Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 45: Cường hôn, lửa giận lan tràn



Đến gần tối, bầu trời âm u đen kịt giống như muốn sụp xuống, chỉ nghe thấy một tiếng sấm rền vang, ngay sau đó mưa đổ xuống xối xả như trút nước làm cho người đi đường trở tay không kịp.

Trong cục cảnh sát khu Nam, người của tổ hành động đều đang bận rộn, bọn họ chỉ giải quyết bữa tối qua loa rồi ngay sau đó tiến vào trạng thái chuẩn bị hành động.

Mộ Thiên Thanh kiểm tra súng lục và đạn, sắc mặt nặng nề, lúc thi hành nhiệm vụ trong đầu cô không hề tạp niệm, thậm chí... Ngay cả tình cảm rối rắm dây dưa trong lòng cũng bị cô ném ra sau đầu.

"Sếp Mộc?"

Một cảnh sát cung kính gọi khiến Mộ Thiên Thanh ngẩng đầu, cô nhìn thấy Thượng Quan Mộc đang đi thẳng về phía mình: "Sếp Mộc?"

"Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong chưa?" Thượng Quan Mộc hỏi thăm.

"Chuẩn bị xong rồi sếp."

Thượng Quan Mộc khẽ vuốt cằm, sau khi nói với mọi người mấy câu khích lệ mới quay sang nói với Mộ Thiên Thanh: "Buổi tối hành động cẩn thận một chút ..."

Giọng điệu giống như cấp trên dặn dò cấp dưới nhưng mà lúc nhìn thấy Mộ Thiên Thanh, ánh mắt của anh có hơi lo lắng, vốn nhiệm vụ tối nay có thể không cần cô đi, nhưng... vì anh có lòng riêng…

"Cảm ơn sếp." Mộ Thiên Thanh cung kính trả lời.

Ánh mắt Thượng Quan Mộc thâm thúy nhìn Mộ Thiên Thanh, khẽ gật đầu một cái, xoay người rời đi, chỉ là lúc đi tới cửa anh quay đầu lại nhìn Mộ Thiên Thanh đang tiếp tục kiểm tra vật phẩm một cái, ánh mắt dừng lại ở bó hoa hướng dương chói mắt trên bàn cô, trong ngày mưa dầm dề như vậy mà màu vàng của nó vẫn chói mắt giống như ánh mặt trời, làm cho anh không cách nào bỏ qua được...

. Thiên Thanh, thật xin lỗi. Hình như anh ... Đã không còn cách nào công tư phân minh được nữa rồi..

Trong màn mưa to, chiếc Land Rover khí phách chạy ra khỏi đồn cảnh sát khu Nam, giọt mưa đánh “lộp bộp” vào trên thân xe, giống như là đang ám toán khiến tâm tình cuả anh càng tăng thêm vài phần nặng nề.

Trên khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Mộc tản ra hơi thở ôn hòa, ánh mắt của anh bình tĩnh lái xe đi đón Thẩm Duyệt Nhiên, cái loại tâm tình khó có thể dùng lời diễn tả đó trong tiết trời này lại càng thêm lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

*

Thanh Nhã tiểu trúc, tên cũng là nghĩa, là một chỗ cực kỳ tao nhã thanh tĩnh, cầu nhỏ bắc qua con suối nhân tạo, lầu gác đình đài, núi giả hoa cỏ càng làm cho chỗ này có vẻ thanh nhàn và yên lặng.

Bức rèm che trên lầu là tranh thủy mặc, mặc dù không phải là tác phẩm nổi tiếng nhưng cũng có phong cách đặc biệt, trong một ngày mưa, nghe tiếng đàn thanh u, thưởng thức sơn hào hải vị.. Sau một thời gian dài áp lực bởi nhiều thứ, đây cũng được xem như là có một phong vị khác.

Thẩm Trạch Hải là người rất thích những thứ thuộc về Trung Quốc cổ xưa, từ danh họa lỗi lạc cho đến ẩm thực mỹ vị.

Lãnh Tĩnh Hàn chỉ nói chọn một nơi yên tĩnh nhưng mà Đường Lam lại chọn địa điểm tổ chức bữa tiệc tối nay cực kỳ thanh nhã, có thể nói Thanh Nhã tiểu trúc là một chỗ có phong cách đặc trưng riêng của mình nhất.

"Không ngờ trong thành phố A tất đất tất vàng vẫn còn chỗ tao nhã như vậy." Lúc nào trên mặt Thẩm Trạch Hải cũng treo một nụ cười không hề thay đối, mới nhìn thì cảm thấy hiền lành, nhưng mà nhìn lâu lại khiến cả người không thoải mái.

"Thẩm tổng thích là tốt rồi." Hôm nay Đường Lam mặc một cái váy tơ tằm màu đỏ, da cô ta vốn đã rất trắng cộng thêm dáng dấp diễm lệ lại được màu đỏ tôn lên càng lộ vẻ quyến rũ mê người, ánh mắt chuyển động làm cho không một người đàn ông nào có thể từ chối được vẻ đẹp của cô.

Lãnh Tĩnh Hàn và Thẩm Trạch Hải khiêm nhường mời nhau ngồi, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt hỏi: "Sao lại không thấy con gái của Thẩm tổng?"

“Nó sẽ đến ngay thôi.” Nụ cười của Thẩm Trạch Hải sâu thêm mấy phần, nhưng mà lần này lại là thật lòng.

Lúc này phục vụ khẽ gõ cửa sau đó đẩy cửa vào, theo sau là Thẩm Duyệt Nhiên mặc áo đầm hoa nhí đang lôi kéo Thượng Quan Mộc, ánh mắt vừa mới nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn thì lập tức nụ cười trên mặt bởi vì sững sờ mà cứng lại, kinh ngạc kêu một tiếng: "Lãnh Tĩnh Hàn??"

Mà lúc Thượng Quan Mộc thấy Lãnh Tĩnh Hàn thì nụ cười nhạt ấm áp trên khuôn mặt vẫn không hề biến mất, chỉ là đáy mắt dần dần thay thế bởi nụ cười trào phúng.

"Không biết lớn nhỏ..." Thẩm Trạch Hải cười mắng, sau đó nói với Lãnh Tĩnh Hàn: "Đây là con gái của tôi, chắc ngày hôm qua cậu đã gặp rồi?"

