Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 138: Lợi dụng



Editor: Nana Trang

Khi Đường Lam đến MG tìm Lãnh Tĩnh Hàn thì anh đang uống rượu cùng một số người trong phòng VIP, ngồi bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc cực kì hở hang. Cô nhìn tình cảnh trước mặt, đôi lông mày khé nhíu lại.

"Ái chà, Lãnh thiếu, đây không phải là quản lý Đường của Thiên Lân hay sao?" Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có vẻ ngoài coi như cũng đẹp trai, nhưng lúc nói chuyện lại mang bộ dạng lưu mang đang nghiêng người, nhướn mi nhìn Đường Lam, "Đường mỹ nữ nửa đêm rồi vẫn còn bán mạng vì Lãnh thiếu, quả nhiên là chuyên nghiệp."

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Lam ngoại trừ kinh ngạc khi mới tiến vào ra, thì lúc nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sô pha đằng kia liền lập tức đổi sang nụ cười chuyên nghiệp "Lãnh thiếu thật là có phúc khí, có ai mà không biết năng lực xuất sắc của Đường mỹ nữ, chỉ là bỏ mặc xí nghiệp nhà mình, lại thích đến làm cho Thiên Lân..." Người đàn ông ngồi bên cạnh Lãnh Tĩnh Hàn lười biếng gác tay lên thành ghế sô pha, một cánh tay đang cầm cốc rượu lắc nhẹ đặt trên đùi, trong đôi mắt còn ý trêu tức.

"Đó là nhờ Lãnh thiếu đã nhận ra được năng lực của tôi," Đường Lam nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của người kia, trong lòng cũng thoáng bùng lên lửa giận, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp như cũ, "Hơn nữa... Tôi lén tới Thiên Lân, cha sẽ vui khi thấy sự việc thành công, không giống như Phong thiếu cả ngày không làm việc gì cả, bác Phong phải một mình chống đỡ."

Phong Trạm cũng không quan tâm tới lời chế nhạo của Đường Lam, chỉ nhún vai cười. Tần Diệp mới vừa nói cũng mỉm cười, sau đó mời Đường Lam ngồi xuống.

Đường Lam sảng khoái nhận lời, ngày thường nếu không do yêu cầu của công việc, thì cô cũng sẽ không đến những nơi ăn chơi trăng hoa dạng này. Hơn nữa, những nhân vật xuất hiện ngày hôm nay đều là những nhị đại của gia đình có quyền, có tiền, bình thường rất ít khi tụ tập đầy đủ như thế này. Vậy nên cô cũng sẽ không câu nệ, chỉ âm thầm không thoải mái ở trong lòng trước hành động của Lãnh Tĩnh Hàn mà thôi.

"Sao hôm nay mọi người lại có hứng như vậy?" Đường Lam ngước mắt liếc nhìn mỹ nữ cầm ly rượu đang dính lấy Lãnh Tĩnh Hàn, lạnh nhạt hỏi.

"Lãnh thiếu có một hạng mục mới tìm bọn tôi tới cùng nói chuyện, tất cả mọi người đều có hứng thú mới tụ tập ngồi đây." Tần Phong bình tĩnh nhìn Đường Lam, khóe miệng khẽ nở nụ cười quyến rũ, mờ ám.

Phong Trạm nâng ly rượu, uống một ngụm, sau đó mới từ từ nói: "Đang trò chuyện vui vẻ thì cô gọi điện thoại đến, cũng đúng lúc mọi người còn thiếu một bạn t..."

Đường Lam nghe thấy lời Phong Trạm nói, lập tức lạnh mặt cắt ngang: "Phong thiếu, xin hãy tự trọng!"

"Tự trọng?" Phong Trạm nhìn mọi người xung quanh, buông tay, mỉm cười, cố ý giả ngu hỏi, "Tôi nói có gì sai sao?"

"Anh!" Đường Lam cảm thấy ngột ngạt, khó thở, thế nhưng lại phải bất lực trước một kẻ bất cần đời, phong lưu thành thói quen như Phong Trạm trước mặt này. Cuối cùng, Đường Lam dứt khoát xoay mặt đi, không nói thêm câu gì nữa.

