Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 43: Giằng co ăn cơm



"Thiên Thanh, cô táo bón à?" Lý Dược nhìn Mộ Thiên Thanh, mặt kinh ngạc đùa giỡn hỏi.

Dù sao Lâm Hải cũng là người lớn tuổi, dĩ nhiên cũng sáng suốt hơn, thấy Mộ Thiên Thanh tiếp điện thoại xong trên mặt cũng có gì đó không thích hợp, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Không có... Không có việc gì?" Mộ Thiên Thanh cười cười miễn cưỡng. Lúc cô ngẩng đầu vừa đúng bắt gặp ánh mắt dò xét của Thượng Quan Mộc lập tức xoắn xuýt suy nghĩ không muốn đi trong lòng vậy.

"Sếp Mộc gọi cơm cà ri thịt bò cho cô, cô uống nước gì?" Hà Tuấn là người trẻ tuổi, cũng không suy nghĩ nhiều, cười đùa .

"Nước chanh là được..." Mộ Thiên Thanh có chút không yên lòng, cô nhìn điện thoại trong tay, sau đó yên lặng cất vào.

Mặc dù Thượng Quan Mộc đang cùng cười nói với mọi người, nhưng ánh mắt của anh vẫn không hề rời Mộ Thiên Thanh. Từ lúc cô nhận điện thoại, sắc mặt cứng đờ, anh cũng đã đoán được, điện thoại... là của Lãnh Tĩnh Hàn.

"Này, người đàn ông các sư muội dẫn vào là ai vậy?" Đột nhiên, Lý Dược nghi hoặc nhìn một nhóm người đang ở cửa ra vào căn tin hỏi.

Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lãnh Tĩnh Hàn mặc áo sơ mi trắng, tây trang thủ công tinh tế màu đen, một tay bỏ trong túi quần theo thực tập sinh đi vào căn-tin...

Lập tức, cả người Mộ Thiên Thanh như hóa đá ngồi ở chỗ đó.

Thượng Quan Mộc khẽ cau mày, lo lắng hiện rõ trên mặt, nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Mộ Thiên Thanh, ngột ngạt trong lòng không thể nói rõ tư vị.

"Ah, là anh ta?!" Hà Tuấn ngây người nói.

"Anh biết à? Anh ta là ai vậy?" Lý Dược hỏi "Nhìn khí thế... có vẻ không đơn giản."

Vừa dứt lời, Lãnh Tĩnh Hàn không đếm xỉa đến những người trong căn-tin đang nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng quét một vòng, cuối cùng rơi vào vị trí Mộ Thiên Thanh, sải bước chân thon dài, khác với suy nghĩ đi về bàn Mộ Thiên Thanh.

Hà Tuấn nhìn Mộ Thiên Thanh, mà Kili vội vàng đi theo tới, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn khí phách vương giả dừng lại trước mặt Mộ Thiên Thanh, lại lén nhìn về phía Thượng Quan Mộc sắc mặt tối tăm, thầm mấp máy môi. Theo ánh mắt có thể phát hiện mọi tình hình của cô ấy có thể suy đoán, nét mặt của ba người này có gì đó quái lạ!

"Đi ăn cơm cùng tôi!" Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt mở miệng, không phải hỏi thăm mà là quyết định.

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trạng thái như không tồn tại.

"Nửa giờ sau chúng tôi còn có cuộc họp." Lời nói lạnh lùng là từ trong miệng Thượng Quan Mộc phát ra.

Người trên bàn tiếp tục tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, càng ngày càng có cảm giác không tồn tại.... Thật giống như đang nghi ngờ, nửa giờ sau có cuộc họp sao?

Lãnh Tĩnh Hàn cũng không nhìn Thượng Quan Mộc, căn bản không thấy sự có mặt của anh, chỉ là nhìn xuống, có chút ngạo nghễ nhìn Mộ Thiên Thanh.