"Hôm nay bọn con cũng có gặp nhau đấy..." Thẩm Duyệt Nhiên không có tâm cơ nói, sau đó rất "tùy ý" lôi kéo Thượng Quan Mộc đang đứng ở bên cạnh ngồi xuống, chỉ là đồng thời mắt cô cũng nhìn Đường Lam Lãnh bên cạnh Tĩnh Hàn, trong lòng dấy lên nghi ngờ.

Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn nâng lên thành một đường cong nhàn nhạt, về thân phận của Thẩm Duyệt Nhiên, anh cũng không kinh ngạc do lần trước lúc điều tra Mộ Thiên Thanh, Hình Thiên tiện thể điều tra luôn những người thường xuất hiện bên cạnh cô nên tất nhiên việc Thẩm Duyệt Nhiên là con gái riêng Thẩm Trạch Hải anh cũng biết.

"Con gái của Thẩm tổng vẫn còn đang học đại học chứ?" Mắt hạnh của Đường Lam hơi hơi nheo lại nói.

"Tôi chưa từng học đại học.” Thẩm Duyệt Nhiên bình tĩnh mở miệng, trên khuôn mặt trang điểm hơi nhạt nở nụ cười thản nhiên, cô là một người rất chú trọng đến cảm giác đầu tiên khi gặp người khác, lúc nhìn thấy Đường Lam cô cảm giác mình không thích người phụ nữ này, không phải là bởi vì ghen tỵ với vẻ đẹp của cô ta, mà là Đường Lam không khỏi làm cho cô nghĩ đến Tống Mạn Ni, cảm giác bọn họ là cùng một loại người.

Đường Lam có chút xấu hổ, nhưng mà cũng chỉ là trong thoáng chốc: "Thẩm tiểu thư thật sự thích nói đùa."

"Tôi không có nói đùa." Thẩm Duyệt Nhiên bày ra vẻ mặt vô tội: "Tôi thật sự không có học đại học... sau khi tốt nghiệp trung học xong thì tôi liền ra ngoài làm việc."

"Ha ha, xem ra là ham muốn gây dựng sự nghiệp của Thẩm tiểu thư được di truyền từ Thẩm tổng..." Đường Lam âm thầm cau mày, rõ ràng cô cảm thấy Thẩm Duyệt Nhiên không thích cô nhưng Lãnh Tĩnh Hàn và Thẩm Trạch Hải đều đang ở đây cho nên cô vẫn tươi cười dối trá như cũ.

Thẩm Trạch Hải trừng mắt nhìn Thẩm Duyệt Nhiên, cười cười nói: "Đó là do bản thân nó học không giỏi."

Mặc dù nói là nói như vậy nhưng ý trong lời nói... thể hiện rất rõ sự cưng chiều của người cha đối với con gái của mình.

Trên bàn, ngoại trừ Thẩm Duyệt Nhiên thì những người còn lại đều là những người ở trên tầng cao xã hội, dối trá và vòng vèo đều được biểu hiện một cách hết sức tự nhiên, cũng không có ai bởi vì một khúc nhạc đệm này mà có quá nhiều phản ứng, chỉ là lần gặp mặt này, việc Đường Lam và Thẩm Duyệt Nhiên không hợp nhau cũng chính thức được thể hiện ra ngoài, sau đó tai họa cũng càng ngày càng nhiều...

Trên bàn ăn, Thượng Quan Mộc luôn lấy thân phận tiểu bối trò chuyện với Thẩm Trạch Hải, trong lời nói không có quá nhiều cung kính khiêm nhường nhưng cũng không quá mức xa cách, mọi người đều là người sáng suốt, đều ở đây vì người mình quan tâm diễn một vở kịch không mục đích, cũng không hề có lợi ích cho nên tất nhiên là nói chuyện với nhau cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Thượng Quan Mộc và Lãnh Tĩnh Hàn luôn dùng ánh mắt của mình để trao đổi, lộ ra hơi thở giương cung bạt kiếm, chỉ là hai người che giấu cực tốt nên mọi người không có phát hiện ra

Trong tay Thượng Quan Mộc cầm một ly rượu, ánh mắt lạnh nhạt vừa tìm tòi điều tra vừa lơ đãng chống lại ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn, trong thoáng chốc giữa hai người đều là sấm chớp đùng đùng, đáy mắt đều hiện ra ánh sáng ngạo nghễ sắc bén.

Giữa bữa ăn, điện thoại của Lãnh Tĩnh Hàn vang lên, anh nói một câu "xin lỗi" sau đó ra khỏi gian phòng mới nhận điện thoại...

"Lão đại, tối hôm nay khi càn quét thành phố A, không biết tại sao mấy người trong cục cảnh sát khu Nam đều nhìn chằm chằm địa bàn của Dạ Ưng, cũng không hỏi nguyên do, không ít người phía dưới đã bị bắt đi..." Trong điện thoại truyền đến giọng nói nặng nề của Tiểu Thất, anh ta tạm ngừng thật lâu sau đó nói tiếp: "Hôm nay chỉ huy của khu Nam bên kia... Là Mộ Thiên Thanh."

Lãnh Tĩnh Hàn không nhận ra là mình đang cau mày, buổi chiều cô luôn đùn đẩy từ chối, thì ra là phải đi thi hành nhiệm vụ: "Tùy cô ấy đi.”

"..." Miệng Tiểu Thất há rộng, nhất thời cứng họng, không biết phải nói gì.

"Chuyện tình tối mai không thể chậm trễ, hai ngày này cứ tùy bọn họ." Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói một câu sau đó cúp điện thoại.

Anh nhìn mưa bên ngoài đang dần dần nhỏ đi qua bức rèm che, môi mỏng lộ ra khinh thường trào phúng.

Các chứng cứ đều rất rõ ràng, nếu như là một là cảnh sát khác thì việc bị lừa dối, bị rối loạn phương hướng rất có khả năng xảy ra, đáng tiếc... Đối phương lại là Thượng Quan Mộc.

Đôi mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng nheo lại, con ngươi đen nháy bắn ra ánh sáng sắc bén, sau một lúc lâu anh mới khôi phục lại trạng thái lạnh nhạt bình thường, khuôn mặt như điêu khắc không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

Bữa cơm kết thúc thì mưa bên ngoài cũng dần ngừng lại, chỉ còn mưa phùn lắc rắc, dưới ánh đèn có chút sương mù.