Từ đầu đến cuối, Lãnh Tĩnh Hàn đều không nói một câu nào, chỉ hờ hững uống ly rượu trong tay. Xưa nay anh vốn rất ít tham gia những buổi tụ họp kiểu này, hôm nay sau khi Đường Lam gọi điện thoại cho anh thì Phong Trạm cũng gọi tới, cho nên anh mới tới đây, bây giờ còn chưa phải thời điểm thích hợp để công bố về MG ra ngoài ánh sáng.

"Không được bắt nạt người của tôi!" Giọng Lãnh Tĩnh Hàn âm trầm truyền đến, đôi mắt ưng hơi ngước lên, đôi mắt đen láy như mực lạnh lùng nhìn sang.

Phong Trạm bĩu môi, ý cười bên khóe môi của Tần Diệp càng sâu hơn, lại chế giễu thêm hai câu, cuối cùng quay về vấn đề hạng mục.

Ánh mắt của Đường Lam vô thức nhìn về phía Lãnh Tĩnh Hàn, cũng không phải chuyện kì lạ gì khi anh nói đỡ cho cô, dù sao bề ngoài Lãnh Tĩnh Hàn thể hiện là người lạnh lùng, nhưng cũng là người thích bao che khuyết điểm. Chỉ khi nghe bọn họ nhắc tới hạng mục đang bàn tới, cô bỗng nhiên hoàn hồn, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Đường Lam thi thoảng chen vào được vài câu, cơ bản phần lớn thời gian đều lặng lẽ nhìn Lãnh Tinh Hàn... Giờ phút này, Lãnh Tĩnh Hàn không lạnh lùng cự tuyệt cách xa người khác cả ngàn dặm như thường ngày, từ sau khi chuyện của Hình Thiên qua đi, toàn thân anh tỏa ra một cỗ hơi thở cuồng dã, anh của bây giờ... càng khiến cô cảm thấy nguy hiểm hơn.

Mấy người cùng nói chuyện với nhau đến khi tối muộn, Lãnh Tĩnh Hàn cũng biết chừng mực, dẫn theo Đường Lam rời đi, để lại không gian riêng cho Phong Trạm và Tần Diệp...

"A Diệp, cậu có ý kiến gì với hạng mục lần này của Lãnh thiếu không?" Phong Trạm thay đổi thái độ bất cần đời vừa rồi, nghiêm túc hỏi.

"Không có ý kiến gì cả!" Tần Diệp mỉm cười, đáy mắt tỏa ra hơi thở thâm trầm.

Phong Trạm híp mắt mỉm cười, chế giễu nói: "Lãnh thiếu đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho thật hoành tráng. Hôm nay Đường Lam đến đây, thật ra tâm tư của cậu lại không để tâm tới hạng mục này nhỉ."

Tần Diệp nhún vai, nở nụ cười quyến rũ, mờ ám: "Thật ra hạng mục này đối với tôi mà nói cũng không là gì cả, trong lòng cậu cũng hiểu được Lành Tĩnh Hàn làm vậy là muốn tiền của chúng ta, anh ta có muốn đấu với ai cũng không liên quan gì đến chúng ta cả. Cho dù lấy chúng ta ra làm bia đỡ đạn thì thế nào? Dù sao cũng không lỗ gì cả."

Phong Trạm vừa nghe xong, cười lắc đầu: "Còn tưởng cậu nhìn trúng Đường đại mỹ nữ kia chứ." Thấy trong mắt Tần Diệp lóe lên tia sáng, Phong Trạm tiếp tục nói, "Đường Lam quả thật đã lãng phí bản thân quá rồi. Cô nàng biết rất rõ dù có ở bên cạnh Lãnh Tĩnh Hàn thì cũng vẫn không chiếm được cái gì, nhưng vẫn không muốn rời đi. Biết rất rõ Lãnh Tĩnh Hàn đang lợi dụng mình, vậy mà cô ta vẫn giả bộ cười vui vẻ... Cô nàng này, không biết nên nói là mạnh mẽ hay ngốc nghếch đây."

"Phụ nữ như vậy mới có thể yêu!" Tần Diệp lắc lư cái ly trong tay, đáy mắt lướt qua chút tính toán.

