Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 22: Anh là ai?



Mộ Thiên Thanh bất động đứng im tại chỗ, trong mắt cô như có làn hơi nước mỏng manh lấp lánh, cô sững sờ nhìn theo bóng lưng di chuyển của Lãnh Tĩnh Hàn mà trong đầu hỗn loạn không suy nghĩ được gì.

Cho đến khi Lãnh Tĩnh Hàn bưng đĩa thức ăn trong tay quay trở lại, cô vẫn còn kinh ngạc đứng ở đó.

"Không phải đói bụng sao?" Giọng nói khẽ khàng mang chút lạnh lẽo thâm trầm, nhưng cũng dễ nghe tựa tiếng đàn violon, trầm lắng khiến người ta say mê đắm chìm. Lãnh Tĩnh Hàn thấy hốc mắt Mộ Thiên Thanh ửng đỏ cũng không tỏ ra đồng cảm, ngược lại nói, "Không muốn trở thành tiêu điểm thì hãy thu bộ dạng khổ sở khiến người khác thương hại này của cô lại..."

Lời nói lạnh lẽo ấy khiến Mộ Thiên Thanh hoàn hồn, cô theo động tác của Lãnh Tĩnh Hàn ngước nhìn đĩa thức ăn trên bàn, tất cả đều là những món cô thích, sự kích động trong lòng càng làm cô không kiềm được run lên, "Anh là..."

"Tôi còn có việc, nếu không muốn đối mặt với những người đó thì ngoan ngoãn ngồi ở đây!" Lời còn chưa kịp thốt hết câu đã bị Lãnh Tĩnh Hàn cắt ngang, anh hờ hững liếc nhìn Mộ Thiên Thanh, một tay đút quần xoay người rời đi.

Mộ Thiên Thanh đứng nhìn theo bóng lưng cao ngạo, bộ tây trang cắt may theo số đo càng tôn lên thân hình hoàn mỹ của anh, giờ phút này cô nhìn theo bóng lưng mà trong lòng vô cùng rối loạn...

Người trong tiệc rượu vẫn giao lưu chạm ly chạm cốc, mọi người cười cười nói nói vui vẻ trò chuyện với nhau. Lãnh Tĩnh Hàn và Mộ Thiên Thanh cùng xuất hiện như thế khó tránh khỏi ánh mắt dòm ngó của mọi người, nhưng cũng có một số người lờ đi coi như không nhìn thấy. Dù gì những người có mặt tại đây còn phải dựa vào tập đoàn Thiên Lân, vì có nhiều người đã nghe nói và từng chứng kiến thủ đoạn của Lãnh Tĩnh Hàn, chẳng có ai dại gì vì một chuyện cỏn con đó mà đi đắc tội với Lãnh Tĩnh Hàn.

Mộ Thiên Thanh ngồi trên ghế sofa mềm mại, cô nhìn nhìn mọi thứ trước mặt mà trong lòng chua xót không chịu nổi.

Anh ta là anh ấy sao?

Anh ta thật sự là anh ấy sao...

Nỗi nghi ngờ mỗi lúc càng tăng cao, rất nhanh đã lấn át hết tất cả dây thần kinh trong đầu, ngay cả Thượng Quan Mộc đi tới trước mặt cô lúc nào cũng không hay.

"Không thoải mái sao?" Thượng Quan Mộc ngồi xuống bên cạnh Mộ Thiên Thanh, ban nãy anh bận tiếp chuyện cùng một số nhận vật quan trọng trong giới chính trị và người bên quân khu, nhưng không có nghĩa là anh không nhìn thấy những chuyện đã xảy ra.

Mộ Thiên Thanh quay đầu đi, chớp mắt cố nén những chua xót chảy ngược lại vào lòng, sau khi âm thầm hít sâu một hơi mới miễn cưỡng cười lắc lắc đầu, "Em không sao!"

"Thiên Thanh, em và Lãnh Tĩnh Hàn quen nhau à?" Thượng Quan Mộc nghi ngờ hỏi.

Mộ Thiên Thanh ngẩn người, mặc dù nghi ngờ anh ta chính là Lãnh Tĩnh Hàn, nhưng không nghĩ tới... Đúng thật là anh ta!

"Cũng không tính là quen..." Mộ Thiên Thanh trả lời lấy lệ, thấy Thượng Quan Mộc nhìn cô chột dạ nói: "Lần trước ở buổi triển lãm châu báu để tiện phối hợp hành động nên có trao đổi qua một lần."

Thượng Quan Mộc cười cười, nụ cười ấm áp lại nở rộ trên trên gương mặt điển trai, luôn khiến ngươi ta thấy dễ chịu, "Chào hỏi đã xong... Chúng ta rút chứ?"

Mộ Thiên Thanh thoáng sửng sốt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thượng Quan Mộc định gật đầu, nhưng vừa hé môi thì lại do dự...

Tầm mắt cô như lơ đãng quét qua Lãnh Tĩnh Hàn đang cầm ly rượu xã giao với khách, cô rất muốn hỏi xem anh có phải là anh ấy hay không!

Lòng thầm tự giễu, cuối cùng Mộ Thiên Thanh gật đầu đồng ý cùng Thượng Quan Mộc rời đi...

Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh vốn cũng chẳng phải nhân vật quan trọng của bữa tiệc, vì vậy khi họ rời đi cũng chẳng ai để ý đến. Bởi vì những trường hợp như thế này, họ phải nhân cơ hội để bắt chuyện hợp tác hay tạo mối quan hệ tốt cho về sau, còn rất nhiều cơ hội trò chuyện hợp tác, sẽ không ai lại đi quan tâm những chuyện vớ vẩn chẳng có lợi ích cho bản thân mình cả.