Nụ cười trên mặt Thẩm Trạch Hải rất sâu, nhìn anh và Thượng Quan Mộc cố giả bộ thân cận Thẩm Duyệt Nhiên, âm thầm lắc đầu một cái, hỏi thăm: "Vẫn không muốn theo ba trở về?"

"Ba, ba biết rồi sao?" Thẩm Duyệt Nhiên nũng nịu nói xong, nếu như muốn cùng ba trở về thì cô cần gì phải tìm người tới giả bộ làm bạn trai cô? Không phải chỉ là vì nguyên nhân này sao??

Ánh mắt Thẩm Trạch Hải nhìn về phía Thượng Quan Mộc, khóe miệng nâng lên, cũng không có nói thêm gì, nói với Thẩm Duyệt Nhiên: "Tùy con... Các con là người trẻ tuổi, cũng thích vui đùa, ba theo không kịp"

"Ba, bye bye." Thẩm Duyệt Nhiên âm thầm thở dài một hơi.

"Cảm ơn Lãnh thiếu hôm nay đã chiêu đãi, lần sau nếu Lãnh thiếu đến thành phố S thì nhất định phải đến chỗ của tôi ngồi một chút, tôi sẽ pha cho anh một bình trà." Thẩm Trạch Hải cười nói.

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ gật đầu: "Nhất định rồi."

Thẩm Trạch Hải và Vương Hiên lên xe rời đi trước.

"Ai... Rốt cuộc cũng xong rồi." Thẩm Duyệt Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ chau mày, giống như không hề để ý hỏi Thẩm Duyệt Nhiên: "Thiên Thanh thích bó hoa kia không?"

Thẩm Duyệt Nhiên vừa nghe xong, khóe miệng liền giơ lên, muốn nói cái gì đó nhưng lại ý thức được Thượng Quan Mộc đang ở bên cạnh, xét thấy anh ta cực kì hào phóng giúp đỡ cô hai lần nên cũng không tiện rắc muối lên tim người ta: "Ha ha, chỉ cần là hoa hướng dương thì... Thiên Thanh đều thích.”

Đáp án lập lờ nước đôi, vốn là muốn cười ha ha cho qua nhưng lại làm cho con ngươi của hai người đàn ông này lập tức trầm xuống.

Thẩm Duyệt Nhiên âm thầm nhếch miệng, vội vàng nói: "Cái đó... Không có việc gì thì... Chúng tôi đi trước đây."

Cô vội vàng liếc Thượng Quan Mộc một cái sau đó lôi anh lên xe.

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn thâm thúy nhìn chiếc Land Rover rời đi, trên khuôn mặt bình tĩnh lộ ra ý lạnh nhàn nhạt.

"Muốn đi uống một ly hay không?" Đường Lam thu hết biểu hiện của anh vào trong mắt, trong lòng lửa ghen lan tràn, nhưng mà trên mặt lại không biểu hiện ra chút nào.

Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt liếc cô một cái, không có từ chối.

Quán bar Lam Điều cũng ở trên đường Phong Hoa, ngược lại với vẻ choáng ngợp vàng son cuả khu này chính là Lam Điều làm cho người ta cảm thấy cô độc, âm nhạc nhẹ nhàng mang theo ưu thương, mặc kệ là đang yêu hay là thất tình hoặc đang tìm kiếm người tình một đêm đều thích tới nơi này tiêu khiển, chỉ là giá cả khá đắt khiến cho một số người phải dừng bước.

Lãnh Tĩnh Hàn và Đường Lam xuất hiện đưa tới không ít sự chú ý, tuấn nam mỹ nữ luôn luôn là tiêu điểm hot, lúc này dáng vẻ Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ còn Đường Lam lại mừng thầm trong lòng, dù chỉ là ánh mắt giả dối như vậy cũng đủ để làm cho cô tham luyến trong chốc lát, giống như... Cô và anh đang thật sự yêu nhau.

Lãnh Tĩnh Hàn rất ít khi tới những nơi này, anh đã từng có một khoảng thời gian ngày ngày trầm mê ở bên trong, anh phóng túng, anh chán chường, anh cũng buông thả mình...

Mùi vị Whisky cay nồng kích thích vị giác của Lãnh Tĩnh Hàn, đôi mắt chim Ưng tĩnh mịch dần dần thay đổi, ánh mắt của anh rơi vào ban nhạc trong quán bar, hát chính đang ôm đàn hát một bài hát thâm tình da diết, trong phút chốc suy nghĩ của Lãnh Tĩnh Hàn quay trở lại năm tháng thanh xuân niên thiếu điên cuồng kia.

"Hàn?" Đường Lam gọi Lãnh Tĩnh Hàn mấy lần, thấy anh không có phản ứng thì không khỏi nhìn về phía ban nhạc...

Lãnh Tĩnh Hàn kéo suy nghĩ về, lạnh nhạt rót toàn bộ rượu bên trong ly vào miệng, động tác lộ ra cuồng dã cùng ngạo mạn không kềm chế được, chỉ một cái giơ tay nhấc chân cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Đường Lam lại càng mê luyến người đàn ông bên cạnh, anh giống như một giấc mộng, khi thì lạnh lùng, khi thì liều lĩnh, khi thì không kềm chế được giống như là ngựa hoang mất cương...

Đột nhiên đôi mắt Lãnh Tĩnh hàn phát ra ánh sáng lạnh lẽo, đáy mắt thoáng qua một bóng dáng, môi mỏng mím thành đường thẳng, cả người lộ ra hơi thở nguy hiểm.

“Sao vậy?" Đường Lam phát giác được bất thường của Lãnh Tĩnh Hàn, mắt hạnh chăm chú nhìn anh, đáy mắt chứa đầy quan tâm lo lắng.

Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn để cái ly lên trên mặt kính quầy bar sau đó bỏ lại mấy tờ tiền rồi nhấc chân đi theo bóng dáng kia ra ngoài.

Đường Lam không biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng đứng dậy đi theo, ánh mắt của cô mang theo một chút u oán nhìn bóng dáng phía trước, bước chân của anh có chút nhanh nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy vội vã.

"Mở đèn lên, lục soát.” Đột nhiên, cửa bị cảnh sát chận lại, chỉ nghe thấy một người quát lên.

Tiếng hát, tiếng nhạc ngừng lại, mọi người trong quán bar bắt đầu bàn luận xôn xao, ngọn đèn nhỏ mờ tối ngay lập tức bị thay thế bằng ánh đèn mãnh liệt.

Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm cau mày, trên khuôn mặt lạnh lẽo hiện lên một tầng sương mù, anh dừng bước lại, nhìn đám người Mộ Thiên Thanh vừa mới tiến vào, môi mỏng khẽ nhếch lên.

Mộ Thiên Thanh không nghĩ tới lại gặp Lãnh Tĩnh Hàn ở chỗ này, sau khi kinh ngạc thì lập tức kéo suy nghĩ của mình trở về, cô không nhìn anh mà quét mắt qua toàn quán bar, bình tĩnh nói: "Lục soát, hy vọng mọi người phối hợp."

Bởi vì giá cả của quán bar Lam Điều khá cao nên hầu hết người ở đây đều thuộc giới thượng lưu của xã hội, cũng không có thiếu Phú Nhị Đại, Quan Nhị Đại ở chỗ này, một đám đều không coi ai ra gì, mắt cao hơn đầu, nghe nói có cảnh sát tới kiểm tra, phá hỏng hứng thú của bản thân, lập tức bất mãn bắt đầu kêu la.

"Chỉ cần cô bảo ông đây phối hợp thì ông đây phải phối hợp hả, cô nghĩ cô là ai chứ..." Một người đã uống tới ánh mắt tan rã, nhìn qua chừng hơn hai mươi tuổi, đầu tóc dựng thẳng thành hình con nhím, dáng vẻ lưu manh chỉ vào mũi Mộ Thiên Thanh mắng.

Trong nháy mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh mặt, khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc lộ ra khí lạnh, ánh mắt của anh âm u nhìn người đàn ông kia, đôi mắt chim Ưng lộ ra biểu hiện kì lạ.

Ánh mắt Mộ Thiên Thanh lạnh lẽo, giơ tay lên bắt được tay của người đàn ông kia sau đó thuận thế ném anh ta qua một bên, cả chuỗi động tác làm liền một mạch, không dài dòng dây dưa.

"Ưm, con mẹ nó, cô …A..." Người đàn ông đột nhiên bị ném đụng mạnh vào tường, rên lên một tiếng sau đó bắt đầu mắng to, nhưng mà lời còn chưa có mắng ra đã bị Mộ Thiên Thanh đạp một cái lên lưng, anh ta nằm úp sấp xuống sàn một lần nữa, đồng thời trong túi cũng rơi ra một bọc đồ.

Mộ Thiên Thanh bước tới nhặt lên, nhìn trong túi nhựa chứa đầy thuốc viên màu trắng, cười lạnh một tiếng, ra hiệu cho một cảnh sát đang đợi lệnh bên cạnh, cảnh sát đó lập tức tiến lên bắt lấy người đàn ông đang cố gắng giãy dụa kia.

Mộ Thiên Thanh giơ túi trong tay lên, lạnh lùng nói: "Anh có quyền giữ im lặng nhưng mà những lời anh nói hôm nay có thể là bằng chứng chống lại anh trước tòa."

Lúc này quản lí quán bar đi ra, nhìn Thiên Thanh trước mặt một chút, lại nhìn người đàn ông kia, trong lòng lập tức rên lên một tiếng, sau đó bày ra mặt mày vui vẻ nói với Mộ Thiên Thanh: "Cảnh sát, đây là..."

"Chúng tôi hoài nghi trong quán bar của anh có người chào hàng cấm nên tiến hành lục soát theo thường lệ." Giọng nói của Mộ Thiên Thanh vang vang có lực.

"Chuyện này... Chuyện này... Đang lúc chúng tôi làm ăn buôn bán..." Quản lí hết sức khó xử, có thể nói là trên đường Phong Hoa, Lam Điều là chỗ tự xưng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn: "Chúng tôi không bao giờ làm chuyện phạm pháp."

Mộ Thiên Thanh đưa gói thuốc trong tay lên trước mặt anh ta, lạnh lùng hỏi: "Vậy cái này là cái gì?"

Quản lí nhìn thấy lập tức cứng họng, quán bar của bọn họ không cho mua bán hàng thì không có nghĩa là những Phú Nhị Đại, Quan Nhị Đại này sẽ không tự mang đến để tìm cảm giác high...

Mộ Thiên Thanh lạnh lùng thu hồi ánh mắt, mày nhíu lại, lạnh lùng ra lệnh: "Lục soát."

Theo lệnh của cô, các cảnh sát bắt đầu tìm kiếm, nhất thời tiếng la ó bất mãn vang lên liên tiếp, thậm chí còn có người cậy vào bối cảnh gia đình của mình chống đối với cảnh sát.

Lãnh Tĩnh Hàn đút tay vào trong túi quần, đôi mắt chim Ưng giống như lơ đãng nhìn Mộ Thiên Thanh, cô bình tĩnh sắc bén hạ mệnh lệnh, tuy chỉ là chỉ huy tạm thời nhưng cô hoàn toàn không có bất kỳ lo lắng nào.

Đường Lam đứng đối diện Lãnh Tĩnh Hàn, nhìn thấy cảnh sát lục soát, khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút vặn vẹo, mặc kệ là thân phận của cô trước đây hay là địa vị của cô bây giờ, bị điều tra công khai trước mặt mọi người như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Hành động hôm nay của Mộ Thiên Thanh là dẫn đội từ người của tổng cục cho tới thực tập sinh hành động, không người nào không biết tính tình của cô, không cần biết người ta có thân phận gì, trước mặt luật pháp, cô hoàn toàn không cần quan tâm, nếu không dựa vào năng lực của cô cũng sẽ không vào đồn cảnh sát nhiều năm như vậy, phá nhiều vụ án như vậy mà vẫn chỉ là một cảnh sát bình thường.

"Nơi này thuộc sở hữu cá nhân, tôi từ chối kiểm tra." Rốt cuộc Đường Lam cũng không kiên nhẫn được nữa, cắn răng nói.

Cảnh sát có chút khó xử, hôm nay phải càn quét hết địa bàn của Dạ Ưng, bắt đầu dọn dẹp từ con đường thối nát nhất của thành phố A - đường Phong Hoa, con đường này có tiếng là đốt tiền, dĩ nhiên cũng có tiếng là không biết tiết chế, là địa phương không có điểm dừng, ở đây hầu hết là người giàu có và người trong chốn quan trường, không thể đắc tội, dù đây chỉ là công việc nhưng nhất định sau này sẽ bị gây khó dễ.

Nhưng hôm nay lại là Mộ Thiên Thanh dẫn đội, dựa vào tính tình của cô thì chỉ có thể bất đắc dĩ hoặc là cắn răng nuốt vào...

