“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa phá vỡ không gian yên tĩnh. Lãnh Tĩnh Hàn thu hồi tầm mắt, sau khi nói “Vào đi!” thì anh cất bước tới quầy bar.
Hình Thiên bước vào cũng đi theo Lãnh Tĩnh Hàn tới quầy bar. Anh chống một tay lên quầy bar, nói: “Lão Quỷ nhát gan đã trốn rồi…”
Lãnh Tĩnh Hàn đang rót rượu thì dừng lại, sâu trong đáy mắt thoáng ý chê cười rồi tiếp tục rót rượu, lãnh đạm nói: “Hắn ta không thể đắc tội hai bên, chỉ đơn giản muốn hàng…”
Lãnh Tĩnh Hàn cầm ly rượu lên uống cạn, vị rượu trong nháy mắt lan tràn trong khoang miệng. Đôi mắt chim Ưng khẽ bắn ra hai tia u ám, chậm rãi nói: “Lăn lộn nhiều năm ở Tam Giác Vàng đã giúp hắn ta biết cách sinh tồn.”
“Hừ!” Hình Thiên khinh thường hừ một tiếng, lầm bầm: “Đây là do hai bên không tính toán với hắn ta, nếu không… Chỉ dựa một mình hắn ta…”
“Rất thuận lợi!” Nói đến chuyện chính Hình Thiên liền thu hồi bộ dạng cười đùa khi nãy, “Từ đầu đến cuối đối phương đều không có ý định đụng đến hàng, bố trí trước đó gần như là vô ích. Chỉ là… Chỉ là mặt Tiểu Lục lại như đưa đám.”
Lãnh Tĩnh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Lần này cậu ấy muốn chứng tỏ những cố gắng trong mấy năm qua với anh. Ai mà biết… Cuối cùng đối phương lại đột ngột dừng lại như vậy.” Hình Thiên nhún vai.
“Có cái gì quan trọng hơn so với sự an toàn sao?” Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt nói, lại hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Hình Thiên cong khóe miệng, không nói gì cả. Anh nhìn gò má như điêu khắc mà lạnh lùng của Lãnh Tĩnh Hàn, thầm than nhẹ: Hình như… Bắt đầu từ lúc Mộ Thiên Thanh đuổi theo anh đến phố Phong Hoa, Đại ca đã thay đổi ý định làm cho người ta càng khó nắm bắt.
Mà lần này… Lại càng không giống với phong cách của Đại ca. Nếu đúng là Mục Sâm, tại sao Đại ca lại bình tĩnh như vậy?
Nếu không phải thì… Rốt cuộc đối phương là ai mà có thể khiến cho Đại ca hào phóng như thế, thậm chí… Không tiếc bỏ ra một lượng hàng đáng kể chỉ để dụ hắn ta ra ngoài?
Trong lòng Hình Thiên dần dần trầm xuống. Anh không muốn nghĩ, thậm chí… Không dám nghĩ tới.
“Đến tiệm bán hoa đặt một bó hoa hướng dương gửi tới đồn cảnh sát…”
Lời Lãnh Tĩnh Hàn đột ngột truyền đến làm cho Hình Thiên còn chưa kịp phản ứng thì anh đã để ly rượu xuống, đi thẳng tới bàn làm việc lấy một tấm bưu thiếp nhỏ viết xuống vài chữ với lực mạnh mẽ.
Anh lãnh đạm nhìn dòng chữ trên tấm thiệp, nhếch khóe môi, thâm ý cười lạnh, cười như vậy làm cho người ta lạnh đến thấu xương.
“Đính kèm tấm thiệp này vào đó…” Lãnh Tĩnh Hàn đưa tấm thiệp cho Hình Thiên.
Hình Thiên nhận lấy, khẽ liếc tấm thiếp, gật đầu một cái sau đó đi ra ngoài. Đến khi đóng cửa lại anh mới thở dài một tiếng, sau đó bước vào thang máy chuẩn bị đến tiệm bán hoa.
*
Đồn cảnh sát khu Nam.
Mộ Thiên Thanh đang đứng chờ trong phòng làm việc của Thượng Quan Mộc, khóe miệng không kìm chế được vui vẻ.
“Cốc cốc!” Cửa phòng bị mở ra, Thượng Quan Mộc trong bộ tây trang màu đen đang cầm trong tay một văn kiện, theo sau anh là một cảnh sát, anh vừa đi vừa dặn dò gì đó…
Mộ Thiên Thanh lập tức đứng thẳng, lễ phép chào hỏi Thượng Quan Mộc.
Đáy mắt Thượng Quan Mộc thoáng ý cười. Anh lấy một văn kiện khác ở trên bàn đưa cho người theo vào rồi dặn dò: “Lần này lực lượng chủ yếu là các bến cảng, cấp trên rất coi trọng chuyện này, đừng để xảy ra hỗn loạn.”