Mộ Thiên Thanh cảm giác mình đã quên mất nhịp tim, thậm chí, không có cách nào hô hấp, sắc mặt cô ngày càng lúng túng, lén nhìn trái phải, có thể nhận ra tất cả mọi người đang ngồi trong căn-tin đều đang nhìn chằm chằm cô.

"Cái đó... Bọn em sắp có cuộc họp..." Mộ Thiên Thanh nói theo lời Thượng Quan Mộc nhưng áp lực càng ngày càng lớn khiến cô hít thở không thông. Cô hỏi thăm, "Nếu anh còn chưa ăn, không thì... cũng ăn ở đây? Đầu bếp chỗ bọn em làm cơm khá ngon…"

Thượng Quan Mộc nghe Mộ Thiên Thanh nói, khiêu khích nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cười nhẹ nói: "Nếu như Lãnh thiếu không ngại, tôi mời."

Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng nhướng mắt nhìn Quan Mộc, môi hiện nụ cười gần như không có, lạnh nhạt nói: "Sếp Mộc có ý tốt... sao có thể không nhận."

Nói xong, trước mặt mọi người anh kéo tay Mộ Thiên Thanh, tư thế cực kỳ mập mờ chậm rãi cúi người. Cử động bất ngờ sát qua gò má của Lãnh Tĩnh Hàn khiến Mộ Thiên Thanh không cách nào phản ứng, ở bên tai cô dùng giọng nói trầm thấp chỉ cô mới có thể nghe được: "Nếu như em muốn tiếp tục trở thành tiêu điểm, tôi không ngại ở chỗ này với em..."

Giọng nói giàu từ tính cùng khí nóng thoáng bên tai Mộ Thiên Thanh, truyền đến cảm giác tê tê dại dại, hơi thở của nước biển cùng mùi thuốc lá nhàn nhạt càng làm cho đầu cô không thể nào suy nghĩ, "trở thành tiêu điểm" coi như đã giúp cô quay về hiện thực.

Lãnh Tĩnh Hàn cong miệng cười, lúc đứng dậy, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, sau đó dưới con mắt đổ xô của mọi người kéo tay Mộ Thiên Thanh ra khỏi căn-tin.

Bọn họ vừa rời đi không khí như nổ tung, tất cả mọi người đang bàn luận, dĩ nhiên Hà Tuấn nổi tiếng bát quái trong tổ hành động cũng cũng bắt đầu thảo luận cùng các sư muội.

"Sếp Mộc, người đàn ông kia là ai vậy?" Hà Tuấn hỏi, vừa thấy sếp Mộc chào hỏi người đàn ông kia, hôm qua cũng là sếp Mộc tự mình giao phó anh ta đi làm biên bản. Sếp Mộc phải biết người đàn ông kia chứ?

Thượng Quan Mộc vẻ mặt tối sầm, chỉ nhàn nhạt lướt nhìn Hà Tuấn, lập tức, một cỗ áp suất thấp tràn vào cả bàn.

"Chưa từng gặp người đàn ông nào nhiều chuyện như anh..." Kili vô cùng giận Hà Tuấn, nháy mắt với anh ta.

"Tôi nhiều chuyện cũng không bằng cô..." Hà Tuấn kêu la, hoàn toàn không ý thức được áp suất thấp xung quanh lúc này.

Kili nghiến răng, ngấm ngầm muốn một cước đạp bay Hà Tuấn kích động, nghiến răng nghiến lợi nặn mấy chữ từ giữa kẽ răng, "Nói chuyện với heo... thật là mệt mỏi."

"Cô nói ai là heo..."

"Anh!" Kili ra sức nháy mắt, ánh mắt vẫn liếc qua Thượng Quan Mộc, hận hận cắn răng nhỏ giọng nói: "Làm phiền anh nhìn xung quanh đi…"

Hà Tuấn ngẩn người, lúc này mới phát giác vị cấp trên chỉ lúc làm việc mới không cười đùa kia, giờ này sắc mặt hết sức…xấu.