Cục diện hỗn loạn đã không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, những người bị lục soát đều là những người trẻ tuổi vì muốn tìm kiếm chất kích thích trên người bọn họ, những người ban đầu tỏ ra ngạo mạn đều dần dần im lặng.

Mộ Thiên Thanh đi tới trước mặt Đường Lam, lúc vừa mới vào cửa cô đã thấy cô ta ở bên cạnh Lãnh Tĩnh Hàn, một phụ nữ chói mắt như vậy đứng ở bên cạnh anh cực kỳ xứng đôi.

Đối với sự thất thần của mình, Mộ Thiên Thanh âm thầm tự giễu, chỉnh đốn lại suy nghĩ, bình tĩnh yên lặng dò xét: "Thật xin lỗi, xin phối hợp kiểm tra."

Đường Lam tức giận, mắt hạnh kiều mỵ nhìn chằm chằm Mộ Thiên Thanh, cô thầm cắn răng, ánh mắt nhìn Mộ Thiên Thanh tăng thêm vài phần lạnh lẽo, trong lòng vô cùng giận dữ.

Cùng lúc đó, Hà Tuấn hết sức khó xử nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, nếu người đàn ông này quả thật như Kili suy đoán, vậy tuyệt đối không phải là người bọn họ có thể đắc tội nổi, những Phú Nhị Đại, Quan Nhị Đại ở nơi này, nhiều lắm là quay đầu lại tố cáo bọn họ thôi, nhưng người đàn ông trước mắt này chỉ cần nhẹ nhàng nâng ngón tay, nhẹ thì không có công việc, nặng thì... Thật sự sẽ bị chỉnh tới chết .

Lãnh Tĩnh Hàn vẫn nghiêm nghị đứng nơi đó như cũ, chỉ là ánh mắt lẳng lặng chuyển động theo động tác của Mộ Thiên Thanh, cô cố ý bỏ qua ánh mắt của anh lần nữa không khỏi khiến anh nổi lên lửa giận.

Hà Tuấn nhắm mắt đi tới chỗ Lãnh Tĩnh Hàn, nhìn người đàn ông kiêu ngạo giống như vương giả này, không khỏi âm thầm nuốt nước miếng, nói năng quanh co: "Việc này..."

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo, kéo ánh mắt từ trên người Mộ Thiên Thanh về, bén nhọn nhìn về phía Hà Tuấn, lập tức lời kế tiếp bị Hà Tuấn cứng rắn nuốt xuống, nhất thời tình cảnh thay đổi có chút xấu hổ .

"Tại sao chỉ lục soát chúng tôi mà không lục soát anh ta? "

Một thanh niên trẻ tuổi có chút côn đồ, đầu tóc màu xanh dương chỉ vào Lãnh Tĩnh Hàn không phục kêu la, lập tức mấy người khác cũng bắt đầu ồn ào.

Mộ Thiên Thanh liếc nhìn mấy người đang kêu la, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lãnh Tĩnh Hàn, khẽ mấp máy môi, chính nghĩa nói: "Xin phối hợp kiểm tra."

"Nếu như tôi không phối hợp thì sao đây?" Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt nói, đôi mắt chim Ưng nhẹ nhàng rơi vào trên người Mộ Thiên Thanh, ánh mắt đen láy ẩn chứa vài phần thâm trầm.

Mộ Thiên Thanh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng như vậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm, cũng không biết là bởi vì anh không phối hợp hay là anh vì cố ý khiêu khích mà trong lòng cô nổi lên một ngọn lửa: "Vậy thì cũng chỉ có thể mời anh đến đồn cảnh sát... Từ từ nói cho anh biết cái gì gọi là phối hợp?"

Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn nâng lên thành một đường cong lạnh, anh chậm rãi đi tới chỗ Mộ Thiên Thanh, mỗi một bước đều đi thật chậm, ánh mắt của mọi người lơ đãng nhìn thoáng qua người anh đều bị vẻ bén nhọn cùng với hơi thở lạnh lẽo này làm cho ngơ ngẩn, quên mất động tác của mình, ánh mắt chuyển động đi theo anh... Cho đến khi anh dừng lại trước mặt của Mộ Thiên Thanh.

Rất nhiều người của tổ hành động cũng đang nhìn, sự việc ở căn tin của đồn cảnh sát ngày hôm này đều có rất nhiều người thấy, nếu không nhìn thấy thì cũng đã nghe nói qua, bọn họ vừa bước vào thì đã có rất nhiều người nhận ra Lãnh Tĩnh Hàn là ai.

Hà Tuấn và Lý Dược liếc nhìn nhau, âm thầm lo lắng, nhất là Hà Tuấn, chỉ sợ người đàn ông khát máu trước mắt này sẽ làm ra chuyện gì đó với Thiên Thanh ...

"Vậy... tôi đi với cô tới đồn cảnh sát ngồi một chút cũng tốt."

Lời nói nhẹ nhàng rơi xuống, không ngờ Lãnh Tĩnh Hàn hết sức phối hợp, thậm chí Mộ Thiên Thanh còn có thể nhận ra một nụ cười chợt lóe lên từ đáy mắt sâu thẳm của anh, cười như vậy... Có lạnh lẽo, có hấp dẫn, cũng có một chút xíu thỏa hiệp.

Mộ Thiên Thanh lẳng lặng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, sắc mặt không thay đổi, tầm mắt cũng không di động chậm rãi nói: "Hà Tuấn, dẫn anh ta về đồn."

Hà Tuấn nhếch miệng, âm thầm thở dài, nhắm mắt tiến lên...

Môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, nhìn Mộ Thiên Thanh, lấy âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói một câu "Anh chờ em" sau đó xoay người lạnh nhạt rời đi, từ đầu tới đuôi anh đều không có nhìn Đường Lam một cái.

"Hàn..." Đường Lam lên tiếng khẽ gọi, đôi mắt đẹp lưu chuyển nhìn Lãnh Tĩnh Hàn.

Lãnh Tĩnh Hàn ngừng bước chân, chậm rãi xoay người, lạnh nhạt nói: "Xong rồi thì về sớm nghỉ ngơi đi."

Dứt lời, đôi mắt chim Ưng nhìn cô ta một cái thật sâu rồi bước ra khỏi cửa không hề dừng lại.