*

Sau khi Lãnh Tĩnh Hàn bước ra khỏi phòng VIP thì dẫn Đường Lam đi thẳng xuống tầng dưới. Ra khỏi MG, đúng lúc đội ngũ kiểm tra xuất hiện xung quanh, những ánh đèn báo hiệu xanh đỏ nhấp nháy trước tầm mắt của mọi người.

Lãnh Tĩnh Hàn bỗng nhiên dừng bước, một tay của anh đút trong túi quần, ánh mắt thâm trầm nhìn bóng dáng trước mặt... Giờ phút này, Mộ Thiên Thanh đang cầm giấy bút hỏi thăm điều gì đó, rõ ràng đã là đốc sát thực tập, nhưng lại không có bất kì giấy tờ chứng minh thân phận gì, vẫn đứng đó kiểm tra.

Đôi mắt đen láy như mực của Lãnh Tĩnh Hàn dần biến thành thâm sâu, cô ấy chính là người như vậy, cho dù trước đó đã phải nhận lấy bao nhiêu uất ức, nhưng khi làm việc thì như không màng đến tính mạng mình...

Mộ Thiên Thanh dường như cảm nhận được điều gì đó, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, tầm mắt vừa vặn đối diện với ánh nhìn của Lãnh Tĩnh Hàn. Khoảnh khắc nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn, lòng của cô dần trầm xuống, dùng hết sức nắm thật chặt cây bút trong tay.

Đường Lam nhìn Mộ Thiên Thanh, lại ngước nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, đôi môi kiều diễm khẽ mím lại, vòng tay lên cánh tay của Lãnh Tĩnh Hàn: "Hàn, chúng ta đi thôi chứ?"

Giọng nói mềm mại cùng với cảm giác ngà say truyền đến, Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi tầm mắt, không nhìn Mộ Thiên Thanh thêm nữa, đi về phía xe của mình...

Đường Lam đi cùng anh, cô ta vẫn không chịu buông Lãnh Tĩnh Hàn ra, cũng không chịu đi về xe của mình. Lúc Lãnh Tình Hàn mở cửa xe ghế lái phụ cho cô ta, thì trong khoảng khắc đó, lòng cô ta như có cái gì đó sắp nổ tung, thậm chí quên cả nhúc nhích cứ đứng ngây ra đó.

"Lên xe!" Giọng nói trầm thấp của Lãnh Tĩnh Hàn truyền tới, bình tĩnh không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

Trong phút chốc Đường Lam cảm thấy cái mũi chua xót, đôi mắt hạnh chớp chớp nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, lúc này, bản chất kiêu ngạo của cô ta nhắc nhở bản thân không được lên xe, nhưng cái kiêu ngạo đó lại không thể dối gạt được trái tim của chính mình.

Đường Lam âm thầm hít một hơi thật sâu, sau đó lên xe, ánh mắt vẫn nhìn Lãnh Tĩnh Hàn ngồi ở vị trí lái xe, chưa bao giờ rời đi chỗ khác... Cô ta biết rõ anh đang lợi dụng mình, nhưng ngoại trừ chua xót ra, cô ta lại không có bất cứ oán niệm nào.

Đường Lam, mày đã quá lãng phí bản thân mình rồi. Cả buổi tối nay, anh ấy chỉ đang lợi dụng mày mà thôi, nhưng mày vẫn giả bộ diễn trò cùng với anh.

Khóe miệng nở nụ cười tự giễu, ánh mắt của Đường Lam chuyển về phía kính xe, chiếc xe càng đi xa, bóng dáng của Mộ Thiên Thanh cũng từ từ biến mất khỏi tầm mắt...

Mộ Thiên Thanh dùng lực rất lớn nắm thật chặt cây bút trong tay, ngòi bút đâm vào da thịt của cô lúc nào không hay, cô chỉ biết cơn đau da thịt không thấm tháp gì, không có cách nào so sánh được với cơn đau đang giằng xé trong lòng của cô.

"Hey, madam này, cô còn câu hỏi gì nữa không đây, tôi không có nhiều thời gian để đứng đây với cô đâu!" Người vốn đang bị hỏi, thấy nét mặt của Mộ Thiên Thanh thì quay đầu nhìn theo, sau đó cười giễu cợt.

