giờ chỉ còn là 2cm.

Hắn nhẹ nhàng cúi xuống hôn nó làm nó tỉnh cả ngủ. Nhưng nó không đẩy ra mà ngược lại, nó nhận và đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào kia. Đúng vậy, nó đã hoàn toàn bị hắn đánh gục bởi độ nam tính và cuốn hút…

Hai cơ thể quấn lấy nhau dưới những dòng nước ấm nóng chảy xuống từ vòi hoa sen… Họ sẽ mãi mãi là của nhau như vậy, đúng không?!

Ngày hôm sau nó vẫn đến tập đoàn như bình thường. Nhưng khi đi qua phòng thư kí nó không thấy thư kí Vân đâu. Đáng ra cô ta phải đến sớm hơn nó chứ?! Bước vào phòng của mình, đập vào mắt nó là 1 phong thư trên bàn cùng với 4 chữ “ĐƠN XIN THÔI VIỆC”. Hàng ngàn dấu chấm hỏi đang được đặt ra trên đầu nó. Tiến lại gần để mở phong thư ra. Bên trong là 1 lá thư viết tay và một cái USB nhỏ. Nó mở thư ra đọc:

“Nguyễn Hoàng Quỳnh My… hahaa… tôi về Việt Nam để tìm cô vậy mà không ngờ tôi lại làm thư kí của cô trong suốt mấy ngày qua. Cô hãy trả lại Trần Duy Phong cho tôi đi… anh ấy yêu tôi chứ không phải cô. Nếu cô còn ngoan cố thì hãy mở chiếc USB ra, tôi có món quà đặc biệt dành tặng cho cô đấy! Mong nó sẽ không làm cô thất vọng. Tái bút: Phạm Thảo Vân…”

Giờ thì nó đã nhớ ra cái tên Phạm Thảo Vân này nó thấy ở đâu rồi! Chính là trong danh bạ điện thoại của hắn. Trong một lần tò mò không biết hắn lưu tên mình trong danh bạ là gì, nó đã mở ra xem và thấy tên Phạm Thảo Vân. Mọi thứ đang rối tung lên trong đầu nó. Cô ta là ai mà lại dám nói Phong là của cô ta chứ?

Nó bắt đầu mở máy tính và cắm chiếc USB vào. A… có một cái video nè… Nó click chuột và ngồi đợi xem có gì xảy ra…

1 giọt… 2 giọt… 3 giọt nước mắt bắt đầu lăn trên khuôn mặt không tì vết kia… Đó… đó không phải là hắn sao? Và cả cô ta nữa… Phạm Thảo Vân… 2 cơ thể quấn lấy nhau trên chiếc giường… trang phục mặc trên người cũng dần được cởi ra… nhưng người chủ động không phải cô ta… người chủ động lại là hắn… Tại sao? Chuyện gì đang xảy ra? Rốt cuộc thì tại sao hắn lại làm vậy với nó? Tại sao? Tại sao cơ chứ?

Nó ngồi thụp xuống ôm mặt khóc nức nở… người con trai nó yêu đấy sao? Đại Phong của nó đấy sao? Không… không… không phải! Đại Phong của nó không như vậy! Đúng là thời gian có thể thay đổi tất cả sao? Đại Phong của nó thay đổi như vậy sao? Nó đau… Trái tim nó như vỡ vụn thành trăm mảnh… Cái thứ quý giá nhất của cuộc đời người con gái nó cũng đã trao cho hắn! Giờ nó nhận lại được gì? Mới hôm qua nó và hắn còn mặn nồng với nhau. Giờ mọi chuyện như vậy rồi thì nó biết phải làm sao? Tha thứ? Không… Tha thứ đồng nghĩ với việc nó chấp nhận dùng chung đồ với người khác sao? Mơ đi…

Sau 15ph, nó lấy lại cái vẻ lạnh lùng vốn có… Rút chiếc USB cất vào túi xách. Nó nhận điện thoại rồi bước ra khỏi căn phòng. Một cái bóng từ xa đã đi theo nó…

- Chị xuống lâu quá vậy? – Anh chàng ngồi trong chiếc Lamborghini Veneno nói với ra khi thấy bóng dáng nó xuất hiện. Vâng! Chính là Long đó. Anh đang đi xe của nó.