“Yes sir.” Cảnh viên nhận lấy văn kiện, chào hỏi rồi ra khỏi phòng làm việc.
Thượng Quan Mộc ra hiệu bảo Mộ Thiên Thanh ngồi xuống, cười nhạt nhìn cô, chọc ghẹo: “Chuyện gì mà vui vậy?”
Mộ Thiên Thanh ngẩn ra sau đó cười nói: “Còn chuyện gì làm cho em vui ngoài việc anh gọi em trở lại chứ.”
Thượng Quan Mộc chăm chú nhìn Mộ Thiên Thanh. Khuôn mặt trắng sáng rạng rỡ như ánh mặt trời, khóe miệng ẩn hiện nụ cười phút chốc như rót vào tim người khác một loại cảm giác, làm cho người ta thật ấm áp.
“Tổ kỷ luật đã đưa báo cáo, Cục trưởng Trương phê rằng…” Thượng Quan Mộc nói không nhanh không chậm, nhìn đáy mắt ngập tràn hưng phấn và khẩn trương nhìn Mộ Thiên Thanh, khẽ thở dài nói tiếp: “Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
Thượng Quan Mộc đưa văn kiện mới vừa rồi cho Mộ Thiên Thanh xem.
Mộ Thiên Thanh nghi hoặc nhận lấy, nhanh chóng mở văn kiện ra xem, rồi ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Mộc, giống như không tin mà xác định lần nữa: “Chuyển qua bên dân sự?”
“Ừ.” Thượng Quan Mộc gật đầu, “Cấp trên rất xem trọng danh dự, trước hết làm bên dân sự, chờ chuyện này qua đi sẽ điều em trở lại tổ hành động.”
Thượng Quan Mộc biết ba anh làm vậy đã nhượng bộ lắm rồi!
Đáy lòng Mộ Thiên Thanh thoáng qua mất mát, cô nhếch mép cười nói: “Không sao, ít nhất… Em vẫn được làm cảnh sát.”
Thượng Quan Mộc đột nhiên xoay người về phía trước, dịu dàng nắm lấy bàn tay đang cầm văn kiện của Mộ Thiên Thanh thật chặt, nhìn thật sâu trong mắt cô, nhẹ giọng: “Em sẽ luôn ở cạnh bên anh… Ước mơ của em cũng chính là ước mơ của anh.”
Từ đầu đến cuối Mộ Thiên Thanh không nói câu nào nhưng trong lòng cô lại vô cùng xúc động. Lông mi cô nhẹ rung, hốc mắt mờ mịt hơi nước, cô nhếch miệng, hít một hơi thật sâu, rưng rưng nước mắt cười nói: “Em nhất định sẽ cố gắng trong thời gian sớm nhất để đứng bên cạnh anh, cùng nhau kề vai chiến đâu.”
Thượng Quan Mộc cười rất thỏa mãn.
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến. Mộ Thiên Thanh theo phản xạ liếc nhìn về phía cửa phòng, vội vàng rút tay về, đáy mắt có chút bối rối.
Thượng Quan Mộc thấy cô như vậy, bất đắc dĩ cười một tiếng đồng thời hô “Vào đi!” rồi nói với Mộ Thiên Thanh: “Cũng đã xin cấp trên, tạm thời em vẫn ở khu Nam, công việc cụ thể… Kili sẽ báo với em.”
“Vâng.” Mộ Thiên Thanh gật đầu rồi đứng dậy rời đi, nhưng lúc lướt qua cảnh sát đang đi vào, cô cảm thấy người đàn ông này toát ra luồng khí quỷ dị.
Mộ Thiên Thanh cũng không suy nghĩ nhiều. Cô cầm tờ thông báo bổ nhiệm nặng nề thở dài, đi tới tổ làm việc mới…
Mộ Thiên Thanh vừa mới bước vào chỗ làm việc thì một tiếng “Đùng!” kinh động xuất hiện, cô có chút mờ mịt nhìn giấy màu bay, bất đắc dĩ nhướng mắt cười.
“Thiên Thanh! Chúc mừng nha!” Hà Tuấn nhướng mày, khóe miệng cười nói: “Chúng ta cùng một tổ nhưng cô thật xấu nha! Cô cùng sếp Mộc tính khi nào thì mời cơm mọi người đây?”
“Mời cơm thôi vẫn chưa đủ!” Lý Dược cũng đóng góp: “Phải bắt sếp Mộc khao buổi trà chiều trong một tháng mới được.”
Mộ Thiên Thanh nghe vậy, trong nháy mắt mặt đỏ ửng lên, bao nhiêu xấu hổ là bấy nhiêu chột dạ cô cũng không biết được.