Nhưng cho dù như thế, từ đầu tới cuối, mọi hành động của họ đều không thoát khỏi tầm mắt của Lãnh Tĩnh Hàn. Thấy Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh cùng nhau rời khỏi bữa tiệc, ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn dần dần trở nên sâu thẳm, sâu tựa cái đầm không đáy và có thể cắn nuốt toàn bộ thế giới bất cứ lúc nào...

Mãi đến khi bóng dáng của Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh biến mất tại cửa ra vào, Lãnh Tĩnh Hàn mới dời đi ánh mắt, trao đổi câu được câu không với người bên cạnh...

Lúc này, Hình Thiên đi tới, sau khi ôn hòa chào hỏi với người xung quanh rồi quay sang nhìn Lãnh Tĩnh Hàn nói: “Lãnh thiếu, ông cụ tìm!”

“Xin lỗi không tiếp chuyện được!” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói lời khách sáo, ngay sau đó xoay người cùng Hình Thiên rời đi.

Khi anh đi rồi, bầu không khí ngột ngạt như được giải phóng, ngay sau đó mọi người bắt đầu rôm rả xôn xao chuyện trò...

“Ôi trời ơi! Lãnh thiếu vậy mà có bạn gái?”

“Không phải chứ... Tôi thấy cô gái vừa đi cùng sếp Mộc khi nãy cũng đi cùng...”

“Vừa nãy làm vậy chắc là có gì đó muốn che giấu rồi. Chẳng phải Lãnh thiếu và cái người tên Hình Thiên kia có gì gì đó sao?”

“Không chừng người ta nam nữ đều xơi đấy...”

“Chuyện của Lãnh thiếu để các người mang ra bàn tán sao?” Giọng điệu chế nhạo còn để lộ sự tức giận nhẹ.

“...”

Trận xì xầm bàn tán lập tức im bặt, mọi người lúng túng nhìn sang cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, bộ lễ phục dạ hội màu rượu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng ngần, nhưng cũng không kém phần mềm mại duyên dáng.

Đôi mắt hạnh của cô gái lạnh lùng nhìn đăm đăm mọi người, rồi ngạo nghễ như nữ vương xoay người rời đi, những người còn lại bắt đầu đoán già đoán non...

Mọi người nhìn theo bóng lưng cô gái, âm thầm thở dài một hơi.

Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên rời khỏi sảnh tiệc trực tiếp đi vào thang máy lên thẳng phòng tổng thống của khách sạn Vạn Tôn. Trong thang máy, Hình Thiên nhếch môi mỉm cười ôn hòa còn mang theo vài phần khiêu khích hỏi: “Lão đại, có phải anh đã ‘chấm trúng’ Mộ Thiên Thanh đó rồi không?”

Lãnh Tĩnh Hàn nghiêng mắt, cái liếc bén ngót như hai lưỡi dao phóng về phía Hình Thiên, Hình Thiên ngẩn ra, cụt hứng đẩy đẩy gọng kính, ũ rũ bĩu môi...

Đúng lúc cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, Lãnh Tĩnh Hàn đút hai tay trong túi quần bước ra ngoài, Hình Thiên theo ở phía sau, trong lòng thầm nghĩ: Lão đại làm sao vậy ta?

Hình Thiên không cách nào hiểu thấu Lãnh Tĩnh Hàn, anh tựa như một con số bí ẩn mà không một ai có thể hiểu được anh, nếu buộc phải nói trên đời này người có thể hiểu anh, e là chỉ có bản thân anh ấy mà thôi!

Không hiểu sao tự nhiên Hình Thiên nghĩ đến người đó, tâm trạng bỗng trở nên rất nặng nề, có lẽ đời này lão đại cũng không tìm được một người nào có thể hiểu anh, biết rõ anh như vậy được nữa!

Đang còn miên man suy nghĩ thì Lãnh Tĩnh Hàn đã đi vào phòng tổng thống.

“Cha tìm con!”

“Ngồi đi!” Trong phòng, trên chiếc sofa mềm mại được làm bằng da thật, ông cụ tuổi đã hơn sáu mươi cầm trong tay cái tẩu ngọc, sự khôn khéo lão luyện trên gương mặt già nua của ông là được tích lũy từ năm tháng, Lãnh Tiếu Thiên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Nghe nói... Con đã bán tháo số cổ phiếu MT ở Mỹ?”

“Dạ!” Lãnh Tĩnh Hàn lơ đãng trả lời.

Lãnh Tiếu Thiên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn bằng ánh mắt thâm sâu, hai người cứ thế không ai nói gì với ai, bầu không khí xung quanh dần dần như bị rút cạn…

“Đó là công ty của bác Hàn con ...” Lãnh Tiếu Thiên rất tức giận, “Con làm như vậy, chẳng phải muốn ép ông ấy vô đường cùng?”

Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng nhìn thẳng vào vẻ mặt bừng bừng tức giận của Lãnh Tiếu Thiên với thần thái bình tĩnh không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ lạnh nhạt trả lời, “Con không phải nhà từ thiện, việc không có lợi ích... Con không có hứng thú!”

“...”

Lãnh Tĩnh Hàn đứng dậy, vẫn bình thản nói: “Nếu ba đến tìm con là để nói về chuyện này, vậy thì... Con cảm thấy không cần thiết phải nói tiếp nữa!”

Nói xong, Lãnh Tĩnh Hàn lập tức rời đi, Hình Thiên cũng vội vàng khom người chào Lãnh Tiếu Thiên rồi đi theo ra ngoài.

Lãnh Tiếu Thiên nhíu mày, nhìn cánh cửa đóng lại, ông nghĩ mãi mà không thể hiểu, tại sao một đứa trẻ khi còn bé ngoan ngoãn thế kia mà nay lại trở nên lạnh lùng không có tình người đến vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.