- Ừ… Chỉ hơi bận… - Nó nở nụ cười gượng gạo bước vào trong xe…

Hai người phóng thẳng xe đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố… Bước vào như ông hoàng bà hoàng, nó dẫn Long đến mấy shop quần áo hàng hiệu… Thấy bộ nào đẹp là nó là ướm lên người và bắt Long vào thay… Không những thế 2 người nhìn rất là vui vẻ như người yêu vậy…

Hình ảnh đó… 1 người con trai đứng đằng xa đã thấy… Không ai khác chính là hắn. Hắn nhận được tin nhắn từ một số lạ tự xưng là nó và bảo hắn đến đây. Và cảnh tượng hắn đang thấy là gì? Là nó đang tay trong tay cười nói, đang vui vẻ cùng tên kia chọn quần áo… Hắn không muốn ra hỏi thẳng vì không muốn to chuyện ở nơi đông người. Hình ảnh nó tay trong tay với Long đã được hắn chụp lại. Hắn trở về nhà…

18h30 tại biệt thự Dark…

Nó bước vào nhà thì thấy hắn đang ngồi ở ghế, tay gác lên trán, mắt nhắm hờ. Nhìn hắn bây giờ nó lại càng thêm đau xót. Nó thoáng nhớ về cái video ban sáng rồi tự nhủ mình hãy quên đi… Nó đang đinh bước lên phòng thì…

- Đi đâu về? – Hắn lạnh giọng.

- Tập đoàn… - Nó cũng lạnh không kém. Sở dĩ nó nói dối vì muốn tạo bất ngờ cho cả nhà. Đặc biệt là Thiên.

- Nói dối. – Hắn quát làm nó thoáng giật mình.

- Ý gì? –Nó nhướm mày.

- ……… - Hắn không nói gì, chỉ ném đống ảnh vào mặt nó. Nó nhặt lên xem, mặt không một chút cảm xúc. – Tập đoàn sao?

- Anh…

- Cô giải thích đi… Tập đoàn của cô đây sao? Từ khi nào trung tâm thương mại trở thành tập đoàn của cô thế? Cô nói đi... Vì sao tôi biết à? Chẳng phải cô nhắn tin cho tôi tới đó sao? Bảo tôi tới đó để xem cô và tên khốn kia hạnh phúc như thế nào à?... – Hắn cắt ngang lời nó. Giờ đây mặt hắn vô cùng đáng sợ. 6 người kia đứng ngoài không dám hó hé gì… Nghe hắn nói đến hai chữ tin nhắn… nó vội lục điện thoại ra xem nhưng kết quả thì khác. Nó chợt hiểu đây chính là thủ đoạn của Thảo Vân.

- Giỏi nhỉ? Giờ còn xem điện thoại được nữa cơ à? Cô coi tôi là cái thá gì hả? Cút… Cút ngay đi cho tôi nhờ… - Hắn tức giận lật đổ hết những gì có trên bàn…

Giới hạn trong nó cũng đã hết. Kiên nhẫn và nhẫn nhịn mất dần. Nó quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt chết người. Nụ cười của quỷ xuất hiện trên môi nó. Vứt chiếc USB vào người hắn nó lạnh lùng:

- Anh nợ tôi một lời giải thích!

Nó nói rồi chạy thẳng ra đường không kịp để ai ngăn lại…

- My… My à… - Cả bọn gọi với theo nhưng đã không kịp.

- Mày làm cái gì vậy hả thằng kia! – Thiên cũng bực tức không kém quát thẳng vào mặt hắn.

- Tao làm gì á? Mày dạy lại em mày đi! Cô ta đối xử với tao như vậy đấy! – Hắn vừa quát lại vừa chỉ vào đống ảnh trên bàn.

Thiên nhặt tấm ảnh lên xem… Mặt anh biến sắc khiến Giang vô cùng lo lắng.

- Khuôn mặt này… quen quá… - Nam.

- Tìm thấy rồi… My tìm thấy rồi… - Thiên lẩm bẩm trong miệng nhưng đủ để Giang nghe thấy.

- Tìm thấy? Tìm thấy gì cơ? – Cô nghệt mặt hỏi lại.