“Thiên Thanh! Hoan nghênh cô trở lại!” Lâm Hải cười nhẹ nói. Người trầm ổn lão luyện như ông có thể thấy trong đáy mắt Mộ Thiên Thanh lóe sáng nhưng cũng không đoán gì, chỉ đúng lúc cắt đứt lời nói đùa của Hà Tuấn, “Cô như vậy… Sớm muộn thì cũng được gọi về tổ hành động. Đừng quá lo lắng!”
“Cám ơn chú Hải!” Mộ Thiên Thanh thật lòng nói.
Sự thương cảm lập tức lan ra. Bọn Hà Tuấn bắt đầu an ủi. Cuối cùng Kili kéo Mộ Thiên Thanh đến khu dân sự, nói: “Cô vẫn thường làm ở tổ hành động, bắt đầu làm bên dân sự có chút không quen nhưng cũng chỉ chỉnh sửa lại mấy vụ án, bình thường cô cũng hay làm báo cáo nên những thứ này không làm khó được cô đâu.”
Mộ Thiên Thanh nhún vai, cười nói: “Không phải rời khỏi đồn cảnh sát thì tôi đã vui lắm rồi!”
Kili cười một tiếng, nháy mắt thâm ý với Mộ Thiên Thanh. Mộ Thiên Thanh nhìn thấy, muốn biết rõ nhưng cuối cùng cũng không hỏi.
“Xin chào, cho hỏi cảnh sát Mộ có ở đây không?”
Một giọng trong trẻo truyền đến làm mọi người rối rít nhìn. Chỉ thấy một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi, mặc đồng phục của tiệm bán hoa, đang cầm bó hoa hướng dương trên tay, đứng ngay cửa nhìn xung quanh.
“Tôi… Chính là tôi!” Mộ Thiên Thanh liếc nhìn bó hoa, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Người thanh niên mỉm cười đi tới chỗ Mộ Thiên Thanh, sau đó lấy đơn kí nhận đưa cho cô, “Phiền cô kí vào đây!”
Mộ Thiên Thanh kí tên nhưng trong lòng vẫn mang nghi ngờ. Sau khi ôm bó hoa, giữa những ánh mắt tò mò của mọi người, thì Mộ Thiên Thanh rút tấm thiệp bên trong ra, trong lòng có chút thấp thỏm bất an.
“Mau xem, là ai vậy?” Ánh mắt Kili sáng ngời, “Cô vừa vào phòng làm việc thì hoa liền đưa tới… Nhất định là sếp Mộc rồi.”
Mộ Thiên Thanh nghe Kili nói vậy trong lòng càng thêm bất an. Cô thầm cắn môi, mở thiệp ra…
‘Hoan nghênh em trở về, Thiên Thanh của anh __ Mộc!’
“Wow… Tôi đoán đúng mà…” Đôi mắt Kili bừng sáng, hâm mộ ra mặt, say mê cười nói; “Không ngờ… Sếp Mộc của chúng ta bề ngoài cương nghị nhưng bên trong lại ngọt như kẹo thế này!”
Lần này Mộ Thiên Thanh thẹn đến đỏ mặt. Cô tức giận trừng mắt với Kili, đám người Hà Tuấn cũng nhìn cô mỉm cười, giả bộ nói nói nhưng thật ra là chọc ghẹo: “Này… Đây là cấp trên quan tâm…”
“Cấp trên quan tâm á? Vậy tại sao chúng ta không có…” Hà Tuấn liều chết cố ý nói.
Lâm Hải thấy mọi người đùa vui, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu cười cười. Ông nhìn những người trẻ tuổi này, trong lòng thầm thở dài, một xúc cảm kỳ lạ xẹt qua đáy mắt.
“Xin hỏi người nào là Mộ Thiên Thanh?”
Đang lúc mọi người cười giỡn, một giọng nói ngọt ngào truyền đến, mọi người nhìn tới…
“Lại hoa hướng dương?” Hình như Kili phát hiện ra cái gì đó, đôi mắt cực kỳ tò mò.
Cô gái cực kỳ lạnh lợi ôm bó hoa chạy thẳng tới chỗ Mộ Thiên Thanh, nói: “Cô chính là cảnh sát Mộ sao, đây là hoa của cô, xin cô ký nhận!”
Mộ Thiên Thanh ký tên sau đó nhận lấy bó hoa, con ngươi có chút nặng nề quét qua mặt mọi người, tim đã nhảy tới cổ rồi…
“Sếp Mộc sẽ không gửi hai bó hoa chứ?” Hà Tuấn ngây ngô hỏi.
Kili hung hăng trợn mắt liếc anh, cũng tò mò nhìn bó hoa trong tay Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh có chút do dự nhìn tấm thiệp kẹp trong bó hoa. Cô lấy tấm thiệp ra, lại nhìn mọi người, rồi mới chần chừ mở tấm thiệp ra…