Thượng Quan Mộc khẽ thở dài trong lòng, loại cảm xúc "tự giễu" lần nữa dấy lên trong lòng, cô sợ gây phiền toái trong đồn cảnh sát là không cần thiết, anh nguyện ý giúp cô tránh nghi ngờ ở đồn cảnh sát, như vậy... hành động của Lãnh Tĩnh Hàn hôm nay là ý gì?

Là tôi không đủ bá đạo, hay là tôi quá mức nhượng bộ với anh…

Mọi người yên lặng ăn cơm, bởi vì chuyện vừa nãy cộng thêm giờ phút này trên bàn không khí kỳ lạ, có vài người ăn cũng không thấy ngon.

Lâm Hải lướt ánh mắt lão luyện qua đám người trẻ tuổi, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục ăn cơm của mình.

*

Sau khi Mộ Thiên Thanh bị Lãnh Tĩnh Hàn kéo ra khỏi căn-tin, cô bỏ tay anh ra tức giận hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Lãnh Tĩnh Hàn ánh mắt sâu xa nhìn cô, thản nhiên nói: "Tìm em ăn cơm."

Mộ Thiên Thanh nhíu mày, đối với Lãnh Tĩnh Hàn, bây giờ cô cảm thấy rất mờ mịt. Tối hôm qua lúc nói chuyện với Thượng Quan Mộc trong đầu đột nhiên xuất hiện suy nghĩ cố chấp lúc nhỏ. Cô không thể xác định cô có suy nghĩ với người trước mặt có phải bởi vì lúc nhỏ hay không. Nếu như là... như vậy là không công bằng với anh, không công bằng với Thượng Quan, cũng không công bằng với Mặt trời nhỏ trước kia của cô.

"Bọn em sắp có cuộc họp..." Mộ Thiên Thanh trở nên bình tĩnh, cô nhất định phải làm rõ suy nghĩ của mình.

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn tĩnh mịch, sâu không thấy đáy, anh vẫn thờ ơ nói: "Cớ này cũng không khá lắm."

Ặc…

Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Cô cảm thấy trước mặt anh cô luôn không thể suy nghĩ và ứng đối vấn đề.

Trong lúc hai người đang giằng co, mấy người vừa ăn cơm xong ra khỏi căn-tin, mặc dù mọi người không dừng bước chân nhưng ánh mắt cũng rất tự nhiên rơi trên người bọn họ….

Lãnh Tĩnh Hàn vô cùng tự nhiên, anh căn bản không đếm xỉa đến ánh mắt của mọi người. Nhưng Mộ Thiên Thanh lại cảm thấy cả người khó chịu.

"Chúng tôi đi ăn cơm." Mộ Thiên Thanh sắc mặt tối tăm, dẫn đầu bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, sau đó xoay người cũng đi theo ra ngoài, nhìn Mộ Thiên Thanh phía trước đang tức giận bước đi, không khỏi thấy nóng nảy trong lòng.

"Muốn ăn gì?" Ngồi trên xe, Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững hỏi.

"Cơm cà ri thịt bò?" Mộ Thiên Thanh không chút nghĩ ngợi bật thốt lên.

Lãnh Tĩnh Hàn thầm cau mày, gương mặt đẹp như khắc hơi cứng ngắc. Anh khẽ mím môi, lạnh lùng nói: "Tôi không thích!"

"Vậy anh hỏi em làm gì?" Mộ Thiên Thanh cũng tức giận, trong lòng ngột ngạt không cách nào thư giãn.

Đúng, cố chấp của cô chính là mặt trời nhỏ lúc nhỏ, người sẽ lẳng lặng ở cùng cô lúc cô cô đơn, khi cô bị bắt nạt sẽ bảo vệ cô, mặc tính tình cô khó chịu anh sẽ bất đắc dĩ nhân nhượng cô, không phải người trước mặt chỉ biết bá đạo, người đàn ông lạnh lùng không để ý tới suy nghĩ của cô.

Lãnh Tĩnh Hàn liếc nhìn Mộ Thiên Thanh sau đó khởi động xe rời đồn cảnh sát...

