Mục Sâm im lặng không trả lời đứng phía sau Tiêu Thần, tình hình bây giờ càng làm mọi người không hiểu. Chuyện giữa anh Tiêu và Lãnh Tĩnh Hàn cậu không hiểu, nhưng việc trung thành với anh Tiêu là sứ mệnh của cả gia tộc, mặc kệ đúng hay sai cậu vẫn phải làm tròn sứ mệnh của mình.
“A Sâm, không biết tại sao…” Tiêu Thần nhìn mấy chiếc xe cảnh sát đang nhấp nháy đèn, yếu ớt nói: “Chuyện của tôi và cậu ấy, tôi không muốn kéo Dạ Ưng vào. Nới đó… có quá nhiều kỷ niệm.”
“Anh Tiêu, bây giờ chúng ta chỉ có thể đi về phía trước.” Mục Sâm bình tĩnh nói, “Nếu anh Tiêu nhớ chuyện cũ thì hãy nhớ tình cảnh bi thảm của cậu chủ và phu nhân. Những chuyện này… chắc anh Tiêu không quên chứ?”
Tiêu Thần đột nhiên nhíu mày, trong mắt thoáng qua tia đau xót.
“Tiểu thư còn nằm trong bệnh viện, nếu đúng thì bây giờ cô ấy đã được trải qua những tháng ngày hạnh phúc… Nhưng hôm nay…”
“Tôi biết!” Tiêu Thần đau khổ ngắt lời của Mục Sâm, “Tôi biết bản thân mình cần làm gì.”
Mục Sâm không có nói chuyện, nhìn dáng vẻ u sầu của Tiêu Thần mà không khỏi cảm thán thay anh.
Lúc dừng chân tại nước Mỹ, cậu đã xác định được thân phận của Tiêu Thần, cũng từng bước chân vào Dạ Ưng một thời gian. Tình cảm của Dạ, Ưng và cậu cũng rất tốt, quân số trong Dạ Ưng cũng do một tay bọn họ dần tạo nên. Những ngày đó bọn họ như những “đứa trẻ” bình thường, mỗi người đều mang trên mình một sứ mệnh riêng nhưng vì một vài nguyên nhân mà họ gần như đã quên mất nhiệm vụ của mình.
Tiêu Thần lái xe chạy dài trong màn đêm ở thành phố A, gió lạnh lùa vào qua cửa kính, nhưng anh lại không cảm nhận được cái lạnh. Gương mặt quyến rũ dần trở nên lạnh như băng.
Âm thanh ầm ĩ vào đêm hôm dần biến mất đi, Tiêu Thần dừng xe trước cửa một viện điều dưỡng tư nhân…
Bây giờ cũng khuya lắm rồi, bảo vệ cũng không ngờ giờ này còn có người tới thăm. Tâm trạng của ông cũng không tốt, mặt mày đen thui đi mở cửa cho Tiêu Thần, nhưng sau khi Tiêu Thần quăng cho ông mấy tờ tiền mệnh giá lớn thì gương mặt đen thùi bỗng chốc không thấy nữa mà đổi lại là gương mặt tươi cười, cúi đầu khom lưng chào hỏi Tiêu Thần.
Tiêu Thần chỉ lạnh nhạt gật đầu nói với ông: “Thỉnh thoảng tôi sẽ tới vào giờ này, còn làm phiền ông dài dài.”
“Không sao đâu, không sao…” Bảo vệ vội vàng nói xong thì nhìn Tiêu Thần đi vào trong, sau khi Tiêu Thần khuất bóng ông mới nhìn mấy tờ tiền trong tay mình. Càng nhìn tâm trạng của ông càng lâng lâng.
Đêm khuya trong viện điều dưỡng đặc biệt yên tĩnh, ban hộ lý thì đang ngủ gật ở bàn trực. Âm thành “Cốp cốp” của bước chân va chạm với sàn nhà, trong không gian yên tĩnh thế này mà lại vang vọng tiếng bước chân, rơi vào tai người khác thì có vài phần nặng nề.
Y tá trực ban nghe được tiếng động đột ngột choàng tỉnh ngồi thẳng người dậy, đầu tiên là cố gắng tỉnh táo lại, sau đó nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy Tiêu Thần. Cô đứng dậy giọng điệu ngáy ngủ chào hỏi: “Tiêu tiên sinh, trễ vậy rồi mà anh còn tới thăm tiểu Hân à?”
Tiêu Thần hơi cười gật đầu hỏi: “Tình hình mấy hôm nay của Hân Hân thế nào?”