Đột nhiên Mộ Thiên Thanh cảm giác mình có chút rầu rĩ, cô không muốn thừa nhận Lãnh Tĩnh Hàn quan tâm tới người phụ nữ xinh đẹp kia... Cũng không muốn thừa nhận trước khi đi anh nhìn người phụ nữ đó một cách thâm tình.

Mộ Thiên Thanh thầm cắm dưới môi, hít một hơi thật sâu, nói với quản lí của Lam Điều: "Phát hiện hàng cấm ở trong quán của anh, đây là lệnh kiểm tra, trong lúc chúng tôi điều tra sẽ phải thu hồi giấy phép của quán..."

Quản lí vừa nghe xong, mặt nhăn nhó giống như ăn khổ qua, sầu khổ gật đầu một cái, cũng không có nói thêm cái gì, mọi việc cũng chỉ có thể chờ chủ quán ra mặt giải quyết thôi.

Mộ Thiên Thanh tiếp tục dẫn đội kiểm tra hết con đường.

Lãnh Tĩnh Hàn được Hà Tuấn sắp xếp vào trong một xe cảnh sát, anh lẳng lặng rút một điếu thuốc ra đốt, nhìn bóng dáng bận rộn của Mộ Thiên Thanh trong màn mưa phùn lâm râm, trong đôi mắt đen như mực có chút trầm tư.

Không biết vì sao trong khoảng khoắc đó, đột nhiên anh có một suy nghĩ nếu như anh là mặt trời nhỏ của cô, thì cô... có bắt anh hay không??

Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng hít một hơi thuốc, sau đó phun ra làn khói thật mỏng, một lần nữa tâm tình phiền não tràn ngập trái tim, suy nghĩ như vậy khiến cho anh theo bản năng muốn từ chối nó.

Một tiếng "Tin" vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt ném điếu thuốc trong tay ra khỏi xe cảnh sát, sau đó lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn...

[ Không biết lấy thân phận của của anh mà ngồi ở trong xe cảnh sát là cảm giác như thế nào? ]

Đôi mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn trong giây lát trở nên rét lạnh, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén quét qua cửa sổ xe cho đến khi rơi vào một bóng dáng vừa mới xoay người biến mất trong đám đông, là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai...

Lãnh Tĩnh Hàn lập tức mở cửa xe, tình huống này làm cho cảnh sát đang ở phía bên ngoài chưa kịp phản ứng thì người đã nhanh chóng đuổi theo phương hướng người đàn ông kia biến mất...

Mặc dù mấy cảnh sát này không biết tại sao nghi phạm này lại ở một mình trong xe cảnh sát, cũng không bị còng tay nhưng mà khi thấy người chạy mất thì lập tức quát to một tiếng sau đó vội vàng đuổi theo...

45.3

Edit: Mèo

Vừa đúng lúc lục soát kết thúc, Mộ Thiên Thanh cầm hai ly cà phê hòa tan đi tới, thấy Lãnh Tĩnh Hàn chạy trốn, khóe miệng co quắp, tùy tiện đưa cà phê trong tay cho người qua đường, sau đó một tay chống rào chắn nhảy qua, đuổi theo Lãnh Tĩnh Hàn.

Lãnh Tĩnh Hàn chạy cực nhanh, ánh mắt bén nhọn của anh tập trung vào bóng dáng người đàn ông đội mũ lưỡi trai, thân thể nhanh chóng xuyên qua đám người đuổi theo, hoàn toàn coi nhẹ Mộ Thiên Thanh đang đuổi theo phía sau và viên cảnh sát đã bị bỏ rất xa.

Dần dần có một đám người đi tới chắn trước mặt anh, Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên dừng bước, nhưng không còn thấy bóng dáng của người đàn ông kia nữa, ánh mắt của anh sắc bén giống như chim ưng săn mồi, trong giây lát lúc ánh mắt quét qua một ngõ hẻm thì chợt thấy bóng lưng của một người đàn ông.

Lãnh Tĩnh Hàn nhấc chân định đuổi theo, nhưng cánh tay lại đột nhiên bị người ta níu lại, anh không thèm nghĩ ngợi quay đầu lại tung ra một cú đấm, động tác sắc bén nhanh chóng, Mộ Thiên Thanh mắt thấy quả đấm sắp rơi vào mặt mình thì nghiêng người, vừa khéo tránh thoát được một đòn của anh.

"Buông tay…" Giọng nói của Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo giống như tới từ địa ngục.

Mộ Thiên Thanh không tự chủ được buông tay anh ra, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo nhìn cô một cái, cất bước đuổi theo phướng hướng cũ...

Lúc này Mộ Thiên Thanh cũng hồi hồn, lập tức nhiệt tình của cảnh sát trong cơ thể bắt đầu cháy rừng rực, cô liền hét lớn một tiếng với Lãnh Tĩnh Hàn: "Đứng lại!"

Nhưng Lãnh Tĩnh Hàn nào có để ý tới cô, nhanh chóng chạy vào ngõ hẻm phía trước, Mộ Thiên Thanh tức giận, cũng nhấc chân đuổi theo.

Ngõ hẻm tối như vậy mà thời tiết lại âm u mưa phùn lâm râm khiến ngõ hẻm tối tăm tản ra một mùi hôi thúi khó ngửi.

Lãnh Tĩnh Hàn giống như chim ưng tìm mồi, dựa vào trực giác sắc bén nhạy cảm luyện được từ nhiều năm trước khi bôn tẩu trong các hẻm nhỏ thế nhưng anh lại dấu bóng dáng người đàn ông kia.

Lãnh Tĩnh Hàn dừng bước, môi mỏng mím lại, ngay cả chân mày cũng nhíu lại một chỗ, đôi mắt đen như mực ngày thường cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì thì cũng sóng nước chẳng xao thì vào giờ phút này bị bao phủ bởi sát khí nồng đậm, ánh mắt thay đổi liên tục lại càng làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ.

Tiếng bước chân truyền đến càng ngày càng gần cho đến khi dừng lại ở phía sau anh.

Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi xoay người, đôi mắt đã thích ứng trong bóng tối có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Thiên Thanh, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn cô, trên người tràn ngập sát khí so với cái ngõ hẻm u ám này còn đáng sợ hơn mấy phần.

Mộ Thiên Thanh không tự chủ lui về phía sau một bước, trong tay cô còn cầm súng giống như lần trước cô phá cuộc giao dịch của Dạ Ưng, vội vàng đuổi theo Hình Thiên chạy vào ngỏ hẻm tối tăm cũng trên đường Phong Hoa này...