Hai mắt của Mộ Thiên Thanh vẫn sững sờ nhìn hướng chiếc xe của Lãnh Tĩnh Hàn biến mất, hoàn toàn không chú ý tới lời nói của đối, Lý Dược đi tới, hỏi thăm cô có sao không, lúc này cô mới lấy lại tinh thần, âm thầm cắn chặt răng, lắc đầu.

"Để tôi hỏi cho!" Lý Dược thấy sắc mặt của Mộ Thiên Thanh không được tốt, cầm lấy bản ghi chép trong tay của cô, nói, "Cô vào trong xe nghỉ ngơi chút đi!"

Mộ Thiên Thanh nhìn Lý Dược, cũng không cậy mạnh nữa, gật nhẹ đầu rồi rời đi. Cô kéo lê thân thể nặng nề bước vào trong xe cảnh sát... Ngồi vào chỗ, Mộ Thiên Thanh mệt mỏi nằm dựa lên ghế, ánh mắt nhìn lên bảng hiệu MG vẫn đang nhấp nháy lấp lánh.

"Muốn để một người đàn ông thích mình thì phải có tính rụt rè của một người phục nữ."

Bỗng nhiên, sống mũi của Mộ Thiên Thanh cay xè, hốc mắt đong đầy nước mắt. Ban đầu chuyện Tiểu Nhiên xúi giục đi tìm Vương Chí Huy vẫn rất rõ ràng trong đầu, vốn tưởng rằng tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ Lãnh Tĩnh Hàn sẽ mơ hồ, không thể nhớ rõ được, thế nhưng cô lại có thể nhớ rất rõ ràng câu nói đầu tiên mà anh nói với cô...

"Tôi lái xe, chưa bao giờ chở phụ nữ!"

Những giọt lệ nóng hổi rơi từ hốc mắt của Mộ Thiên Thanh xuống, cô bỗng nhiên ôm thật chặt nơi trái tim mình đang đập, chỗ đó đau quá, đau đến mức khiến cô không thể thở được...

Sắc mặt của Mộ Thiên Thanh đau đớn, cắn chặt bờ môi, hai hàng nước mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn tấm hình trước mặt, cô bỗng nhiên khóc òa lên... Những ngày này cô đã phải chịu đựng sự đau đớn, bây giờ là thời khắc bạo phát.

Tiếng khóc lớn vang vọng trong đêm, Mộ Thiên Thanh vùi mặt vào hai đầu gối, cả thân thể không ngừng run rẩy... Cô không nhớ rõ dáng vẻ khóc lóc suy sụp như thế này của mình xuất hiện từ khi nào, từ sau khi ba mẹ qua đời, cô chưa bao giờ khóc như thế này nữa. Cô cho rằng bản thân sẽ không hối hận, mỗi ngày cô luôn không ngừng tìm lí do cho mình để kiềm chế áy náy trong lòng, nhưng ánh mắt lên án của Tiểu Nhiên hay sự lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn, tất cả đều không ngừng đánh nát trái tim của cô. Cô lao đầu vào làm việc để đánh lạc hướng bản thân mình, nhưng trong cơn mộng mỗi đêm, tất cả những gì cô mơ thấy đều là hình ảnh tuyệt vọng của Tiểu Nhiên ngày hôm đó, còn cả ánh mắt bi thương của Lãnh Tĩnh Hàn... Thế nhưng, khi cô còn đang cố gắng chống đỡ, thì với sự việc vừa xảy ra kia đã đánh đổ cô, khiến bức tường mong manh còn cố gắng chống đỡ cũng suy sụp hoàn toàn.

Hà Tuấn cầm bản ghi chép mới chỉnh sửa xong đứng bên ngoài xe, nghe thấy tiếng khóc bên trong thì sắc mặt trầm trọng vô cùng, mấy lần anh ta muốn mở cửa xe, cuối cùng vẫn buông tay... Trước giờ, Mộ Thiên Thanh luôn mang bộ dạng kiên cường, cho dù bị thương, cho dù bị người khác hãm hại cũng chưa bao giờ sup đổ đến mức này, chuyện lần này... đã hoàn toàn đánh gục cô rồi.

Hà Tuấn cụp mắt, nặng nề thở dài một tiếng, cuối cùng rời đi, dặn dò người khác không nên tới gần, để cho Mộ Thiên Thanh một không giang riêng giải tỏa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.