“Tất cả đều ổn định, bác sĩ ngài mời tới rất chu đáo. Bác sĩ cũng kiểm tra rồi, nếu không có gì thì có lẽ sẽ sắp xếp phẫu thuật lần một ở trong nước cho tiểu Hân.” Y tá trực ban nghiêm túc trả lời.
Tiêu Hân nằm ở viện điều dưỡng này cũng gần ba mươi năm, có thể nói từ lúc còn rất nhỏ đã ở chỗ này, lúc đầu cha mẹ cô bé ngày nào cũng tới. Nhưng có một khoảng thời gian một tháng trời cũng không thấy họ, sau đó thì không ai tới thăm luôn, cũng may là lúc đầu cha mẹ của cô đã gửi sẵn một khoảng tiền thuốc lớn, nếu không thì không biết có thể chống được tới khi người thần bí tới chữa trị cho cô tiếp không nữa.
Giờ thì hay rồi, anh của tiểu Hân đã xuất hiện. Còn là một thương nhân nổi tiếng, cuối cùng cũng không cần lo lắng cho cô bé từ nhỏ đã dự vào mấy dụng cụ y tế để sống rồi.
Haizz...
Tiêu Thần gật đầu, sau đó cất bước đi tới phòng bệnh riêng của Tiêu Hân.
Vừa mới mở cửa ra thì một mùi hương hoa nhàn nhạt ùa tới, Tiêu Thần mở đèn lên, trong phòng bệnh trắng tinh vang lên tiếng ‘tít…tít… tít…” của máy cảm ứng nhịp tim. Ánh mắt anh không cẩn thận rơi vào chậu hoa hướng dương đang được đặt trên ngăn tủ, màu sắc vàng óng nổi bật giữa căn phòng trắng noãn. Giống như tia hy vọng hướng về phía mặt trời, bất cứ lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Làm mọi người đều cảm nhận được ấm áp.
Tiêu Thần nhẹ nhàng đi tới, anh đứng bên cạnh giường từ từ cầm tay của Tiêu Hân. Bàn tay của cô gầy như que củi, nhợt nhạt tới đáng sợ, bởi vì từ đó giờ cô chỉ sống dựa vào nguồn dinh dưỡng, ngoại trừ định kì có ngươi xoa bóp cho cô thì không có bất kỳ hoạt động nào. Cả người không thể nào phát triển, rõ ràng cô đã gần ba mươi mà vẫn còn nhỏ như đứa trẻ mới mười lăm, mười sáu…
Tiêu Thần nhẹ nhàng xoa bàn tay của Tiêu Hân, nhìn gương mặt nhợt nhạt không chút sức sống của cô, ánh mắt của anh đột nhiên trở nên rất bình thản. Nếu không phải định kỳ đều làm vật lý trị liệu thì có lẻ cả đời này cô sẽ không mở mắt được.
“Hân Hân, anh tới thăm em đây…” Tiêu Thần cười nói, “Xin lỗi em, mấy ngày nay anh không tới thăm em được. Em có giận anh không?”
Không có ai trả lời lại, chỉ có âm thanh của máy đếm nhịp tim.
“Em rất giận có đúng không?” Tiêu Thần cười cưng chiều nói, “Vậy em mau tỉnh lai đi, rồi mắng anh thế nào tùy thích.”
Tiêu Thần thầm thở dài, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, giọng êm ái nói: “Anh là người thân duy nhất của em, em cũng không nỡ mắng anh. Hân Hân, anh chỉ còn có một mình em là người thân thôi! Bao nhiêu năm qua, anh vẫn cho rằng mình là cô nhi không có người thân nào cả, nhưng không ngờ lại còn có em. Mà anh chưa bao giờ chăm sóc tốt cho em, em đừng giận anh nhé! Chờ em khỏe lại, mỗi ngày anh sẽ ở cạnh em, nói chuyện với em. Đưa em đi học, mọi chuyện của em anh sẵn sàng tham dự vào? Em không nên trách cha mẹ không tới thăm em, họ rất yêu thương em, chẳng qua là không có cơ hội…”
Nói xong sắc mặt của Tiêu Thần trở nên nặng nề, anh đang nói chuyện với Tiêu Hân, nhưng từng từ từng từ lại làm anh đau đớn. Anh ép chính mình phải hận, phải ác!
Bâu trời đen bao trùm dần dần bị ngày mới thay thế, cả thành phố A trải qua một đêm không yên ổn. Cả cục cảnh sát bận rộn cả đêm giờ đều thấy mệt mỏi, trong phòng nghỉ trưa đã pha mấy bình cà phê đều bị uống cạn hết.