Chỉ là mục tiêu lần này của cô là người đàn ông trước mắt này.

Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi tiến tới gần Mộ Thiên Thanh, Mộ Thiên Thanh không tự chủ lui về phía sau, trong nháy mắt giống như hai người đang đổi vị trí.

"Cho là anh sẽ chạy trốn... Hả?" Câu hỏi nhẹ nhàng thể hiện anh đang áp chế lửa giận, đôi mắt chim Ưng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ híp lại, ánh mắt đen như mực sắc bén nhìn Mộ Thiên Thanh.

Mộ Thiên Thanh cảm giác mình sắp hít thở không thông, cô âm thầm nuốt nước bọt, cố giả bộ trấn định nói: "Không phải đó là sự thật sao?"

Cô vừa nói xong thì trên mặt Lãnh Tĩnh Hàn lập tức bị bao phủ bởi sát khi: "Em nghĩ anh là người như vậy ... Hả?"

"Em... Ưm..."

Mộ Thiên Thanh còn chưa kịp nói chuyện thì cánh tay đã bị Lãnh Tĩnh Hàn bắt được đè lên trên tường, tay anh bất chợt đánh vào vai cô khiến cô bị đau rên lên một tiếng.

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh bị đau, đôi mắt chim Ưng không có một chút đau lòng nào, bởi vì vừa rồi bị cô cản trở cho nên anh mới không có biện pháp chứng thật thân phận của người đàn ông bí ẩn kia, mà cô... Thật không ngờ là cô không tin tưởng anh?

"Anh... Ưm... Ưm..."

Mộ Thiên Thanh mới vừa mở miệng thì lại bị một đôi môi mỏng che lại, trong nháy mắt hơi thở quen thuộc mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn mùi vị của biển xâm nhập vào trong mũi cô, cô theo bản năng muốn đẩy Lãnh Tĩnh Hàn ra, nhưng một tay đang bị anh nắm chặt, tay còn lại cầm súng, càng thêm không biết bị Lãnh Tĩnh Hàn dùng biện pháp gì mà đã dễ dàng cướp súng trong tay cô, khóa chốt an toàn.

"Ưm..." Mộ Thiên Thanh giãy dụa, ánh mắt của cô mở to nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Hàn, trên người của anh tản ra hơi thở nguy hiểm mà cô chưa từng cảm nhận được khiến cho trái tim không khỏi run sợ.

Lãnh Tĩnh Hàn gắt gao giam cầm Mộ Thiên Thanh, anh hung hăng hôn cô gái đã chọc giận mình, anh cắn xé, mút thỏa thích cánh môi của Mộ Thiên Thanh, vốn là dùng tâm tình giận dữ để hôn cô, nhưng dần dần... anh không buông ra được, thậm chí tham lam hít vào mùi thơm của cô.

Phản kháng của Mộ Thiên Thanh cũng dần dần dừng lại, vốn thân thể còn hơi mệt khi đuổi theo anh một quãng đường dài nhưng mùi trên người Lãnh Tĩnh Hàn dần dần làm cho cô trầm mê, anh bá đạo hôn hít càng làm cho đầu của cô không cách nào suy nghĩ nữa, thậm chí... Bản năng cô cũng không còn muốn suy nghĩ.

Lãnh Tĩnh Hàn buông tay Mộ Thiên Thanh ra, lòng bàn tay có vết chai mỏng nâng cằm cô lên, nụ hôn của anh từ lúc bắt đầu bá đạo sắc bén dần dần thay đổi thành êm ái, dịu dàng ...

Gặm cắn, liếm mút đã không còn cách nào thỏa mãn dục vọng của anh vào giờ phút này, anh muốn nhiều hơn, dùng lưỡi của mình cạy mở hàm răng của Mộ Thiên Thanh, lập tức tiến quân thần tốc, điên cuồng hấp thu mùi vị trong miệng cô, liếm từng tất da thịt, sau đó mang theo vài phần bá đạo khiến cho lưỡi của cô cùng anh dây dưa...

Một tiếng “ưm” tràn ra khỏi đôi môi cô, Mộ Thiên Thanh cảm thấy mình sắp không có cách nào hít thở được nữa, toàn thân mình cũng không còn hơi sức, mà Lãnh Tĩnh Hàn vừa bá đạo vừa dịu dàng khiến cho cô dần dần đánh mất mình, thậm chí...một khắc kia cô hy vọng nụ hôn dịu dàng này sẽ tiếp tục mãi.

Thời điểm Mộ Thiên Thanh hô hấp nặng nề thì Lãnh Tĩnh Hàn mới chậm rãi buông môi của cô ra, nhưng mặt của anh thì không hề rời đi, hai người gần sát nhau đến mức có thể rõ ràng nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Suy nghĩ Mộ Thiên Thanh dần dần quay về, đột nhiên cô đẩy ra Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó căm tức nhìn anh... Không hiểu tại sao dưới tình huống như vậy, anh và cô thế nhưng... Lại ở trong cái ngõ hẻm nhỏ này hôn môi??

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh đang cắn răng nghiến lợi, thu hồi ánh mắt lạnh nhạt, liếc nhìn súng lục vừa mới lấy được từ trên tay Mộ Thiên Thanh, giống như nụ hôn mới vừa rồi đối với anh mà nói là không hề tồn tại .

"Nếu như mà anh thật sự muốn chạy trốn..." Lãnh Tĩnh Hàn giương mắt lên, nhìn Mộ Thiên Thanh vẫn đang tức giận như cũ, hỏi: "... Có phải là em định một phát bắn chết anh hay không?"

"Mặc kệ anh là ai, chỉ cần phạm pháp thì em sẽ không chút do dự anh trói lại." Mộ Thiên Thanh tức giận nói.

Đôi mắt đen láy của Lãnh Tĩnh Hàn Mặc tĩnh mịch, anh ném súng trong tay cho Mộ Thiên Thanh, lạnh lùng nói: "Anh không phải là phạm nhân của em."

Dứt lời, anh nhìn Mộ Thiên Thanh một cái thật sâu, sau đó xoay người đi về chỗ cũ... Chỉ là, trong khoảnh khắc xoay người kia anh không biết đáy mắt của mình hiện lên sự bất đắc dĩ.

Mộ Thiên Thanh cắn cắn môi, hậm hực hờn dỗ bỏ súng vào trong túi rồi đi theo Lãnh Tĩnh Hàn ra khỏi ngõ hẻm.