- Thằng kia! Mày có biết suy nghĩ không hả? Tại sao mày lại không nhìn kĩ chứ? – Thiên nổi khùng đứng dậy túm lấy cổ áo hắn. – Đó là em trai tao đó! Đó là Long đấy! Mày cũng biết Long cơ mà!

- Em trai…? Long…? – Hắn ngớ người… mọi kí ức quay mòng mòng trên đầu hắn…

- Long… Long sao? – 5 người kia cũng vô cùng bất ngờ. Họ biết Long là em trai song sinh của nó đã bị mất tích nhưng chưa hề biết mặt…

- Long… Long về rồi… - Thiên đẩy hắn xuống ghế. Anh nhặt lại những tấm ảnh… Anh bắt đầu khóc? Giọt nước mắt của sự hạnh phúc… Giang chẳng biết làm gì ngoài ôm anh vào lòng…

Mưa… Trời bắt đầu đổ mưa… Bây giờ đã là cuối năm… trời đã tối, lại rất lạnh lẽo… Hình như nãy giờ nó chỉ mặc quần jean vào một chiếc áo nỉ dài tay… Dù gì nó cũng là con gái mà. Làm sao mà chịu nổi cái lạnh buốt của mùa đông cơ chứ? Mọi người bắt đầu lo lắng cho nó…

Về phần nó sau khi chạy ra khỏi nhà… nó cứ đi… đi mãi mà không biết đâu là đích đến… nó khóc… khóc rất nhiều… nửa vì đau, nửa vì ức… Tại sao hắn không cho nó cơ hội giải thích? Tại sao hắn không nhận ra Long? Hắn cũng quen Long cơ mà? Tại sao hắn lại đối xử như vậy với nó? Nó cứ đi mãi… Bụng nó bắt đầu đau… Nó mất phương hướng… Bỗng…

“BÍP… BÍP… BÍP…” – Tiếng còi xe vang inh ỏi… Ánh sáng đèn pha chiếu thẳng vào cô gái phía trước… RẦM… Nó ngã xuống… Một dòng màu đỏ tươi chảy ra hòa lẫn với nước mưa…

Biệt thự Dark… Mọi người đang đứng ngồi không yên vì nó vẫn chưa về. Hắn và Thiên đã cho người lục tung cả cái thành phố Hà Nội này lên để tìm nó mà vẫn chưa có tin tức gì… Đáng ra hắn sẽ tỉnh táo và nhận ra Long nếu Vân không hẹn gặp hắn và đưa hắn những tấm ảnh nó ôm Long khi ở Singapore (chỉ chụp lưng của Long và mặt nó) và ảnh khi nó bước vào chiếc Lamborghini Veneno… Và hơn hết, chính Vân còn bảo hắn hủy hôn ước với nó để trở về bên cô…

- Cái gì đây? – Trà nhặt chiếc USB mà mình vừa dẫm phải lên.

- Hình như… - Nam cố nhớ lại gì đó.

- Cái này lúc trước khi đi My nó ném lại mà? – Kiệt chợt nhớ ra.

- Mở ra xem đi… - Giang lạnh giọng nói. Cô đang rất lo lắng cho nó.

Không nói không rằng, Ngân lôi chiếc laptop ra và cắm USB vào… Khi những hình ảnh đó xuất hiện… họ đều đưa tay lên miệng để tránh thốt ra điều gì… Hắn cũng cực kì ngạc nhiên… chẳng phải… đó là hắn và Vân sao? Nhưng sao có thể…?

- Sao mày dám làm thế? – Thiên thật sự đã quá nóng nảy và không điều khiển được hành động của mình. Anh lao vào đấm thẳng vào mặt hắn một cú.

- T… Tao… đâu có… - Hắn vẫn không khỏi bàng hoàng.

- Mày còn chối hả? – Thiên định xông vào đánh cho hắn tỉnh nhưng may sao Nam và Kiệt đã kịp ngăn lại.

- Mày bình tĩnh đi xem nào… - Nam.

- Khoan… - Ngân như nhớ ra gì đó…

- Gì? – Trà nhìn cô.

- Cái này… quen quen… - Ngân đang cố nhớ lại.

- Cái gì quen… nói mau! – Giang thúc…

- Yên coi… - Ngân. – A… tao nhớ rồi… - Cô chợt reo lên…

Ngân đã nhớ ra điều gì? Video đó có gì bí ẩn? Đón đọc chap sau nhé! <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.