Thượng Quan Mộc đưa cho Mộ Thiên Thanh một ly cà phê, đôi mắt đẹp hình thoi thoáng qua nét cười. “Vừa mới về tổ hành động đã đụng phải chuyện lớn vậy, có quen không?”
Mộ Thiên Thanh cười cười trên mặt không có quá nhiều mệt mỏi, ánh mắt hơi lóe sáng nói: “Cũng may em rời tổ hành động lâu vậy rồi, giờ trở về lại cảm thấy hơi hưng phấn.”
Thượng Quan Mộc lắc đầu cười nhìn cô, rồi mềm giọng nói: “Chuyện này coi như tạm thời xong, vài ngày kế tiếp chắc sẽ hơi bận. Khuya nay không có sự tình gì đặc biệt nên em nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi chuẩn bị hành động.”
“Vâng!” Mộ Thiên Thanh gật đầu, cô biết tổng cục hôm nay sẽ ra văn kiện về chuyện tối qua. Chuyện lần này là do bên khu Đông bày ra, nên bên kia sẽ giữ vai trò chủ đạo. Sau đối sẽ phối hợp hành động, cô vừa mới về tổ hành động nhưng văn bản vẫn chưa đưa xuống, tuy rằng Thượng Quan Mộc đã sớm nói với Hà Tuấn rồi, nhưng mọi thứ cần đi theo đúng quy trình, “Vậy em về trước, mọi người cũng nên về nghỉ đi!”
Thượng Quan Mộc cười gật đầu, sau đó không kiềm lòng được mà kéo cô lại gần mình, rồi ấn lên trán cô một nụ hôn. Còn cười nói nhỏ vào tai cô: “Không cần công tư rõ ràng khi ở riêng với anh, lúc em ở phòng giải phẫu nói mấy câu kia thì anh đã không thể phân biệt công tư rồi. Sau này hành động chúng ta cùng một tổ, sẽ cùng nhau tiến lùi…”
Mộ Thiên Thanh rũ mắt, tầm mắt bi thương rơi vào ly cà phê, môi hơi mấp máy rồi cuối cùng lại gật đầu.
Thượng Quan Mộc vui vẻ, yêu thương cưng chiều cô còn gõ nhẹ vào trán cô nói: “Đứa ngốc, mau về ngủ đi!”
Mộ Thiên Thanh ngước đầu nhìn Thượng Quan Mộc, gương mặt đẹp trai sáng ngờ vì trải qua một đêm không ngủ nên giờ đây có chút tiều tụy, “Em tan sở trước đây…”
“Đi đi!” Thượng Quan Mộc đáp lại, nhìn Mộ Thiên Thanh rời khỏi tầm mắt của anh mà còn chưa cam lòng.
“Sếp Mộc.. Ánh mắt đi theo người ta luôn rồi kìa.” Giọng nói nhẹ nhàng mang theo vẻ trêu chọc, Kili lấm lét ló người ra, trên gương mặt đều lộ vẻ tươi cười.
Thượng Quan Mộc liếc nhìn Kili, bỗng chốc sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Cảnh sát số 84754!”
Thượng Quan Mộc nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cô mà hơi cười cười, sau đó lạnh nhạt quăng lại một câu “Dọn dẹp ly cà phê đi!” rồi rất ung dung đi khỏi tầm mắt của Kili.
Lúc này Kili mới hiểu được, mình bị Thượng Quan Mộc đùa bỡn, cô mím môi nhìn bóng lưng oai hùng của anh mà âm thầm lầm bầm, cầm hai ly cà phê đi rửa sạch.
*
Mộ Thiên Thanh về tới nhà thì ngửi được mùi thơm, cô hơi nhíu mày đổi giày đi tới phòng bếp…
Thẩm Duyệt Nhiên đang nướng bánh mì, đun sữa tươi. Cô nghi ngờ hỏi: “Tiểu Nhiên, sao cậu lại ở đây?”
“Về rồi à?” Thẩm Duyệt Nhiên quay đầu lại nhìn, sau đó tắt bếp đổ sữa ra hai chiếc cốc, ung dung nói: “Hình Thiên nói hôm qua cậu có hành động, mình nghĩ chắc cả đêm cậu sẽ không về. Vì vậy mới chạy qua giúp cậu làm bữa sáng nè!”
“Cậu qua giúp mình… vậy còn chồng cậu thì sao?” Mộ Thiên Thanh khoanh tay dựa lưng vào cửa bếp.
Thẩm Duyệt Nhiên lấy bánh mì trong lò nướng ra, bĩu môi nói: “Bạn bè đi trước, ông xã thì cút sang một bên…”