Trong cục cảnh sát, anh đèn sáng rỡ, âm thanh càng thêm huyên náo, tiếng kêu gào, tiếng luật sư đàm phán liên tiếp vang lên.

Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm đỡ trán, Mộ Thiên Thanh nhìn anh một cái, trong lòng cũng biết rõ chuyện này không hề liên quan đến anh, nhưng mà bởi vì tình huống lúc đó, cô chỉ có thể dẫn anh về đồn.

"Anh đi theo em." Mộ Thiên Thanh có chút không được tự nhiên nói một câu rồi dẫn Lãnh Tĩnh Hàn đến khu làm việc của cô: "Anh muốn uống gì?"

"Tùy em." Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói, ánh mắt rơi vào cánh hoa hướng dương đã có chút héo mà quắn lại trên bàn công tác của Mộ Thiên Thanh, anh bước tới, ngón tay thon dài có các khớp xương rõ ràng lơ đãng lướt qua đóa hoa, nhìn về phía Mộ Thiên Thanh đang pha trà hỏi: "Thích không?"

Mộ Thiên Thanh liếc nhìn hoa trên bàn, bởi vì buổi chiều vẫn bận thi hành nhiệm vụ cho nên cô cũng không có để ý tới bó hoa này, chỉ mặc cho nó nằm ở nơi đó, bởi vì mất dưỡng khí mà hoa quăn lá xoắn: "Anh đã biết rồi thì cần gì hỏi nữa."

Đối với chuyện tình mới vừa xảy ra trong ngõ hẻm, Mộ Thiên Thanh vẫn còn có chút buồn bực, mặc dù..sau đó cô cũng có chút luyến tiếc và hy vọng anh tiếp tục.

Lãnh Tĩnh Hàn thâm thúy nhìn cô một cái, không nói gì, chỉ là lạnh nhạt hỏi: "Lúc nào có thể đi được?"

Anh không hỏi lúc nào mình có thể đi mà là đang hỏi Mộ Thiên Thanh.

Đầu tiên Mộ Thiên Thanh ngẩn ra, ngay sau đó hiểu ra Lãnh Tĩnh Hàn đang hỏi mình: "Em còn phải viết báo cáo hành động..."

Lãnh Tĩnh Hàn nhíu lông mày lại: "Tối hôm qua em cũng ở đồn cảnh sát, không cần nghỉ ngơi sao?"

"Ngày mai nghỉ phép." Mộ Thiên Thanh trả lời, nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn không được tự nhiên nhưng vẫn quan tâm mình, trong lòng chợt có một chút ấm áp không biết tên lan tràn.

Lãnh Tĩnh Hàn không nói chuyện nữa, trên khuôn mặt như điêu khắc lộ ra vẻ không vui.

"Cốc…cốc"

Đang lúc hai người đều im lặng thì Lý Dược cầm một kẹp tư liệu gõ cửa đi vào, thấy vậy hai người cũng hoàn hồn, Lý Dược vừa mới đi vào liền nói: "Cái đó... Thiên Thanh, anh ta..."

Đột nhiên Lý Dược không biết nói như thế nào, tất cả mọi người đều hiểu tình huống lúc ấy cũng không tiện để cho Lãnh Tĩnh Hàn đi, nhưng mà nếu dẫn về đồn thì sẽ phải theo trình tự thông thường, nhưng … sợ rằng thân phận của đối phương không đơn giản, có nên bảo anh ta tìm luật sự tới để xử lý chuyện này không, Mộ Thiên Thanh là người phụ trách hành động lần này cho nên muốn thả người cũng phải do cô quyết định.

"Luật sư của tôi sẽ đến ngay.” Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nói.

Lý Dược vừa nghe, lập tức thở phào một cái, cười nói: "Tôi còn phải ra ngoài lấy lời khai, tôi..."

Lý Dược muốn nói lại thôi, nhìn hai người một chút, sau đó gật đầu đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lãnh Tĩnh Hàn lạnh đến buồn nôn và Mộ Thiên Thanh.

"Cô gái đi cùng với anh vào quán bar kia, lúc chúng ta đi..." Mộ Thiên Thanh cảm thấy không khí giờ phút này có chút xấu hổ, muốn tìm đề tài nhưng vừa mở miệng lại không kịp suy nghĩ mà hỏi vấn đề này, lập tức cô có loại kích động muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

"Hả?" Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn không thay đổi nhìn Mộ Thiên Thanh, nhàn nhạt đáp một tiếng.

Mộ Thiên Thanh ngước mắt nhìn anh, khẽ bĩu môi, không nói chuyện.

"Cô ấy là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Lân, tối nay em sai hẹn, nên anh tìm cô ấy làm bạn gái của mình." Giọng điệu của Lãnh Tĩnh Hàn vẫn rất nhạt như cũ, anh không biết tại sao mình lại muốn giải thích với cô.

"Hả?"

Mộ Thiên Thanh mềm nhũn đáp một tiếng, hiển nhiên lại trầm mặc một lần nữa.

Không khí chung quanh thay đổi càng ngày càng quỷ dị, thời điểm Mộ Thiên Thanh có chút khó chịu thì thật may là luật sư của Lãnh Tĩnh Hàn và Hình Thiên cùng đi vào đồn cảnh sát.

Luật sư rất chuyên nghiệp, thủ tục cũng được làm xong hết sức nhanh chóng, Lãnh Tĩnh Hàn nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt liếc nhìn Mộ Thiên Thanh một cái, khuôn mặt vẫn không có biểu tình như cũ, chỉ có Hình Thiên là như có thâm ý liếc nhìn Mộ Thiên Thanh...

Tâm tình Mộ Thiên Thanh cực kỳ phức tạp, vốn cô muốn cho mình một khoảng thời gian để suy nghĩ nhưng lại phát hiện cứ có chuyện thình lình xảy ra ngoài ý muốn khiến tâm tình của cô càng ngày càng loạn.

Mà cô không biết là ban đêm lúc cô đang an tĩnh ngồi viết báo cáo hành động thì đồng thời trên internet cũng đang lan truyền tin tức về "Một nữ cảnh sát hẹn hò với một người đàn ông thần bí ở trong ngõ hẽm khi đang thi hành nhiệm vụ ", mà chính tin tức này cũng hoàn toàn phá vỡ cuộc sống đơn giản và yên tĩnh của Mộ Thiên Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.