Khi xe dừng trước cửa một nhà hàng của một cặp vợ chồng Ấn Độ không thu hút, cũng không quá lớn, Mộ Thiên Thanh nhìn cửa hàng, không khỏi nghi ngờ hơi nhíu đôi mày thanh tú, trong đôi mắt to cũng chứa đựng nghi ngờ, không tự chủ nói: "Smile?"

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn cô một cái, xuống xe.

Mộ Thiên Thanh tức giận bĩu môi, cũng xuống xe. Sau khi hai người đi vào, khi Mộ Thiên Thanh thấy người phụ nữ Ấn Độ vội vàng ra đón khách, hai mắt lập tức sáng rực lên, "Nimo La?"

"Chào mừng quý khách!" Người phụ nữ Nimo La thấy có người đi vào, mỉm cười đón tiếp, "Hai vị sao?"

Mộ Thiên Thanh hưng phấn kéo tay Nimola vội vàng nói: "Nimo La, không ngờ mấy người lại mở tiệm ở đây! Tôi còn tưởng rằng mấy người đã trở về Ấn Độ rồi..."

Nimo La bị Mộ Thiên Thanh kéo làm cho không hiểu ra sao, nhưng cô vẫn cười, không phải nụ cười chuyên nghiệp hóa mà là từ tận đáy lòng, giống tên nhà hàng khiến lòng người thoải mái.

“Cô nhất định là người đã từng ăn cơm ở quầy hàng tôi bày ở khu Đông?" Nimo La hỏi.

Lúc này Mộ Thiên Thanh mới hiểu, lúc đó mình mới mấy tuổi, đã gần hai mươi năm trôi qua, nhất định là Nimo La không biết mình rồi, "Nimo La, cháu là Bầu trời nhỏ?" (nguyên văn là Tình Thiên – ngày nắng, hoặc bầu trời nhỏ có nắng nhưng biệt danh của Ưng là Mặt trời nhỏ nên dịch biệt danh của Thiên Thanh ra tiếng Việt luôn.)

Nimo La vừa nghe, mắt sáng lên, "Bầu trời nhỏ?"

"Vâng!"

"Thật sự là cháu, đều lớn như vậy..." Nimo La cười, sau đó nhìn Lãnh Tĩnh Hàn bên cạnh nói: "Cậu này... Chính là Mặt trời nhỏ hả?"

Sắc mặt Mộ Thiên Thanh cứng đờ, không gật đầu cũng không có lắc đầu, chỉ là bĩu môi.

Nimo La thật sự vui, không phát hiện biểu tình Mộ Thiên Thanh có gì không thích hợp, nói luôn: "Đúng là giống lúc nhỏ, không thích nói chuyện… Nhanh ngồi xuống, để tôi bảo Singh làm mấy món Ấn Độ ngon nhất cho hai người, còn cháu vẫn cơm cà ri thịt bò chứ?"

Câu cuối là nói với Mộ Thiên Thanh, cô nhiệt tình dẫn hai người đến chỗ ngồi, sau đó vội vàng đến phòng bếp...

"Sao anh tìm được nơi này?" Mộ Thiên Thanh quên mất tâm trạng không vui lúc nãy, trong mắt đều là hưng phấn hỏi Lãnh Tĩnh Hàn, nụ cười trên khóe miệng cũng có thể hòa tan người khác.

‘Lúc hoa hướng dương hướng về phía mặt trời mới có thể hòa tan vẻ mặt nóng nảy nhất….’

Lãnh Tĩnh Hàn không khỏi rung động, nhưng suy nghĩ phút chốc rồi lại khôi phục yên tĩnh.

Anh không phải là Mặt trời của cô, cô cũng không phải là Hoa hướng dương.

"Vô tình thấy..." Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói.

Mộ Thiên Thanh không phát hiện cảm xúc bất chợt hiện trong mắt Lãnh Tĩnh Hàn, bây giờ tâm trạng cô rất tốt. Nimo La và Singh là một đôi vợ chồng Ấn Độ rất hiền lành, trước kia cuộc sống hai người rất gian khổ nhưng mỗi ngày đều nở nụ cười đối diện với nó. Cô thích gian hàng của bọn họ. Mặc dù lúc nhỏ cô không thích món cơm cà ri thịt bò nhưng càng ngày cô càng thích bởi vì lúc ở bên họ cô cảm thấy rất nhẹ nhõm…

Dĩ nhiên, nguyên nhân chủ yếu nhất là cô và anh, Mặt trời nhỏ quen biết nhau ở đó…

Mộ Thiên Thanh nghĩ tới, mím môi cười nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, đột nhiên nhớ tới lời của Nimo La nói, nghi ngờ hỏi: "Lúc còn nhỏ anh không thích nói chuyện sao?"

Cô nhớ không phải không thích nói chuyện... Ít nhất, lúc bên cạnh cô không phải.

Lãnh Tĩnh Hàn không nói gì, nhìn Mộ Thiên Thanh nhíu lông mày, cũng không có trả lời. Lúc hai người mới chơi với nhau Ưng rất trầm lặng, nhưng lúc cậu ấy đi chung với cô…có lẽ là vì tình yêu.

"Trước hết hãy nếm thử bánh pút-đing Singh làm..." Nimo La nhiệt tình nói rồi đặt bánh pút-đing xuống, sau đó vội vã rời đi.

"Ừ, thật mềm..." Mộ Thiên Thanh nếm bánh, lập tức tán thưởng, gương mặt hưởng thụ, "Anh không ăn sao?"

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn dáng vẻ Mộ Thiên Thanh, khóe miệng không hề để ý nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Tôi không ăn đồ ngọt."

"Thật đáng tiếc!" Mộ Thiên Thanh như có vẻ rất tiếc, tự mình một người ngồi ăn.

"Buổi tối đi ăn cơm với tôi." Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên nói.

Mộ Thiên Thanh dừng tay lấy bánh pút-đing, lập tức nhíu mày, "Em không biết bận đến mấy giờ."

"Tôi có thể chờ em." Lời Lãnh Tĩnh Hàn không cho cự tuyệt, dĩ nhiên, cũng bởi vì anh nhận ra Mộ Thiên Thanh ăn uống rất qua loa.

Mộ Thiên Thanh có hơi tức giận hỏi: "Anh... không bận gì sao?"

Tổng giám đốc của tập đoàn lớn, sao có cảm giác rảnh rỗi như vậy?

"Có."

"..."

Chân mày Mộ Thiên Thanh nhíu chặt hơn, không khí quanh mình dần trở nên kì lạ.

Đúng lúc này chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, phá vỡ không khí kì lạ giữa hai người. Mộ Thiên Thanh lấy điện thoại ra, thấy là Thẩm Duyệt Nhiên đánh tới, sau khi nói ‘xin lỗi’ với Lãnh Tĩnh Hàn, nhận điện thoại...

"Thiên Thanh, cứu mạng..."

Điện thoại vừa kết nối, bên trong liền truyền đến tiếng kêu rên của Thẩm Duyệt Nhiên.

Mộ Thiên Thanh run môi hỏi: "Làm sao?"

"Buổi tối cha mình bảo mình đi ăn cơm với ông ấy, còn muốn mình dẫn ‘bạn trai’, cũng chính là người đàn ông của cậu theo."

Mộ Thiên Thanh không tự chủ liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn ngồi đối diện, sau đó có chút chột dạ nói: "Cậu tự gọi điện đi."

"Aigu, không phải cậu đang ở đồn cảnh sát sao? Nói với anh ấy cậu sẽ chết sao..." Thẩm Duyệt Nhiên tùy tiện la hét, "Tốt lắm, cứ quyết định vậy đi, mình cúp đây."

Mộ Thiên Thanh phát hiện, hôm nay tất cả mọi người đều thích cúp điện thoại của cô.

Cô bĩu môi, ai oán cất điện thoại vào trong túi, đón nhận ánh mắt sâu xa của Lãnh Tĩnh Hàn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.